Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jihye sốt ruột, dì Lan ấp úng làm em bức bối nói không nên lời.

" Tiểu... Tiểu thư không phải bị cô chủ mạnh bạo ảnh hưởng nơi đó chứ??" Dì Lan lo lắng hỏi.

Bùm!!

Mặt Jihye chính thức hóa thành màu táo đỏ! Cô gắt gỏng!!

"Trời... cái dì này, cũng đừng có nghĩ như vậy chứ, không phải, chắc tôi không sao đâu...!!"

Jihye đỏ mặt, em bị gì vậy, tự dưng lúc đó lại nghĩ việc mình mang thai, mình với Jungwoo sao có thể có con được nhưng nếu như mình và Jungwoo có con thì sao nhỉ?

Nghĩ đến việc đó Jihye tự dưng cảm thấy vui nhưng nếu như có con Jungwoo sẽ cùng cô kết hôn chứ?!! Kết hôn?? Không đâu?! Jungwoo sẽ không kết hôn với cô đâu!! Jungwoo sẽ kết hôn cùng người khác!! Ngực lại nhói đau, nước mắt từ trong hốc mắt dâng lên. Cố nén cảm giác đau lòng Jihye lắc đầu ngăn không cho nó chảy ra.

"Trời ơi... Sắc mặt của cô thật xấu, không được, nhất định phải mời bác sĩ tới xem một chút."

Dì Lan vội vàng hạ nắp bồn cầu xuống, để cho em ngồi phía trên.

"Đúng rồi, còn phải liên lạc với cô chủ, mời cô ấy trở về một chuyến."

"Không cần đâu, dì à."

Ngực Noh Jihye run lên, khẽ thở hổn hển, tay nhỏ bé kéo chặt cổ tay dì Lan, nhẹ giọng cầu khẩn.

"Đừng náo lớn chuyện này lên, nói không chừng... Nói không chừng chỉ là bệnh nhẹ, không cần thông báo cho chị ấy trở lại đâu, van xin dì."

"Nhưng mà..."

"Van xin dì..."

Sợ rằng người lạnh lùng đến cỡ nào, nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối lúc này của Noh Jihye, cũng sẽ không hạ được quyết tâm. Cuối cùng, dì Lan không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài.

"Cho dù như thế nào, vẫn cần mời bác sĩ tới đây một chuyến mới được."

Noh Jihye hơi vểnh môi định từ chối nhưng dì Lan tỏ vẻ kiên trì. Dù sao mình cũng cần khỏe mạnh để rời khỏi đây! Khám thì khám.

"Dì Lan... Dường như tôi hơi đói bụng."

Em ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thẹn thùng mỉm cười, một bàn tay mềm mại đặt lên trên bụng.

"Vậy thì tốt, sau khi tắm xong, tiểu thư ra ngoài ăn hết cháo, lấp no bụng trước rồi mời bác sĩ tới kiểm tra. Có được không?"

"Ừm." Em ôn hòa gật đầu.

Sau khi khẳng định em có thể tự mình dọn dẹp cho bản thân, dì Lan lui ra khỏi phòng tắm.

Noh Jihye đi đến trước gương, yên lặng nhìn khuôn mặt trong gương kia. Môi em kéo nhẹ, khẽ nở lên nụ cười hơi khổ sở, mơ hồ nghĩ tới... Sau khi em rời khỏi đây, sau này sẽ như thế nào? Em không biết, trong lòng khổ sở vô đối.

Noh Jihye hoàn toàn không ngờ tới, sau khi bản thân tắm rửa sạch sẽ trong phòng tắm xong, một bước ra cửa, người em không muốn gặp nhất lại đang ung dung ngồi trong phòng.

"Chị..." Trong lòng rét lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trừng mắt nhìn Jungwoo, tay nhỏ không chủ định nắm chặt vạt trước áo choàng tắm.

Cặp mắt Jungwoo thâm trầm nhiều hơn gì đó, còn mãnh liệt hơn ngọn lửa, thuần khiết hơn rượu mạnh, nhìn nàng chằm chằm vài giây, lâu đến mức khiến em cho rằng hai chân em sắp nhũn ra muốn chảy xuống đất, mới nghe thấy cô mở miệng.

