Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Uể oải,mệt mỏi,chán nản,tôi luôn thức dậy với một đống lo toan trong đầu.Vội vàng tắt đồng hồ báo thức,đánh răng rửa mặt thật nhanh,cầm theo chiếc bánh mì còn hâm nóng dở,tôi vội vã ra bến bắt chuyến xe điện ngầm đầu tiên.Trên xe,trong lúc gặm nham nhở cái bánh mì thì tôi thường lấy một quyển sách để đọc.Ngày nào cũng trôi qua như vậy,khiến tôi chẳng thể nào hài lòng với cuộc sống của mình.Nó trôi đi quá nhanh.

Là một nhân viên IT,việc tôi ngồi trước máy tính 20h/24h một ngày là điều bình thường.Tôi chẳng kịp để ý đến cuộc sống xung quanh.Nhưng hãy chú ý đến mặt tích cực của nó,tôi vẫn thường đổi pass wifi nhà hàng xóm để tiện sử dụng,bạn biết đấy,đó là lí do xung quanh nhà tôi chẳng còn nhà nào lắp mạng nữa,tệ thật.

Tan ca lúc 5h30,tôi thường ra ghế đá công viên để đọc sách,vài cuốn mà mẹ tặng tôi.Mọi chuyện hết sức bình thường cho đến khi một cô bé làm rơi chiếc kẹo và nó khóc toáng lên.Nó cứ nhìn tôi như kiểu tôi là nguyên nhân chính khiến nó rơi kẹo vậy.Nó thậm chí đến gần tôi,khóc to hơn nữa và nói

-"Chú trả cháu kẹo đi"

-"Cháu vừa tham gia một lớp hài kịch à?" tôi đáp

-"Cháu không biết đâu,cháu bắt đền chú đấy?"cô bé nói

-"Chú cũng không biết gì đâu,coi như chúng ta chưa biết gì nhé"tôi đáp

-"Chú đền cháu đi,huhu"cô bé nói

-"Cháu xứng đáng một điểm A+ về diễn xuất đấy,bây giờ thế này nhé(tôi lấy trong ví một tờ hai đôla),nghĩ sao nếu cháu ra cửa hàng gần đây và mua hai chiếc kẹo mút nhỉ?"

-"Ok,cháu đi luôn đây(con bé vội vàng giật lấy tờ hai đôla)"

Mải mê vào quyển sách,tôi nghĩ rằng con bé sẽ cầm tờ hai đôla và về nhà,bỏ tôi lại ở đây.Nhưng không,con bé quả là giữ chữ tín,khoàng năm phút sau,nó chạy đến chỗ tôi với hai chiếc kẹo trên tay

-"Chú ăn vị socola nhé,cháu sẽ lấy vị vani"cô bé nói

-"Tất nhiên rồi,chú là David,cháu tên gì?"Tôi hỏi

-"Cháu là Jane"cô bé đáp

-"Cháu ra đây một mình à?"tôi hỏi

-"À không,cháu ra cùng cô cháu"cô bé đáp

-"Ổn rồi,người cô đáng kính của cháu đâu?" tôi hỏi

-"Cô cháu vừa về cho John ăn"cô bé đáp

-"John là con cô ấy à?" tôi hỏi

-"À không,John là con chó cảnh của cô ấy,chú hỏi cô cháu có chuyện gì?"cô bé hỏi

-"Đòi lại hai đôla chứ còn gì nữa" tôi vội vàng đáp

-"Thôi cháu về đây,hẹn gặp lại chú,lần sau sẽ là bánh nhé chú?"cô bé chạy đi

-"Chú không muốn gặp lại cháu đâu,tạm biệt"tôi đáp

Trời!bây giờ đã là sáu giờ,chắc tối nay lại bánh mì thôi,tôi chưa kịp chuẩn bị bữa tối.Thật sự thì hôm nay rất vui khi được gặp cô bé,sự xuất hiện của nó làm tôi bớt nhàm chán và ngừng than thở về cuộc sống của mình.Tôi tiến gần đến một tiệm bánh mì,

-"Chị cho tôi một bánh mì kẹp thịt nhé,ít rau nhiều xốt"tôi nói với người bán hàng

-"Anh đợi tôi một tí,sẽ có bánh mì ngay" người bán hàng đáp

Có tiếng điện thoại,không phải của tôi,của người bán hàng thì phải,có tiếng nói vọng trong nhà

-"Cục cưng của mẹ ơi,ra bán hàng giúp mẹ nào,mẹ có điện thoại"cô ấy nói

Khoảng một phút sau,một cô bé bước ra

-"Quý khách dùng gì ạ?"

-"Cho tôi... (tôi bất ngờ),có phải cháu không Jane?" tôi hỏi

-"Là chú David à,cháu không ngờ lại gặp chú ở đây,"cô bé vui vẻ đáp

-"Làm bánh mì cho chú đi nhé,bánh mì kẹp thịt ý"

Đôi tay của cô bé thoăn thoắt,rất chuyên nghiệp,chưa đến năm phút sau tôi đã có bánh mì.

-"Cảm ơn chú nhé" cô bé vui vẻ nói

-"Rất vui khi được gặp cháu"tôi đáp

Tuyệt vời thật,bánh mì con bé làm ngon tuyệt,tôi cắn miếng đầu tiên trên tàu điện ngầm,bánh khá mềm,thịt ngon và nước xốt thật hoàn hảo.Một ngày tuyệt vời,nếu ngày mai được gặp lại con bé thì thật tuyệt.

Âm sáu độ C,tôi nhìn vào điện thoại,trời thì lạnh nhưng tôi cảm thấy ấm áp vô cùng,sáu chiếc áo không ấm mới là lạ.Tôi rảo bước trên con phố,vừa nhấm nháp cái bánh mì vừa nghĩ làm thế nào để đòi lại hai đôla

Đóng sập cửa phòng,tôi bỏ bớt bốn chiếc áo lên giá,còn lại chiếc áo sơ mi và áo len,tôi chẳng định tắm,trời quá lạnh.Vội vàng thạy bộ đồ ngủ rồi nhảy tọt lên giường,tôi lấy vội ba chiếc chăn chùm lên người,ấm thật(tôi tự nhủ).

Mà Meap đâu rồi nhỉ,con mèo đực của tôi ấy,nó thường tự ăn và giờ này phải lên ngủ cùng tôi chứ nhỉ?Vừa nói xong,Meap từ trong chăn chui ra,cậu bé sà vào ngực tôi,kêu vài tiếng rồi thiếp đi.Nó đã ngủ.Chờ đợi gì nữa,tôi đi ngủ đây.

Một ngày dài trôi qua,tôi chợt nghĩ rằng phải chăng tôi đang quá cô đơn,sự buồn chán xâm chiếm lấy tâm trí tôi.Việc gặp gỡ bé Jane chỉ là cơn gió thoảng qua hay là cuộc gặp gỡ định mệnh.Ai biết được chứ,thời gian sẽ trả lời.

Sáng hôm sau,tôi thức dậy như bao ngày khác,cuộc sống vẫn vậy,chẳng hề thay đổi.Tôi sẽ tiếp tục lên tàu điện ngầm,ngồi thui thủi với cuốn sách.Rồi tôi đến công ti với hàng loạt mật mã cần giải đáp,chắc chắn tôi phải ngồi lì trên cái ghế đó ít nhất là cho đến khi xong việc.

Mười một giờ trưa,anh bạn của tôi,Adam,quyết định sẽ đi mua bánh sừng bò và cacao nóng cho cả phòng(vì Adam đang có chuyện vui).Thật tuyệt,còn gì tuyệt hơn giữa mùa đông buốt giá có cốc cacao nóng chứ,thật ấm lòng.Nhưng rồi trong tâm trí tôi xuất hiện một câu hỏi"liệu hôm nay mình có nên gặp Jane không?"

Thật lạ kì,sự thân thiện của cô bé cứ chiếm lấy tâm trí tôi,tôi muốn quên,muốn gỡ ra cũng không được.Theo một cách nào đó,tự tôi bắt tôi hôm nay phải gặp Jane.

-"David...David,cậu ổn chứ?"Adam hỏi

Trong giây phút đó,người tôi đơ đơ một cách lạ thường,Adam phải gọi đến lần thứ hai tôi mới tỉnh được.Cái quái gì đang xảy ra vậy?

-"Cacao và bánh của cậu đây,còn nóng hổi đây này" Adam nói

-"Cảm ơn cậu nhé."tôi đáp

Bầu trời có màu xanh xám khá đẹp,một ngày đẹp trời vào cuối tháng mười một.Vừa uống cốc cacao,tôi tự hỏi hôm nay nên mua gì cho Jane...một cái bánh ngọt,một chiếc kẹo,hay một loại đồ uống nào đấy.Tất cả cứ quấy rầy trong bộ não vốn đã ngốc nghếch của tôi.

Năm rưỡi,tôi vội vàng thu dọn giấy tờ,nhanh chóng rời khỏi công ty.Tôi đến một tiệm bách hóa gần công viên

-"Cho tôi hai cốc trà sữa nhé,vị bạc hà"tôi nói

-"Của anh đây,năm đôla"người bạn hàng nói cùng số tiền thừa

-"Cảm ơn anh"tôi đáp

Tim tôi có vẻ hồi hộp quá,cứ thắc mắc trong lòng cô bé có đến không,và rồi câu hỏi cũng có câu trả lời.

Wow,cô bé đã ngồi ở đấy sẵn,mặt có vẻ khá thờ ơ,thẫn thờ,hình như cô bé đang có chuyện buồn.Tôi tiến đến gần

-"Chào Jane"tôi nói

-"Chú David,cháu chờ chú mãi"cô bé nói,giọng hào hứng

-"Trà sữa của cháu này"tôi đưa chai nước cho bé

-"Bánh mì của chú này"cô bé lấy chiếc bánh mì ẩn sau lớp áo len

-"Chú không phải trả tiền chứ?"tôi hỏi

-"Tất nhiên là không rồi,cháu mời"cô bé nói

-"Cảm ơn cháu nhé,hôm nay cháu có vẻ buồn?"tôi hỏi

-"À vâng,cháu chỉ được điểm B+ ở lớp hài kịch" cô bé chán nản trả lời

-"Ô thế cháu tham gia lớp hài kịch thật à?"tôi vui vẻ hỏi

-"Vâng,được hai năm,cháu biết viết kịch bản,biết diễn xuất,nhưng cháu thường viết miên man và thường không hay,cháu không biết nên làm gì nữa khi điểm số luôn kém thế này"cô bé nói

-"Cháu thường viết về đề tài gì?"tôi hỏi

-"Về tình yêu ạ"cô bé thản nhiên trả lời

-"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?" tôi hỏi

-"Mười hai tuổi ạ" cô bé nói

-"Chú nghĩ với độ tuổi như cháu,không nên viết những đề tài như vậy" tôi nói

-"Tại sao ạ,cháu thấy đề tài ấy thú vị mà"cô bé nói

-"Thực sự thì không nên"tôi nói

-"Thế cháu phải viết về cái gì?"cô bé hỏi

-"Những thứ xung quanh cháu,như cuộc nói chuyện của cháu với chú chẳng hạn"tôi nói

-"Khó đấy,nhưng cháu sẽ thử,trời lạnh chú nhỉ?"cô bé vui vẻ đáp

-"Khá lạnh đấy,mà hôm nay chú có may mắn được gặp cô của cháu không?"tôi hỏi

-"Có chứ,cô ấy đang chơi với John kìa"cô bé đáp

-"Cô cháu tên là gì nhỉ?"tôi hỏi

-"Mary,cô ấy là Mary"cô bé đáp

Nhìn cô của bé Jane,tôi có cảm giác rất lạ,có một thứ gì đó tuôn trào trong lồng ngực tôi,thực sự rất kì lạ,tôi cảm thấy hồi hộp vô cùng.Tôi tiến lại gần cô ấy,tim càng đập nhanh hơn

-"Cô có phải cô của Jane không?"tôi hỏi

Mary quay lại,mái tóc nâu màu hạt dẻ,làn da trắng,nụ cười nhẹ nhàng cùng chiếc răng khểnh đầy đáng yêu

-"Vâng,anh tìm tôi có chuyện gì?"Mary hỏi

Tim tôi như ngừng đập,tôi sẽ định nói là đòi hai đôla,nhưng không thể,rõ ràng là không thể,không thể nói vậy trước một cô gái đáng yêu như thế,Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra.Tôi đã biết thích một ai đó.

-"À..À,tôi định hỏi cô mua thức ăn cho chó ở đâu?"tôi hỏi

-"Thức ăn cho chó tôi tự làm"Mary đáp

-"Tôi cũng chỉ định hỏi vậy thôi,cảm ơn cô"tôi đáp

Tôi cố giữ bình tĩnh để tiến lại gần Jane

-"Cô cháu là một bảo mẫu thì phải?"tôi hỏi

-"Sao chú biết?"cô bé hỏi

-"Nhìn cách cô ấy chăm John kìa,cô ấy biến John thành một đứa trẻ,chú ý đến cách cô ấy chơi với nó,cũng như cách xử lí đống Sữa Chua Socola thì biết "tôi trả lời

-"Chú giỏi thật đấy,chú biết đánh guitar à,nhìn tay chú rộp lên kìa?"cô bé hỏi

-"À không,chú là nhân viên máy tính,gõ nhiều lên vậy mà"tôi đáp

-"Chú đang cô đơn đúng không?Cháu cảm nhận được sự cô đơn trong chú"cô bé hỏi

-"Thế cháu đủ tuổi viết về tình yêu rồi đấy"tôi nói

Cô bé nói trúng tim đen của tôi,nhấn mạnh vào đó,là do con bé đồng cảm hay nó thực sự nhận ra.Khó hiểu thật đấy.

-"Chú có thể tán cô cháu,cô ấy cũng đang cô đơn như chú"cô bé nói

-"Chú sẽ suy nghĩ về việc này,chào cháu,chú phải về bây giờ"tôi nói

-"Chú đang lẩn tránh đúng không.Hình như chú thích cô Mary?"cô bé nói to

-"Không,chú có việc bận"tôi nói

-"Sư Tử không biết nói dối"cô bé nói

-"Cháu đang nói gì vậy?"tôi hỏi

-"Chú cung Sư Tử,ngày sinh của chú là 10/8.Cháu cũng là Sư Tử,cháu hiểu rõ tâm lí cung hoàng đạo này.Hãy nhìn thẻ nhân viên của chú kìa."cô bé nói

-"Chào cháu nhé"tôi nói vội rồi chạy đi

Càng ngày tôi càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Cái quái gì đang diễn ra vậy.Từ việc gặp Jane,cô của Jane,đến việc câu chuyện cô đơn,tôi chẳng hiểu cái quái gì cả.Tại sao Jane lại giới thiệu một người mới quen cho cô của bé.Con bé thấy được tôi ở điểm gì.Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra,một nhân viên máy tính chuyên nghiệp có thể giải đáp hàng nghìn mật mã,nhưng chẳng thể nào giải được bài toán tình yêu.

Tôi chạy nhanh đến bến xe điện ngầm.Tôi đã toát mồ hôi khi trời vẫn đang lạnh cóng.Tôi về nhà,nằm bệt trên giường cùng câu hỏi vẫn chưa có lời giải đáp"Cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Một chàng trai hai mươi tư tuổi,sống cô đơn giữa Seatles-thành phố của sự lãng mạn.Tôi vẫn sống bình thường đấy thôi,cho đến khi gặp em.Một khoảnh khắc tôi nhận ra rằng,tôi cần em,một cách thực sự.Từ nhỏ đến giờ,tôi đã biết cảm giác thích ai là thế nào đâu,cho đến khi con tim đã biết rung động vì ai.

Ngồi bên cửa sổ,nhấm nháp chút café sữa,một chiều mùa đông lạnh lẽo,đã có chút mưa nhỏ,tôi vẫn thường làm vậy vào mùa đông,một cách cô đơn.Tôi ngồi đây,nghĩ miên man,màu tóc nâu ấy,chiếc răng khểnh đấy,chúng khoét sâu vào tâm trí tôi,để tôi nhớ em,một cách dễ dàng hơn.Là một đứa chẳng giỏi ăn nói,tôi chẳng biết khoác lác,nếu có thì cũng dễ bị lộ lắm.Em biết không?Tôi đang cố lừa dối trái tim mình đây,một cách dại khờ rằng yêu em chỉ là giấc mộng

Tôi thiếp đi gần ba mươi phút,cho đến khi Meap liếm tai tôi.Bảy giờ tối rồi sao?Nhanh thật.Tôi vội thay quần áo,tắm rửa qua,ăn tạm vài chiếc sandwich,tưới vội ít nước ấm lên bông hoa trà.Tôi vội rời nhà để dạo phố.

Làm thế nào để em thích tôi đây?Thực sự,tôi thà ngồi phá pass wifi nhà hàng xóm còn hơn suy nghĩ cho mấy câu hỏi đau khổ này.Phá pass thì còn có mật mã để nghĩ,còn mấy câu hỏi này,đến câu hỏi gợi ý cũng không có,cách làm không,chỉ có đáp số.Vớ vẩn,hết sức vớ vẩn,tôi tự dày vò bản thân như một thằng điên giữa con phố đông người.

Chín giờ tối,trời trở lạnh,tôi quyết định về nhà cùng vài cuốn sách kiểu Romantic hay ngôn tình gì đấy,đại loại thế mà tôi mới mua ở cửa hàng,tự nhủ rằng đọc xong cái này thì sẽ biết cách tán gái.Tôi dạo bước thật nhanh,còn vài trăm mét nữa là về nhà rồi.Chợt,tôi nghe thấy tiếng khóc,của một cậu bé thì phải,lấp ló sau miếng gỗ kia,lủi thủi trong góc phố.Tôi tiến lại gần,thấy một cậu bé với chiếc giỏ hoa.

-"Sao cháu chưa về nhà"-tôi hỏi

-"Cháu chưa bán được bông nào"cậu bé hụt hẫng trả lời,chẳng thèm quay mặt lên nhìn tôi

-"Hoa hướng dương đẹp thế này,sao chẳng ai mua,chú nghĩ ngày mai bán cũng được"tôi nói

-"Nhưng cháu sẽ giết bố cháu mất"cậu bé nói cùng giọt nước giàn giụa thấm vào môi

-"Sao cháu phải làm vậy?"tôi hỏi

-"Cơn đột quỵ khiến bố cháu chẳng thể đi lại,đồ ăn còn không đủ,bây giờ phải thêm tiền thuốc"cậu bé trả lời

-"Thế này đi,chú sẽ mua số hoa này,được không?"tôi hỏi cùng số tiền đưa cho cậu bé

-"Thế thì tốt quá"cậu bé nhanh nhẹn đưa số hoa trong giỏ đưa cho tôi

Tôi cứ nghĩ thế là xong,mình đã làm được một việc tốt.Và rồi,tôi nhận ra,cậu bé đang lọ mọ tìm kiếm một thứ gì đấy.Một cái gậy,nhưng gậy để làm gì.Cậu bé đứng dậy,chống gậy về phía trước.Trời ơi,cậu bé bị mù.Nhưng cậu vẫn đang tìm kiếm một thứ nữa.Một cái bảng,trên đó ghi một vài chữ lập lòe.

LÀM ƠN,HÃY GIÚP TÔI,MỘT ĐÔLA CHO MỘT BÔNG HOA HƯỚNG DƯƠNG,trên biển đó ghi thế.Tôi suy nghĩ một lúc,rồi đến gần cậu bé,

-"Cho chú mượn cái bảng nào"tôi nói

-"Chú sẽ làm gì với nó?"cậu bé sợ hãi nói,như kiểu tôi sẽ ăn trộm của cậu vậy

Tôi không trả lời.Tôi lấy một chiếc bút dạ trong áo,viết vội HÔM NAY LÀ MỘT NGÀY ĐẸP TRỜI,NHƯNG TÔI CHẲNG THỂ CẢM NHẬN ĐƯỢC NÓ.Tôi đứa cái bảng cho cậu bé

-"Ngày mai,cháu tiếp tục đi bán nhé,cùng chiếc bảng này,mong cháu sẽ bán hết hoa"tôi nói

-"Chú viết gì lên trên đó vậy"cậu bé nói

-"Chú không biết,chúc cháu một ngày tốt lành"tôi lặng lẽ rời đi

-"Tạm biệt chú"cậu bé nói to

Về nhà,tôi tự nhủ sao trên đời còn quá nhiều người bất hạnh.Ngày trước,tôi còn khóc năn nỉ trước mặt cha tôi vì sao không cho tôi một khuôn mặt đẹp trai hơn.Bây giờ tôi nghĩ lại tôi còn may mắn hơn quá nhiều người,có khuôn mặt dễ nhìn là được rồi,nhưng nó phải cực kì đẹp trai trước mắt Mary.

Meap nằm cuộn tròn bên lò sưởi,đôi lúc cậu lại ra nghịch mấy cuộn len.Tôi thì ngồi trên ghế tựa,đọc cuốn sách mới mua còn thơm mùi giấy.Đêm lạnh,tuyết đã rơi.Mười giờ tối,Meap lăn ra ngủ với vài sợi len quấn vào thân,tôi gập cuốn sách lại,có lẽ,tôi không hợp với mấy quyển ngôn tình cho lắm.Tôi lên giường,tắt đèn,ôm Meap vào lòng và đi ngủ.Một ngày dài trôi qua.

Sáng hôm sau,một sáng thứ bảy đẹp trời,có vài tia nắng chiếu qua miếng băng kia,thủng lỗ chỗ.Tôi nhảy vội ra khỏi giường,chuẩn bị thật nhanh,tôi muốn đi bộ vài vòng quanh công viên.Tuyết dày khoảng một phân,khá lạnh dù trời đã nắng,tôi thấy khá buồn,chán nản,một lần nữa tôi lại than chán,tôi không biết sống như thế nào,tôi không biết sống vì ai,làm gì vào ngày mai,và tôi lại tự dày vò bản thân.Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng,tôi đang thích em,Mary ạ.Mary đang dắt John đi dạo.John hư quá,cứ trốn sau lớp tuyết kia,có vẻ cậu muốn chơi trò trốn tìm,với một lớp lông trắng,tôi nghĩ cậu sẽ giải nhất về trò này,với điều kiện vào mùa đông và có tuyết.Mary bỏ mặc John đuổi theo mấy em Chihuahua của bà hàng xóm.Cô ấy tiến lại gần,cô ngồi cạnh tôi

-"Không biết đã ai ngồi đây chưa,tôi có vinh dự ngồi cạnh anh chứ"Mary hỏi

Trời ơi,cô ấy đang nói chuyện với tôi,tôi không thể tưởng tượng ra điều này,chắc chỉ có trong mơ.Được người mình thích ngồi bên cạnh,cuộc đời này lại thật đáng để sống.

-"À ừ,cô cứ tự nhiên"tôi ngấp ngứng trả lời

-"Một ngày lạnh lẽo,David nhỉ?"Mary hỏi

Tôi sắp ngất đây,cô ấy biết tên tôi,hơn cả hạnh phúc là những gì có thể nói về tâm trạng tôi lúc này

-"Ừ,lạnh thật đấy,cô vẫn thường đi dạo thế này à?"tôi hỏi

-"Vâng,tôi thích tận hưởng cái lạnh mùa đông"Mary nói

Cái cách cô ấy nói vâng,như muốn giết tôi quá đi.Em có biết mỗi lần em nói như vậy,là em đâm vào trái tim chỉ biết tuần hoàn máu của tôi một lần không? Em thích mùa đông,như cách mà em đối xử với tôi vậy,lạnh lẽo vô cùng,em không thể ngọt ngào hơn chút sao,như nước xốt trong bánh mì của Jane ấy.

-"Tôi có thể mời cô đi ăn tối chứ?"tôi hỏi,đầy băn khoăn

-"Nhưng,như thế có hơi vội vàng không?Tôi với anh chỉ vừa mới quen nhau?"Mary nói

-"À..ừ"tôi ngập ngừng nói

-"Thôi được,tôi chấp nhận lời mời ăn tối của anh,đằng nào nhà tôi cũng vừa hết phomat"Mary nói

-"Nhà hàng cổ Lesvos nhé,tám giờ tối,tôi sẽ đón cô ở quảng trường"tôi hào hứng nói

-"Ok,vậy nhé,tạm biệt"Mary đứng dậy

John từ gốc cây chạy đến,nhảy bồ lên người Mary.Mary dắt John về,bóng Mary lẩn xa sau làn tuyết trắng.Tôi nhảy cẫng lên,tôi thề hôm nay là ngày tuyệt vời nhất quả đất.Cái cảm giác được người mình thích nhận lời mời,nó cứ lâng lâng như uống rượu vang đỏ,vừa khoái chí như cắn miếng bánh macaron,và ngọt ngào như dòng nước xốt trong bánh mì của Jane. Tôi xin thề,em là người đẹp nhất công viên này,Mary ạ.

"Sẽ là một buổi tối thứ bảy tuyệt vời",tôi đã nghĩ vậy ở tiệm quần áo,tôi sẽ mua một bộ vest,sau đó qua tiệm cắt tóc,cuối cùng là cửa hàng hoa phía đối diện.Tôi đã sẵn sàng cho tối nay,tôi đã sẵn sàng để yêu em,Mary ạ.

Bảy giờ tối,tôi mặc chiếc áo mới mua,đầy nam tính,xịt qua ít nước hoa,dùng chút sáp để chỉnh lại tóc.Thật hoàn hảo,tôi tự nhủ,nếu luật cho phép,tôi sẽ"Love myself"mất.Tôi đổ vội ít thức ăn vào bát cho Meap,nhưng hình như cậu vừa đi tán cô Mine nhà hàng xóm rồi.Chủ nào tớ nấy.

Tôi ra khỏi nhà cùng bó hoa Thược Dược,bước vào chiếc xe Camry sáng loáng vừa được mua lại vào chiều nay.Trời lạnh thật,không biết Mary đứng đợi có bị cảm không.Bảy rưỡi tối,tầm này đi là vừa,tôi lái vội đến quảng trường.Tôi đợi khoảng ba mươi phút,vẫn chưa thấy Mary đâu cả.Tôi sốt ruột vô cùng,chả nhẽ em lại bỏ bom tôi.Tôi ghét nhất là trễ hẹn đấy,tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc ý.Tám giờ hai mươi tối,có bóng của một người phụ nữ,tiến sát lại gần xe tôi,cô gõ nhẹ vào cửa kính phủ một lớp tuyết mỏng

-"Có phải anh không David"người phụ nữ hỏi

Là Mary,chắc chắn là Mary,tôi sung sướng như đứa trẻ được quà

-"Vâng,là tôi,mời cô vào xe"tôi nói

-"Xin lỗi anh vì sự chậm trễ,hôm nay mẹ của một bé đến đón muộn,tôi đành ngồi trông,thật phiền"Mary bực bội

-"Tôi hiểu mà,trách nhiệm công việc thôi"tôi nói

Đúng như kế hoạch,chúng tôi đến nhà hàng Lesvos-nơi đây khuyến khích những cặp tình nhân,và thường chỉ dùng chỗ cho hai người.Thật hoàn hảo,tôi và em là một cặp,Mary ạ.Tôi kéo ghế mời Mary ngồi,như một phép lịch sự tối thiểu mà một thằng đàn ông phải làm.Chúng tôi ngồi vào chiếc bàn bằng gỗ bạch tùng đỏ,trên có để một lọ hoa kim ngân trắng.Tôi đưa menu cho Mary

-"Mời cô chọn món"-tôi nói

-"Hai bánh mì nướng bơ tỏi kiểu Pháp,hai bít tết cỡ vừa,và hai súp gà nhé"Mary nói

-"Quý khách có dùng thêm đồ uống gì không?"cô nhân viên hỏi

-"Một chai rượu vang Mimosa nhé"tôi nói

-"Quý khách vui lòng đợi trong mười năm phút"cô nhân viên nói

Và buổi tối trôi qua như bao cặp "Tình Nhân" khác.Nhưng trước khi món súp được mang ra,Mary xin phép được ra ngoài gọi điện thoại.Hai mươi phút trôi qua,tôi vẫn không thấy Mary,tôi đã chút lo lắng.Chợt,có một cô nhân viên tiến đến bàn của tôi

-"Quý cô vừa rồi gửi anh một thứ ,cô ấy đã trả tiền cho bữa ăn"Cô nhân viên nói cùng tờ giấy đưa cho tôi

"Này chàng ngốc,anh ngốc thật đấy,chẳng chàng trai nào lại rủ đi ăn tối trong buổi hẹn hò đầu tiên.Cảm ơn vì bữa tối,em rất vui,thứ bảy tuần sau là Noel,xem anh sẽ mang lại cho em bất ngờ gì nào".Tờ giấy đó viết thế,tôi suýt đột quỵ tim.Nếu ai đó hỏi tôi cảm giác lúc này như thế nào,câu trả lời sẽ là đang có một cơn bão trong lồng ngực,một trận sóng thần trong dạ dày,và có cơn địa chấn hai mươi độ richter trong tim tôi.Bạn nên biết cảm giác này nó tuyệt vời biết nhường nào.

Tôi sẽ có khoảng một tuần để chuẩn bị cho bữa tối ngày hôm ấy.Tôi quyết định phối hợp với Jane để tạo nên một buổi tối lãng mạn dành cho Mary.Sau khi lên xong kế hoạch cùng Jane,tôi mời cô bé đi ăn ở tiệm bánh gần nhà.Trong lúc ăn bánh ngọt,tôi chợt để ý đến dòng chữ trên cặp Jane

-"Này Jane,Tu Quynh là cái gì vậy?"tôi hỏi

-"Chú đọc sai rồi,là T..ú..Q..u..ỳ..n..h,đấy là tên cháu"cô bé nói

-"Tên cháu,chú không hiểu"tôi băn khoăn nói

-"Bố cháu là người Việt Nam,dạo này bố cháu đi công tác xa lắm,mẹ cháu bảo công ti ấy ở trên thiên đường cơ"cô bé vui vẻ nói

-"Chú rất tiếc"tôi nói

-"Chú tiếc cái gì cơ?Mẹ cháu bảo làm trên đấy vui lắm,hàng tháng bố cháu vẫn gửi tiền lương về mà"cô bé nói

-"Ừ,làm trên đó vui lắm.Thôi cháu ăn đi,Tú Quỳnh"tôi nói

-"Vâng ạ"cô bé nói

Sự hồn nhiên của trẻ con đôi lúc làm lòng tôi chột dạ.Mẹ Jane đã lừa Jane,nhưng lừa một cách hết sức đáng quý.

Loài hoa yêu thích của Mary là xương rồng.Em bảo nó rèn cho em tính kiên trì,nhẫn nại.Và cho em ý chí nghị lực phi thường vượt qua sóng gió cuộc đời như cách nó chịu khát mỗi lần cái tính lơ đãng của em quên tưới cây vậy.Em chỉ trồng xương rồng,hai năm rồi mà nó vẫn không chịu ra hoa.Nhưng em vẫn luôn tin rằng,một ngày nào đó đẹp trời,có chút gió chút mây,em sẽ được ngắm những cánh hoa đỏ của loài hoa sinh ra bởi cát bụi.Trong căn phòng bé nhỏ của tôi,bên ngoài ban công bụi bặm,tôi quyết định đặt cạnh bông hoa trà của tôi,một cây xương rồng mà tôi mới mua.Chúng nó sẽ là một cặp,như tôi với em.Nếu các bạn tự hỏi tại sao tôi biết loài hoa yêu thích của Mary,thì tôi mất hai thanh socola Snickers cho Jane đấy.

Sau bữa tối,tôi trở về nhà.Lại là một buổi tối lạnh lẽo vào cuối tháng mười hai,tôi pha vội một tách trà hoa nhài.Ngồi chặt bên cửa sổ,nhâm nhi tách trà,tôi lại lấy cuốn sách hôm trước ra đọc."Một lần thôi,hãy để anh ôm em vào lòng,hãy để trái tim lạnh lẽo của anh,sưởi ấm cho trái tim băng giá của em".Tôi đang đọc cái khỉ gió gì thế này,lạnh lẽo lại thích sưởi ấm cho băng giá là thế nào.Tôi nhận ra,tình yêu là một đề tài cần nghiên cứu chuyên sâu,và thằng ngốc như tôi khi đọc mấy cuốn tiểu thuyết,chẳng khác nào phân tích chữ trong kim tự tháp Ai Cập.Nhắc đến tình yêu,tôi nhận ra Meap ga-lăng hơn tôi nhiều,cu cậu vừa trộm hai gói thức ăn trong tủ để tạo nên một bữa tối sang chảnh dưới gầm gường với cô bạn hàng xóm.Xã hội này sẽ đảo điên vì tình yêu mất thôi.

Một ngày chủ nhật đẹp trời,tôi quyết định dành cả ngày hôm nay để dọn dẹp lại nhà.Khi mà tôi đang phủi bụi trên nóc tủ,tôi thấy một hộp bìa cát-tông,là những lá thư hồi trung học,chà chà sẽ thú vị đây.Tôi lập tức lấy chúng xuống.Thổi mạnh lớp bụi còn bám đầy,tôi thấy một lá thư của Emily,cô nàng tôi theo đuổi năm lớp bảy đây mà.Tôi còn nhớ,hồi đó tôi ngây ngô lắm.Có lần Emily nháy mắt với tôi,tôi sướng đến phát điên mà cả đêm không ngủ được.Cả những dòng chữ nguệch ngoạc trong bức thư,những dòng tin nhắn trong điện thoại,chúng làm tôi tủm tỉm,mơ hồ một lúc lâu,để nhớ về mối tình đầu,một thời trẻ thơ ngốc nghếch thời trung học.Tháng trước,lớp tôi có họp lại,Emily đã là mẹ của hai đứa bé sinh đôi,còn tôi là bố nuôi của một con mèo.

Một tuần nhanh chóng trôi qua,kế hoạch của tôi và Jane đã hoàn thành,chỉ còn chờ Mary thôi.Tôi hẹn Mary lúc bảy giờ có mặt tại nhà tôi.Tích tắc tích tắc,tôi hồi hộp vô cùng,không biết tối nay có thành công không?Tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng.Một chiếc bàn đã sơn lại,hai chiếc ghế vừa mượn của hàng xóm,một con gà tây quay,bánh gato khúc gỗ,và tráng miệng bằng pudding hạnh nhân.Tất cả đều do tôi làm.Thôi được rồi,tôi mua đồ ăn ở ngoài,tôi chẳng nấu ăn giỏi đến thế đâu.

Có tiếng gõ cửa,hình như Mary đã tới.Tôi ra mở,và đúng thế thật,em diện một chiếc váy bó sát màu đỏ,trên cổ có quàng một chiếc khăn len bằng lông cừu,em thật muốn tôi chảy máu mũi quá đi.

-"Chào anh,chúc giáng sinh vui vẻ"Mary nói

-"Chào em,chúc giáng sinh vui vẻ,mời em vào nhà"tôi nói

-"Wow,anh chuẩn bị chu đáo thật đấy,nhìn cây thông này,nhỏ gọn mà đáng yêu quá,nhìn lọ hoa giọt tuyết trên bàn kìa"Mary nói

-"Tất cả vì em thôi,mời em ngồi vào bàn"tôi nói

Tất nhiên,bữa tối vẫn trôi qua bình thường,cho đến khi tôi dồn hết ý chí,can đảm,quyết tâm của mình để tỏ tình với Mary.Tôi lấy sau tai của Mary một bông hồng,một trò ảo thuật cổ điển,và nói

-"Em đồng ý làm người yêu anh nhé"tôi ngấp ngứng nói

Mary bỏ dĩa và dao xuống,thật may vì em không cầm chúng lên.Mary nhìn tôi,mắt mang vẻ khó hiểu

-"Em cảm thấy yêu đương bây giờ rất phiền,và em không có ý định duy trì một mối quan hệ trên mức bạn bè như bây giờ"Mary nói

-"Nhưng..."tôi hụt hững

-"David...em cảm thấy khó chịu trong người"Mary nói

Nói xong,Mary gục xuống bàn,tôi vội bỏ khăn ăn khỏi cổ,chạy đến bên Mary

-"Em làm sao vậy?"tôi hỏi

-"Em mệt...rất mệt,em thấy lạnh...rất lạnh"Mary nói

Người Mary lạnh dần,chợt có tiếng điện thoại trong túi Mary,tôi vội đứng dậy lấy điện thoại.Là số của bác sĩ,sao lại là bác sĩ,tôi ấn nút trả lời

-"Mary,Mary,cô ổn chứ...alo,có ai ở đầu dây bên kia không?"

-"Anh là ai?"tôi nói

-"Tôi là bác sĩ riêng của Mary,anh là David đúng không?"

-"Vâng,là tôi,có chuyện gì xảy ra với Mary vậy?"tôi nói

-"Mary mắc một chứng bệnh hiểm nghèo liên quan đến cảm lạnh,hôm nay là ngày cuối cùng của cô ấy,Mary nói với tôi rằng cô ấy không hối hận để dành những giây phút cuối cùng của mình để ở bên anh,tôi đã ngăn cản nhưng không thành"

Tôi buông điện thoại ra khỏi tay,Mary,sao em lại ngốc như vậy.Tôi ôm chặt lấy người Mary,giọt nước mắt của tôi chảy trên mái tóc màu hạt dẻ của em,một lần nữa,những hình ảnh của em lại xuất hiện trong tâm trí tôi,để tôi quên em,một cách dễ dàng hơn.

-"Mary,mùa đông năm nay,em có lạnh không?,hãy để trái tim lạnh giá của anh sưởi ấm cho em nhé,hãy để anh ôm em vào lòng,anh còn chưa kịp biến em thành cô gái của anh mà"tôi nói

-"Anh hứa nhé"

-"Anh hứa,...cái quái gì vậy?"tôi nói

Mary ôm chặt lấy cổ tôi,hôn một nụ hôn thật sâu

-"Một tình uống do Jane nghĩ ra,hài kịch đấy David ạ"Mary nói

-"Bi kịch thì có,em biết là anh thót tim thế nào không?"tôi nói

-"Còn người đàn ông vừa nãy,ông ấy là ai?"tôi hỏi

-"Là bố của Jane"Mary nói

-"Anh tưởng bố Jane mất rồi,Jane bảo bố cô bé làm trên thiên đường"tôi nói

-"Anh bị lừa rồi,bố Jane còn sống,ông làm cho một công ti tên là Thiên Đường,ông vừa nói chuyện với anh đấy thôi"Mary nói

Hóa ra,hài kịch nó gần bi kịch đến thế đấy.Cuối cùng thì Mary cũng chấp nhận tôi.Tình yêu sẽ là điệu nhảy đẹp nhất cuộc đời bạn,nếu bạn đủ can đảm,quyết tâm,cùng vài lần thót tim.Có thể bạn chưa biết,tôi bị đột quỵ tim nằm viện mất ba tháng.

Một năm sau,tôi hỏi Mary

-"Mùa đông năm ấy,em có lạnh không?"

-"Hai chiếc áo lông thú và một đôi giày da cá sấu đã được tính vào tài khoản visa của anh,David,anh biết không?,em không lạnh đâu"

Kể ra thì,mùa đông năm ấy cũng ấm áp đấy chứ.

�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#truyen