Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày tiếp theo, Minhyuk vẫn không ngừng đeo bám Minjeong, cho dù nàng chẳng bao giờ nói chuyện với hắn hay phản ứng gì với tất cả những lời hắn nói cả. Ningning cũng dần cảm thấy khó chịu với tình trạng này, trong khi chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc năm học rồi.

Minjeong và Ningning, như mọi khi, ngồi ăn trưa ở chiếc bàn quen thuộc mà hai người vẫn hay ngồi. Một lần nữa, Minhyuk lại tới gần.

- Minjeong, anh ngồi cùng được không ?

Minjeong không nói gì, chỉ cầm khay đồ ăn đứng dậy, nhìn Jimin :

- Ning, chúng ta đi thôi !

- Minjeong, anh thích em là thật mà.. Sao cứ phải tránh mặt anh thế ?

Trông mặt Minhyuk bây giờ là hết sức giả tạo, mặc dù hắn đang cố gắng làm cho lời nói của hắn nghe có vẻ chân thành. Nhưng Minjeong đã biết hắn rồi, ngày trước đã cho người bắn cô, nhưng lại trúng phải Jimin, ừm, hắn thật lòng mà, Minjeong biết rồi.

- Tôi biết rồi. Ăn một mình vui vẻ nhé, tôi về đây, chào !

Minhyuk dìm một cục tức trong lòng, được lắm, rồi hắn sẽ để Minjeong biết tay hắn...

.

Hôm nay Jimin lại phải đi làm một vài việc, nên không tới đón cô chủ nhỏ được. Mỗi lần như vậy, Aeri luôn là người đi thay cô. Cô chẳng cần phải nhờ vả gì nhiều, chỉ cần nói một câu là Aeri sẽ đi ngay, toàn tự nguyện. Hôm nay cũng thế, Jimin còn chưa nói hết câu, Aeri đã vội tắt máy, cầm chìa khóa xe đi lấy ô tô ngay lập tức.

- Minjeong, hôm nay tôi bận, Aeri sẽ đón cô và tiểu thư Ning.

- Tôi biết rồi..

Minjeong nói, giọng nhỏ xíu như muỗi, nàng muốn Jimin đón cơ. Kể cả thế nào đến tối nàng cũng được gặp Jimin, nhưng vẫn muốn gặp cô ấy ngay bây giờ, để kể cho cô ấy nghe mình đã đối xử tệ với Minhyuk ra sao, mặc dù chỉ có mình nàng là người nói còn Jimin, thường là không bao giờ nói gì.

- Khoan đã... - Jimin định tắt máy, nhưng nghe Minjeong gọi thì lại áp điện thoại lên tai.

- Nhớ về sớm... Không thì.. dì Han sẽ mong đấy.

Dì Han sẽ mong ? Ai nghe chẳng hiểu ý cún con họ Kim này muốn nói là chính mình mong Jimin về, lại còn phải lấy danh dì Han ra làm gì nữa. Jimin chỉ bật cười, nhưng không ra tiếng, cô không muốn để lộ ra mình đang thích như thế nào khi nghe câu này của Minjeong... Thậm chí cô còn lo tiếng tim đang đập bùm bụp của mình bị lọt vào điện thoại nữa kia.

- Tôi biết, sẽ về sớm...

- Cẩn thận, đừng để bị thương. - Minjeong nói, giọng vẫn nhỏ xíu xiu, ngại, là cún con vô dụng đang ngại đấy.

- Tôi hiểu.

Minjeong vội tắt máy, người đâu mà lạnh lùng, không nói một câu cảm ơn với người ta được à ? Đã lo lắng cho rồi còn không biết điều... Kim cún mặt đang đỏ lắm đó nha, may mà lúc đấy Aeri đến đón rồi, không thì không biết mặt của con cún này có nổ tung được không nữa.

- Tiểu thư Kim, Ningning !

Ôi trời, ôi trời, nghe cách gọi kìa, phân biệt đối xử chưa ? Minjeong bĩu môi, liếc mắt đầy khinh bỉ sang phía Ningning và Aeri, hai người làm ơn đến với nhau đi cho Kim cún đỡ phải bực mình hộ cái.

- Aeri !

