Chương 2: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chạy vào khu dân cư cao cấp, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh. Kỳ Quân nhìn sâu vào mắt Trần Khả, chậm rãi hỏi:
- Cậu biết nên gọi tôi là gì sao?
Trần Khả dè chừng nói:
- Tôi không biết tên của ngài.
Kỳ Quân mỉm cười, nói:
- Không sao, nếu cần cậu sẽ được biết.
Về tới trước một toà biệt thự, tài xế dừng lại, Kỳ Quân xuống xe, quay đầu nhìn người còn đang luống cuống không biết nên làm gì, Trần Khả nhìn mặt đoán ý nhanh chóng xuống xe, Kỳ Quân nhìn thấy cậu không mang giày, liền đơn giản cúi xuống bế ngang Trần Khả lên, sải bước vào nhà.
Đóng cửa lại, Kỳ Quân đối thiếu niên còn đang đứng ở cửa ngắn gọn ra lệnh:
- Đi theo tôi.
Kỳ Quân dẫn Trần Khả lên lầu, đến một căn phòng ở cuối hành lang tầng hai. Trần Khả ngoan ngoãn theo đuôi Kỳ Quân, vừa ngước mắt lên đã bị đồ vật treo đầy tường doạ sợ.
Căn phòng rộng rãi được trải thảm lông đen mềm mại, đi lên xúc cảm cực tốt, bất quá nơi này hẳn không dành cho việc nghỉ ngơi. Trên bức tường lớn nhất đối diện cửa, treo đầy các loại roi và hàng loạt các dụng cụ đa dạng dùng để điều giáo khác.
Kỳ Quân đứng giữa phòng, gọi Trần Khả còn đang hoảng hốt đứng ở cửa:
- Lại đây.
Trần Khả có chút giật mình, bởi vì cậu nhận ra, mình lại vì những thứ này mà nảy sinh cảm giác hưng phấn, tuy không quá rõ ràng, nhưng là vẫn có.
Trần Khả tiến tới trước mặt Kỳ Quân, đứng thẳng người ngước mặt nhìn anh.
Kỳ Quân từ tốn nói:
- Trần Khả, như cậu nhìn thấy, sở thích của tôi là BDSM, tuy rằng tôi đã mua cậu, nhưng tôi cũng không thích ép buộc người khác, cậu có thể lựa chọn không trở thành nô lệ của tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu một vị trí trong công ty, đảm bảo đủ sống. Còn ngược lại, cậu nguyện ý thần phục tôi, tôi sẽ bảo hộ cũng như chăm sóc cậu, dạy dỗ cậu.
Trần Khả ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, trong ánh mắt có chứa ngây ngô cùng nghi vấn, cậu không nghĩ người đã bỏ số tiền lớn ra để mua cậu sẽ cho bản thân quyền lựa chọn cuộc sống sau này, không dám tin hỏi:
- Nếu tôi chọn cái đầu thì sao?
Kỳ Quân nhàn nhạt trả lời:
- Tôi sẽ cho cậu một vị trí trong công ty, cũng sẽ cấp nhà tiêu chuẩn, ứng trước cho cậu tiền điện nước và thực phẩm trong vòng một tháng. Một tháng sau, sống chết của cậu không liên hệ gì với tôi.
- Còn lựa chọn thứ hai thì sao?
- Lựa chọn thứ hai, cậu sẽ trở thành nô lệ của tôi, sống trong căn nhà này, tôi sẽ cung cấp thức ăn và mọi điều kiện sống khác tương đồng với tôi, ngược lại, cậu bắt buộc phải nghe lời tôi, quỳ dưới chân tôi, đem tự do tự tại cùng an toàn của cậu đặt trong tay tôi. Nếu như cậu nguyện ý, hiện tại liền bày tỏ lòng thành kính của mình.
Trần Khả có chút mờ mịt, nhưng mà cậu đối với người đàn ông mang khí thế cường đại này hình như cũng không quá phản cảm việc tuân lệnh đối phương, như vậy hẳn là trở thành nô lệ của anh ta cũng không sao đi. Trần Khả nghĩ xong, lại xuất hiện vấn đề tiếp theo, làm thế nào bày tỏ lòng thành kính?!
Cậu nhanh chóng lục lọi trong trí nhớ, bối rối một lúc, Trần Khả bỗng nhiên mở to mắt, nhanh chóng quỳ xuống, cúi đầu hôn lên mũi giày Kỳ Quân. Cậu nhớ ra hình ảnh này trong một bộ phim cổ phương tây, thần dân chính là như vậy bày tỏ lòng thành kính với vua chúa.
Kỳ Quân có chút ngoài ý muốn trước hành động của Trần Khả, bất quá anh lập tức lấy lại bình tĩnh, nhìn thiếu niên quỳ gối trước người, trong con ngươi ẩn ẩn tiếu ý, nói với cậu:
- Được rồi, đứng dậy đi.
Trần Khả đứng dậy, Kỳ Quân đi tới ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, ra hiệu cậu lại gần, ngắn gọn ra lệnh:
- Quỳ xuống.
Trần Khả vụng về quỳ xuống, bị Kỳ Quân nghiêm khắc chỉnh sửa tư thế:
- Đầu gối khép chặt, thẳng lưng ưỡn ngực, bàn tay khép lại, đặt sau eo.
Kỳ Quân hài lòng nhìn Trần Khả quy củ quỳ, nói:
- Trong căn nhà này, ta không cho phép ngươi tự ý mặc bất kỳ loại quần áo gì, ngươi có thể tuỳ ý đi lại hay sử dụng đồ vật trong nhà, khi ta không ở, ngươi có thể thông qua điện thoại di động liên lạc, điện thoại ta đã kêu người chuẩn bị, ngày mai sẽ có, đã lưu sẵn số điện thoại của ta, ngươi có vấn đề gì thì có thể hỏi ta ngay bây giờ.
Trần Khả ngây ngốc nghe xong một tràng, giật mình hồi thần cẩn thận ghi nhớ, ngước lên hỏi:
- Chủ nhân, tôi có thể biết tên ngài sao?
- Kỳ Quân
Trần Khả khẽ lặp lại cái tên này, lại hỏi:
- Tối nay tôi sẽ ngủ ở đâu?
- Lầu một, cùng phòng với ta.
Kỳ Quân nhìn cậu, thấy có vẻ Trần Khả không còn câu hỏi gì liền đứng dậy, dẫn cậu theo xuống phòng ngủ chính, đẩy cửa vào.
Kỳ Quân đã sớm dặn người giúp việc dọn chỗ cho Trần Khả trong trường hợp cậu lựa chọn trở thành nô lệ của anh, Kỳ Quân chỉ vào tấm thảm lông dày màu xám nhạt đặt trên mặt đất, nói với cậu:
- Đêm nay ngươi sẽ ngủ ở đây.
Trần Khả nhìn nhìn, tấm thảm có vẻ rất mềm mại, còn có gối đầu, hoàn toàn không khó chịu liền nhanh chóng đáp ứng:
- Vâng, chủ nhân.
Kỳ Quân nhìn cậu, nhàn nhạt hỏi:
- Nô lệ, ngươi còn cần ta nhắc lại quy tắc đầu tiên sao?
Trần Khả nhìn lại người mình, hiểu ra vấn đề, cúi xuống ngượng ngùng chậm chạp cởi ra bộ đồ vốn cũng chẳng che đậy được bao nhiêu, gấp gọn để trên mặt đất, trả lời hắn:
- Không cần, chủ nhân.
Kỳ Quân lúc này mới nhẹ nhếch khoé môi:
- Thật ngoan, đi vệ sinh cá nhân rồi ngủ trước đi, ta còn có việc cần xử lý.
Kỳ Quân nhìn trên mặt cậu hiện đầy vẻ ngoài ý muốn mỉm cười nói:
- Sao vậy, thất vọng ta không làm gì ngươi?
Trần Khả đỏ mặt, cậu quả thật có chút bất ngờ, không phải mọi người đều nói mua nô lệ là để làm này làm nọ sao, người này lại dễ dàng buông tha mình như vậy, không phải mình đã làm sai gì chứ.
Trần Khả trong lòng hoảng loạn, trên mặt cũng không dấu nổi, Kỳ Quân nhìn qua liền biết tên nhóc này đã bắt đầu suy nghĩ miên man, liền dịu giọng nói:
- Không có gì, chỉ là tạm thời chưa muốn sử dụng ngươi, đi ngủ đi.
Nói rồi liền xoay người ra ngoài, lưu lại Trần Khả đầy mặt ngơ ngác.
Kỳ Quân làm việc đến hơn 10h tối, quay lại phòng ngủ liền nhìn thấy Trần Khả cuộn mình trong chăn, mái tóc đen dài tuỳ tiện xoã tung trên thảm, khuôn mặt nhỏ lộ ra một nữa, lông mi khẽ rung động theo nhịp thở đều đều lên xuống, hoàn toàn là một bộ dáng không phòng bị.
Kỳ Quân nhìn cậu hồi lâu, trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác ấm áp không tên. Anh cúi xuống, nhẹ hôn một cái lên vầng trán no đủ trắng nõn của Trần Khả rồi mới thoả mãn đi ngủ.
7h sáng hôm sau, Kỳ Quân bị đồng hồ sinh học đánh thức, liếc nhìn tiểu nô lệ còn đang say giấc, lặng yên không tiếng động xuống giường tiến hành vệ sinh cá nhân, xong xuôi lại quay về ngồi bên giường, nhìn ngắm cậu trai nhỏ xinh đẹp yên bình ngủ.
8h, chuông đồng hồ báo thức kêu lên inh ỏi, Trần Khả mơ màng tỉnh dậy, híp mắt ngáp một cái. Cậu nhìn lên giường, không nhìn thấy Kỳ Quân liền có chút hoảng, ngày đầu tiên đã dậy trễ hơn chủ nhân, sẽ không làm hắn tức giận chứ?! Trần Khả vội vàng ngồi dậy, đi vệ sinh rửa mặt mà không hề nhần ra mọi hành vi của mình đang lọt không sót một chút vào mắt Kỳ Quân thông qua camera trong phòng. Kỳ Quân nhìn tiểu nô lệ vừa mơ màng tỉnh giấc, một bộ dạng vừa ngây ngốc vừa đáng yêu, không nhịn được cười khẽ. Cửa phòng toilet đóng lại, Kỳ Quân lúc này mới từ từ đứng dậy tắt màn hình liên kết với camera, xuống lầu chuẩn bị ăn sáng.
Lúc Trần Khả xuống tới dưới lầu, Kỳ Quân đã ngồi bên bàn ăn, chậm rãi ăn sáng. Trần Khả bước đến bên cạnh anh, bối rối không biết nên ngồi hay quỳ xuống. Kỳ Quân thấy cậu liền quay qua, ra hiệu cậu quỳ xuống bên chân mình, đưa Trần Khả một miếng bánh mì đã được quét mứt dâu.
Trần Khả đưa tay nhận lấy, miếng bánh lại bỗng dưng bị giơ cao hơn, khiến cậu không thể với tới. Trần Khả nghi hoặc nhìn Kỳ Quân, lạnh lùng nhìn cậu:
- Nô lệ, ngươi thật sự cần được dạy dỗ cẩn thận, quy củ đâu?
Trần Khả nhẹ run lên, qua một lúc mới rốt cuộc nhận ra vì sao chủ nhân hỏi như vậy, dè dặt mở miệng:
- Cảm ơn chủ nhân.
Cậu đưa hai tay lên trân trọng nhận lấy, lần này không sai nữa, thuận lợi ăn xong hai miếng bánh mì, ngoan ngoãn uống thêm một ly sữa ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro