Chương 2: Giao Phó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: #RinBaBa (https://www.facebook.com/profile.php?id=100009334917236)

Người phụ nữ đó qua đời sau mười tám năm sống cùng cha anh. Ông rất buồn, cứ nhốt mình mãi trong phòng không chịu ra. Anh đành là người đứng ra lo hậu sự. Bà ấy bị ung thư giai đoạn cuối từ hai năm trước. Bác sĩ cũng đã bảo sẽ không sống được bao lâu nhưng cha anh thì lại không thể chấp nhận được sự thật suốt hai năm qua. Cho đến lúc bà mất, ông vẫn không tin.

Nhìn cách ông đau khổ, hoàn toàn không giống như ngày mẹ anh bị tai nạn qua đời khi tôi mười một tuổi. Lúc ấy ông bình tĩnh vô cùng, có lẽ vì là hôn nhân dựa trên lợi ích kinh tế nên ông không yêu bà, đối với bà chỉ là tình nghĩa mà thôi. Hai năm sau, ông dắt về nhà người phụ ấy cùng một thằng nhóc tầm tám chín tuổi, rồi bảo đây sẽ là gia đình mới của anh. Thật ngu xuẩn, làm sao anh có thể chấp nhận thêm một người nào khác thay thế vị trí mẹ của mình. May mà ông không ép anh gọi là "Mẹ".

Anh gọi bà ấy là "Dì Vân" như vẫn gọi "Dì Hà", đầu bếp của gia đình. Đối với anh, bà ấy không phải là nữ chủ nhân mà chỉ đơn giản là một người làm thuê đến trú ngụ. Có điều công việc của bà ấy là giúp cha anh vui vẻ, không phải anh.

Nhưng thằng nhóc con của bà ấy thì rất phiền. Thằng nhóc thường xuyên gọi anh là "Anh hai". Anh không có em, thậm chí thằng nhóc ấy còn không phải là em họ của anh. Mỗi lần anh bảo: "Tao không phải anh hai của mày. Tao không có em." Rồi nhìn cậu ta khóc lóc chạy đi nói với mẹ mình thì anh lại cảm thấy sảng khoái. Năm mười tám tuổi, cậu ta bỏ đi. Để lại một bức thư, một bà mẹ và những dòng nước mắt. Cha anh rất yêu thương đứa con trai riêng của vợ kế này, biết ý muốn của cậu ta là tự lập cũng không ép trở về mà tìm cách an ủi mẹ của cậu ấy.

Lúc đầu anh nghĩ rằng, như thế cũng tốt, bớt một người khiến cuộc sống của anh khó chịu. Nhưng thảng hoặc trong những bữa cơm, chỉ còn ba người ngồi cùng nhau, không tiếng nói cười, tự dưng lòng anh thấy trống trải. Có một đêm nọ, anh nhớ là sau khi cậu ấy đã bỏ đi hai năm, lúc ấy anh cũng mới vừa tiếp nhận công việc mới tại công ty của ba. Anh mệt mỏi trở về sau tiệc rượu với đối tác, bất giác, anh đã mở cửa phòng cậu ấy, nằm vào chiếc giường cậu ấy từng ngủ, để bản thân chìm vào bóng tối, hít chút mùi hương còn lưu lại trên gối chăn, bỗng tôi thấy mình được an ủi phần nào. Anh nhận ra, nhiều năm sống cùng nhau, anh đã không còn ghét cậu ấy như anh vẫn nghĩ.

Sau lần ấy, thỉnh thoảng trong những đêm dài cô đơn, anh lại lặng lẽ nằm trên chiếc giường của cậu ấy, để rồi nhận ra trái tim mình loạn nhịp, nhịp đập vốn không thuộc về trái tim lạnh lùng của tôi. Rồi không biết tự khi nào, anh tìm kiếm cậu ấy, muốn biết nhiều hơn về người con trai đã luôn đuổi theo anh suốt thời niên thiếu, để rồi đến khi trưởng thành lại vội vã bỏ đi.

Cậu ấy lăn lộn trong đoàn xiếc, phụ giúp chạy vặt và mày mò học chút ảo thuật cùng vị ảo thuật gia trong đoàn. Dù rằng những năm tháng bên nhau, anh không thật sự để ý đến cậu ấy, nhưng anh biết chàng trai ấy luôn có niềm đam mê với ảo thuật, cậu ấy theo đuổi cái gọi là huyễn thuật. Lúc chỉ có hai người trên bàn ăn, cậu ấy đôi lần chia sẻ mình thích những trò ảo thuật thế nào, vì nó nhiệm màu, vì nó giúp hiện thực trở nên đẹp đẽ và thú vị hơn.

Đối với cậu ấy, ảo thuật như một chiếc chìa khóa, giúp bản thân lạc quan và có cái nhìn tươi sáng hơn. Và cậu ấy luôn muốn mang phép màu đó đến cho mọi người, mong một ngày nào đó sẽ tạo ra được một màn ảo thuật kinh động lòng người, biến những nổi buồn bay xa. Anh mỉa mai ý nghĩ đó. Thứ cậu ta cho là phép màu, chỉ đơn giản là những trò bịp bợm, mua vui, đánh lừa thị giác và chẳng bao giờ làm hiện thực tốt đẹp hơn. Và những lúc ấy, anh thấy trong ánh mắt cậu ấy, niềm hân hoan biến mất, thay vào đó là sự ảm đạm, thất vọng.

Vài năm trong đoàn xiếc, cậu ấy từ một thằng nhóc chạy vặt lên làm trợ lý của ảo thuật gia nọ. Nhưng tài nguyên đoàn xiếc hữu hạn, và người thầy của cậu ấy cũng chỉ dừng lại ở mức mua vui, không thể giúp cậu ấy phát triển hơn. Anh biết người cha già của mình luôn muốn giúp cậu ấy, nhưng đều bị từ chối. Rồi chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại tìm cách thay ông làm việc đó. Có một hôm, anh đến phòng làm việc của ông và bảo rằng: "Để con giúp Hạc Hiên."

Ông bất ngờ nhìn anh, trong ánh mắt ánh lên vẻ đề phòng.

"Nhiều năm sống cùng nhau, con không ghét em ấy. Nếu ghét bỏ thì cha nghĩ con để em ấy sống yên ổn sao?"

Ông gật gù. Đúng là nhiều năm qua, ngoài vẻ lạnh lùng xa cách thì anh cũng không làm khó gì mẹ con cậu ấy.

"Vậy Hạc Hiên trông cậy vào con, Minh Hạo." Ông nói rồi vỗ vỗ vai anh rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro