Chương 46 : Anh là ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được giọng nói quen thuộc đó Di Băng ngước lên nhìn.

"Phi Nhung, cậu tỉnh rồi sao"

Cô nói trong sự vui mừng, tay Phi Nhung gỡ máy trợ thở ra nhưng bị Di Băng ngăn lại

" Đừng gỡ ra, để...để tôi đi gọi bác sĩ, phải gọi bác sĩ "

Di Băng chạy vụt đi tìm bác sĩ có lẽ vì vui mừng mà cô quên có nút khẩn cấp trên đầu giường bệnh. Bác sĩ tới khám tổng quát cho cô thông báo kết quả rồi đi ra.

"Tôi đã nói là không sao rồi mà"

"..."

Thấy Hàn Di Băng im lặng cô ngước lên nhìn thì thấy một khuôn mặt mếu máo chuẩn bị khóc tới nơi. Hàn Di Băng lập tức ôm chặt lấy cô khóc lớn.

" Cậu ngốc này...hức...cậu biết tôi lo...hức lắm không hả...hức. Tôi...hức...tưởng cậu bỏ tôi rồi chứ...hức..."

Hàn Di Băng vừa khóc vừa nói làm ướt một vùng áo của cô. Cô cười nhẹ đưa tay vuốt nhẹ lưng con mèo mít ướt này.

"Không phải tôi còn ở đây hay sao, cậu khóc gì chứ"

" cậu còn nói...hức...cậu biết...cậu ngủ suốt...hức...ba tháng rồi không hả...bác sĩ nói nếu trong một năm cậu không tỉnh thì...hức...cậu đi gặp ông bà rồi"

"Được rồi, cậu ôm tôi muốn ngạt thở rồi đây này "

Nghe vậy Di Băng liền buồn ra, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt khiến cô bật cười

"Cậu còn cười, tại cậu hết đó"

"Rồi rồi, tại tôi tại tôi, xin lỗi được chưa?"

"Tạm tha đó, mà cậu muốn ăn gì không tôi đi mua cho"

" Thôi tôi không có khẩu vị, cậu đỡ tôi ngồi dậy đi"

" Ò "

" Mà cậu vừa nói, tôi...ngủ suốt ba tháng sao?"

Cô ngây ngô hỏi Di Băng

" Phải, cậu ngủ từ mùa thu sang giữa đông luôn rồi "

Miệng vừa nói tay vừa gót trái cây cho cô.

" Nhưng...tại sao tôi...lại ở trong bệnh viện mà còn ngủ tới ba tháng lận?"

Hàn Di Băng khựng lại khi nghe Phi Nhung hỏi như vậy, cô ngước lên nhìn Phi Nhung ánh mắt có chút khó hiểu hỏi lại.

" Cậu...không nhớ gì sao?"

" Nhớ gì? Mà hình như là tôi quên cái gì gì á, nhưng tôi không biết nó là cái gì?"

* BỤP * thường mở cửa là cạch* còn này chắc sập cửa luôn rồi !

Hàn Di Băng và Phi Nhung nghe tiếng động liền quay lại phía cửa thì thấy Mạnh Quỳnh đứng đó thấy cô tỉnh lại mà vui mừng làm rơi túi đồ ăn xuống. Anh vội chạy lại ôm chầm lấy cô gương mặt không dấu được vẻ vui mừng

" Nhung Nhung, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi"

"..."

Thấy cô im lặng anh buông cô ra

" Em sao vậy, sao không nói tiếng nào hay không khỏe chỗ nào để anh gọi bác sĩ nha"

Anh vừa đưa tay nhấn nút đỏ trên đầu giường thì Phi Nhung hỏi

" Anh là ai?"

Câu hỏi đó khiến nụ cười trên mặt anh vụt tắt đi, cả người sững lại, đưa mắt xuống nhìn cô.

" E...em nói sao?"

" Tôi hỏi anh là ai? Sao lại ôm tôi còn gọi tôi là Nhung Nhung?"

Anh quay qua nhìn Hàn Di Băng nãy giờ đứng im đó, ánh mắt như hỏi đã xảy ra chuyện gì. Thấy anh nhìn mình như vậy Hàn Di Băng hỏi Phi Nhung

" Phi Nhung, ngoài tôi ra cậu quen những ai?"

" Thì người tôi quen chỉ đếm trên đầu ngón tay cậu biết mà"

" Vậy cậu kể tôi xem"

" Thì có ba, cậu rồi Lập Hàn "

" Hết rồi sao? Cậu không nhớ người này à?" Di Băng chỉ tay về phía Mạnh Quỳnh.

Cô gật đầu lia lịa như đứa trẻ lên ba.

" Tôi chỉ thấy anh ta hơi quen quen, nhưng lại không nhớ rõ"

Anh như chết lặng tại chỗ, cô không nhớ anh sao? Thật sự cô quên anh rồi. Anh nắm hai tay cô lại

" Phi Nhung à, em đang đùa sao. Đừng đùa như vậy nữa mà. Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi, đừng giận anh nữa nha"

" Tôi không có đùa mà"

__________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro