Lỡ mất mười năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Lý Nghệ Đồng rời đi Hoàng Đình Đình một mình ở Lý Gia suy ngẫm. Cô bắt đầu thấy hối hận rồi, hối hận vì sao cô lại để muội ấy rời đi. Cô trách bản thân cố chấp luôn chối bỏ tình cảm của mình, để giờ đây cô vẫn còn nợ Lý Nghệ Đồng một câu xin lỗi. Cô có lỗi với tình cảm của Lý Nghệ Đồng càng có lỗi với tình cảm của chính bản thân mình. 

Trong tình cảm người bắt đầu yêu trước, người yêu sâu đậm hơn là người thua cuộc. Lúc trước Kim Thái Hi luôn cho rằng Lý Nghệ Đồng là kẻ lụy tình cũng chính là kẻ thua cuộc nhưng chính trong lòng cô mới hiểu rõ người động lòng trước chính là cô. Ngẫm lại có lẽ tình cảm này đã bắt đầu từ những lần cô nhìn bóng lưng nhỏ bé của muội ấy che chắn cho cô mỗi khi bị Sư phụ phạt, có lẽ là bắt đầu từ câu nói ngây ngô của tuổi ấu thơ "Muội muốn ở bên cạnh tỷ suốt đời". Có chăng lúc đó Lý Nghệ Đồng ngây thơ không hiểu ở bên cạnh một người đến suốt đời khó như thế nào, mà chính cô lúc đó lại đã từng cảm động vì những câu nói như thế, cô cũng đã từng nghĩ sẽ bình bình đạm đạm trải qua một đời cùng Lý Nghệ Đồng. 

Nhưng khi lớn lên, khi đã xác định tình cảm bản thân đối với Lý Nghệ Đồng không còn đơn thuần là Tỷ Muội, cô đã bắt đầu sợ hãi, cô lại cách Lý Nghệ Đồng ngày một xa để lại trong lòng muội ấy nhiều hơn những vết thương. Cô biết bản thân có lỗi nhưng không cách nào để tháo bỏ nút thắt trong lòng để đáp lại tình cảm ấy. Cô biết Lý Nghệ Đồng vẫn vẹn nguyên một chỗ chờ cô cho dù cô từng bước rời xa muội ấy nhưng khi cô quay đầu muội ấy sẽ lại mỉm cười và bao dung tất cả.

Khoảng thời gian mà cả hai bỏ lỡ nhau thật sự không ngắn, có nhiều chuyện xảy ra khiến cả hai ngày càng trưởng thành hơn, cũng như mở lòng hơn và dễ dàng chấp nhận hơn. Mọi bức tường vô hình trong lòng cô đều tự động tan vỡ vào cái đêm mà Lý Nghệ Đồng ôm chặt lấy cô thì thầm "Muội chờ tỷ thật lâu rồi, đủ để trong lòng tỷ đã xác định được chưa" muội ấy đã bất chấp sự lúng túng của cô mà hôn thật sâu lên môi cô, dù là cô không phản kháng nhưng cô cũng không đáp lại. Điều đó hình như vô tình lại làm Lý Nghệ Đồng đau lòng, nên sau đó muội ấy buông cô ra và mỉm cười trong nước mắt "Dù sao cũng cám ơn tỷ, có lẽ muội thua thật rồi, thua con tim cho tỷ, cũng như thất bại trong tình cảm này". Và vào khoảnh khắc cô cảm nhận Lý Nghệ Đồng gần như đã chết tâm, nực cười thay cô lại sợ hãi cố gắng níu kéo và lại gieo cho em ấy chút hy vọng. 

Cô hằng phút giây điều tự mắng bản thân mình rằng Hoàng Đình Đinh là kẻ hèn nhát, dối trá, nhẫn tâm. Hoàng Đình Đình làm người thật thất bại. Nhưng nếu như lần này Lý Nghệ Đồng bình an quay trở về, Hoàng Đình Đình thề rằng sẽ không khiến muội ấy đau lòng vì cô thêm một lần nào nữa. Cô sẽ dùng quãng đời còn lại để chuộc lỗi với muội ấy, bởi vì chỉ có bên cạnh mới chính là lời tỏ tình lâu dài nhất.    

_______________________________________

Mặt trời dần xuống bóng nhưng vẫn không thấy tâm hơi Trí Nghiên trở ra, Lý Nghệ Đồng bồn chồn lo lắng sợ rằng nó xảy ra chuyện không hay nhưng theo quy định là khi một ngày trôi qua mà không thấy người bên trong thoát ra thì mới được vào cứu. Bóng đêm dần buông xuống cô đốt một đống lửa sưởi ấm, kiên trì chờ đợi.

Rồi đột nhiên nhiều tiếng động lớn phát ra từ bên trong hang Lý Nghệ Đồng chột dạ đứng lên nhưng thật nhanh một bóng đen từ cửa hang vút đến đánh vào bụng cô, khi cô định thần lại nhận ra đó là Phác Trí Nghiên với đôi mắt đầy tơ máu nhìn cô, cô mấp máy môi:

"Nghiên nhi con..."

"Ta không phải là Phác Trí Nghiên, lần trước ta đã tha mạng cho ngươi nhưng ngươi không biết sống chết là gì giờ lại gọi ta thức giấc không thể tha thứ"- Phác Trí Nghiên nhếch mép cay độc nhìn xoáy vào Lý Nghệ Đồng.

"Ta van xin ngươi hãy tha cho Nghiên nhi đi"

"Ha ha ha chính số mạng đã gắn kết bọn ta lại với nhau ngươi nói ta phải làm sao, ta thực không biết"-Phác Trí Nghiên cất giọng cười mỉa mai lần nữa chiếu tia nhìn đầy sát khí vào cô, Lý Nghệ Đồng liền xúc động vùng dậy xiết chặt lấy vai nó:

"Phác Trí Nghiên tỉnh lại, là ta đây Lý sư phụ đây con có nghe thấy không, đừng để hắn điều khiển lí trí con."

"Tránh ra"-Phác Trí Nghiên dùng chân đá Lý Nghệ Đồng văng ra rồi lao vào đánh liên tục vào người cô nhưng cô không phản công chỉ đỡ đòn, cô sợ tổn thương đến nó. Dù rằng chỉ đỡ thôi cũng đã khiến sức lực Lý Nghệ Đồng đang cạn dần nên ngay lúc sơ hở đã bị dính một đòn khá nặng, cả người cô văng đến mép vách đá suýt chút là rơi xuống vực, nhưng đòn vừa rồi rất mạnh khiến cô bị thương đến không gượng dậy được.

Lý Nghệ Đồng nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực kia thì thào:

"Nghiên nhi con hãy cố gắng bình tâm lại đừng để tâm ma chi phối, con là đứa trẻ ngoan nên đi con đường thiện lương có như vậy dù ta có chết cũng không hổ thẹn với mẹ con."

"Vậy thì hãy xuống địa ngục mà tìm bà ta đi"-Phác Trí Nghiên nhìn cô lạnh lùng rồi vung tay chuẩn bị đánh xuống, Lý Nghệ Đồng nhắm mắt lại chấp nhận số phận vào lúc đó cô đã suy nghĩ lấy mạng sống của bản thân để thức tỉnh Phác Trí Nghiên nhưng mãi cô không thấy chuyện gì xảy ra, sau đó đột nhiên tiếng ầm ầm thật lớn vang lên cô mở mắt ra thì nhìn thấy cả vách núi đang từ từ đổ xuống. Phác Trí Nghiên bên cạnh không để ý đến cố, nó định lấy đà nhảy lùi vào chỗ hang núi để tránh sạt lở nhưng Lý Nghệ Đồng đã kịp túm chặt nó.

"Ngươi làm gì thế"-Phác Trí Nghiên cố vũng ra hét lên

"Không được đâu rất nguy hiểm cả chỏm núi này sẽ đổ xuống"- Chỉ kịp nói như thế rồi Lý Nghệ Đồng kéo Phác Trí Nghiên vào lòng ôm chặt vận dụng sức lực cuối cùng nhảy ra xa khỏi mỏm đá để bản thân rơi thẳng xuống vực.

Trong khoảng không từ chỏm đá rơi xuống chân núi Lý Nghệ Đồng vẫn ôm lấy Phác Trí Nghiên, lúc đó dù đôi mắt nó vẫn đỏ nhưng pha vào đó là một chút tia ấm áp khó có thể hình dung được, khi chạm đáy vực Lý Nghệ Đồng dùng thân thể mình tiếp đất bảo bọc Phác Trí Nghiên bên trong tránh cho nó bị tổn thương nặng, sau đó cả hai đã cùng ngất đi.

Ở Lý gia Hoàng Đình Đình nghe tiếng đá lở trong đêm thì rất bồn chồn lo lắng nhưng vì quá nguy hiểm và bị mọi người ngăn cản nên vẫn là đợi trời sáng mới đi tìm hai người họ được.

Khi Phác Trí Nghiên lần nữa tỉnh lại thì thấy mình vẫn nằm trong vòng tay của Lý Nghệ Đồng những chuyện xảy ra hôm qua vẫn còn in đậm trong tâm trí, nhìn thấy sư phụ vẫn bất động hơi thở lại rất mỏng manh nó lo lắng vội vàng lay gọi:

"Sư phụ, sư phụ người không sao chứ, người có nghe thấy con không?"

"Trí Nghiên..."-thanh âm yếu ớt của Lý Nghệ Đồng khẽ vang lên.

"Sư phụ người sẽ không sao đâu, con xin lỗi, tất cả là lỗi của con"-Phác Trí Nghiên xiết chặt lấy tay Lý Nghệ Đồng rơi nước mắt.

"Con không có lỗi gì hết, Nghiên nhi mọi việc rồi sẽ qua đi thôi."

"Không sư phụ ơi con đã trở thành quái vật con không xứng là đệ tử của người nữa"-nó lùi ra quỳ xuống bên cạnh cô không ngừng khóc lóc.

"Trong lòng ta con mãi mãi là đệ tử chân chính của Lý gia, nào đến gần đây ta thấy mệt quá"- Phác Trí Nghiên vội đến nâng đầu của Lý Nghệ Đồng lên để cô dễ thở hơn, Lý Nghệ Đồng dùng sức nâng tay lên áp vào mặt Trí Nghiên thì thào:

"Nghiên nhi con phải nhớ mục đích tồn tại trong cuộc đời của con là gì, những ai đã đối xử tốt với con và con mạnh mẽ lên là vì ai, đừng đi vào vết xe đổ của Kim Chung Quốc, hãy nhớ rằng con không đơn độc"-Dùng chút tàn lực để hoàn thành câu nói sau đó Lý Nghệ Đồng hoàn toàn im bật, Trí Nghiên gào khóc gọi tên nhưng cô không hề phản ứng.

"Hoàng sư phụ bên này tôi nghe có tiếng trẻ con khóc."

Khi bọn người Hoàng Đình Đình tìm đến nơi thì chỉ thấy Phác Trí Nghiên gục đầu khóc bên cạnh thân thể bất động của Lý Nghệ Đồng.

"Nghệ Đồng tỷ đến rồi muội mau mở mắt ra nhìn tỷ"-Hoàng Đình Đình run rẩy ra sức lay gọi Lý Nghệ Đồng tỉnh dậy nhưng đáp lại cô chỉ là sự yên lặng đến khó chịu của cô ấy.

Mọi người sau đó liền đưa cả hai vào bệnh viện.

Nhưng kết quả Lý Nghệ Đồng không có chết nhưng cũng gần như là chết cô ấy bây giờ không biết đến bao giờ mới tỉnh lại, bác sĩ nói do đầu va đập vào đá tổn thương rất nặng nên tạm thời chưa tỉnh, có thể một hai ngày cũng có thể một hai năm hoặc có thể cả đời không tỉnh lại, Hoàng Đình Đình cuối cùng cũng quyết định đưa Lý Nghệ Đồng về Lý gia tự mình chăm sóc. Còn về phần Trí Nghiên từ ngày hôm đó không tiếp xúc với bất cứ một ai, ban ngày nhốt mình trong phòng suy suy nghĩ nghĩ đến đêm nhân lúc mọi người ngủ say sẽ đến bên gường Lý Nghệ Đồng quỳ xuống hối lỗi cho đến khi gần sáng mới bỏ đi. Mỗi ngày cứ lặp lại như thế cho đến khi người của Kim gia đến đón, nó mới tới trước mặt Hoàng Đình Đình quỳ xuống bái lạy ba lần rồi cùng với hai đứa trẻ Lý Hồng Tân và Chu Mịch ly khai Lý gia.

Trước khi Trí Nghiên rời đi Hoàng Đình Đình cũng không nói gì nhiều chỉ căn dặn hãy bảo trọng và trao một bức thư cùng với sợi dây đeo có một chiếc nanh hổ xỏ ngang mà Lý Nghệ Đồng trước kia đã nhờ cô đưa cho nó. Cô biết mình không trách Trí Nghiên nhưng chính là không biết đồi xử với nó như thế nào, thôi thì chỉ biết nhìn vào số mệnh trời đã đặt mà thôi, suy nghĩ lại có lẽ Lý Nghệ Đồng đã biết trước kết cục nhưng mà vẫn lao đầu vào chỗ tử đúng là tính cách bao nhiêu năm cũng không thay đổi.

"Đồ cố chấp Lý Nghệ Đồng em mạo hiểm cược cả tính mạng của mình suýt thì mất mạng thật rồi, bất quá lần này đến lượt tỷ chờ đợi muội cho dù là phải chờ cả đời."-Hoàng Đình Đình nhìn cái người nằm bất động trên gường mà cảm thán.

______________________________


Trở lại rồi đây hihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro