Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được thưa tiểu thư."

"Cám ơn dì."

Nhẹ nhàng gật đầu, em xoay người đi lên lầu, mấy phút sau trở lại phòng ngủ của mình. Ngồi bên giường, bàn tay nhỏ bé vuốt ve chăn mền chất liệu tinh tế, trong lòng dâng lên đau buồn tầng tầng lớp lớp.

Ở trên giường này, em để cho người phụ nữ kia yêu vô số lần, dưới thân thể của cô, em hết lần này đến lần khác rơi vào cảnh giới điên rồ lại tràn ngập vui sướng vô cùng, linh hồn của em không hề chỉ thuộc về một mình em, từ khoảnh khắc khi gặp mặt cô, đã bị cô bắt đi làm tù binh nếu như không có cô, em có thể toàn vẹn sao?

Nhưng mà với cô, em xem như có cũng được mà không có cũng được đúng không? Có thể lấy em thay thế quá nhiều người, nhiều lắm, cô vốn không quan tâm.

Thở dài yếu ớt, hốc mắt ẩm ướt, em không thích bản thân sao lại tự thấy xót xa, rồi kiềm chế không được.

Cuộn mình nằm xuống giường, em kéo chăn mỏng che thân thể, vô ý thức muốn hấp thu lấy mùi cô từng lưu lại.

Nói không chừng, hiện giờ cô đang dùng phương thức từng yêu em, nhiệt liệt mà yêu niềm vui mới được cô ôm hoặc ôm cô vào trong ngực... quá nhiều người.

Không! Không cần! Lòng đau đau quá... em không muốn nghĩ, không muốn nghĩ. Càng nghĩ, chỉ càng đau khổ mà thôi, sao ông trời không làm chủ cho em? Tại sao...

Thần trí điên loạn phập phồng, mơ mơ màng màng, em như đang ngủ. Em giống như nghe thấy dì Lan đi vào, khẽ gọi em nhưng em không trả lời, mặc kệ ý thức ngã vào tầng bảo vệ thật sâu, tạm thời tách rời khỏi tất cả sự thật, em nghĩ nếu có thể ngủ một giấc thật ngon hoặc là có thể có sức lực đi đối mặt với tất cả.

Ngủ đi... Đừng nghĩ nữa... Em mệt mỏi quá...

Rất lâu sau, khi em mở to mắt, từ trên giường chậm rãi nâng người dậy, ngoài cửa sổ đã tối tăm, mà trong phòng ngủ chỉ lóe lên ánh đèn tường màu vàng nhạt. Em ngủ rất lâu, cắn cắn môi mềm, em thầm nghĩ.

"Dì Lan nói, từ xế chiều thân thể của em đã không thoải mái?"

"Hả?!" Nghe giọng nói trầm thấp của Jungwoo bỗng nhiên vang lên, Jihye giật mình, vội ngoái đầu lại nhìn.

Chẳng biết Jungwoo vào từ lúc nào, vẫn đang nhàn nhã thong dong ngồi trên ghế salon đơn.

Ánh mắt cô đen thẫm, chớp cũng không chớp mà nhìn thẳng em, phảng phất như đã nhìn em từ rất lâu, nhìn thấu em từ trong ra ngoài.

"Em... em không sao, thân thể em không có không thoải mái." Jihye tránh ánh mắt tìm tòi và chăm chú của cô, nhẹ cúi cổ xuống.

Không muốn để cho cô nhìn ra đau đớn trong lòng, sẽ chỉ càng làm cho em vô cùng xấu hổ.

Hít một hơi thật sâu, em vuốt vuốt khuôn mặt mới tỉnh ngủ, nhỏ giọng nói:

"Chị đã đến lâu rồi à? Sao không đánh thức em?"

Jungwoo mím môi không nói, hai ánh mắt hàm chứa ý tứ khác nhìn khiến tim em đập rộn lên.

Noh Jihye liếc mắt nhìn về phía chiếc đồng hồ cổ để bàn tinh xảo đặt trên tủ đầu giường, không khỏi than nhẹ.

"Đã sắp tám giờ! Trời ạ, sao em lại ngủ như vậy? Chị ăn cơm chưa? Nếu vẫn chưa ăn, em xuống bếp nấu tô mì hải sản cho chị nha? Hay chị muốn ăn cơm chiên thập cẩm? Em có thể nấu thêm súp borsh."

Tất cả các món em nói đều là những món cô thích ăn.

Vừa nói xong, em vội vàng vén chăn lên xuống giường, hai chân trần trắng nõn thanh tú còn chưa kịp đeo dép, một trận choáng váng đột nhiên đánh úp lại.

"Ưm..." Em không tự chủ quơ quơ, thân thể vừa đứng lên mắt thấy lại muốn té nhào vào giường, cánh tay Jungwoo đột nhiên thò ra, ôm lấy thân thể mảnh khảnh của em vào trong lòng.

Jungwoo ôm em ngồi xuống giường, đặt em trên bắp đùi, hơi ép buộc mà nâng cái cằm xinh đẹp thuần khiết của em lên, ánh mắt mắt bắt bẻ lợi hại giống như chim ưng xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt nhỏ tái nhợt không còn chút máu của em.

"Thân thể không thoải mái tại sao không nói?" Giọng điệu hỏi han của cô không tốt lắm.

"Em không sao... Thật sự..." Hơi chóng mặt, em vẫn nhịn xuống.

Thấy cô vươn tay về phía điện thoại ở tủ đầu giường, em vội vã cầm bàn tay cô.

"Chị muốn làm gì?"

"Tôi gọi bác sĩ Hàn tới kiểm tra giúp em."

"Không cần đâu Jungwoo ah, em không sao, thật sự không sao, em chỉ hơi đứng không vững, không cần điều động lớn như vậy."

Ánh mắt cầu xin của em lay động lòng người, cầu xin yếu đuối lại thỉnh cầu mềm mại, sợ rằng người có tâm địa sắt đá cũng không chống lại được. 

Jungwoo nhìn em vài giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

"Có thể không gặp bác sĩ, vừa rồi tôi kêu dì Lan dặn dò phòng bếp làm thêm mấy món ăn, em phải ngoan ngoãn ăn sạch."

Noh Jihye cắn cắn môi.

"Vâng..."

Cô cúi đầu hôn lên gò má em.

"Tôi muốn nuôi em béo một chút, thêm một chút thịt, eo của em nhỏ như vậy, tôi sợ thật sự đụng hỏng em rồi."

"Chị - "

Bởi vì lời nói lộ liễu của người phụ nữ này mà khuôn mặt nhỏ tái nhợt đỏ mặt, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều.

"Tôi như thế nào?" Jungwoo mang theo ý cười hỏi, vô cùng không đúng đắn, bàn tay vô ý có ý vuốt ve bên eo em, còn chậm rãi mà dời lên trên, khẽ gãi dưới nơi mềm mại trên ngực em.

"Chị đừng như vậy..." Em nên thử chống lại cô, đợi đến ngày nào đó cô chán ghét em làm bạn, niềm vui mới đổi lấy niềm vui cũ là em, thì lòng của em sẽ không đau như vậy.

"Tôi không như thế nào."

Ngón tay Jungwoo rất cố ý mà dao động gần chỗ mẫn cảm của em, khiêu khích em khẽ run rẩy, cũng không cho em sảng khoái.

Hô hấp của Noh Jihye dần nặng nề, mông đẹp ngọ nguậy trên đùi cô theo bản năng, em muốn né tránh mỗi đụng chạm của cô nhưng thân thể lại thành thực mà sinh ra phản ứng với mỗi cái vuốt ve của cô.

"Muốn tôi cho thêm một chút sao?"

Jungwoo vốn hoàn toàn nắm giữ nhược điểm của em, tùy tiện có thể làm sụp đổ kiên quyết đó.

"Em muốn tắm, chị có thể buông em ra không..."

Có lẽ tạm thời kiếm cớ né tránh cô. Dù sao chỉ cần nghĩ tới có lẽ mấy giờ trước hai cánh tay cô mới ôm người phụ nữ khác, lòng của em lại dày vò một trận.

"Tôi không muốn." Jungwoo bá đạo nói.

Cô cảm giác được em vô tình hay cố ý mà đẩy ra, một tay ôm em chặt hơn, tay kia xấu xa mà luồn vào áo em, nhét vào trong áo lót, nắm lấy nơi căng đầy của em.

"Chị, chị không nên như vậy, em muốn tắm rửa, sau đó em, em... Em đói bụng rồi."

Lấy cớ càng nói càng sứt sẹo, nụ hoa nhạy cảm của em lại lập tức nổi lên phản ứng dưới lòng bàn tay đang không ngừng cọ xát của cô, bụng cảm thấy trống không, cảm thấy một luồng nóng ướt quen thuộc chảy ra giữa đùi.

"Được. Tắm rửa trước, sau đó ăn cơm." Jungwoo rộng rãi nói.

Ngay sau đó, cô đột nhiên ôm em lên, đi về phía phòng tắm rộng lớn được trang bị phía bên kia phòng ngủ.

"Jungwoo, chị muốn làm gì?" Noh Jihye sợ hết hồn.

"Em nói xem?"

Cô cúi mắt xấu xa xuống, thoải mái mà ôm em bước vào trong phòng tắm. Em dĩ nhiên hiểu được ý đồ của cô, trước đây, bọn họ đã tắm rửa cùng nhau vô số lần, tận tình hoan ái trong phòng tắm rộng lớn lại thoải mái nhưng vào giờ phút này, em không nghĩ tới.

"Chị mau thả em xuống, em muốn mình yên tĩnh tắm, chị... Nếu như chị muốn tắm, trong nhà còn có phòng tắm khác, bằng không... chị, chị tắm trước đi?"

Nhớ tới mỗi lần bọn họ đã làm trong bồn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn của em lại không nhịn được mà đỏ ửng. Jungwoo nói nhỏ: "Không cần phiền phức như vậy."

"Nhưng mà - "

"Jihye à, em đang sợ tôi sao?" Cô đột nhiên hỏi.

Noh Jihye lập tức ngậm miệng không trả lời được, cắn môi mềm, ánh mắt sáng toát ra quá nhiều tình cảm.

"Em... em không có, em không có sợ chị."

"Vậy tại sao lại trốn tôi?"

Động tác cơ thể của em đã sớm nói cho cô tất cả. Em muốn né tránh cô, cô tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

"Em không có trốn chị mà..." Em nói hơi chột dạ, cổ trắng ngọc yếu ớt không khỏi cúi xuống.

"Là vì bài viết trên tuần san bát quái đã chụp tôi sao?"

"Hả?!" Em không ngờ cô sẽ đoán được, chắc tám phần là do dì Lan tiết lộ cho cô?

"Không phải... Em không có."

"Không có là tốt nhất." Cô mỉm cười nói, đáy mắt toát ra hai ngọn lửa, hơi thở nóng bỏng phun lên má mềm và bên tai em.

"Em càng tránh tôi, tôi càng muốn em. Jihye à... Em biết hậu quả khi chọc giận tôi, em muốn chịu đựng một lần nữa sao? Thô bạo một chút, không cần thương hương tiếc ngọc, em thích như vậy sao?"

Lòng Noh Jihye run lên.

Nhớ tới có một lần, em và cô chiến tranh lạnh, phản ứng khi đó của cô thật đáng sợ, em lại dám chặn cô ngoài cửa phòng. Ngược lại khơi dậy lên dục vọng chinh phục kinh người của cô.

Lần đó, em triệt để nếm trải mùi vị bay tán loạn trên thiên đường và vào địa ngục, cô dùng những thứ lạ lẫm (đồ chơi tình thú) vây hãm em trong phòng suốt ba ngày, đòi hỏi hết lần này đến lần khác trên cơ thể mềm mại của em, em còn nhớ sau đó em đã khóc nguyên một buổi sáng để xin Jungwoo đừng bao giờ dùng những thứ đó trên người em, thật sự là cơn ác mộng.

"Em không có mà..." Đè xuống đau lòng không xua tan đi được, em lẩm bẩm, mặc cô đặt em vào trong bồn tắm bằng sứ trắng, cô bắt đầu ra tay cởi bỏ quần áo của em.

Khuôn mặt sắc xảo như ma quỷ của Jungwoo nghiêng lại gần, nhỏ giọng nói bên tai trơn bóng thanh khiết của em:

"Tôi biết em thích gì, Jihye à. Tôi hiểu rõ em hơn chính em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro