Chương 23: Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hôn lễ của Brando và Lucy được cử hành vào giữa tháng năm, nửa tháng sau khi Brando biết Lucy.

Brando sau khi quyết định liền nhanh chóng lấy phương thức của người Sicily đi cầu hôn. Nhận được sự đồng ý của người nhà Lucy thì tổ chức hôn lễ trong hoa viên giáo đường địa phương.

Taylor đứng ở trong phòng thay đồ giúp Brando mặc lễ phục. Brando mặc một bộ âu phục trắng, đây là lần đầu tiên hắn mặc âu phục màu sáng.

Taylor giúp Brando cài cúc áo từ trên xuống dưới, Brando cúi đầu hôn lên trán Taylor.

Taylor đỏ mặt tránh né, "Brando, hôm nay anh kết hôn."

"Thì sao?" Brando ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc gương, đầu Taylor vừa đúng chạm tới môi Brando.

"Anh nên chú ý một chút, không nên để người khác nhìn thấy." Taylor nhỏ giọng nói.

Brando đưa tay nắm cằm Taylor, thấp giọng nói bên tai Taylor "Bảo bối, mặc kệ tôi kết hôn bao nhiêu lần, em đều chỉ thuộc về một mình tôi. Thế nên đừng nói mấy lời ngốc nghếch này nữa."

Taylor lắc đầu, "Không, Brando. Anh lấy vợ, không nên..."

"Câm miệng." Brando lạnh lùng nhìn Taylor, lực trên tay tăng lên, cằm Taylor bị nắm phát đau.

"Taylor, có phải em muốn nói: tôi kết hôn thì phải làm người chồng tốt. Phải đối xử với vợ thật tốt. Không thể lên giường với em, không thể có quan hệ thân mật với em đúng không?"

Taylor cố gắng không nhìn vào mắt Brando, "Brando, em..."

Brando đột nhiên cười, "Em ghen. Phải không?"

Taylor đỏ mặt không biết nên nói gì.

Brando lấy một chiếc hộp nhung màu đen từ trong ngực ra, đặt lên tay Taylor, trầm giọng nói "Mở ra, Taylor."

"Đây là... ?"

Taylor nhận lấy hộp nhung nhỏ, sau đó mở ra. Bên trong là hai chiếc nhẫn đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời, là nhẫn kết hôn? Taylor khó hiểu nhìn Brando.

Brando lấy hai cái nhẫn ra, sau đó cầm chiếc nhỏ hơn đeo lên ngón vô danh trên tay trái Taylor, "Vừa khít."

Brando cầm tay Taylor hôn lên chiếc nhẫn.

Taylor rút tay lại, nhìn chiếc nhẫn trên tay, nước mắt rốt cục không nhịn được rơi xuống, "Brando, vì sao anh phải kết hôn?"

"Để sinh con." Brando lạnh lùng nói.

Taylor nức nở hai tiếng, tháo nhẫn trên tay xuống rồi thả lên tay Brando, "Brando, anh xem, anh đã có vợ. Hơn một năm nay em luôn bên cạnh anh, chúng ta cái gì cũng đã làm. Nhưng bây giờ anh chuẩn bị kết hôn, sau này em không thể ở bên cạnh anh nữa."

Taylor lau khô nước mắt, xoay người muốn bỏ đi.

Brando đưa tay túm lấy Taylor, kéo Taylor vào trong ngực, nhẹ nhàng nói "Tôi kết hôn. Nhưng em vẫn là em. Tôi là chủ nhân của em, em là người hầu của tôi, em ở lại bên cạnh tôi, ngủ cùng một chỗ với tôi là đương nhiên, chẳng lẽ có cái gì không đúng.

Taylor, chiếc nhẫn này là tôi mua cho em.

Nhẫn của chúng ta là cùng một kiểu. Lucy có nhẫn kim cương của mình."

Taylor vòng tay ôm lấy Brando, vừa khóc vừa nói "Brando, anh như vậy sẽ khiến em có cảm giác em rất ti tiện. Em sẽ khinh thường chính mình, sau này em luôn ở cạnh anh nhưng em không có tư cách cùng một chỗ với anh."

Brando rất nhẫn nại vuốt ve tóc Taylor, "Taylor, tôi là người đàn ông của em, tôi nói em có tư cách, em liền có tư cách."

Taylor từ trong lòng Brando ngẩng đầu lên, "Brando, thế này không công bằng."

Brando nhìn thật sâu vào mắt Taylor. "Bảo bối, đối với tôi, thế giới này không có công bằng, chỉ là tôi có muốn hay không."

"Vậy anh muốn cô ta sao?"

Nói xong mặt Taylor liền đỏ. Cậu cảm giác hiện tại giọng mình nói chuyện nghe như một người phụ nữ đang ghen tuông.

Brando cười với Taylor, "Taylor, thứ tôi muốn chỉ có em."

"Vì sao?" Taylor nhìn Brando.

Brando lặng im vài giây đồng hồ, sau đó nắm tay Taylor đeo nhẫn vào, "Bởi vì em thuần khiết."

【 Trong cuộc đời Brando chưa bao giờ gặp ai hoặc cái gì thuần khiết như vậy. Bởi vì em rất quý giá, cho nên tôi sẽ giữ chặt em ở bên cạnh. Taylor, người em yêu là một ác quỷ. Nhưng là một ác quỷ em cam tâm tình nguyện yêu. —— Alexander Brando 】

...

Hôn lễ tiến hành vào buổi trưa, ánh mặt trời chiếu vào đóa hồng trắng trên bàn. Bốn phía đều được bày hoa tươi sang trọng. Trong không khí thoang thoảng mùi hoa tươi.

Lucy mặc một bộ áo cưới trễ vai màu trắng, trước ngực thiết kế khoét vài chỗ, để bộ ngực trắng tinh có thể như ẩn như hiện lộ ra. Khuôn mặt mang theo nụ cười tỏa nắng.

Toàn bộ chị em họ của cô đều đến, lúc thấy Brando đều hận không thể xông lên trước cắn hai cái. Trong lòng Lucy thầm mắng mấy người chết tiệt này cứ vọng tưởng quyến rũ bạn trai mình, nhưng nhìn thấy ánh mắt ghen tị của họ lại cảm thấy trong lòng vui sướng.

Lucy cảm thấy đây là thắng lợi lớn nhất trong đời.

Brando kỳ thật không thích trình tự này nhưng hắn luôn có thể im lặng trải qua toàn bộ quá trình, tính nhẫn nại cực kỳ tốt, hơn nữa còn chu đáo hơn bất cứ ai.

Taylor đứng ở bên cạnh Brando, mặc âu phục trắng giống Brando. Bộ âu phục này là Brando thuê người thiết kế, mọi đường nét đều tôn lên thân hình hoàn mỹ của hắn.

Tay trái Taylor đeo nhẫn, hơn nữa còn là cùng kiểu nhẫn với chú rể nên cậu vẫn luôn đút tay trái vào túi.

Lúc thấy Orwell và Andrea, Taylor liền đi tới chỗ bọn họ.

Brando thì bưng rượu ra chỗ mấy thương nhân đến chúc mừng.

Trước cửa đỗ rất nhiều xe. Rất nhiều người cả đời chưa từng thấy nhiều xe như vậy, vì thế đều đứng ở bên ngoài hàng rào quan sát.

Ngoài cửa là một vòng bảo vệ mặc âu phục đen mang theo súng để đảm bảo an toàn cho người bên trong. Đồng thời phòng ngừa thế lực đối địch trong khu đến tập kích bất ngờ.

"Ngài Brando, đây là danh sách quan viên chính phủ cho người đưa tiền biếu tới. Bọn họ không tiện đến bởi vì nơi này rất nhiều phóng viên."

Andrea đặt danh sách lên tay Brando, Brando xem một chút, những người này đều là bạn bè hắn mới quen gần đây.

Brando gật đầu, đưa danh sách trả lại Andrea, "Chốc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cảm ơn."

Andrea cười sau đó nói khẽ với Brando "Đám cưới lần này với Hall thực sự rất có lợi với chúng ta. Đã có rất nhiều thương nghiệp lớn đến liên hệ."

Brando vỗ bả vai Andrea, trầm giọng nói "Vất vả cho cậu rồi."

Andrea bình tĩnh cúi đầu nói "Không có gì Brando."

"Đến chỗ Taylor đi." Brando vỗ vai Andrea, hai mắt nhìn về phía Taylor đứng một mình ở bàn ăn.

Andrea hiểu rõ gật đầu, im lặng đi tới chỗ Taylor.

Taylor đang ngây ngốc nhìn nhẫn bạch kim trên tay, trên nhẫn được Brando yêu cầu khắc 'Stuart Taylor' .

Taylor thỉnh thoảng trộm ngẩng đầu ngắm Brando một cái. Người đàn ông kia, người đàn ông có mọi thứ của mình, cứ như vậy, kiêu ngạo đứng ở trong đám người, lễ phép khiêm tốn. Giống như là người đàn ông hoàn mỹ nhất thế giới.

Mà chỉ có cậu mới biết, hắn không chỉ hoàn mỹ mà còn quỷ quyệt bá đạo. Cho dù kết hôn, có vợ có con cũng không muốn buông tay cậu.

Taylor cười khổ. Brando đã cứu mạng cậu, mọi thứ về cậu đều thuộc về người đàn ông kia. Dù Brando để cậu lấy phương thức hèn mọn nhất ở lại bên cạnh hắn, Taylor cũng không thể làm khác được.

"Taylor, " Andrea gọi một tiếng.

Taylor ngẩng đầu, thấy Andrea mặc chỉnh tể đang cười đi tới chỗ mình.

Taylor cười nói "Chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chỉ là muốn tâm sự với cậu một chút, hôn lễ sắp bắt đầu rồi. Nói thật, ngài Brando đúng là một mỹ nam a, tôi chưa từng thấy ai có sức hút như hắn." Lúc Andrea nhắc đến Brando luôn mang theo kính trọng và sùng bái.

Taylor hơi hơi cười, "Đúng vậy, ngài Brando rất hoàn mỹ."

Chỉ lát sau hôn lễ bắt đầu, mọi người im lặng đứng ở hai bên nhìn Hall kiêu ngạo nắm tay con gái mình đi tới bên cạnh Brando.

Trên mặt Brando phảng phất ý cười, như một người chồng hoàn hảo nhất trên thế giới.

Tất cả mọi người đều mê muội.

Lucy vẫn không tin chuyện này là sự thật.

Taylor đứng ở giữa Andrea và Orwell, lặng lẽ nhìn một màn này.

Một người phụ nữ xinh đẹp, trên người mặc áo cưới màu trắng, tư thế duyên dáng, khóe miệng mỉm cười đi tới chỗ Brando. Bọn họ đứng cùng một chỗ có bao nhiêu xứng đôi.

Mỗi một bước đi, trái tim Taylor đều run rẩy.

Cha xứ mặc áo dòng* màu trắng bắt đầu đọc lời tuyên thệ.

*áo của cha xứ, linh mục

Thanh âm hiền lành già nua ở vang lên trong hoa viên yên tĩnh.

"Alexander Brando, con có đồng ý cưới người phụ nữ này không? Yêu cô ấy, chung thủy với cô ấy, bất kể nghèo khó, bệnh tật, cho đến chết. Con đồng ý không?"

Taylor đứng đối diện Brando, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt như đang bừng sáng theo năm tháng giờ dần dần trở nên mơ hồ.

Brando ngẩng đầu nhìn Taylor, ánh mắt thâm thúy dị thường làm cho người ta không hiểu hắn đang nghĩ gì, Taylor chỉ nhìn thấy cánh môi đỏ thẫm hơi hơi mở, chậm rãi nói ra câu kia, "Tôi đồng ý."

Trái tim Taylor run lên, đưa tay sờ lên mắt mình mới phát hiện hóa ra là nước mắt đã chảy xuống. Khó trách vừa rồi thấy không rõ khuôn mặt của Brando.

"Lucy Hall, con có đồng ý cưới người đàn ông này không? Yêu anh ấy, chung thủy với anh ấy, bất kể nghèo khó, bệnh tật, cho đến chết. Con đồng ý không?"

Lucy vui vẻ nhìn Brando, nhanh chóng nói "Tôi đồng ý."

"Tiếp theo, chú rể và cô dâu trao đổi nhẫn."

Phía dưới vỗ tay rào rào.

Âm nhạc êm tai du dương vang lên trong hoa viên.

Mọi người bắt đầu khiêu vũ.

Điệu nhảy đầu tiên của cô dâu là nhảy cùng cha, mọi người bắt đầu vỗ tay theo nhịp để tạo không khí.

Điệu nhảy thứ hai là nhảy cùng chú rể Brando, tất cả mọi người vây quanh quan sát, kỹ thuật nhảy của Brando cũng tao nhã như bản hắn vậy, làm cho người ta khó có thể tự tin.

Lucy dựa lên ngực nhìn Brando, mắt to xanh thẳm không ngừng phát ra anh sáng "Brando, anh thật sự thích em sao? Tất cả chuyện này là thật sao? Em không phải đang nằm mơ chứ?"