"Dì Lan vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn lại gọi điện thoại cho tôi."

Bỗng nhiên, ánh mắt của cô sâu sắc.

"Em bị bệnh sao? Có chỗ nào không thoải mái?"

"Tôi..." Em gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không phải, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.

"Tôi không sao..."

"Không có gì, dì Lan sẽ không đặc biệt mời bác sĩ Hàn tới đây." Cô mím môi mỏng, giọng nói chậm hơn.

"Có phải tại tôi tối hôm qua quá thô bạo, làm tổn thương em?"

Hả?! Nghe như vậy, khuôn mặt Noh Jihye thật sự ửng đỏ, nóng đến sắp chảy nước .

Lúng túng nghiêng mặt đi, em khẽ vấp. Ngay sau đó, thân thể đã rơi vào trong khuỷu tay của Jungwoo. Cái miệng nhỏ nhắn ấp úng, vốn định lên tiếng chống lại nhưng suy nghĩ một chút vẫn trầm mặc, em ngoan ngoãn để cô ôm lên giường.

Trong khoảng thời gian em đi vào phòng tắm, trước lúc liên lạc bác sĩ, dì Lan đã đổi ga giường, quần áo bị ném trên thảm cũng dọn dẹp chỉnh tề.

"Em có lời gì muốn nói cho tôi biết không?"

Jungwoo vuốt ve khuôn mặt trơn mềm của em, giọng nói giống như quyến rũ người, không cho chống lại. Noh Jihye cắn cắn môi, biết rõ không nên lưu luyến dịu dàng của cô, lòng của em lại vẫn rung động không ngót vì đụng chạm của cô. Phụ nữ động tình chính là đần như vậy, ngốc đến không còn thuốc chữa.

"Công ty không bận rộn sao? Chị không cần phải ở lại đây."

Còn có thể nói cho cô biết cái gì? Chẳng lẽ nói đợi bác sĩ Hàn đến kiểm tra xong khi xác định em khỏe mạnh thì em sẽ rời đi sao?! Nhất định sẽ bị cô chơi chết lần nữa, Jihye không có ngốc!

Jungwoo yên lặng nhìn em mấy giây, môi lại nhếch.

"Tôi không kêu bác sĩ Hàn tới đây."

"Hả?" Em giật mình.

"Tôi sẽ thu xếp cho em vào bệnh viện, kiểm tra toàn bộ."

"Cái gì? Không cần, tôi không có việc gì, tại sao phải nằm viện kiểm tra?" Cái này quá hoang đường.

Jungwoo nhẹ nhàng nâng cằm tinh tế của em lên, đáy mắt trong veo, thản nhiên nói:

"Tôi sắp xếp cho em khám sức khỏe để mang thai đứa con của tôi."

"Gì cơ?!" Lần này Noh Jihye hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô là đang nói gì vậy!!?? Em hơi thở dốc, mắt trừng đến tròn vo vì quá đỗi ngạc nhiên.

Khuôn mặt sắc xảo của Jungwoo cười như không cười.

"Jihye thân yêu, tôi có thể không có cái đó nhưng bù lại tôi có tiền, Jihye à em phải ngoan ngoãn theo tôi đến cuối đời, đừng mong tìm được người đàn ông nào hết!! Vì những chuyện đàn ông làm được, tôi nhất định cũng sẽ làm được, thậm chí còn làm tốt hơn cả bọn họ!!"

Hô hấp của em hơi gấp rút, đỏ mặt, hơi giận dỗi nói:

"Tôi mới không cần. Tôi không muốn đi bệnh viện."

"Em không thể không đi."

"Tôi không muốn."

"Nghe lời tôi." Giọng cô trầm xuống.

"Không! Tôi không muốn đi! Tôi không cần! Không cần đi!" Em liên tục la hét, cong người chuyển mình sang bên kia, uất ức vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong gối mềm mại.

Gần đây, em trở nên rất thích rơi lệ, động một chút lại rơi vào trong cảm xúc như con sóng nhỏ. Em cũng không muốn như vậy nhưng kỳ lạ không thể làm gì, hại cô càng ngày càng ghét chính mình.

"Chị tránh ra! Hu hu hu... Không cần lo cho tôi! Tôi mới không mang thai con của chị, chị thích tự đi mà sinh. Mau tránh raaa!!"

Cô chỉ biết bắt nạt em, làm tổn thương lòng em, em muốn đoạn tuyệt sạch sẽ trơn bóng với cô, tại sao khó như vậy ? Tâm trạng quá đau khổ...

Không biết qua bao lâu, một bàn tay vuốt ve đầu em, thử quay khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến thê thảm của em lại, em cố tình không nghe lệnh. Uất ức chạy lên não, em đột nhiên há miệng cắn vào tay cô. Em dùng sức cắn, cho rằng cô sẽ rút lui, không ngờ cô lại bất động như núi để em tùy ý phát tiết, giống như không cảm thấy đau đớn chút nào.

Kinh ngạc nhả ra, Noh Jihye nhìn chằm chằm dấu răng in sâu trên mu bàn tay cô, cuối cùng ngước mắt nhìn khuôn mặt Jungwoo gần trong gang tấc.

"Chị..." Không biết nên nói gì cho phải, em nhìn khuôn mặt bí hiểm của cô, trong lòng lại đau, nước mắt trào ra như suối, nhanh chóng thấm ướt mặt.

"Suỵt..." Môi mỏng của Jungwoo khẽ nhếch lên, lại gần liếm mút từng chuỗi nước mắt óng ánh trong suốt, thấp giọng nói:

"Em bé ngoan, nghe lời tôi, đừng khóc, Jihye à!" Đôi môi của cô cuối cùng rơi vào trên cái miệng nhỏ của em, cực kỳ dịu dàng lại cực kỳ bá đạo hôn sâu em, dỗ dành em.

Jungwoo đã suy nghĩ rất nhiều, cô vẫn không tìm được lí do Jihye muốn rời đi là gì? Ngẫm nghĩ hai người ở bên nhau đã ba năm, từ khi ở bên em, cô chẳng còn ham muốn với người nào khác. Dù cho lúc giận em, cô chỉ một chút nữa là cùng Tina nhưng cô lại không làm được, trong đầu chỉ nghĩ đến việc cô gái nhỏ ở nhà, chỉ muốn nhanh chóng về nhà mà dỗ dành!! Jungwoo nghĩ mình chắc chắn là bị điên rồi!! Rồi đột nhiên Jihye nói muốn rời khỏi cô!

KHÔNG THỂ! Tuyệt đối không được, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài khả năng dự đoán của cô, chợt nghĩ lại thì thực sự hai người không có cái gì để ràng buộc. Nếu một ngày Jihye rời khỏi cô để kết hôn rồi sinh con?! Điều đó thực sự làm Jungwoo sợ hãi, sự sợ hãi này thôi thúc cô phải mau chóng làm gì đó để giữ Jihye lại và đây là cách của cô!!

Jungwoo thực sự phải ngã mũ trước sự thông minh của bản thân, trời không cho cô cái gì thì cô phải dùng tiền mua thôi! Cô giàu mà! Đối với Jihye ăn mềm không ăn cứng, Jungwoo đều có cách thu phục, cô đã nói rồi! Cô hiểu rõ em hơn bản thân em cơ mà!

Noh Jihye đáp lại nhiệt tình của cô trong nước mắt, trái tim đã sớm không thuộc về mình. Không ai có thể cãi lại ý tứ của Jungwoo, hơn nữa khi cô kiên quyết như thế, chống đối nhiều hơn cũng uổng công.

Cuối cùng Noh Jihye vẫn ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp, ở một đêm trong phòng bệnh cấp năm sao ở bệnh viện, kiểm tra tổng quát, bác sĩ bảo em hoàn toàn có thể mang thai nhưng cần tịnh dưỡng thêm một vài ngày để thân thể hoàn toàn khỏe mạnh, 3 ngày sau thì mới tiến hành làm thụ tinh nhân tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro