Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cách người đàn ông khác xa một chút, em là của tôi, nghe không? Em chỉ có thể là của tôi."

Jungwoo đặt xuống lời thề, in vô số dấu vết lên thân thể xinh đẹp của em. Cô dùng sức muốn em, đoạt lấy tất cả giác quan tri giác của em.

Ngón tay ra vào trong cơ thể căng chật của em, khiến chỗ ấm áp của phái nữ kia hoàn toàn bao quanh, làm dịu, cô tận tình thưởng thức vẻ đẹp của em.

"Chị... Chậm một chút, Jungwoo ahh... Không được, em theo không kịp... A a..."

Noh Jihye khóc thút thít rồi, nước mắt mừng rỡ khôn xiết lại thỏa mãn khuấy đảo toàn bộ lý trí của em, em giống như là động vật nhỏ bị con chim ưng lớn quắp lấy, bị vuốt ưng hung hăng tóm được, nhấc lên thật cao, em không cách nào chạy trốn, có khoái cảm điên cuồng trước khi gặp cái chết.

Tay còn lại của cô dao động không ngừng trên nơi mềm mại của em, cô đè em xuống, dùng phương pháp thấp hèn đùa bỡn nụ hoa nhạy cảm của em, kéo, nhào hai nhụy hoa cho đến khi đỏ thẫm.

Jungwoo cúi đầu ngậm lấy hai nụ hoa, đầu lưỡi rê quanh nụ hoa trướng đau vẽ vòng vòng, dùng sức mà mút, cô yêu say đắm vô cùng mà thưởng thức cảm xúc phong phú này, tham lam mà cướp lấy mỗi một tác hương thơm của em.

"Jungwoo..."

Noh Jihye cho rằng mình thét chói tai, thật ra chỉ bật ra rên rỉ mềm mại quyến rũ.

"A a~" Jihye đã không biết làm thế nào mới tốt, ý thức của em dần mơ hồ, có thứ gì đó điên cuồng phát tiết ra từ dưới bụng.

Em tìm được thỏa mãn nhưng người phụ nữ ở trên vẫn không có ý định bỏ qua cho em, trận giao chiến này không nhanh chóng chấm dứt như vậy.

Jungwoo khẽ cắn lên vành tai xinh đẹp nóng bỏng của em, hơi đùa cợt mà nói nhỏ.

"Nhanh như vậy đã ra rồi sao? Jihye à, em vẫn chưa cho tôi ăn no."

"Người ta... Không được... " Em hơi run rẩy, mồ hôi ướt khuôn mặt nhỏ, thân thể trần trụi nổi lên phấn hồng xinh đẹp quyến rũ trước nay chưa từng có nhưng lại cung cấp bữa tiệc ngon lành lớn cho cô thưởng thức.

"Em muốn tôi dùng sức yêu em, không phải sao?"

Jungwoo cười nhẹ, ngũ quan lập tức bị một tầng tình dục nồng đậm bao phủ, đôi mắt này có vẻ đặc biệt thâm thúy.

Ngón tay lần nữa thâm nhập vào người em, dùng phương thức tra tấn người mà chậm rãi di chuyển, nhùng nhằng, cố tình muốn ép cô gái nhỏ đáng thương đến điên cuồng.

"Hừ... Jungwoo..." Noh Jihye run rẩy, ngay cả hô hấp cũng đang run.

"Cô gái đáng thương."

Tuy Jungwoo nói vậy nhưng lại không có tính toán bỏ qua cho em, cô cho em một cái hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt quấn quýt trong cái miệng mượt mà của em, bắt buộc em phải ngậm lấy lưỡi cô, giống như huyệt tối giữa đùi em ngậm lấy ngón tay cô vậy.

Thật sự không thể hô hấp. Noh Jihye bị sửa chữa đến hỗn loạn khi người phụ nữ kia không dễ gì rút ra khỏi miệng em, em cảm giác được luồng nhiệt đang giữ lấy em cũng đồng thời rút ra khỏi cơ thể.

"A... "

Toàn thân em lại run lên. Mắt đẹp khép hờ, hơi thở suy yếu, em còn đang chìm chìm nổi nổi trong đại dương kích động, lật thân thể yếu ớt như không xương của em qua.

Em nằm sấp trên giường lớn, gương mặt phát sốt cọ cọ ga giường phía dưới, khuôn mặt nhỏ hơi chếch qua, ánh mắt mơ màng đang muốn nhìn người phụ nữ sau lưng qua hàng mi, ai biết eo nhỏ lại bị người kia giữ chặt, cô mở rộng hai đầu gối của em ra, nâng cao mông đẹp từ phía sau.

"Jungwoo ah... Chị...?!"

Lời muốn nói đều bị cô đột nhiên tấn công giữ lấy.

"Tôi nói sẽ dùng sức yêu em, dùng tất cả các phương thức."

Trong đáy mắt âm trầm của Jungwoo xao động hai ánh lửa gian manh, khuôn mặt sắc xảo như ma quỷ đủ để cướp lấy trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào.

Đoạt lấy em lần nữa, cô triển khai toàn bộ sức lực của mình. Cô vừa hung ác lại mạnh mẽ xuyên vào mềm mại của em, trong huyệt tối mê người nhỏ ra thủy triều tình ái, dịch ẩm dồi dào lây dính hai người, thậm chí trượt xuống trong đùi mềm mại của em.

" Jungwoo... Ahhh... Em không muốn nữa, van xin chị, chậm một chút, van xin chị..."

Phía trên ngực không bị cản trở mà lắc lư, sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của em dính trên gò má và cổ trắng như ngọc.

"Hức..."

Noh Jihye đã sớm mơ hồ không tự chủ mà khóc thút thít. Nước mắt ướt mặt em, khi em gần như bị ép khô đạt cao trào thì mới được buông tha mhông có chút phiền não nào. Đang trong hơi thở quen thuộc lại an toàn của Jungwoo, khóe miệng em thỏa mãn nhếch lên, rơi vào mộng đẹp.

Trải qua một trận phong ba nhỏ, ngày nghỉ ở Nhật Bản cũng đã hết. Trở lại Đài Loan, Jungwoo vẫn ném toàn bộ tinh lực trên công việc, cả ngày đấu tranh anh dũng trong đống tiền tài, chơi trò chơi cạnh tranh. Trong kinh doanh, cô là người phụ nữ thích kích thích lại có lòng hiếu thắng mạnh mẽ, không thể là khiêu chiến tốt hơn, cô đạt được cảm giác thành tựu trong đó.

Noh Jihye cũng trở về cuộc sống vốn có, yên tĩnh, không tranh với đời, ở trong căn biệt thự màu trắng cô đã làm vì em.

Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ sát đất nhẹ nhàng rải khắp phòng khách to lớn. Noh Jihye thôi đi dạo, mới vừa bước vào phòng khách, chỉ nghe thấy có tiếng người nào đó vội vã cất giấu thứ gì đó đi.

"Dì Lan?"

Cần cổ xinh xắn vừa ngẩng lên, em không khỏi thấy quái lạ mà nhìn La Lan - quản gia biệt thự.

"Làm sao vậy?"

"Không sao." La Lan lắc lắc đầu, mặc dù tuổi đã qua năm mươi nhưng bởi vì bình thường ít nói, ít cười, mặt nghiêm túc nên cũng không có nhiều nếp nhăn.

"Dì giấu thứ gì không cho tôi xem sao?" Noh Jihye dịu dàng hỏi.

Em vẫn rất thích vị quản gia cẩn thận tỉ mỉ này, thời gian dài chung đụng, em hiểu được thật ra dì Lan chỉ là người trong nóng ngoài lạnh.

"Không có gì, chỉ là chút tạp chí thôi, không biết ai mang vào. Tôi đang kêu bọn họ xử lý sạch."

Nói xong, La Lan thu dọn gọn gàng mặt bàn, mang theo hai bản tuần san mới phát hành định bỏ đi, lại không quên hỏi thăm.

"Tiểu thư muốn dùng một chút trà chiều không? Tôi kêu người nướng bánh pudding và nước trái cây lại đây, lại hãm một bình trà oải hương, được không?"

Jihye thở dài trong lòng, khuôn mặt nhỏ không chút cảm xúc.

"Không cần điểm tâm, tôi uống chút trà chiều là được rồi. Còn có... Để tuần san lại cho tôi giải buồn đi?"

Không đợi La Lan trả lời, em cười một tiếng, đã tinh quái đoạt lại từ trong tay người ta.

"Tiểu thư, không cần nhìn, không có gì hay."

Không còn kịp rồi .

Mở hai bản tuần san bát quái ra, trên bìa in hình Jungwoo rất lớn, cô thân thiết ôm lấy một cô gái vóc dáng uyển chuyển, diện mạo xinh đẹp trong ngực, người kia dựa sát vào cô. Mặc dù bị chụp trộm nhưng nụ cười kia vẫn xán lạn như thế, đẹp khiến người ta không thể hô hấp, không thể hít thở.

Trong lúc nhất thời Noh Jihye không nói nên lời, trong cổ họng toàn chua xót, kinh ngạc nhìn mấy hàng chữ, viết - Tổng giám đốc PROWDMON rơi vào lưới tình, ra vào như hình với bóng với người mẫu hai dòng máu! Người mẫu Tina qua đêm với tổng giám đốc tập đoàn PROWDMON, làm đêm tình mãnh liệt!

Em biết người phụ nữ giống như cô, không có khả năng tận tâm với bất kì người phụ nữ nào, em cũng biết có không ít người đẹp vây quanh cô, cầu xin sự chú ý và thương yêu của cô mà từ trước đến nay, cô thưởng thức tất cả, trên cao vời vợi, liếc nhìn người ta bằng nửa con mắt, coi phụ nữ thành đồ chơi.

Em biết rất rõ nhưng hết lần này tới lần khác tự lừa gạt mình, cho rằng yên lặng mà chờ đợi cô, một ngày nào đó cô sẽ biết tình cảm của em, sẽ báo đáp em. Phụ nữ chính là ngốc, vì yêu, có thể vứt bỏ tự tôn.

Ở trong cảm nhận của cô, em chẳng qua chỉ là một món đồ chơi thôi phải không? Cô tạo một tòa biệt thự màu trắng này vì em, nói toạc ra, chỉ là một nhà tù nuôi dưỡng vật cưng. Trong tình yêu không thể thức tỉnh, em ai cũng không yêu, sao lại động tình vì cô.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" La Lan trầm tĩnh hỏi thăm lại lộ ra quan tâm rõ ràng.

Noh Jihye định thần lại, liếc nhìn quản gia, lắc lắc đầu như không có việc gì nói:

"Không sao... Tôi rất khỏe."

Mặc dù hiểu cô không thể dành riêng cho mình em nhưng lúc mở tấm hình bìa thân mật này ra ngay trước mắt, thật ra lòng em đau như cắt, không thể tiếp tục lừa gạt mình.

"Sắc mặt tiểu thư nhợt nhạt." La Lan hơi lo âu nhìn em.

Vì để cho quản gia yên tâm, Jihye miễn cưỡng nhe răng cười, đặt tuần san ở bên cạnh bàn.

"Tôi thật sự vô cùng tốt. Dì Lan, phiền dì mang một ly trà vào cho tôi, tôi lên lầu trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro