Thi đấu Tam Pháp Thuật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa đưa tụi nó đến trước cánh cửa gỗ sồi khổng lồ của đại sảnh thì Harry mới thôi nhìn chằm chằm Cedric, có vẻ như đã phán xét xong. Harry nhanh chóng đỡ Sophie xuống xe rồi kéo tay cô vào đại sảnh đường, theo sau là Ron và Hermione.

Đại sảnh đường ấm áp, Sophie vừa ngồi vào dãy ghế nhà Gryffindor vừa ngước lên nhìn bầu trời đêm hôm nay. Cô có sở thích ngắm bầu trời và các vì tinh tú. Đang ngắm thì Harry khều tay cô: - Ba và cha đỡ đầu đang nhìn chúng ta, họ ở dãy bàn giáo viên, em nhìn kìa!

Cô dứt mắt khỏi cái trần vòm của Đại sảnh đường hướng mắt lên dãy bàn giáo viên. Ba James và cha đỡ đầu Sirius còn có cả thầy Lupin đang nhìn chúng nó rồi khi thấy hai đứa nó nhìn lại thì cũng chẳng ngại mà cười và vẫy tay chào.

Buổi lễ phân loại cho đám năm nhất dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc, những tưởng là chúng nó sẽ được thấy một bàn đồ ăn nóng hổi ngay trước mắt và nhập tiệc. Nhưng không, cụ Dumbledore tằng hắng: - Như từ trước tới giờ tôi muốn nhắc nhở các trò là tất cả các khu rừng trong khu đất quanh trường đều cấm học sinh lai vãng, và tất cả học sinh dưới năm thứ ba cũng không được phép đi đến làng Hogsmeade. Tôi cũng lãnh cái nhiệm vụ đau đớn là thông báo cho các trò biết là năm nay không tổ chức cuộc thi đấu Cúp Quidditch Liên-nhà.

Cái gì?
Harry há hốc miệng. Sophie thấy anh trai mình nhìn qua Fred và George cùng những thành viên khác trong đội Quidditch. Họ nhóp nhép miệng nói gì đó với cụ Dumbledore mà không thốt được lời nào, hiển nhiên là ai cũng sửng sốt đến nỗi không nói gì được.

Cụ Dumbledore tiếp tục:
- Sở dĩ không tổ chức Cúp Quidditch Liên-nhà là vì sẽ có một sự kiện bắt đầu diễn ra vào tháng mười và kéo dài cho đến hết niên học, sự kiện này sẽ chiếm mất nhiều thì giờ và sức lực của các giáo viên... Nhưng mà tôi chắc chắn là tất cả các trò sẽ vô cùng thích thú tham gia. Tôi rất vui mừng thông báo rằng năm nay tại trường Hogwarts ...Như tôi muốn nói... chúng ta vinh dự được đón một sự kiện rất kỳ thú trong vài tháng tới đây, một sự kiện đã không diễn ra trong suốt cả thế kỷ qua. Tôi rất vui mừng được cho các trò hay rằng lễ Thi đấu Tam Pháp thuật sẽ được diễn ra tại Hogwarts trong năm nay.

Anh em sinh đôi nhà Weasley nói to:
- THẦY GIỠN, thầy!

Hầu như ai cũng phá lên cười, và cụ Dumbledore cũng khục khặc tán thưởng.
- Tôi không giỡn, thưa ông Weasley, tuy vậy, tại trò nhắc, tôi nhớ hồi hè có nghe một chuyện vui rất xuất sắc về một con quỷ, một mụ phù thủy, một con yêu tinh, cả ba đi vào quán rượu...

Giáo sư McGonagall tằng hắng giọng rõ to.

Cụ Dumbledore liền nói:
- Ờ... có lẽ giờ không phải lúc... không... tôi đang nói tới đâu rồi kìa? À, tới Thi đấu Tam Pháp thuật ... vâng, một vài trò chưa biết cuộc đấu này có những gì, cho nên tôi hy vọng những trò nào đã biết thì cảm phiền cho tôi được giải thích chút xíu, và tôi cho phép sự chú ý của mấy trò tha hồ mà lang thang.
- Thi đấu Tam Pháp thuật được lập ra từ khoảng bảy trăm năm trước như một cuộc so tài giao hữu giữa ba trường Pháp thuật ở châu Âu: Hogwarts, Beauxbaton, và Durmstrang. Mỗi trường chọn ra một nhà quán quân, và với đặc quyền của trường đăng cai, trường Hogwarts sẽ được chọn hai quán quân và bốn nhà quán quân sẽ so tài trong ba bài thi pháp thuật. Các trường thay phiên nhau đăng cai tổ chức mỗi năm năm, và khi đó, nói chung ai cũng nhất trí rằng đây là cách tuyệt nhất để thiết lập mối quan hệ giữa các nam nữ phù thủy của các quốc gia - cho đến khi danh sách người bị giết lên quá cao đến nỗi phải chấm dứt cuộc so tài.

Hermione thì thào đầy sợ hãi:
- Danh sách người bị giết?

Sophie cũng hoảng không kém, thốt lên : - Ôi! Khủng khiếp! Số người bị giết lên quá cao vậy mà năm nay lại tiếp tục tổ chức sao?

Giáo sư Dumbledore nói tiếp:
- Đã có nhiều nỗ lực trong suốt nhiều thế kỷ qua nhằm phục hồi cuộc thi đấu, nhưng cho tới nay không có nỗ lực nào thành công. Tuy nhiên, Bộ Hợp tác Pháp thuật Quốc tế cùng Bộ Điền kinh và Thể thao Pháp thuật đã quyết định rằng thời cơ đã chín muồi để thử một lần nữa. Chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mùa hè để đảm bảo rằng lần này, không nữ hay nam quán quân nào bị rơi vào nguy hiểm chết người cả. Một trọng tài công minh sẽ chọn ra những sinh viên nào xứng đáng nhất để dự Tam Pháp Thuật giành vinh quang cho trường, lại được bỏ túi một ngàn Galleons tiền thưởng. Và như các em đã thấy, hai Thần Sáng Cấp cao của Bộ đang ở đây để đảm bảo rằng cuộc thi không xảy ra việc gì bất trắc.

Cụ tiếp: - Nào giờ chúng ta cùng chào đón hai vị Thần Sáng: SIRIUS BLACK VÀ JAMES POTTER. Một tràng pháo tay thể hiện sự hiếu khách của Hogwarts.

Cả sảnh đường vỗ tay rào rào. Có vài học sinh nhìn qua chỗ anh em nhà Potter rồi bàn tán nho nhỏ.

" Chẳng phải vị Thần Sáng kia là ba của cặp song sinh Potter nhà Gryffindor sao?"

" Nghe nói Thần Sáng Sirius Black là cha đỡ đầu của họ đó "

" Trời ơi, anh em nhà Potter đã tài giời rồi mà ai ngờ người sinh ra họ cũng giỏi tới vậy! "

" Nhìn Sophie Potter kìa! Ôi nữ thần của tôi, cô ấy cười lên đẹp thật đó! "

" Harry Potter cũng rất đẹp trai aaaaa~ "

"...."

Từ nãy giờ cặp sinh đôi là tâm điểm bàn tán kia đã nghe thấy hết mấy lời đó rồi nhưng vì quá quen nên vẫn lơ đi mà nhiệt liệt vỗ tay cho hai ông bô.

Cụ Dumbledore tiếp tục: - Tiếp theo những quý cô xinh đẹp từ trường BEAUXBATOM.

Cánh cửa gỗ sồi mở ra, mấy cô nữ sinh của trường Beauxbatom bước vào, thướt tha vừa đi vừa lắc hông trông đến điệu. Ấy vậy mà làm cho mấy anh chàng của Hogwarts nhìn mê đắm, Hermi và Sophie phải kéo Ron và Harry lại, ngăn không cho họ đứng lên vỗ tay hú hét như mấy cậu trai nhà khác. Bà hiệu trưởng đi sau đoàn nữ sinh , bà to lớn hơn một cách bất thường. Khi bà bước vào vùng sáng trải loang từ Tiền sảnh ra, khuôn mặt bà lộ ra thật xinh đẹp, với làn da màu trái ôliu, đôi mắt đen, to, long lanh như có nước, và một cái mũi hơi khoằm. Tóc bà bới ra sau làm thành một búi sáng rực sau ót. Bà mặc từ đầu tới chân toàn bằng sa-tanh đen, và rất nhiều ngọc mắt mèo sáng lấp lánh trên cổ và trên những ngón tay dầy mo.

Cụ Dumbledore vỗ tay và bọn học sinh cũng làm theo. Mặt bà giãn ra thành một nụ cười hòa nhã khi bước về phía cụ Dumbledore, và bà chìa một bàn tay sáng lấp lánh ra. Cụ Dumbledore, dù bản thân cũng đã rất cao, cũng chỉ hơi nghiêng mình là đã hôn được bàn tay đó.

Cụ nói:
- Bà Maxime thân mến, mừng bà tới Hogwarts.

Bà Maxime đáp lại, giọng trầm trầm:
- Ông Dumbly-dorr, ông khõe không?

- Khỏe lắm, thưa bà. Cụ Dumbledore nói.

Bà Maxime vẫy một bàn tay khổng lồ của mình một cách âu yếm ra sau lưng: - Học trò tôi.

Sau đó bà tiến tới bàn giáo viên và trịnh trọng ngồi xuống cái ghế trống dành cho bà. Đám học sinh của bà thì tiến tới dãy bàn của nhà Ravenclaw ngồi.

Cụ Dumbledore lại tằng hắng: - Và một vài vị khách từ DURMSTRANG!

Cánh cửa gỗ sồi lại mở tung một lần. Sophie nhận thấy, tất cả những người này đều có vóc dáng của Crabbe và Goyle ... Nhưng rồi, khi họ tới gần hơn, bước vào dòng ánh sáng chảy từ Tiền sảnh ra, vóc dáng của mấy người đó thật ra là do họ mặc áo chùng kiểu gì đó như bằng thảm lông xù. Chỉ có người đàn ông dẫn đầu cả đám tiến về phía cụ Dumbledore
là mặc áo lông khác loại: những sợi lông láng mượt và lấp lánh như mái tóc ông.

- Dumbledore!- Ông ta bước lên dốc, gọi thân thiết. - Khỏe không ông bạn? Khỏe không hả?
- Cám ơn, giáo sư Karkaroff, khỏe như vâm! - cụ Dumbledore đáp.

Karkaroff có một giọng nói ngọt lịm, nhờn nhợt. Khi ông ta bước vào luồng sáng, tụi nhỏ thấy ông ta cũng gầy gầy cao cao như cụ Dumbledore, nhưng mái tóc bạc của ông ngắn ngủn, và chòm râu dê (cuộn lại thành từng cuộn nhỏ) không che được hết cái cằm cong veo. Bước tới trước cụ Dumbledore, ông bắt tay cụ bằng cả hai tay.
- Ôi trường cũ Hogwarts thân yêu!

Karkaroff vẫy tay ra hiệu những học trò của ông. Khi cậu học trò đi ngang, Harry thoáng liếc thấy cái mũi gồ và cặp chân mày rậm đen. Chẳng cần phải đợi Ron huých chỏ hay rít lên vào lỗ tai, cũng có thể nhận ra gương mặt nhìn nghiêng ấy: - Krum kìa! Thiệt không tin nổi! Harry, Krum kìa!

Hermione gắt:
- Trời ơi, Ron, anh ấy chỉ là một cầu thủ Quidditch thôi mà!

- Chỉ là một cầu thủ Quidditch! - Ron dài giọng, nhìn Hermione như thể không tin nổi cái tai mình: - Nè, Hermione, anh ấy là một trong những Tầm thủ xịn nhất trền đời! Mình không ngờ anh ấy còn đi học!

Nhiều đứa con gái mười sáu tuổi đang điên cuồng lục túi áo khi tụi nó đi ngang...

"Ôi, không tin được, mình chẳng có được một cây viết lông nhím..."

"Bồ nghĩ ảnh có chịu ký lên cái nón của mình bằng thỏi son không?"

- Vậy nữa! - Sophie nói trịch thượng khi tụi nó đi ngang đám con gái, lúc này đang cãi ầm ĩ về chuyện môi son.

Ron nói:
- Nếu được, mình sẽ xin anh ấy chữ ký. Bồ không có cây viết lông nào hả, Harry?

Harry đáp: - Không, mình để trong rương rồi.

Viktor Krum và đám học sinh trường Dursmstrang đã tiến về phía dãy bàn nhà Slytherin. Ông hiệu trưởng của họ thì đã yên vị tại chỗ trên bàn giáo viên.

Cụ Dumbledore vẫn đứng, và một sự im lặng ban trùm Đại sảnh. Cụ nhìn các học sinh ngoại quốc, cười tươi:
- Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây.

Một đứa con gái Beauxbatons vẫn còn khư khư cái khăn choàng quanh đầu phát ra một tiếng cười nhạo báng không lầm vào đâu được.

Hermione và Sophie nổi giận, thì thào cùng lúc: - Không ai bắt mày phải ở lại đâu!

Cụ Dumbledore nói tiếp:
- Cuộc thi đấu sẽ chính thức khai mạc vào cuối bữa tiệc. Giờ tôi xin mời các bạn ăn, uống, và cứ tự nhiên như ở nhà.

Cuối cùng cũng được nhìn thấy mấy món ngon hiện ra trước mắt, giờ đây tụi nó đã đói meo. Mấy cái đĩa vàng trước mắt đầy ắp đồ ăn , có mấy món mà tụi nó chưa thấy bao giờ và một vài món ngoại quốc.

Ron chỉ vào một cái đĩa lớn có mấy con sò hầm đứng bên cạnh một cái bánh pút-đinh to đùng gồm thận và thịt bò: - Cái đó là gì vậy?

- Bouillbaisse. ( Bui-a-bet-x, món xúp cá của vùng Marseille, Pháp, gồm có nhiều loại cá và tôm, sò, ốc hầm với cà chua, nhụy hoa nghệ tây và gia vị )

- Chịu thua. - Ron nói.

Hermione giảng giải:
- Đó là món Pháp. Hồi hè rồi mình có ăn trước ngày về. Rất là ngon.

Ron lấy cho mình miếng bánh pudding đen: - Ừ thì biết vậy.

Bữa tiệc tại Hogwarts luôn tuyệt cú mèo. Sophie tráng miệng bằng một miếng bánh flan núng nính sau khi đã ăn no nê đủ loại đồ ăn. Khi những cái đĩa bằng vàng đã được dẹp sạch sẽ, cụ Dumbledore lại đứng lên. Dường như đang có một sự căng thẳng dễ chịu tràn ngập Đại sảnh. Có vẻ Harry rất hứng thú với cuộc thi này.

Cả sảnh đường im ắng chăm chú ngó cụ Dumbledore với sự tập trung cao độ.

Cụ Dumbledore mỉm cười trước biển học trò đang ngước mắt lên:
- Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giải thích trước khi chúng tôi mang cái rương nữ trang vô...

- Mang cái gì? - Harry thì thào.

Cụ vẫn tiếp tục: - ... cốt để làm minh bạch qua trình chúng ta sẽ tiến hành trong năm nay. Nhưng đầu tiên, cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ông Bartemius Crouch, Trưởng Ban hợp tác Quốc tế về Pháp thuật.

Có vài tiếng vỗ tay lộp độp làm lệ.

- ... và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Giải trí Pháp thuật.

Một tràng vỗ tay dành cho ông Bagman lớn hơn khi dành cho ông Crouch, có vẻ bởi danh tiếng Tấn thủ của ông, hay đơn giản chỉ vì ông dễ thương hơn. Ông đón nhận điều này với một cái vẫy tay vui vẻ. Ông Bartemius Crouch tịnh không vẫy tay hay mỉm cười khi người ta xướng tên ông lên.

Cụ Dumbledore tiếp tục: - Ông Bagman và ông Crouch và hai Thần Sáng đây đã làm việc không mệt mỏi suốt mấy tháng qua để chuẩn bị cho Thi đấu Tam Pháp thuật. Và họ sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân.

Khi nói đến từ 'quán quân', sự chăm chú của đám học trò đang dỏng tai nghe có vẻ như tăng lên thêm.

Hình như cụ Dumbledore nhận ra sự tĩnh lặng đột ngột của tụi nhỏ, nên cụ mỉm cười và nói: - Cái rương nữ trang, rồi, mang vô đi, ông Filch!

Thầy Filch, nãy giờ không ai để ý, vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường, tiến về phía cụ Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn khảm đầy đồ trang sức. Cái rương trông quá cũ kỹ. Một tiếng thì thào hồi hộp nổi lên từ đám học trò đang căng mắt ngó.

Cụ Dumbledore nói tiếp khi thầy Filch cẩn thận đặt cái rương lên bàn, trước mặt cụ: - Các chỉ dẫn về những bài thi mà các nhà quán quân sẽ phải làm trong năm nay đã được ông Crouch và ông Bagman xem xét kỹ, và họ đã có những sắp xếp cần thiết cho từng thử thách. Sẽ có ba bài thi, trải dài suốt cả năm, và sẽ kiểm tra các vị quán quân theo nhiều cách khác nhau... về kỹ năng pháp thuật, lòng can đảm, khả năng suy luận, và dĩ nhiên, khả năng đối đầu cùng nguy hiểm.

Nghe đến lời cuối cùng, cả Sảnh đường lặng ngắt, đến nỗi dường như không ai dám thở nữa.

Cụ Dumbledore tiếp tục, trầm tĩnh:
- Như các trò đã biết, sẽ có bốn quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật. Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa.

Cụ Dumbledore rút cây đũa phép ra và gõ ba tiếng lên nắp cái rương. Cái nắp từ từ mở ra cót két. Cụ Dumbledore thò tay vào trong, kéo ra một chiếc cốc bự thô kệch đẽo bằng gỗ. Sẽ chẳng ai thèm chú ý tới cái cốc nếu không có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.
Cụ Dumbledore khép cái rương lại và cẩn thận đặt cái cốc lên trên nắp, từ đó cả Sảnh đường đều có thể nhìn thấy rõ. Cụ nói: - Bất kỳ trò nào muốn đăng ký làm quán quân phải ghi tên mình vả trường mình thật rõ ràng lên một mẩu giấy da rồi thả vô trong cốc. Những ai tha thiết muốn thành quán quân sẽ có một tuần để nộp tên mình. Vào lễ Hội Ma, chiếc cốc sẽ trả lại bốn cái tên của bốn người được chọn ra xứng đáng nhất để đại diện cho trường mình. Chiếc cốc sẽ được đặt ở Tiền sảnh suốt đêm nay, rất thuận tiện cho những trò nào muốn thử sức.
Để đảm bảo rằng không có trò không đủ tuổi nào bị cám dỗ, một khi cái Cốc lửa được đem vô Tiền sảnh rồi, tôi sẽ vẽ một Lằn tuổi quanh cốc. Sẽ không trò nào dưới mười bốn tuổi bước qua nổi cái lằn này đâu.Cuối cùng, tôi muốn nhấn mạnh với bất cứ trò nào muốn đọ sức trong cuộc thi đấu này, là không có chuyện tham gia hời hợt cho vui. Một khi chiếc Cốc Lửa đã chọn ra vị quán quân nào, thì vị ấy bắt buộc phải theo tới cùng. Đặt tên mình vô chiếc cốc cũng có nghĩa là đã ký một bản hợp đồng ma thuật đầy trói buộc. Và khi đã được chọn làm quán quân rồi thì không được đổi ý nữa. Do đó, làm ơn đảm bảo rằng các trò thực lòng sẵn sàng chơi trò này trước khi thả tên mình vô chiếc cốc. Giờ, tôi nghĩ tới lúc đi ngủ rồi. Chúc tất cả một đêm ngon giấc.

Khi tụi học sinh kéo nhau ngang qua Đại sảnh, bước qua cửa, tiến ra Tiền sảnh, Harry bắt đầu hào hứng nói:
- Tuyệt, mười bốn tuổi sao, mình vừa đủ!

- Anh ấy đâu rồi ta?

Ron ngơ ngác. Nó không thèm nghe lấy một tiếng của câu cảm thán trên, chỉ lo nhìn vô đám đông coi Krum đang ở đâu.

- Cụ Dumbledore không nói tụi Durmstrang ngủ đâu hết, phải không?

Nhưng câu hỏi của nó đã được trả lời gần như ngay tức thời: tụi kia đang lần quẩn ở bàn nhà Slytherin, và ông Karkaroff vừa mới hối hả giục đám học trò của mình: - Nào, quay về tàu thôi. Viktor, con thấy sao rồi? Ăn no chưa? Có cần thầy nói nhà bếp mang cho con ít rượu vang hâm nóng không?

Tụi nó thấy Krum vừa lắc đầu vừa khoác áo choàng lông vào.
- Thưa giáo sư, con muống uốn rụ vang. - Một thằng con trai trường Durmstrang nói, đầy hy vọng.

Ông Karkaroff quát, vẻ ấm áp như người cha của ông biến đi ngay tức thì: - Tôi đâu mời trò, Poliakoff. Tôi để ý thấy trò lại để rớt đồ ăn xuống áo khoác rồi đó, đồ lem luốc...

Ông Karkaroff quay đi và dẫn đám học trò đi về phía cửa, đụng ngay đám Harry, Ron và Hermione, Sophie đứng ngay tại đó. Tụi nó dừng lại để ông ta đi qua trước.

Phía sau bốn đứa nó có tiếng gọi, chúng liền quay đầu lại và ba James, cha Sirius, thầy Lupin đang gọi chúng nó. Tụi nó liền chạy lại, Sophie đang đi thì quay lại, bắt gặp ánh mắt của Krum đang nhìn Hermione - một ánh mắt kì lạ, nhưng cô cũng chẳng để tâm mà bước nhanh tới chỗ ba mình.

________________________________
Hết chương 5

Chương này Cedric không xuất hiện mấy. Nhưng mình sẽ cố gắng tạo đất diễn cho Cedric nha!

Ủng hộ và 🌟 nhé!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro