Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ngồi bên cạnh em, vẫn tập trung nhìn khuôn mặt xinh đẹp khi ngủ như vậy, bàn tay như kén tằm chậm rãi vuốt ve bắp chân xinh đẹp của em, vuốt ve tới lui, sau đó chậm rãi thăm dò dưới áo, dọc theo xúc cảm tốt đẹp này lên trên.

"Ưm ư..." Rên rỉ nhỏ nhẹ phun ra từ môi đỏ mọng mềm mại đầy đặn.

Noh Jihye đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác có gì đó gãi ngứa, chạy trên da thịt, khiến cho em run rẩy từng cơn.

Mắt như sương mù hé mở, chớp chớp, phát hiện bên cạnh thêm một người. Ngực em run rẩy một trận, không khỏi khẽ gọi.

" Jungwoo..."

Môi của Jungwoo khẽ động như có như không, đáy mắt hiện đầy dục vọng rõ ràng, một tay cô nâng cằm xinh đẹp của em, đầu cúi xuống, hôn chặt.

Đôi môi vô cùng mềm mại kia giống như sinh ra vì cô, khi cô mút hôn mang chút bá đạo thì hoàn toàn khuất phục.

Không chỉ đôi môi mềm mại kia, cả người em cũng sinh ra vì cô.

Cô là người phụ trách tập đoàn PROWDMON quốc tế, quan hệ chính trị kinh doanh tốt, bản đồ sự nghiệp kéo dài qua Âu, Mỹ, Á ba châu lục lớn, mà em là bạn gái kim ốc tàng kiều ròng rã ba năm của cô.

Là bạn gái.

Không phải bạn gái.

Điểm này, trong lòng Noh Jihye rất rõ ràng, cũng không dám mơ tưởng hão huyền gì. Bạn gái có ý nghĩa khi cô nhàm chán, muốn cho hết thời gian thì em có thể ở bên cạnh làm bạn cô, chơi cùng cô, ăn ăn uống uống cùng cô, cũng bao gồm cả lên giường với cô, nói một cách thẳng thắn giống như vật cưng cô nuôi, cô hứng thú thì xách em tới trước mặt trêu chọc một trận, hết sức thương yêu, sau khi thỏa chí rồi lại tự nhiên rời đi.

Cô luôn cực kỳ tỉnh táo mà đối xử với quan hệ của hai người.

Cô là Shin Jungwoo, trên thương trường thì vô tình, trên tình cảm lại giống như lạnh lùng.

Cô chỉ đòi lấy cái cô muốn. Bất cứ giá nào.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện của cô, trái tim Noh Jihye lại loạn nhịp.

Ở chung một chỗ với người phụ nữ này, em chỉ bị cô hừng hực đốt cháy, thân thể sớm chỉ thuộc về riêng cô hưởng thụ dưới bàn tay điêu luyện đụng chạm, không tự chủ được khẽ run, mềm nhũn.

"Lại đọc sách đến ngủ?" Jungwoo khàn giọng hỏi, lưỡi vẫn vẽ hình dáng môi trái tim mềm mại của em, liếm môi mềm đỏ thắm ướt đẫm hiện sáng.

Tay của cô di chuyển trên bắp đùi ấm áp của em, lấy phương thức giày vò chậm rãi, thong thả ung dung vỗ về chơi đùa.

Mắt Noh Jihye khép hờ, tay nhỏ bé hơi bất lực vịn bả vai của cô, thân thể mềm mại khó nhịn mà vặn vẹo, bật ra giọng nói bị nghiền nát.

"Hừ... Nơi này vô cùng... Rất thoải mái, nằm rồi, rồi ngủ mất..."

Nóng quá.

Nhịp tim thật nhanh, vang lên, em không thể kiềm chế. Từ khi gặp cô, em đã giao toàn bộ quyền khống chế vào trong tay cô rồi, nhất định chỉ có thể đi theo tiết tấu của cô, trầm luân theo cô.

"Thật sao?"

Ánh mắt người phụ nữ nóng rực, lóe ra hai đốm lửa nhỏ, môi cô hé mở như có như không, ngón tay trượt vào dọc theo áo.

"Vậy cái này? Cũng rất thoải mái sao?"

"A-"

Xoay mình, hai tay nhỏ bé vịn vai cô nắm chặt hơn, ấn đường đáng thương của cô nhíu chặt, phần mềm mại trước ngực không hề có cảnh báo rơi vào bàn tay của ác ma.

Cô cố ý dùng ngón tay nhào nặn, đè ép, nơi mềm mại bị bàn tay người phụ nữ giày xéo không thương tiếc, vừa đau nhưng lại cũng vừa thoải mái.

"Không nên như vậy... Jungwoo... Jungwoo... Không cần... Làm ơn..." Noh Jihye khó thở, mặt xinh đẹp ủng hồng, định dùng tay cản lại, nhưng cô không chịu buông tha, thậm chí ngón tay còn ác liệt hơn, đè chặt nụ hồng đang sưng đỏ.

"A a-" Eo ếch mảnh khảnh của em không khỏi cong lên.

Trong giọng nói trầm thấp của người phụ nữ mang theo đùa cợt vui vẻ "Tại sao không cần? Như vậy rất thoải mái, Jihye không thích sao?"

Em là vật cưng của cô, món đồ chơi của cô, nhìn gương mặt dần đỏ thẫm của em, ép em điên cuồng từng bước từng bước một, từ trước đến giờ cô luôn hưởng thụ quá trình như vậy.

Ba năm... em học được đáp ứng cô, làm con mèo nhỏ dễ bảo nhất của cô. Yêu cầu của cô, em đã bao giờ từ chối? Lại còn có quyền lợi gì mà từ chối?

"Không phải vậy..." Em cố gắng nặn ra âm thanh

"Đừng ở chỗ này... Dì Lan có thể tiến vào bất kỳ lúc nào, sẽ tiến vào..." Dì Lan trong miệng em chính là quản gia của tòa nhà này - La Lan.

Jungwoo cười nhẹ, bật hơi nóng bên tai em.

"Sẽ không có ai đi vào. Bà ấy biết tôi đang làm gì với em, rất thức thời."

"Oh..." Em vừa ủ rũ vừa ngượng ngùng xấu hổ mà thở dài, hô hấp dồn dập. Cô vốn như vậy, da mặt dày kinh người, chỉ cần mình sảng khoái, cố tình làm bậy, tuyệt đối không để lễ giáo vào trong mắt.

" Chị chị chị... Thật sự muốn ở đây? A..."

Ngón tay mềm mại của người phụ nữ dò vào đóa hoa kín đáo, mô phỏng theo phương thức giao hợp của nam nữ mà nhẹ nhàng chậm chạp đút vào, toàn thân em run rẩy, cảm thấy linh hồn đang bị ác ma rút ra từng chút một.

"Nơi này vô cùng tốt, không phải sao?"

Mắt diều hâu chớp cũng không chớp mà chăm chú nhìn lên, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của em đỏ bừng vì dục vọng, mắt đẹp yếu ớt khép hờ, khóe miệng cô câu lên, hơi thở cũng nóng bỏng rồi.

"Nhưng mà không có... Không có giường..."

Cô đột nhiên cười ra tiếng, giống như em đang nói một câu hết sức thú vị.

"Không sao, có sàn nhà là được."

Nói xong, cô ôm lấy thân thể mềm nhũn, để cho em nằm thẳng xuống mặt thảm lớn trong thư phòng.

"Jungwoo?" Trời ạ...

Ngay sau đó thân thể mềm mại của cô đè lên thân thể mềm mại của em...

Không lâu sau trong căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc cùng tiếng xin tha của một người con gái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro