Chương 5: Xa Vời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: #RinBaBa (https://www.facebook.com/profile.php?id=100009334917236)

Ngôi nhà vẫn như ngày Hạc Hiên đi, có chăng là thêm vài món đồ công nghệ tối tân và không gian có vẻ sáng hơn trước. Trước mặt cậu là người cha thân thuộc, dù không phải ruột thịt nhưng có công dưỡng dục còn hơn cả thái sơn. Mới chỉ một năm không gặp mà mái tóc ông đã bạc nhiều, nếp nhăn trên đôi mắt cũng hằn sâu và vẻ mệt mỏi cùng buồn bã không thể nào che giấu được.

Sự ra đi của mẹ có lẽ đã vượt quá sức chịu đựng của ông. Người đàn ông nắm trong tay quyền lực, gia thế và tiền tài lại gục ngã vì cái chết của một người phụ nữ. Điều ấy chỉ có thể nói vì ông quá yêu bà mà thôi. Hạc Hiên cảm thấy nhẹ lòng phần nào vì suốt những năm mẹ sống trong ngôi nhà này đã thật sự nhận được tình yêu chân thành của ông.

Người đàn ông trung niên bê lên khay trà. Ông ta chào hỏi Hạc Hiên rồi rời đi. Trước đây ông là thư ký riêng của cha Minh Hạo, sau khi về hưu thì được ông mời về đảm nhận chức quản gia trong nhà. Trong ký ức của cậu, ông ấy là một người đàn ông lạnh lùng, thường nghiêm khắc với những người làm khác, nhưng đối với cậu thì ông luôn có một sự bao dung kỳ lạ và thường giấu giếm những lần tôi trốn nhà ra ngoài để học mấy trò ảo thuật. Vị trí quản gia ban đầu là một bà lão mà cha thường gọi là "Vú Hân". Khi Hạc Hiên đến ngôi nhà này, bà đã già nhưng đầu óc vẫn còn rất minh mẫn.

Bà luôn có cái nhìn khó chịu với mẹ con Hạc Hiên, nhưng chưa bao giờ làm khó chúng tôi. Bà cực kỳ yêu thích công việc quản gia này, và dù con cháu nhiều lần muốn đón bà về quê dưỡng già thì bà vẫn một mực từ chối. Cho đến một lần, bà vì trượt chân phải điều trị trong bệnh viện một thời gian thì cha quyết định khuyên bà về quê vui vầy cùng con cháu.

Bất chợt phần ghế bị lún xuống. Hạc Hiên quay sang bên cạnh thì thấy Minh Hạo đã ngồi kế bên mình. Dù cách một đoạn nhưng tôi vẫn thấy tim cậu đập nhanh, tay chân bắt đầu lóng ngóng. Trước giờ anh ấy đều ngồi ở phía đối nghịch cậu, chưa từng gần gũi như thế này. Anh tự nhiên với tay rót một tách trà, bắt chéo chân và nói về tang lễ của mẹ cậu như đang bàn công việc làm ăn.

Hạc Hiên chẳng tham gia được gì cả. Anh nắm chủ tình hình và mọi thứ đã được thu xếp đâu vào đấy, chỉ cần ngày mai, họ mặc vào bộ vest đen đã chuẩn bị sẵn và đến nhà tang lễ là xong. Tang lễ đối với anh ấy còn có phần nhẹ nhàng hơn là chủ trì một cuộc họp thường nhật vào mỗi thứ hai hàng tuần tại công ty. Hạc Hiên nhìn sang người cha đang ủ rũ và không ngừng đồng ý với những thu xếp của anh ấy mà thầm nghĩ... anh ấy chẳng thay đổi gì cả.

Minh Hạo vẫn luôn là một chàng trai thông minh, có chủ kiến, giỏi lập kế hoạch, và luôn giải quyết mọi việc gọn gàng đâu ra đấy, chưa từng có điều gì khiến anh ấy cau mày. Giọng điệu nói chuyện muôn đời vẫn mang vẽ lạnh lùng, cao ngạo như đang nói về việc của người ngoài.

"Em thấy thế nào Hạc Hiên?" Bất chợt anh ấy quay sang hỏi làm cậu giật mình trở về hiện thực. Hạc Hiên còn có thể trả lời thế nào nữa ngoài câu: "Mẹ con em không có người thân nào, mọi việc tùy anh vậy."

Sự thật là thế, hai mẹ con họ không còn ai thân thiết. Nếu năm đó mẹ không gặp cha của Minh Hạo thì hai mẹ con vẫn sẽ lầm lũi sống qua ngày với nhau như thế. Cuộc sống không người thân, không nơi nương tựa, đói không ai cho, lạnh không ai giúp... đã quen quá rồi.

Mọi người đều nghĩ mẹ con Hạc Hiên bám vào cha Minh Hạo là có chủ ý, làm muốn đào mỏ, lấy của. Nhưng hơn ai hết, Hạc Hiên biết được bà đến với ông là vì tình yêu, hoàn toàn không vụ lợi. Nếu không phải vì thế, thì làm sao có thể bao dung đứa con riêng là Minh Hạo. Dù bị Hạo xa cách, dù không được tôn trọng thì bà vẫn muốn ở bên ông.

Ngày hôm nay, hậu sự của bà lại do Hạo đứng ra lo liệu. Thôi thì cũng xem như an ủi vong linh của bà. Ít ra, dù không phải mẹ con ruột thịt thì anh ấy cũng đã hết lòng chu toàn mọi việc. Những năm sống trong ngôi nhà này, Hạo cũng chưa từng làm khó bà và cậu. Có chăng chỉ là anh ấy không thể mở rộng trái tim mình mà thôi.

Khi Minh Hạo hỏi Hạc Hiên thấy thế nào về sắp xếp của anh, có muốn làm thêm điều gì cho dì Vân hay không thì cậu ấy nhẹ giọng trả lời tùy anh.

Không phải Minh Hạo và ông Minh Đức là người thân của mẹ con cậu sao? Nhưng có lẽ trong lòng của Hạc Hiên thì Minh Hạo chẳng hơn gì một người dưng, hoặc chỉ là một kẻ chuyên bắt nạt. Anh có phần hơi thất vọng vì cậu không xem mình là người nhà. Tại sao mười năm trước anh không sớm nhận ra phần tình cảm này để giờ đây phải hối tiếc?

Chẳng hiểu lúc ấy, anh vì điều gì lại cứ xem họ là thù địch. Cơ bản Minh Hạo đã qua cái tuổi tranh giành tình cảm của cha. Có lẽ, điều khiến anh không thể mở cửa trái tim chính là chấp niệm với mẹ. Cha không yêu mẹ, và anh không muốn người đàn bà nào khác được ông ấy yêu chăng?

Ngồi lơ đễnh nhấp ngụm trà, chợt thấy vị đắng chát. Anh không mong cầu mọi việc có thể quay trở lại, chỉ mong tương lai có thể thay đổi một chút, để Hạc Hiên quay về ngôi nhà này, sống như một gia đình, rồi lấy vợ sinh con. Anh không thể buông bỏ phần tình cảm này, nhưng vẫn hy vọng có thể ở bên cậu ấy, lo lắng và chăm sóc cho cậu ấy. Có phải là quá xa vời không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro