Chapter 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                      **Chapter 46**
   "Vâng thưa bác" Itt chào người kia qua điện thoại.
   Đó là chị cả của mẹ anh.  Sau khi mẹ anh qua đời, cha anh tái hôn và Itt vẫn bị mắc kẹt trong ngôi nhà cũ của họ.  Mối quan hệ giữa anh và cha rất tệ nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.  Anh không có nhiều tiền để dọn ra khỏi căn nhà cũ của mình.
    "Cháu khỏe không, Itt?", Bên kia hỏi.  Gia đình mẹ anh khá quý mến và cưng chiều anh.
   "Tốt  thưa bác. Chẳng bao lâu nữa cháu sẽ học xong cấp 3 và sẽ rất bận," anh trả lời.
  "Cháu định tiếp tục học ở đâu?"
   "Cháu sẽ tiếp tục là một vận động viên chuyên nghiệp. Bộ não của cháu không thông minh. Các kỳ thi đại học có thể không phù hợp với cháu"  Itt thành thật trả lời.
     Sự thật về việc trở thành vận động viên chuyên nghiệp, anh chưa nói chuyện với ai ngoại trừ những đàn anh ở câu lạc bộ bắn cung, những người chỉ gặp anh trong giải trẻ toàn quốc.  Anh không muốn nói với ai vì đó không phải là vấn đề đơn giản mà mọi người sẽ đồng ý, đặc biệt là bố anh.
   "Ồ, Bác tưởng cháu học đại học trước", người bác ở đầu dây bên kia nói, sửng sốt.
   "Không, thưa bác, cháu có thể vào trường này vì chỉ tiêu vận động viên. Chỉ tiêu điểm trung bình của hầu hết các vận động viên đại học phải trên 2,5. Cháu không nghĩ mình có thể đạt điểm đó để đủ điều kiện cho các kỳ thi."
    Nó không muốn học, hứng thú học rất thấp.  Thậm chí đừng đề cập đến việc đi học đại học.  Anh phải trả lời bao nhiêu câu hỏi trong kỳ thi tuyển sinh?  Hạn ngạch thể thao từ các trường đại học khác nhau mà anh ấy đã kiểm tra đều cao hơn điểm trung bình tích lũy của anh ấy.  Anh không còn cách nào khác là phải lao đầu vào điền kinh.
    "Có phải vì vấn đề tiền bạc không? Cháu có thể nói cho ta biết. Dù gì thì cháu cũng là cháu của ta" bác của anh lo lắng đáp.
    Nói rằng vấn đề tài chính của anh không phải là một vấn đề cũng là sai.  Kể từ khi mẹ anh mất và bố anh tái hôn, anh không còn nhận tiền từ bố nữa.  Số tiền anh ta chi tiêu hàng ngày đến từ tài khoản tiết kiệm của mẹ.  Chỉ cần có thể tự nuôi sống bản thân cho đến khi tốt nghiệp cấp ba là đủ.  Anh ấy phải làm việc để kiếm tiền càng nhanh càng tốt sau khi tốt nghiệp.
   "Không bác ạ. Tiền của mẹ vẫn còn. Nếu hết thì cháu nói với bác" anh lễ phép đáp.  Chị gái của mẹ anh là phương sách cuối cùng của anh.
    "Được rồi. Chúng ta sẽ nói về vấn đề này trước vì bác có tin tốt. Bác gần như đã quên nói về vấn đề này."
"Vâng, bác?"
    Anh nhìn đồng hồ đeo tay trước khi bước đến trường mà không vội vàng.  Đây là tuần thứ ba dạy kèm với Giáo viên Wilaiwan.  Chỉ ba lần nữa và anh ta sẽ được tự do.  Tuần trước đó thật kinh khủng.  Itt không nói một lời nào với Pai khi nghĩ rằng giữa họ chỉ có hận thù.
    "Đất ở Samut Prakan vốn là tài sản thừa kế của gia đình Na nay đã được bán.  Bây giờ bác đang đợi luật sư giải quyết số tiền.  Phần của mẹ cháu, chúng ta sẽ thu xếp để chuyển vào tài khoản ngân hàng của Itt.  Đừng lo.  Luật sư đã xử lý mọi việc và nói rằng không nên để xảy ra bất cứ vấn đề gì ".
    " Bác à, sao bác lại nói chuyện này với cháu?"  Anh trả lời không hoàn toàn vui vẻ.
     Tài sản cuối cùng đứng tên mẹ anh đã được bán.  Đất đai của gia đình không thể chia cho họ vì nó gắn bó với nhiều người trong gia đình.  Họ đã mất hơn một năm để bán nó.  Điều đó có nghĩa là anh sẽ sớm có một số tiền lớn để nuôi sống bản thân.
    "Có thể bây giờ cháu không quan tâm đến phần tiền của mình nhưng vì đó là tiền của Itt nên Bác nhắc cháu xem chi tiêu của mình. Luôn nhớ những lúc khó khăn. Hãy tiết kiệm nhiều hơn. Hãy tiết kiệm để có thể tồn tại lâu dài. Vì vậy, cháu không nên không phải quay lại những ngày khó khăn nữa"
    "Vâng, thưa cháu, con sẽ không bao giờ quên những tháng ngày gian khổ của mình."  Anh trả lời một cách kiên quyết.
   Anh ấy sẽ không bao giờ lãng phí số tiền này.  Đây là cơ nghiệp mà mẹ anh đã cho anh.
   "Có muốn chuyển nhà không? Itt chọn chỗ ở bên ngoài, giá rẻ, như vậy mọi người sẽ cảm thấy thoải mái."
   "Cháu đồng ý. Nếu tìm được chỗ ở rẻ, cháu sẽ chuyển đi. Cháu không muốn nhớ lại những kỷ niệm chướng tai gai mắt của ông ta."  Anh ấy đang đề cập đến cha mình.
     "Tìm một căn hộ trước. Bác đề nghị chọn một nơi không quá đắt để lo cho bản thân vẫn đủ. Cháu cũng có bằng lái xe. Nên tìm một chiếc xe cũ. Hiện tại, xe hơi không có đắt nữa, chỉ một trăm nghìn baht. "
   "Không sao đâu, bác. Con có thể đi xe buýt thoải mái."  Anh trả lời một cách bừa bãi.
Mặc dù đôi khi xe buýt đến muộn, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cảm giác khó chịu khi đi xe.
    "Bác không lo cho Itt . Bác lo cho sức khỏe của cháu. Nhà trường đã báo cáo nhiều lần rằng Itt đánh nhau trên xe buýt. Bác biết Itt đôi khi nghịch ngợm nhưng tin ta đi, liều mình không đáng đâu, tránh ra  những tình huống rắc rối. Một chiếc xe hơi không đắt như vậy. "
   "Nhưng..."
"Itt, nghĩ đi. Cháu sẽ kiếm được hàng triệu baht. Mua xe chỉ cần vài trăm nghìn baht. Thì bác khỏi lo. Hơn nữa, xe đã qua sử dụng khá rẻ. Có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp.  . "
"Đúng"
"Đừng quên rằng Itt vẫn còn một người bác.  Ngay cả khi Mẹ của cháu không có ở đây, Bác sẽ chăm sóc Itt như con ruột của mình.  Dù bạn nghĩ gì về Bác cũng đừng tức giận, hãy kiên nhẫn.  Cuộc sống của bạn vẫn còn dài Itt.  Hiểu chưa?"
Một lát sau...
    "Bạn khỏe không?"  Itt tình cờ chào người kia khi anh ta bước vào phòng gia sư nơi họ đang học cùng nhau.
     Thực ra anh không hề có ý định chào hỏi người đó dù chỉ là nhỏ nhất.  Nhưng hôm nay, anh ấy có tâm trạng rất tốt.  Anh không thực sự quan tâm đến vấn đề của người trước mặt.  Anh ta chỉ nghĩ về việc anh ta sẽ chuyển ra khỏi ngôi nhà xấu xí đó nên cặp kính của Pai trông bớt ghê tởm đối với anh ta so với trước đây.
    "Chà" Pai trả lời cộc lốc.
   Hôm nay, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Itt trước khi cúi xuống đọc tiếp.  Chà, đó là một khởi đầu tốt.  Ít nhất cậu đã học được cách có một mối quan hệ tốt với hắn
    Không khí im ắng trở lại.
   Sau màn chào hỏi ngắn ngủi đó, họ không còn nói chuyện với nhau nữa.  Một bên hy vọng có thể đọc những cuốn sách học thuật bằng tiếng Anh để tránh bị người khác trong phòng chú ý và bên kia lấy ra một túi đầy bài tập về nhà để làm bài.
   Nhiều giáo viên không yêu cầu Itt cho các buổi học thêm.  Nhưng họ đã giao thêm cho anh những nhiệm vụ mà Itt bắt đầu nghĩ rằng có lẽ anh nên ngồi với Pai thường xuyên hơn.  Tự làm, tự gửi và không cần sao chép gì cả.
  Itt lấy sổ bài tập của mình để sắp xếp những chiếc lá khô theo yêu cầu của một giáo viên.
   Anh chưa học môn Sinh học nên bài tập chỉ là ép lá cây dicot để nén thành lá khô.  Sau đó nộp các lá thu được cho giáo viên bộ môn.  Đó là, nếu anh có thể nhớ chính xác tên phân loại của lá.
(** dicot: cây mà hạt có hai lá mầm (chẻ đôi như xoài, đậu))
(** phân loại học: phân loại các lĩnh vực khoa học; các quy tắc và nguyên tắc bao gồm phân loại đối tượng; một nhánh của sinh học nghiên cứu việc đặt tên, chi tiết và nhóm các sinh vật dựa trên sự giống nhau và khác biệt của chúng)
     "Nhiệm vụ này có giá trị cao không?"  Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng lắp bắp đã thu hút sự chú ý của Itt từ mặt sau của cuốn sách anh đang đóng
    Pai hỏi, có vẻ lo lắng khi chờ đợi câu trả lời của Itt.  Mặc dù anh không hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi, Itt đã trả lời nó.  Hôm nay, anh có tâm trạng rất tốt.
    "Có thể tổng cộng là 30 điểm.  Thường thì tao chỉ được 10 điểm. Khi tao nghỉ để chơi các trận đấu của mình, tao cũng đã trượt bài kiểm tra.  Sau đó giáo viên đã cho tao số điểm đó ".
   "Nó đã sẵn sàng để nộp chưa?"  Pai mạnh dạn hỏi.
    "Ừ, chỉ cần gói lại là được" anh đáp, không biết tại sao người này lại có hứng thú.
    "Tao nói một tí được không?"  Pai hỏi.
    "Gì?"
    "Đó là sai."
    "Huh?"  Itt trả lời mà không hiểu.
"Trên trang bìa là hình lá dicot đúng không?"
"Vâng," anh đáp, vẫn không hiểu.
"Những chiếc lá trang trí trên bìa, những chiếc lá rõ ràng là hình tròn thẳng đứng.  Thông thường, đặc điểm này có ở dương xỉ được phân loại là loài pterophytes, không phải dicots.  Mày cũng đưa cái này vào sách à?  "
(** Vernasi (từ 'vernal' có nghĩa là mùa xuân, vì đó là khi lá mọc lên ở các vùng ôn đới) là sự hình thành lá hoặc lá mới. Trong giải phẫu thực vật, đó là sự sắp xếp của các lá trong một chồi)
Người này đang nói gì vậy?  Cậu không hiểu.  Anh chỉ biết rằng có vẻ như nhiều lá mình đưa vào là sai.
"Tao đã làm."
"Ở giữa cuốn sách, một lúc trước, tao đã nhìn thấy những chiếc lá thông. Cây thông không phải là cây hai lá mầm. Nó là một loài thực vật không hoa. Cây đó nằm trong bộ phận lá kim."
    "Oh"
    "Sau trang đó còn có lá đu đủ. Lá đu đủ tuy đẹp nhưng là cây một lá mầm".
   "Ah,"
  Tại sao Pai biết Itt chỉ cho lá đu đủ vào sách vì lá rất đẹp?
"Hãy làm điều này dễ dàng hơn cho chúng ta, đưa tao cuốn sách. Mày sẽ làm điều đó?"  Pai hỏi.
   Khi Pai nhìn thẳng vào Itt như một người bình thường, anh có thể cảm thấy Pai không hề kiêu ngạo hay có chút khinh thường trong mắt cậu.  Anh đưa cuốn sách cho người bên cạnh và lẩm bẩm: "Cảm ơn", nó khẽ nói như thì thầm.
    Pai bỏ qua những cuốn sách tiếng Anh lớn của mình và giúp Itt sắp xếp từng chiếc lá một.  Miệng cậu ta phàn nàn rằng cây này được chia như vậy và như vậy.  Lá cây này nằm trong bộ phận này và lá cây kia nằm trong bộ phận đó.
    Pai đã vứt bỏ gần hai mươi phần trăm số lá mà Itt thu thập được nhưng Pai không bao giờ gọi anh là ngu ngốc.  Itt bắt đầu nhìn người đàn ông trước mặt với một cảm giác tốt hơn.  Ít ra thì cậu ta cũng có thể giúp được anh. Một vài tuần trước, anh sẽ chỉ nói từ vòng kết nối của đối thủ của mình.
     "Tao có thể nói điều gì đó không? Trước khi chia các biến thành toàn bộ phương trình, hãy đảm bảo giá trị không bằng 0."
    "Bao nhiêu điểm cho nhiệm vụ này? Đây là một tính toán sai lầm. Tốc độ ánh sáng trong chân không là ba trăm triệu mét mỗi giây. Mày phải thay thế các giá trị sai trong công thức."
    "Mày có định nộp cái này cho giáo viên không? Nó có nhiều điểm, phải không? Các sự kiện trong vấn đề này phải được giải thích bằng các nguyên lý của Le Chateriana chứ không phải bằng các nguyên lý trong hóa học hữu cơ."
   Sự phân loại, bất bình đẳng, cơ học và cân bằng hóa học có thể được coi là điểm xuất phát của mối quan hệ giữa hai người đàn ông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#blog