Brando cúi đầu nhìn Lucy, không lên tiếng, chỉ là khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt. Tao nhã như vậy, mê người như vậy.

Lucy nhìn chằm chằm khuôn mặt khiến người khác mê mẩn của Brando. Đột nhiên phát hiện, mình đồng ý cưới một người đàn ông mình không hiểu. Nhưng mình lại chiếm được thứ mà toàn bộ phụ nữ đều tha thiết—— người chồng anh tuấn giàu có, cuộc sống mà người khác hâm mộ, địa vị xã hội cao. Tất cả chuyện này đều thỏa mãn ảo tưởng và lòng hư vinh vô tận của một người phụ nữ.

Cho nên, Lucy tự nhủ, cho dù phải trả giá thật nhiều cũng sẽ không hối hận!

Khi quyết định muốn có một thứ gì đó, quyết tâm của bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể so với khát vọng của một người phụ nữ.

...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Misapapa Quân và Nhất Chích Dương Quân đều nhắc tới "giáo phụ*".

(*Dịch ra là người đỡ đầu. Tên phim này ở Việt Nam là "Bố già" một bộ phim hình sự sản xuất năm 1972 dựa theo tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Mario Puzo và do Francis Ford Coppola đạo diễn. Phim xoay quanh diễn biến của gia đình mafia gốc Ý Corleone trong khoảng 10 năm từ 1945 đến 1955. – wiki)

Vì thế tôi sẽ đặc biệt đi xem.

Kỳ thật bộ này tôi lấy cảm hứng từ "Hắc sắc đảng gia tộc truyện" và "Mafia truyền kỳ" (mình google cả hai tên này nhưng đều không ra) do James biên soạn, tôi rất thích xem mấy quyển sách nói về truyền kỳ cho nên lập tức nghĩ tới viết hắc bang.

Bởi vì cho tới nay đều thích cảm giác cấm dục cùng quý tộc của hắc đạo (cười), vì thế vừa đọc đến đoạn trong sách miêu tả người ở Mafia liền lập tức bị cuốn hút, mà hình tượng Brando cũng xuất hiện.


Chú rể và cô dâu khiêu vũ xong, tất cả mọi người cùng chúc mừng Brando và Lucy, thời gian về sau chính là khiêu vũ tự do và giải trí.

Taylor cúi đầu có chút thất thần ngồi ở bàn đầy đồ ăn, trong tay cầm một chén rượu.

"Taylor."

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Brando.

Taylor ngẩng đầu lên thấy Brando cầm chén rượu đứng cạnh mình.

"Brando."

Brando kéo ghế ngồi xuống, vươn tay gạt chỗ tóc mái lòa xòa của Taylor ra, phát hiện đôi mắt cậu đỏ hoe.

"Em khóc, người hầu nhỏ của tôi." Brando cúi đầu cười một tiếng, nhéo nhéo mũi Taylor.

Taylor quay đầu không nhìn hắn.

Brando chuyển vị trí, ngồi bên cạnh cậu, sau đó lấy một miếng bánh ngọt bơ, cầm dĩa, xắn một miếng đặt bên miệng cậu.

Brando rất ghét đồ ngọt, nhưng Taylor lại thích.

Có nhiều lúc, nhất là vào mùa đông, Taylor ngay cả uống chén nước ấm cũng phải thêm một thìa đường lớn.

"Há mồm." Brando thấy Taylor nghiêng mặt né tránh, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo.

Taylor vừa nghe Brando dùng kiểu nói chuyện này liền sợ hãi, vì thế há miệng ăn bánh ngọt.

Brando nhìn thấy Taylor ăn hết bánh, vươn tay lau sạch bơ dính trên môi Taylor, sau đó há miệng mút ngón tay mình.

Taylor đỏ mặt nghịch ngón tay mình rồi lén nhìn đôi mắt có màu tím nhàn nhạt của Brando được ánh mặt trời chiếu vào.

"Em xem, em nhát gan còn chưa tính, ăn cái gì cũng giống con gái." Brando nói.

Lúc này, trong hoa viên vang lên một ca khúc êm tai. Taylor chưa từng nghe qua, hình như là một bài hát Pháp.

Taylor quay đầu nhìn Brando.

Brando kéo tay cậu đi đến trung tâm hoa viên, tất cả mọi người đều đang chầm chậm khiêu vũ.

"Chúng ta ra đây làm gì?" Taylor hỏi.

"Khiêu vũ."

Brando ôm eo Taylor, thân thể Taylor nhẹ nhàng kề sát vào người hắn.

Mái tóc xoăn đỏ của Brando nhẹ nhàng cọ lên mặt Taylor, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Tay hai người lồng vào nhau, Taylor thấy chiếc nhẫn cùng kiểu với mình trên tay trái Brando. Dưới ánh mặt trời, cậu hơi híp mắt lại, thấy ở trên có khắc "Alexander Brando" .

"Đoán thử xem đây là bài gì?" Brando thấp giọng hỏi.

Taylor lắc đầu, "Chưa từng nghe qua. Là bài gì vậy?"

Cánh môi ấm áp của Brando cọ lên trán Taylor, thật ấm áp. Bọn họ chậm rãi xoay tròn, tim Taylor đập rất nhanh, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có giọng nói của Brando, "Bài này là "My Boy"."

Taylor cẩn thận nghe, tiếng ca rất du dương, là giọng nam trầm. Tuy rằng nghe không hiểu họ đang hát gì nhưng trong tiếng hát mang theo tình cảm thẳng thắn không chút che giấu của người Pháp.

Brando trầm giọng nói "Taylor, nghe cho kĩ, đây là bài hát của tôi, em là chàng trai của tôi."

This is my song, you are my boy.

Taylor gật gật đầu, từng giọt nước mắt từ lông mi rơi xuống, Brando vươn tay ôm cậu vào lòng.

" Taylor, em sẽ không rời khỏi tôi, có phải không?"

Taylor gật đầu, thấp giọng "Em nghĩ, em sẽ không rời khỏi anh. Nhưng mà... Em không biết vì sao."

"Bởi vì tôi là chủ nhân của em." Taylor, em vĩnh viễn đều thuộc về tôi.

Mọi người mải trò chuyện nên cũng không có nhiều người chú ý tới một màn này.

Lucy sững sờ nhìn phía, người đàn ông tao nhã của mình giờ phút này đang ôm một chàng trai trẻ tuổi gầy yếu trong ngực. Tư thế này giống như hắn tuyệt đối chiếm hữu và che chở.

Lucy giật mình, cảm thấy, có lẽ ôm ấp kia không phải thứ mình có thể có được.

Nhìn sang, trên khuôn mặt xinh đẹp của Brando không nhìn ra điều gì. Nhưng lại giống như có được hết thảy, là chúa tể mọi vật.

"Lucy, chúc mừng cậu. Người đàn ông của cậu thật sự rất giỏi."

Một cô gái tới chúc phúc Lucy, mang theo ghen tị không giấu được.

"Cảm ơn!" Lucy cười cười. Gả cho người đàn ông kia có chỗ không đúng? Nhưng mà tất cả mọi người sẽ ghen tị với mình, đúng vậy, tất cả mọi người.

Lucy mỉm cười uống hết chén rượu.

Hai mắt Taylor đỏ lên, tựa vào trong lòng Brando.

Brando luôn như thế, trong tình huống khó khăn thế nào thì hắn vẫn có thể khiến cậu nghe theo.

Bởi vì cho dù hắn làm ra bao nhiêu chuyện tàn nhẫn thì cuối cùng luôn mang theo dịu dàng khó có thể cự tuyệt.

...

Vì chuyện kết hôn, Brando mua một tòa biệt thự ở Đại lộ rừng cây* tương đối vắng trong khu, là một biệt thự màu trắng rất đẹp.

(*Mình dịch sang tiếng Anh thì "林荫大道" là Boulevards, tiếng Việt chỉ ghi là đại lộ thôi, mà mình google hình ảnh thì Boulevards là mấy cái đại lộ mà hai bên đều là cây, vậy nên xin phép tự biên ra đại lộ rừng cây :))))


Lúc mua thì mấy cây tường vi màu đỏ ở sân sau đã nở rộ, từng mảng từng mảng màu đỏ, rực rỡ đến loá mắt.

Phòng tân hôn cũng sớm được thu xếp, đồ dùng trong nhà cùng với giường ngủ đều làm từ loại gỗ tốt nhất.

Sau khi hôn lễ kết thúc, Andrea lái xe đưa Brando, Lucy và Taylor đến biệt thự mới.

Brando và Lucy ngồi ở phía sau, Lucy tựa lên vai hắn, Taylor ngồi cạnh Andrea.

Sắc trời xẩm tối, Taylor ngẩng đầu nhìn sắc trời xanh thẫm, có một vài ngôi sao hiện lên giống như kim cương trên tơ lụa màu xanh lam.

Lucy ở phía sau không biết nên nói gì, Taylor xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía Brando. Bắt gặp ánh mắt hắn trong gương vì thế cậu xấu hổ thu hồi tầm mắt.

Phía sau truyền đến tiếng cười của Brando.

"Sao vậy, Brando?" Lucy hỏi.

Brando không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Lucy một cái.

"Đã tới nơi, Brando."

Andrea chạy xe đến trong sân, ở đây đã được bố trí bảo tiêu phụ trách an toàn của biệt thự, trong người bọn họ đều có súng.

Brando xuống xe, sau đó vươn tay, tao nhã cầm tay Lucy đi vào biệt thự. Taylor đứng trong sân không biết nên đi đâu, bởi vì về sau chính là thời gian của Brando và Lucy.

Brando quay đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, "Taylor, sao không đi."

Taylor lắp bắp nói "Brando, anh không phải... ?"

"Nhanh lên." Brando lạnh lùng nói.

Taylor đành phải đi tới.

Trên đường mòn Brando cho người dùng đá cuội tròn bóng loáng trải thành, Taylor đi một đoạn ngắn nhưng lại cảm thấy nó dài bất thường.

Brando buông tay Lucy, sau đó ôm Taylor đi vào biệt thự.

Taylor đỏ mặt nhìn về phía Lucy, phát hiện cô nàng thế nhưng không nói gì.

Biệt thự có hai tầng, trong phòng khách có một cầu thang xoắn thật to, lan can được chạm khắc hoa văn.

Taylor được Brando ôm vào trong ngực đi lên phòng tân hôn. Đẩy cửa ra, căn phòng đều là màu hồng nhạt, cả giường cũng thế.

Taylor chú ý tới, trừ bỏ phòng tân hôn, tất cả các phòng khác đều màu trắng.

Taylor thích hồng nhạt, nhưng vẫn là kinh ngạc nhìn mọi thứ trong phòng.

Tuy phòng rất xa hoa nhưng từ sâu trong đáy lòng Taylor lại cảm thấy xa lạ. Cậu vẫn thích căn phòng ở khu bếp âm phủ. Cũng thích chiếc giường lớn mình và Brando ngủ.

"Taylor, thích không?" Brando hỏi, sau đó đi tới ngồi lên ghế sa lon màu hồng nhạt cạnh giường.

"Thích."

Taylor nói xong chủ động đi đến phía sau Brando, cởi áo khoác hắn ra, sau đó treo lên giá áo cạnh giường. Khi Lucy tiến vào vừa lúc thấy một màn này. Giống như Taylor là vợ Brando, mà mình chỉ là người ngoài.

Brando không chút biểu tình nhìn Lucy, "Lucy, cô nên vào tắm rửa đi." Brando nói.

Lucy cười gật đầu, xoay người vào phòng tắm.

Brando lấy một gói thuốc lá từ tủ đầu giường, sau đó châm thuốc kẹp ở ngón giữa, hút một hơi.

Brando mặc áo sơmi trắng, tóc dài màu đỏ xõa ở trước ngực, hai cúc áo được cởi lộ ra chiếc cổ thon dài, khói trắng từ đôi môi đỏ thẫm tỏa ra, phía sau là cửa sổ rất lớn, tấm rèm cũng là hồng nhạt.

Một cơn gió thổi qua hất tung rèm cửa, Taylor sững sờ đứng nguyên tại chỗ nhìn bộ dáng Brando vắt chéo hai chân hút thuốc.

Brando chống lại tầm mắt của Taylor, xoay người dập tắt thuốc lá sau đó cúi đầu cười một tiếng, rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm.

"Taylor, nằm lên giường." Brando nói.

Taylor giật mình một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên giường, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Brando cởi áo sơmi, lộ ra cơ thể to lớn, trùm lên Taylor, cúi đầu bắt đầu hôn cậu thật sâu.

Lucy tắm xong đi ra nhìn thấy chồng mình đang hôn Taylor, sửng sốt không biết nên nói gì, chỉ đứng dại ra.

Taylor thấy Lucy đi đến mới vội đẩy Brando ra, đỏ mặt đứng lên.

"Tôi đi ra ngoài trước." Taylor nói.

Brando ngồi ở bên giường ôm Taylor vào trong ngực, sau đó cười nói "Không sao hết, Taylor, vào buổi tối hôm đó Lucy đã đồng ý rồi."

Taylor sửng sốt, "Đồng ý cái gì?"

Brando nghiêng mặt qua hôn hai má cậu, "Sao em không tự mình hỏi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro