Chương 12: Diệt trừ Scott

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Brando trở về liền bảo Taylor gọi Orwell đến.

Orwell đang làm tình cùng một cô gái Ý trong phòng, nghe thấy Taylor gõ cửa, cứ thế không mặc gì đi ra mở cửa, để Taylor ngồi ở trong phòng khách chờ một lát, mình thì quay vào tiếp tục làm việc. Thuần thục làm xong lập tức mặc quần áo đi theo Taylor mặt đỏ tai hồng đến chỗ Brando.

"Sao trễ vậy?"

Brando trên tay cầm báo ngồi trong phòng khách, ngón tay thon dài mạnh mẽ kẹp một điếu thuốc, trên đỉnh đầu là ngọn đèn mờ nhạt vừa lúc rọi xuống.

Hôm nay hắn mặc áo sơmi cùng quần dài màu đen, ngọn đèn trực tiếp chiếu xuống mái tóc màu rượu. Khoảnh khắc Brando nâng mắt, Taylor và Orwell đều bị khuôn mặt tinh tế mà thượng đế cẩn thận tạo hình và hơi thở yên lặng cao quý của Brando làm cho sợ hãi, đơ ra một lúc lâu.

Giờ phút này Brando tựa như thần chết có gương mặt thiên sứ.

Một bông hồng đẫm máu mà quyến rũ lẳng lơ.

"Sao trễ vậy?"

Brando hỏi lại, nhấc tay lên hút một hơi, sau đó nhấn xuống gạt tàn dụi tắt đầu thuốc.

Lúc này Orwell mới há mồm ra cười nói "Chuyện này là lỗi của tôi, vừa rồi đang làm với Gina, được một nửa thì Taylor tới, vẫn là làm xong mới đến. Đàn ông mà... Ha ha..." Orwell vẻ mặt "cậu hiểu mà" nhìn Brando.

Brando thấu tình đạt lý gật đầu, "Ngồi xuống đi, Taylor, mang rượu đến đây... Đúng rồi, lấy thêm bánh mì và lạp xưởng nữa, hôm nay cũng không cần nấu cơm. Tôi và Orwell có vài chuyện muốn nói. Taylor, em chốc nữa ngồi bên cạnh tôi ăn chút gì đó, biết chưa?"

Brando tuy nói vậy nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm tờ báo trên tay.

Taylor lập tức xoay người đi đến phòng bếp, "Đã biết. Tôi lập tức đi làm."

Ánh đèn mờ nhạt rọi thẳng xuống dưới, khuôn mặt gầy yếu của Brando cùng với hơi thở âm trầm tản ra, cánh môi đỏ thẫm khẽ chuyển động "Orwell, hiện tại bên ngoài cũng loạn rồi, đại chiến thế giới lần thứ nhất* thì sắp bắt đầu, bây giờ là năm 1913, có người nói, nhiều nhất một năm nữa thế chiến sẽ bắt đầu. Người phương Đông đáng thương sẽ bị chúng ta hoàn toàn điều khiển. Nghe nói nơi đó bây giờ còn có hoàng đế... trời ạ, tin được không?"

*Hay còn được gọi là chiến tranh thế giới thứ nhất, diễn ra từ tháng 8/1914 đến tháng 11/1918

"Chuyện này tôi cũng thấy trên báo rồi, có điều chỉ là mấy chính khách* nói linh tinh, tôi căn bản cũng không tin. Mấy người đó chắc khoác lác thôi, ai biết có phải thật hay không? Hơn nữa, cái này liên quan gì đến chúng ta?"

*Chính trị gia hay nhà chính trị, là một người tham gia trong việc gây ảnh hưởng và ra quyết định tới chính sách chung.

Hiển nhiên Orwell cũng không quá chú ý tin tức thế giới bên ngoài, đối với một người trong xã hội đen mà nói, đây chắc chắn là việc không tốt.

Có điều Brando lại không để bụng chỉ lắc đầu, kiên nhẫn giải thích "Không, không, việc này có quan hệ mật thiết với chúng ta, Orwell. Chỉ cần là thế chiến nổ ra, các tổ chức ngầm sẽ có không gian lớn để phát triển, chính phủ không thể quản chuyện của các tổ chức này nữa. Đây chính là cơ hội trời cho, người phương Đông không phải đã nói sao —— thời thế tạo anh hùng, thời loạn mới có thể tạo ra người tài, chúng ta cần chính là thời điểm như vậy. Chúng ta sẽ cực kỳ phát triển, chỉ cần bắt lấy cơ hội này."

"Chúng ta có thể làm cái gì đây?"

Orwell bị ánh mắt của Brando hấp dẫn, cũng rung động vì hắn thông minh, hiểu biết nên cảm thấy rất hứng thú hỏi vấn đề xảy ra.

Brando liếc Orwell một cái, buông tờ báo trên tay, phất phất tay nói "Trước không nói cái này, bây giờ chúng ta gặp phải một vấn đề thực tế, giải quyết vấn đề này trước rồi nói sau."

Brando nói đến một nửa lại quay đầu hướng phòng bếp kêu một tiếng "Taylor, đã xong chưa? Tôi đói bụng."

Taylor đang sắp xếp đồ ăn lên khay, cậu vừa mới sốt xong một ít cà chua. Cậu biết Brando không có sốt cà chua để chấm với bánh mì sẽ khó chịu, tuy rằng hắn chưa bao giờ nói ra.

"Đến đây." Taylor đáp lại một tiếng rồi bưng ra, "Tôi sốt một ít cà chua cho anh" Taylor cười nói.

Brando thấy sốt cà chua, tâm tình đương nhiên tốt hơn. Lúc Taylor xếp hết chén đĩa lên bàn liền kéo áo Taylor, hôn lên miệng cậu, Orwell ở bên cạnh trợn mắt há mồm.

【 Ở Italy, hôn tay là lễ phép, hôn mặt là người thân, hôn môi là người yêu.】

Taylor vừa thừa nhận hôn môi không kiêng nể gì của Brando, vừa xấu hổ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Orwell.

Brando cười vỗ vỗ khuôn mặt đỏ rực của Taylor sau đó quay đầu nói tiếp với Orwell "Cậu chắc không biết, hôm nay lúc tôi từ phố mười một về gặp Scott, gã muốn chúng ta chia một ít tiền từ chỗ hàng hóa bán được cho gã."

Orwell sửng sốt, khẩn trương nhìn sang Brando, "Gã muốn bao nhiêu tiền?"

"Một nghìn."

Brando bắt đầu cấu bánh mì chấm sốt cà chua ăn, muốn lấp đầy bụng.

Taylor rót một chén rượu ngọt cho hắn, cũng rót một chén cho Orwell.

"Cái thằng khốn nạn!"

Orwell oán hận nói, "Chúng ta không thể trêu vào gã, chúng ta phải cho gã số tiền đó, bằng không gã sẽ giết chúng ta, hơn nữa hắn còn có người đứng đằng sau. Một chỗ dựa lớn, chính là tên mà thường xuyên thấy trên báo chí Newyork. Gã chuyên cướp bóc sòng bạc ngầm, kỹ viện, thế lực rộng khắp, ở cục cảnh sát cũng có người. Nếu không đưa gã tiền, chúng ta nhất định sẽ bị giết chết, cảnh sát cũng sẽ đến gây phiền phức cho chúng ta!"

Hiển nhiên Orwell sợ Scott, hắn cảm thấy gã là tên vô cùng hung ác, tàn bạo.

Brando cười lạnh một tiếng, sau đó vỗ vỗ cánh tay làm yên lòng Orwell, đưa một điếu thuốc cho hắn, "Orwell, cậu đừng sợ, cứ giao cho tôi, chúng ta sẽ không mất cái gì, tiền vẫn còn ở chỗ chúng ta, cậu đừng lo lắng, đừng lo lắng gì hết." Brando nói.

Orwell nhận lấy điếu thuốc, nửa tin nửa ngờ nhìn Brando, "Brando, cậu thật sự có cách?"

Brando lành lạnh gật đầu, nhưng giọng nói lại mang cảm giác thuyết phục "Yên tâm."

Orwell thật sự yên tâm, hắn cười lấy một điếu thuốc. Hắn không phải người thích nghĩ nhiều, cho nên có một số việc mãi mà không rõ, luôn dễ dàng bị người khác nắm mũi dẫn đi.

"Brando, nếu cậu có thể sắp xếp chuyện này mà không động đến cảnh sát hoặc là đám mafia, tôi tình nguyện trung thành với cậu!"

Brando vỗ vỗ bả vai Orwell, châm thuốc cho hắn.

Kỳ thật Brando đã sớm tìm người thăm dò tin tức của Scott. Đương nhiên, cái này ngay từ đầu vẫn là đoán —— Brando đoán Scott vốn không có gì chống lưng, nói gì đến là chỗ dựa lớn. Gã căn bản chỉ là dựa vào diện mạo hung thần của mình cùng với bộ dạng cậy mạnh bắt nạt yếu mà giả dạng là mình có thế lực đằng sau.

Nguyên do của phán đoán này là mấy ngày trước khi Scott bị đánh. Hắn sau đó chỉ giết một người, mà không giết hai người còn lại.

Theo hiểu biết của Brando, thành phần xã hội đen nếu bị sỉ nhục hoặc là bị đánh trước mắt mọi người, sao có thể thả cho đám người kia một con đường sống. Scott có thể giết chết một người trong số đó coi như là may mắn, hai người kia bởi vì biết một người bị giết liền tăng cường phòng bị, cho nên Scott không có biện pháp giết bọn họ, đành phải nhận tiền bồi thường.

Nếu là xã hội đen thật, tuyệt đối sẽ không buông tha hai người kia.

Nếu đổi lại là Brando, bất luận kẻ nào có quan hệ với mấy người thanh niên kia đều sẽ bị giết hết không trừ một ai, diệt cỏ tận gốc.

Hơn nữa, người tìm hiểu tin tức còn nói, Scott thích tố cáo cho cục cảnh sát, thử hỏi, một tên thích báo tin cho cảnh sát làm sao có thể là xã hội đen?

Kia chẳng qua là một tên sợ chết mà thôi. Lúc Scott đi thu phí bảo vệ, mấy tên lông bông chân chó đi theo hắn chắc là đều dùng tiền mướn tới.

Cho nên, Brando cảm thấy việc mình trừ khử Scott, quả thực như cá gặp nước, dễ như trở bàn tay.

"Tôi sẽ giết gã, " Brando uống một ngụm rượu, không chút biểu tình nói.

...

Orwell đi rồi, Brando và Taylor nằm ở trên giường cùng nhau nói chuyện phiếm, trong tay Brando là một tờ báo cáo việc làm ăn mấy ngày gần đây của cửa hàng. Brando dùng bút đỏ đánh dấu những chỗ chưa thu tiền nợ.

Brando cũng không phải là người thanh cao gì, hắn rất thực tế, xã hội bây giờ rất loạn, nếu muốn an an ổn ổn sống thì nhất định phải có quyền lực. Thêm nữa thế chiến thứ nhất rất có khả năng bùng nổ vào năm nay hoặc sang năm, Brando phải bắt được cơ hội mới có thể thành danh.

Có người trời sinh đã kiêu hùng, Brando là người như vậy.

Sau lại có người đánh giá hắn: hắn sinh ra để làm trùm xã hội đen.

"Taylor, hôm nay thấy Orwell và phụ nữ ở cùng nhau có cảm giác gì?" Brando tựa nửa người trên giường, nhìn chằm chằm báo cáo, sắc mặt không đổi hỏi Taylor vấn đề xấu hổ này.

"Tôi không nhìn, chỉ nghe được âm thanh."

Taylor nằm lỳ ở trên giường đọc sách, trong phòng Brando có không ít sách, có điều đều là sách quân sự. Taylor rất thắc mắc vì sao Brando lại thích mấy loại sách quân sự này nhưng cậu vẫn lấy ra đọc, có từ nào không hiểu Brando sẽ chỉ cho cậu.

"Nga? Vậy nghe thấy có cảm giác gì?"

"Không có cảm giác gì."

Taylor nghĩ nghĩ, chỉ cảm thấy như mình bắt gặp người quen đang làm một chuyện cực kỳ riêng tư, nên lúc ấy Taylor đã cảm thấy vô cùng xấu hổ. Thế nên mới đỏ mặt.

Brando buông báo cáo trên tay, nằm xuống, tay phải khẽ kéo Taylor áp vào trong lồng ngực mình, "Taylor, đều là tôi không tốt. Nhìn xem, em bây giờ còn đang thời kỳ trưởng thành, lại không có cảm giác với phụ nữ? Xem ra sau này chỉ có thể đứng ở bên cạnh tôi..."

Brando nói xong liền xoay người đè lên người Taylor.

"Brando, anh thật sự muốn đi giết Scott?" Taylor rốt cục hỏi ra vấn đề mình thắc mắc nhất.

Brando gật đầu, "Gã cản trở đường đi của tôi, dĩ nhiên phải xử lý gã. Taylor, làm sao em vẫn ngây thơ như vậy, em xem xem, trong mắt em đều là vẻ thương hại. Xã hội này chính là như vậy, không phải mình xử lý người khác, chính là người khác xử lý mình, cho dù là nông dân hiền lành nhất cũng sẽ phải chịu áp bức của chính phủ và các thế lực khác. Cho nên biện pháp an toàn nhất chính là trở nên mạnh hơn, em hiểu chứ? Taylor? Bảo bối của tôi?"

Taylor cái hiểu cái không gật đầu, đôi mắt đen láy khẽ chớp, Brando có thể nhìn thấy khuôn mặt mình trong đó.

" Trời ạ, Taylor. Nhìn đôi mắt của em đi, cực kỳ xinh đẹp, thật muốn móc ra..."

"Đừng!"

Taylor thấy Brando vươn tay. Nghĩ Brando thật sự muốn móc mắt mình ra, vì thế lập tức che hai mắt lại, khẩn trương nói "Chủ nhân, đừng như vậy!"

Brando cúi đầu cười một tiếng, "Sao tôi có thể làm thế? Ngoan, chúng ta làm tình đi."

"Vậy anh tính toán giết gã như nào?" Taylor cố hỏi.

Brando nhướn mi, "Đó là một vấn đề phức tạp, chúng ta vẫn cứ làm tình xong rồi nói đi, tóm lại... Không thể để cho gã chết quá dễ dàng, không phải sao? Chỉ có Jehovah* mới có thể nhân từ một cách ngu xuẩn như vậy, tôi không phải tín đồ của hắn."

* vị thần tối cao trong đạo Do Thái

Cuối cùng của cuối cùng, lúc Taylor bị Brando đùa bỡn đến mức choáng váng liền nghe thấy Brando vừa hung hăng dùng sức, vừa nói thầm "Dùng dao tốt hơn hay dùng súng tốt hơn đây?"

"Quên đi, dùng búa vẫn là tốt nhất."

Thân thể Taylor run lên, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

...

Thế lực ngầm ở Newyork mạnh nhất nước Mĩ. Nhất là thế lực của dân Italy di cư, nói thẳng ra chính là Mafia.

Brando sẽ là trùm Mafia.

Mà Mafia hung ác thì mọi người đều biết, trừ việc cưỡng hiếp phụ nữ ra (đàn ông Italy coi việc đùa giỡn phụ nữ là nhục nhã), Mafia Ý cái gì cũng làm, nhất là sẽ không nương tay với những người cản trở bọn họ.

Scott quả nhiên giống như lời nói hôm trước, vào buổi tối, một mình đến tìm Brando, đứng ở trước cửa cửa hàng của Brando. Brando liếc mắt nhìn gã một cái, trên người vẫn là âu phục sáng màu cùng chiếc mũ đen bẩn thỉu.

Hôm nay Brando mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, phía sau cất một cái búa có một đầu nhỏ sắc, là Brando tìm trong hộp dụng cụ của mình. Trước kia chỉ dùng để đóng gỗ, nhưng Brando tự nhiên cảm thấy dùng kiểu búa này giết người thật ra lại là lựa chọn không tồi, tàn nhẫn mà lại tận hứng, hơn nữa nếu dùng búa sẽ không phải tốn quá nhiều sức lực.

Brando trời sinh lạnh lùng, hơn nữa còn tàn nhẫn ngoan độc, giết người phóng hỏa đều không nương tay. Chỉ cần là người hắn muốn giết, chưa từng có ai thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Về sau đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn thống trị toàn bộ thế giới ngầm ở Mĩ.

"Tiền chuẩn bị xong chưa?" Scott hỏi.

Brando gật đầu, lễ phép nói "Nhưng mới chỉ chuẩn bị sáu trăm dollar, còn lại ngài chịu khó chờ hai ngày, được không?"

Scott cảm thấy phấn khích cực kỳ, bởi vì sáu trăm đã là con số rất lớn, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói "Được! Có thể cân nhắc."

Brando nhìn cửa hàng rồi nhìn đường cái. Hoàn toàn vắng vẻ, không có người nào. Thật ra có người hay không cũng không sao, vấn đề là có cảnh sát hay không.

"Có muốn vào trong uống một chén hay không?"

Brando lễ phép hỏi.

Scott nghiêng đầu nhìn vào bên trong, chép miệng nói "Không được, tôi phải về nhà, đêm nay bà vợ của tôi không ở nhà, nếu không cậu về cùng tôi uống một chén đi. Vợ tôi ủ rượu ngọt cực kỳ ngon."

Vì Scott sợ Brando lừa, cho nên bảo hắn về nhà mình sau đó tự tay cầm tiền, không phải là lựa chọn tốt nhất sao?

Trong lòng Brando cười lạnh một tiếng, hắn đang chờ Scott nói như thế, đưa về nhà? Vậy Scott sẽ còn chết nhanh hơn.

Người khinh địch sống không lâu. Đây là ý nghĩ của Brando.

Brando gật đầu đi theo Scott trở về nhà. Vì đã dặn Taylor sang nhà Orwell, cho nên Brando đóng cửa hàng luôn.

Scott ở trong căn phòng trông rất u ám tại cuối phố mười một, nhà tứ giác cồng kềnh giống như chủ nhân nó, Scott không biết vì cái gì lại dẫn Brando vào từ cửa sau.

Brando đứng ở phía sau Scott, tỉnh bơ cười một tiếng. Không ai biết Brando có sở thích giết người, nhưng không thể nghi ngờ là Scott đã cho hắn một cơ hội tốt.

"Ai u, mấy thằng chủ cửa hàng ở đây thật sự là không biết tốt xấu, một chút lễ phép cũng không có. Cư xử so ra kém cả mấy cô em ở kĩ viện, mỗi lần đều làm tôi sức cùng lực kiệt, nếu bọn họ ngoan ngoãn nghe lời, tôi nghĩ tôi tuyệt đối sẽ không làm khó bọn họ..."

Scott vừa mở cửa vừa nhớ lại, oán hận lẩm bẩm như ông lão nhưng Brando vẫn im lặng nghe.

Nghĩ đến rất nhanh là mình có thể thống thống khoái khoái chặt người thành tám khối, máu Brando như sôi lên. Hắn thực thích giết chết mấy nhân vật trông có vẻ mạnh mẽ cường tráng nhưng thật ra là miệng cọp gan thỏ, bởi vì biểu cảm của bọn họ khi đối mặt với cái chết rất thú vị. Vẻ mặt bình thường giả vờ hung ác đột nhiên trở thành con cừu nhỏ đáng thương mặc người chém giết. Mới nghĩ tới Brando đã cảm thấy ngứa tay khó nhịn.

Loay hoay một lúc lâu, Scott mới mở được cửa sau, chắc là đã lâu không có sử dụng.

"Vào đi, chàng trai, vào uống một chén, sau đó chúng ta vui vẻ tâm sự."

Scott không biết hồi kết của mình đã đến, để Brando ở phía sau, vươn tay mò mẫm công tắc đèn gần cửa.

Brando lẳng lặng đứng phía sau, ánh trăng chiếu vào, tô lên mái tóc hồng yêu mị, bóng đen cao to bị kéo ra rất dài, nghiêng ngả đổ lên sàn nhà.

"Được chưa vậy?" Brando lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, nếu giết người mà không nhìn thấy bộ dáng khi chết của người nọ thật là không thú vị a!

Scott đáp lại một tiếng, "Được rồi!" Sau đó đèn liền được bật lên. Trong nháy mắt đó, Brando híp mắt, xoay người đóng cửa, Scott đưa lưng về phía Brando đang tìm cái gì đó.

Brando không chút biểu tình đi đến phía trước, lấy chiếc búa giấu sau áo không nặng không nhẹ đập lên đầu Scott, như vậy đã có thể làm gã hôn mê, lại có thể phòng ngừa gã bị mình đập một phát mà chết.

Scott ngã xuống đất.

Brando nhếch miệng cười, biểu cảm xuất hiện ở trên khuôn mặt tuyệt mỹ này thật sự vô cùng tà ác.

Brando tìm một ít dây thừng to trói hai tay hai chân Scott lại, sau đó nhét khăn mặt vào miệng gã, để Scott có thể phát ra âm thanh làm cho mình hưởng thụ niềm vui giết người nhưng lại không đến mức để người khác quét đi hứng thú của mình.

"Tỉnh?" quần áo Scott đều bị cắt, như một con heo trắng mập bị dây thừng trói lại nằm ngang trên mặt đất, dây thừng thắt khá chặt, dường như đã hằn vào trong thịt.

Brando hắt một ít nước lạnh lên người Scott gã mới chậm rì rì tỉnh lại.

Nhìn bộ dạng mình toàn thân chỉ có độc một cái quần đùi, Scott hoảng sợ nhìn Brando trước mặt. Người nọ đứng ở dưới ánh đèn, mặt lạnh tanh nhìn mình.

Scott lần đầu tiên phát hiện, dưới góc độ này, người thanh niên giống như một con quỷ.

"Ô... Ô..."

Scott không ngừng giãy dụa, Brando nhìn thấy một ít mỡ bụng di chuyển, không tự giác lại nhớ tới ngày đó cùng Taylor thấy Seiler trên giường với kĩ nữ, thật ghê tởm.

Brando cho tới bây giờ không thích đàn ông, về phần tại sao lại mê đắm thân thể Taylor, chính hắn có khi cũng không biết.

"Có muốn nhìn thấy mình chết như thế nào không?" Brando cười cầm búa trên tay, sau đó chậm rì rì nói "Tôi thích chặt rụng hai chân người khác trước, sau đó đến đầu gối, tiếp tục tới đùi... Tôi luôn luôn muốn biết, rốt cuộc chặt đến đâu mới chết đây? Còn có, người chịu đựng được lâu nhất sẽ là ai? Là ngài sao? Scott?"

Gã hiển nhiên bị thít chặt đến hít thở không thông, Brando cũng lười nói lời vô nghĩa, nếu hù chết gã thì mình còn chơi gì nữa?

Vì thế Brando vung búa lên, hung hăng chém tới mắt cá chân của gã. Gã phát ra một tiếng kêu vô cùng thảm thiết thê lương, sau đó ngất đi.

Xương cốt Scott rất chắc, đầu búa nhỏ của Brando bị kẹt luôn trong đám xương thịt, Brando đành phải dùng sức nhổ búa ra, lại một búa bổ xuống chỗ gãy, một đôi chân rơi xuống.

Không biết Scott chết hay chưa nhưng Brando cảm thấy hứng thú với việc tháo từng bộ phận trên cơ thể mập mạp này ra, tiếp theo lại nện một búa xuống đầu gối. Lần này Brando dùng sức hơn. Ngay lập tức, các mảnh xương bắn ra khắp nơi, trên mặt Brando bị một ít máu dính lên nhưng gã vẫn không động đậy gì.

Brando thất vọng ngẩng đầu phát hiện Scott đã chết rồi, nguyên nhân là hoảng sợ nuốt luôn cái khăn mặt trong miệng, tắc ở trong khí quản, ngạt thở mà chết.

"Thật không có ý nghĩa." Brando rút chăn trên giường lau lau máu trên tay và búa rồi đi ra ngoài. Người đã chết rồi, chặt tiếp còn có ý nghĩa gì nữa? ...

...

"Taylor."

Taylor và Orwell khẩn trương không biết nên làm thế nào cho phải. Cuối cùng nghĩ lại, vẫn là về nhà chờ Brando trở về, như vậy mình mới yên tâm hơn. Taylor cũng không hiểu tại sao mình lo lắng cho Brando, chỉ là nếu Brando bị giết thì mình thật không biết nên làm cái gì bây giờ.

Brando nghĩ Taylor ở chỗ Orwell nhưng lúc vào từ cửa sau lại thấy đèn trong nhà sáng, liền đoán cậu đã quay lại.

Nghe thấy tiếng Brando, Taylor vội vàng đến kéo cửa ra, ngay khi cửa mở, Taylor và Orwell đều ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Taylor có chút buồn nôn.

Brando cầm búa đứng ở ngoài cửa, thân hình thon dài khêu gợi, tóc quăn dài màu hoa hồng, còn có khuôn mặt trắng nõn, cánh môi đỏ thẫm, Taylor chú ý trên gương mặt Brando dính một ít máu tươi.

Khuôn mặt tinh tế được ngọn đèn mờ nhạt, ấm áp chiếu rọi lại như bị đông cứng, trở nên rét lạnh thấu xương. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Brando không có bất kỳ cảm xúc nào, giống như ra ngoài đi tản bộ rồi về nhà.

Giết người cũng không ảnh hưởng gì tới hắn.

"Gã... Bị anh giết?"

Taylor không biết nên nói gì cho phải, Brando chỉ nhẹ nhàng nhìn Taylor, sau đó nghiêng người lướt qua, "Taylor, tôi đói bụng, cơm chiều đã làm xong chưa?"

Dáng người Brando thật là cao, nhìn mặt còn cảm giác hắn gầy yếu, nhưng Taylor biết Brando ăn rất tốt, hơn nữa ăn kiểu gì cũng chỉ cao chứ không mập.

"Buổi tối tốt lành, Orwell." Brando chào hỏi Orwell sau đó đi đến phòng tắm.

Orwell có chút không thể tin Brando thật sự giết tên Scott ác ôn kia, vì thế vội vàng hỏi "Brando, cậu thật sự giết Scott?"

Brando nghiêng người nhìn Orwell một cái, "Không vui chút nào. Mới chặt đến chân gã đã chết. Tôi còn tính chặt hắn thành tám khối."

Sau đó lập tức trở về toilet.

Orwell đứng nguyên tại chỗ không còn lời nào để nói, chỉ cảm thấy hai tay mình lạnh băng, thân thể khẽ run rẩy. Brando này quả nhiên không phải ngoan độc bình thường.

Mà mình, lại rất thích kiểu người này.

Orwell tiến đến bên cạnh Taylor khó hiểu hỏi " Vì sao Brando lại phải chặt người thành thành tám khối?"

Taylor nhún nhún vai, "Đây là sở thích của hắn, tôi cũng không biết."

Trong đầu Taylor hiện lên cảnh lần đầu tiên gặp Brando cùng cái loại biểu tình vô cùng hưởng thụ khi giết người. Taylor rùng mình một cái, vọt vào trong phòng bếp.

Taylor theo thường lệ nấu một ít mì đặc ruột cho Brando, làm thêm sốt cà chua, trần một quả trứng còn nướng một cái xúc xích Italy.

Lúc Brando ra, Orwell đã đi về.

Taylor bưng chén đĩa từ bên trong phòng bếp đi ra, thấy trên người Brando chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen, hai chân thon dài rắn chắc bởi thế mà càng đẹp.

"Brando, hiện tại anh muốn ăn chưa? Trong phòng ngủ hay trong phòng khách?"

Brando đang dùng khăn tắm lau tóc, nghe thấy Taylor nói, không biểu tình trả lời "Ở phòng khách đi."

Taylor gật gật đầu, đặt mấy đĩa thức ăn ở trên bàn, sau đó cởi tạp dề. Bắt đầu xới cơm cho Brando.

Hiện tại đã là cuối thu, thời tiết dần dần chuyển lạnh thế nhưng Brando chỉ mặc một cái quần đùi đen đi tới bàn ăn, ngồi xuống, bắt đầu từng miếng từng miếng ăn cơm.

"Brando, mặc như vậy anh không thấy lạnh sao??"

Taylor vừa nói vừa dùng dao nĩa cắt nhỏ xúc xích ra, đặt ở trong bát Brando. Nếu không làm vậy, Brando tuyệt đối sẽ không ăn mấy thứ đồ này.

Brando luôn thích đồ ăn nhẹ.

Brando lắc đầu, ẩn hiện dưới làn da trắng nõn trên cánh tay cầm đồ ăn của Taylor là mạch máu xanh khẽ đập, Brando đột nhiên cảm thấy kích thích, có một loại xúc động không thể nói rõ ập đến.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro