Chapter 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                       **Chapter 47**
    Cậu đã cất bức ảnh của Itt trong ngăn kéo ngày hôm đó.
    Itt đã chụp với một người khác.
    Từ khi khóc cho đến ngày hôm đó, Pai đã quyết định lau nước mắt và bắt đầu một công việc mới.  Không có gì sai với quyết định của cậu. Cậu chỉ thích hắn nhưng Cậu không thể thích hắn nữa.  Cậu đã chọn cách chấp nhận sự thật và bước tiếp.  Ít nhất thì cuối cùng cậu cũng có thể nói chuyện với Itt một cách bình thường như một người bạn.
Mối quan hệ của cậu với Itt đã được cải thiện.
   Hôm trước, Itt đi học kèm với tâm trạng vui vẻ.       
   Itt chào cậu lần đầu tiên kể từ khi học chung.  Nó đã tiến triển cho đến khi họ có thể nói chuyện với nhau một cách thoải mái trong tuần thứ ba dạy kèm.
Tuần đầu tiên, Itt đưa bạn gái đến.  Tuần thứ hai, anh đi tập thể thao vào buổi sáng và chỉ ngủ một giấc đến chiều.  Tuần thứ ba, cậu chào Pai.  Và đó là cách họ bắt đầu nói chuyện với nhau
   Pai biết rằng điểm của Itt không tốt như vậy.
Chính giáo viên Wilaiwan, người đã cử Pai tham dự Thế vận hội học thuật, đã nói điều đó.  Nếu hắn vẫn muốn học đại học, hắn phải học thêm để có thể thi đạt tiêu chuẩn vận động viên yêu cầu.  Thêm vào đó, điểm số năm nay không được thấp hơn 2,0, vì nếu thấp hơn điểm đó thì hắn thậm chí sẽ không thể đăng ký tham gia kỳ thi dành cho vận động viên.  Cơ hội vào Cao đẳng sẽ rất mịt mờ.
    "Giúp Itt"
  Pai vẫn nhớ giọng nói của giáo viên Wilaiwan, người đã giao phó chủ tịch câu lạc bộ thể thao, vị Vua nam tính và mạnh mẽ, người hầu như không quan tâm đến việc học của anh, cho anh. 
"Ý của người là gì, thưa cô ?"  Cậu hỏi với vẻ hoài nghi.
Hôm đó, cậu được cô giáo gọi lên để bàn về việc học bù.  Nhưng hóa ra mục đích chính của cuộc gặp là thuyết phục cậu giúp đỡ Itt, người dường như bị xếp vào hàng cuối trong học tập.
   "Itt là một cậu bé ngoan, không tin vào khả năng học tập của mình. Cố vấn lớp của cậu ấy nói với Giáo viên rằng Itt quyết định không tiếp tục học Đại học và thay vào đó sẽ trở thành một vận động viên chuyên nghiệp. Bây giờ, Giáo viên không có vấn đề gì nếu cậu ấy  không muốn tiếp tục đi học. Nhưng trên thực tế, Itt luôn muốn vào đại học và đã tham khảo ý kiến ​​về hạn ngạch của các vận động viên trước đây. "
"Đúng."
"Em phải giúp Itt có số điểm trên 2,00 để đạt điểm hạn ngạch của vận động viên. Điểm trung bình của Itt hiện là 2,02, nghĩa là năm nay cậu ấy không thể đạt điểm dưới 2,00. Itt đã phải nghỉ thi đấu nhiều tháng vì các cuộc thi thể thao dành cho lứa tuổi thiếu niên.  thuyết phục các giáo viên khác để Itt đến lớp bồi thường chứ không chỉ cho em ấy một điểm dễ dàng. Tuy nhiên, các giáo viên khác đã không đồng ý và thay vào đó giao cho em ấy bài tập không thể đủ điều kiện nhận quyền hạn ngạch của vận động viên. Cơ hội vào một trường đại học tốt của cậu ấy sẽ mất đi. "
"Vậy ý của giáo viên là để em giúp Itt làm bài tập? Nhưng điều đó thực sự không khác gì lừa dối cậu ấy", cậu lập luận, không hiểu.
"Đừng chỉ để nó làm bài mà hãy dạy em ý hiểu. Em ý là một đứa trẻ không chịu nghe giáo viên giảng bài ở trường. Bây giờ, giáo viên hy vọng rằng nếu người dạy em ý là bạn của em ý thì đứa trẻ đó chắc sẽ lắng nghe. "
      "Điều này có nghĩa là cô muốn em dạy kèm Itt để cậu ấy có thể thi vào đại học? "
'"Pai, em phải giúp cậu ấy dạy các bài trong bài tập về nhà. Để anh ấy đạt điểm cao trong năm cuối cấp 3 này và cũng dạy kèm để cậu ấy đạt được trình độ kiến ​​thức đủ để đạt chỉ tiêu đại học.  Nó muốn thi vào Khoa Kỹ thuật. Nhiều người trong số họ có chỉ tiêu sinh viên dành cho vận động viên sự kiện thể thao quốc gia. Số người tham gia kỳ thi rất đông. Điểm số yêu cầu của họ (vận động viên cấp quốc gia) không cao  , chỉ 40%. Vì vậy, Cô đã chuẩn bị tất cả các kỳ thi cũ. "
"Tại sao giáo viên lại làm thế này?"  Anh nghi ngờ hỏi.
Trên thực tế, anh ấy không thực sự nghĩ rằng dạy kèm người kia là một ý tưởng tồi.  Dành thời gian vào mỗi buổi chiều thứ bảy để dạy hoặc không dạy không phải là vấn đề.  Nhưng anh tự hỏi tại sao giáo viên Wilaiwan lại quan tâm đến Itt đến vậy.
"Nếu một ngày em trở thành một giáo viên, em sẽ hiểu. Khi một đứa trẻ tử tế và thông minh, chúng sẽ không có vấn đề gì. Chúng sẽ có một tương lai tốt trong giáo dục. Nhưng với một đứa trẻ như Itt, giáo viên phải đặc biệt. Việc chú ý việc học đại học của em ấy có thể thay đổi cuộc đời em ấy hoàn toàn. Các giáo viên phải cố gắng giúp em ấy. Đây là công việc của một giáo viên. "
       "Điều này"
  Giọng nói của Pai được nghe lại vào tuần thứ tư của buổi dạy kèm.  Cậu phá vỡ sự im lặng khi nhìn thấy người kia đang đọc một cuốn sách Stoichiometry và lật đi lật lại các trang giữa bài toán và công thức.
(** đo phân tích: một nhánh của hóa học tính toán lượng chất phản ứng và sản phẩm trong các phản ứng hóa học; thường được thực hiện với cân bằng các phương trình hóa học.)
Thành thật mà nói, Pai phải quan tâm rất nhiều đến người kia.
  Dù biết rõ rằng tình yêu của mình là không thể và đã chọn từ bỏ nhưng cậu vẫn muốn người đàn ông đó thành công trong cuộc sống. Cậu không biết đó là loại lo lắng gì.  Nhưng cậu chỉ cảm thấy muốn người trước mặt có một cuộc sống tốt đẹp.
     "Tốt?"  Itt ngước lên khỏi cuốn sách và nhìn chằm chằm vào Pai.
   "Tao có thể đề nghị một cái gì đó không?"  Pai biết Itt không thích cậu nên lần nào cậu cũng xin phép trước khi dạy cậu bất cứ điều gì.
     "Chà," bên kia thản nhiên đáp.
Có vẻ như chuyện bất bình không còn nhiều như trước.  Anh ấy đã ngồi sửa rất nhiều bài tập về nhà vào tuần trước và anh ấy đã thấy một số kết quả.
"Đó. Đừng tập trung vào công thức. Trước tiên, mày cần hiểu sự tập trung đó đến từ đâu."
"Mày có thể gọi tao là * bạn * (meung)," anh nói khi quan sát Pai nghĩ về một đại từ để xưng hô với anh.
(* meung - một cách ít thân mật hoặc bình thường để chỉ một người khác. Nó chỉ thích hợp để sử dụng với bạn bè thân thiết và trong một khung cảnh thân mật.
Trước đó, Pai đã sử dụng đại từ "khun" để chỉ Itt.
** khun - một từ lịch sự và rất phổ biến để chỉ ai đó thích hợp cho các tình huống hàng ngày hoặc trong bối cảnh trang trọng.
Cả hai từ đều có thể được sử dụng thay cho "bạn".
    "Tốt thôi. Đừng chỉ tập trung vào công thức nào để sử dụng, cậu phải hiểu cách tính toán hoạt động. Nếu cậu vẫn không hiểu, cậu phải tách biến và đơn vị nước trước. Sau đó so sánh chúng."  Cậu giải thích, Cậu nói lắp vì cậu không quen sử dụng từ 'meung' quá nhiều lần.
    "Làm như thế nào?"
   Sau câu hỏi đó, cuộc gia sư giữa Pai và người trước đây anh thích chính thức bắt đầu. 
   Anh hít một hơi thật sâu, tự động viên mình một lần trước khi bắt đầu giải thích.  Pai cố tình chọn các chủ đề của từng môn dựa trên các đề thi cũ mà giáo viên đưa ra.  Pai đã giúp Itt vì Giáo viên Wilaiwan yêu cầu cậu ấy làm vậy.  Nhưng một lý do khác xuất phát từ mong muốn của chính trái tim cậu.
    "Cậu muốn thi vào trường đại học nào?"  Cậu mời đầu dây bên kia nói chuyện.
Mặc dù Pai nói lắp khi sử dụng 'meung' với người trước mặt, anh vẫn cố gắng sử dụng nó để hoàn thành nhiệm vụ từ Giáo viên Wilaiwan.
    "Tôi muốn học ngành kỹ thuật tại Đại học Nawwiwat. Ở đó có vẻ tốt", Itt trả lời mà không rời mắt khỏi bài toán vật lý mà Pai vừa dạy anh giải.
Khi bắt đầu thay đổi công thức, Itt liên tục mắc lỗi.  Nó giống như một cái bẫy chết chóc đối với hắn
"Có một hạn ngạch cho các vận động viên," ông nói.
   "Hmm, nhưng có lẽ tôi sẽ không thể đủ điều kiện tham gia kỳ thi. Hầu hết các câu trả lời của tôi hiện tại đều đúng. Tại sao giáo viên vật lý không thể dạy tôi theo cách mà bạn đã dạy tôi? Giáo viên vật lý khiến tôi bối rối trong một thời gian dài "  Itt quay sang nói với Pai.  Khi Itt giải quyết tất cả các câu hỏi mà Pai đưa ra, anh thấy rằng mình chỉ mắc một sai lầm.
"Có muốn thử không? Chỉ ba tuần nữa là có thể thi đậu ngay."
"Làm sao?"  Hắn bối rối hỏi.
"Tao có các bài kiểm tra cũ cho bằng cấp mà mày đang đăng ký. Nhưng mày là một vận động viên trẻ với chỉ tiêu đặc biệt. Đoán từ số lượng đơn đăng ký các năm trước, đạt được 40% điểm đậu không khó. Chỉ tập trung vào thứ tư  và các bài học lớp năm. "
   "Rất tốt"
   "Dù sao mày cũng phải đến học với tao, tao có thể cùng mày ôn lại nội dung bài thi cũ. Dù sao chúng ta cũng thi tuyển sinh giống nhau."
   "Sẽ ổn chứ? Tao học không giỏi lắm," anh nói một cách không chắc chắn.
    "Tao thấy mày không tệ đâu, mày cứ cố gắng. Không sao đâu. Để vào được một số trường đại học, đối với những vận động viên chỉ tiêu thì không khó lắm."
      "Cảm ơn mày"
      "Chờ đã," Itt phát ra âm thanh khi điện thoại của hắn đổ chuông trong giờ dạy kèm của họ.
Họ đọc sách của mình một cách cẩn thận cho đến khi họ không nhận thấy bầu trời đã trở nên tối.  Anh kiểm tra đồng hồ và thấy đã gần 8 giờ tối.  Pai bước đến cửa sổ và mở rèm.  Ở phía bên kia, cậu đã thấy một chiếc xe hơi đang chờ đón mình.  Cậu đóng rèm lại và ngồi xuống.  Trong khi đó Itt trả lời điện thoại.
    "Pang, mình xin lỗi" Itt nói một cách ngọt ngào ngay khi hắn bắt máy.
   Cái tên đó đã vang vọng trong tâm trí Pai không biết bao nhiêu lần.  Mặc dù cơn đau đã giảm bớt kể từ lần đầu tiên nhưng để nói rằng nó không đau chút nào thì không hoàn toàn đúng.
  Pai chỉ có thể nghe thấy phía bên này của cuộc trò chuyện và cho rằng hai người họ phải đi ăn tối.
   Itt đã nghiên cứu cho đến khi quá muộn.  Cậu cho rằng bên kia sẽ gọi khi Itt đã muộn hơn mười lăm phút.  Từ điều kiện này, có thể mất mười phút để đi xe buýt đến điểm hẹn của họ.  Đó là thời gian đủ để làm cho bên kia tức giận.
"Xin lỗi, mình đến muộn. Nửa tiếng nữa, tao phải gặp bạn gái."  Itt quay sang Pai sau khi cúp máy.
"Địa điểm gặp mặt ở đâu?"  Pai hỏi.
"Trước Convand gần đó, trước trường fangoo. Bây giờ tôi phải nhanh chóng đến đó."  Anh vội vàng thu dọn túi xách lao ra khỏi phòng.
"Lên xe của tao. Tài xế của tap sẽ đưa mày. Tao cũng phải đi con đường đó để về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#blog