Ningning lao như bay đến cửa xe, gần đây hai người gặp nhau cũng ít đi, do Ningning bận ôn thi, còn Aeri thì bận nhiều việc khác nhau. Bây giờ thì chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc năm học rồi, và hai người lại có thể đi chơi với nhau nhiều hơn rồi.. Nhưng vấn đề ở đây là, Aeri và Ningning cứ mãi ở mối quan hệ trên mức bạn bè này, không phải bạn bè, cũng không phải người yêu, mà chỉ cứ ở giữa. Không ai chịu nói tiếng yêu trước, mà hình như cũng không ai có ý định nói... Ningning thì thấy cứ mãi như thế này cũng được, nhưng Aeri, sắp không chịu nổi nữa rồi.

Minjeong cũng thế, nàng cũng chán phải thấy một mối quan hệ lửng lơ này. Ningning và Aeri, cứ như hai đường thẳng song song, cứ gần chạm vào nhau, lại tự động tách ra, như hai đầu của nam châm vậy.. Chỉ khác là hai đầu cùng dấu mà thôi, không thể hút nhau được, gần vào thì lại bị đẩy ra, cứ như vậy.

- Ning, ngồi ghế trên đi, hôm nay tớ đi bộ.

- Minjeong unnie... Sao thế?

- Không sao, hai người cứ đi với nhau đi, tớ đi bộ cũng khoảng nửa tiếng là về đến nhà thôi mà !

Minjeong nở một nụ cười tươi để trấn an Ningning, nàng muốn tạo điều kiện cho hai người. Trước khi đi, Minjeong ghé đầu qua khung cửa chỗ Aeri đang ngồi, nháy mắt tinh nghịch :

- Thời gian của cô đấy !

Aeri chỉ cười nhẹ, một nụ cười hờ hững, không rõ ràng, không quyết đoán, như để nói với Minjeong là: "Chưa chắc tôi đã tỏ tình được với cô ấy đâu, đừng hi vọng nhiều quá..". Dù vậy, Minjeong vẫn tin Aeri có thể làm được. Nàng biết Aeri không chấp nhận ở mối quan hệ này thêm một phút nào nữa đâu, nhìn vẻ mặt của cô ấy, khi ở gần Ningning, đã cho thấy tình cảm của Aeri là rất lớn rồi.

"Chúc hai người may mắn... Hi vọng em có thể tìm được hạnh phúc sớm hơn chị, Ning à."

.

Minhyuk nhấc điện thoại lên, như mọi khi, hắn sử dụng số điện thoại nặc danh, gọi cho Jimin. Gần đây, hắn lại biết thêm được một tin tức mới từ một tên đàn em của hắn trà trộn trong Lee gia, là tiểu thư Lee Soojin sẽ không kết hôn với Yu Jimin, đồng nghĩa với việc Jimin sẽ kết hôn với tiểu thư họ Kim. Một thuận lợi lớn cho hắn, một nước cờ mà hắn không cần ra tay đánh, mà quân cờ đã tự dịch chuyển.

- Yu Jimin ?

Jimin nghe máy, nghe chất giọng đểu cáng đó, cô biết ngay là có chuyện không ổn, Minhyuk, chắc chắn rồi.

- Lee Minhyuk.

- Ồ, vẫn nhận ra tôi cơ à ? Dạo này khỏe không, hôn thê của tiểu thư danh giá họ Kim ?

- Anh đã biết ?

Jimin vẫn giữ chất giọng bình tĩnh, không để lộ ra bất cứ điều gì, cô luôn như vậy, kiềm chế được cảm xúc của mình trong lòng một cách tốt nhất.

- Cô ngon đấy, Kim Minjeong không phải dạng vừa đâu. Uhm, mỹ nhân lại đang đi bộ này, ôi trời, nhìn cái dáng vẻ này đi... Oops, đàn em của tôi lại còn chụp được ảnh cô ta đang che ô này, tuyết hôm nay rơi dày thật.. Xinh quá nhỉ ? Cô muốn xem ảnh không ?

Đã gửi một ảnh.

Jimin như trố mắt ra khi nhìn vào bức ảnh Minhyuk vừa gửi. Đây là bộ đồ sáng nay Minjeong đã mặc đi học mà, còn chiếc ô to đùng đó chính tự tay cô đã đưa cho Minjeong. Nhưng sao nàng lại đi bộ thế kia ? Chẳng phải Aeri đã đón cô ấy và Ningning rồi sao ?

Jimin tức giận chửi thầm, ngay lập tức gọi cho Aeri, lần này thì Yu Jimin tức lắm rồi đó nha, thực sự rất tức rồi đấy, động đến cô thì không sao, nhưng động đến Minjeong thì không thể nào chấp nhân được với cô rồi...

- Cho tớ gặp Minjeong ?

- Minjeong hả ? Cô ấy đi bộ về rồi, cô ấy không nói với cậu à ? Cô ấy bảo muốn tớ và Ningning đi cùng nhau.

Jimin tức giận dập máy, không để Aeri nói tiếp, cô gọi lại cho Minhyuk, gằn giọng, dù cô biết nó không đủ để đe dọa hắn ta:

- Mày khôn hồn thì động vào cô ấy xem ? Tao sẽ băm mày ra thành hàng trăm mảnh rồi vứt cho đàn chó săn nhà tao ăn đó ?

- Ôi sợ quá, không xưng hô lịch sự nữa cơ à ? Ồ, vậy thì bố mày cũng không lịch sự nữa! Còn có làm gì con nhỏ đó không à, còn để xem thái độ của mày thế nào đã.. Mặc dù cũng hơi tiếc khi phải gϊếŧ một đứa xinh như thế này đấy, chẹp...

- Mày muốn gì ?

Jimin đã thực sự rất tức giận, cô bóp chặt cái điện thoại trong tay. Nếu không vì phải tiếp tục cái cuộc nói chuyện này thì cô đã đập tan cái điện thoại và lao đến bóp cổ Minhyuk ngay lập tức rồi.

- Đơn giản thôi, để tao kết hôn với Minjeong ! Chu choa, tao đang nghĩ đến khối gia sản kếch xù mà lão già Kim mang lại cho tao đấy.. Lão đấy mà chết đi, mà tao lại là chồng của Minjeong, thì tất nhiên số tài sản đấy sẽ thuộc về tao rồi !

- Con chó nhà mày ! Quân khốn nạn ! Tao không bao giờ để mày làm thế !

- Bình tĩnh nào cô bạn ! Tao sẽ gϊếŧ lão già đấy sớm thôi, xem nào, để con tiểu thư xinh đẹp kia đẻ cho tao một đứa con, rồi li hôn nhỉ ? Sau đấy mày lấy nó cũng chưa muộn mà?

- TAO SẼ Gϊếŧ MÀY QUÂN KHỐN NẠN, MÀY THỬ ĐỘNG VÀO CÔ ẤY XEM ?

Jimin gằn giọng, mặt cô đang đỏ bừng bừng lên, cô đang ở một bãi đất trống không người làm vài nghĩa vụ cho ông Im, hận là không có thứ gì ở đây để đập tan nó. Bất lực, bất lực thật rồi.. Cô đang ở quá xa Minjeong, mà nếu bây giờ có tới kịp, thì quanh Minjeong cũng đang có hàng chục người của Minhyuk ở đấy, cô có thể bị bắn. Minjeong... Minjeong của cô... Tiểu thư của Yu Jimin...

- Jimin, chỉ có một lựa chọn thôi ! Tao cho mày mười giây, đàn em của tao đang lên đạn rồi, tao ra hiệu một cái thì nó sẽ bắn ngay. Yên tâm, tao sẽ quay lại toàn bộ cảnh Minjeong yêu quý của mày bị bắn, tao cũng đang tưởng tượng ra đây. Chắc chắn nó mà chết thì vẫn xinh đẹp lắm thôi, nhỉ ?

- Minhyuk, gϊếŧ tao đi ! Nhưng cấm mày đụng đến cô ấy ?

- Không không. Tao không cần cái mạng quèn của mày, cũng chẳng cần cái xác thối của Kim Minjeong, tao chỉ cần tiền thôi cô bé còn non à ? 10.. 9...

8....

7...

6...

5...

4...

3...

2...

1...

- Bắn đ..

- Khoan đã...

Trên môi Minhyuk khẽ nở một nụ cười.

- Mày... kết hôn với Minjeong đi...

Tim Jimin đang đau lắm, đau khủng khiếp.. Cô không tưởng tượng được điều này lại xảy ra với cô. Mới chỉ vài ngày trước thôi, cô còn rất vui, vì sẽ được kết hôn với người mà mình thương yêu nhất.. Vậy mà, mọi thứ bây giờ đã tan biến, tan biến hoàn toàn trước mắt cô.. Tất cả chỉ vì cô sơ suất, đáng lẽ ra hôm nay cô nên từ chối ông Kim, mà phải đi đón Minjeong. Đáng lẽ cô nên làm thế...

Trước khi quá muộn.

______________

⭐mấy bn bỏ tui đi hết rồi ╥﹏╥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro