Chương 37: Dưới cơn thịnh nộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Andrea nói với Taylor, nhóm bảo vệ lúc trước canh giữ ở bệnh viện đều bị cảnh sát bắt đi, cho nên một lần nữa an bài người ở trong này.

Andrea còn nói, Simon vừa rồi gọi điện thoại đến, cung cấp thông tin đám thích khách kia cho hắn.

Nguyên lai đám người Thái Lan kia chia làm hai nhóm, trong đó một nhóm chính là bọn người ám sát Brando, đã bị hắn tìm được.

Còn một nhóm, chính là thiết kế hối lộ cảnh sát đêm nay, ý đồ ám sát Brando ở bệnh viện, phỏng chừng rất nhanh sẽ tụ lại cùng bọn chúng.

Taylor gật đầu, trong lòng hận không thể chém chết bọn chúng.

...

Simon đứng ở phía sau tượng đá thật lớn, tỉnh bơ nhìn đám đàn bà ăn mặc đẹp đẽ đi vào giáo đường.

Trải qua qua mấy ngày mấy đêm liên tục theo dõi, hắn đã biết những người này đều không phải phụ nữ bình thường, mà là đám thích khách Thái Lan kia cải trang.

Simon cười lạnh sờ súng bên hông, hôm nay sẽ một lưới bắt hết những người này.

Cho dù nội tâm tràn ngập hận ý đối với bọn chúng, Simon vẫn bảo trì lý tính theo như lời Brando nói mà hắn vẫn luôn khắc ghi ở trong đầu.

Simon kéo thấp vành mũ, tỉnh bơ đi theo nhóm người bọn họ đi vào.

Đám người Thái ngừng lại ở giữa đạo đường, Simon lập tức nấp ở sau một cây cột rất to trong giáo đường, đám người đó chít chít méo méo không biết nói gì đó, sau đó vòng qua vào cửa hông giáo đường.

Simon cũng nhanh chân theo vào.

Thấy mấy thần phụ mặc áo trùm dài nói vài câu với đám thổ phỉ Thailand cải trang này xong, liền thần thần bí bí đi vào trong.

Simon cầm súng trên tay, đại khái đếm một chút, tổng cộng có 8 người.

Chuẩn bị đạn xong xuôi, Simon đếm thầm 1, 2, 3...

"Phanh ——" một tiếng, mạnh mẽ đá văng cửa, Simon cầm súng đối điên cuồng bắn vào đám người, bọn chúng còn chưa kịp phản ứng, dưới mưa đạn dồn dập, bọn chúng đã chết 5 người.

Simon đi tới, bắn thêm mấy phát vào người còn chưa chết năm trên mặt đất, sau đó dùng dây thừng trói vài người còn lại, nhấc lên vai, khiêng tới giáo đường, nơi đó có một giá chữ thập gỗ rất lớn.

Simon lạnh lùng nhìn chúng, "Chúng mày biết kết cục khi phạm sai lầm là thế nào chứ?"

Mấy người kia đều hoảng sợ nhìn hắn, nói không ra lời.

"Vậy chúng mày biết tao là ai không?"

Bọn chúng lắc đầu.

"Tao là Simon."

Simon cười lạnh, "Cũng chính là sát thủ dưới trướng ngài Alexander. Brando tôn kính."

Mấy người kia lập tức mặt xám như tro. Trong giới hắc đạo, không ai không biết Simon. Thủ đoạn giết người phong phú, hơn nữa quá trình cực kỳ thống khổ.

Simon ngoan độc nổi danh ở Newyork, những thủ đoạn kia của hắn, cho dù sát thủ kinh nghiệm phong phú cũng không làm được.

Simon chặn miệng của bọn chúng, sau đó dùng dây thừng trói một tên lên giá chữ thập.

Cầm cây đinh trên tay, Simon bắt đầu đóng hai cánh tay người nọ lên giá chữ thập —— giống như là năm đó Jesus bị đóng đinh lên giá chữ thập.

"Bính bính ——+ "

Simon nhấc tay, dùng báng súng nện lên đinh, đinh sắt dưới lực nện xuyên qua xương cổ tay của gã*, vài người đều nghe thấy tiếng xương cổ tay vỡ vụn.

(Mình có tìm hiểu thì Jesus bị đóng đinh vào lòng bàn tay chứ không phải cổ tay, có lẽ tác giả nhầm lẫn một chút)

"Ư ư ——! !"

Gã ta bị bịt miệng chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, mồ hôi lạnh men theo trán rơi xuống, hắn chỉ hận sao trước đó mình không bị bắn chết.

Đinh đâm thủng động mạch chủ khiến máu phun mạnh ra như suối.

Thấy tình cảnh đẫm máu này, hai người còn lại muốn ói ra nhưng miệng bị chặn lại nên chỉ có thể khom người nôn khan, khổ sở muốn chết.

"Dám can đảm ám sát ngài Brando, tao muốn cắt từng đoạn trên người lũ chúng mày."

Simon cười lạnh một tiếng, từ trong người lôi ra một con dao sắc bén, bắt đầu cắt từng miếng từng miếng người đang bị đính trên giá chữ thập.

Thẳng đến cuối cùng lộ ra xương cốt trắng hếu, cùng với đầu xương cột sống gắn với đầu.

Cửa giáo đường bị đóng lại cho nên không có ai tới quấy rầy.

Mãi cho đến chạng vạng ngày hôm sau, hắn mới đi ra khỏi giáo đường.

Trước đó, tâm tình Simon rất vui vẻ dùng vải lau sạch dấu vân tay trên khẩu súng, sau đó cầm lấy súng hung hăng đập vài cái lên bức tượng thánh trên giáo đường, báng súng liền vỡ.

Simon ném khẩu súng trên nền giáo đường.

Quay đầu nhìn đám người tham dự mưu sát Brando này đều bị mình cắt sống, Simon liếm sạch sẽ máu tươi trên tay, híp mắt thưởng thức kiệt tác của mình, vừa lòng cười cười.

Vừa rồi có một người Thái Lan van xin hắn "Van ngài, thương hại tôi đi!"

Simon lạnh lùng cười cười, "Chỉ có Jesus mới có thể thương hại. Tao là người mà địa ngục cũng không dám nhận."

Sau đó mặc quần áo thần phụ, che khuất mặt, đi ra khỏi giáo đường.

Lúc ra cửa, Simon không chút biểu tình ngẩng đầu, ánh bình minh đầy trời.

...

Lúc Simon lái xe đến trước cửa biệt thự Brando, Andrea đang ở trong phòng ngủ của hắn.

Brando im lặng nằm ở trên giường, mặc áo len màu đen, dưới đầu được Taylor nhét thêm cái đệm thật to.

Giờ phút này, hắn đang im lặng xem giấy tờ Andrea mang đến.

"Brando, công việc buôn rượu lậu của chúng ta hiện đang tiến hành vô cùng thuận lợi, lợi nhuận so với trước kia cao không biết gấp bao nhiêu lần, mấy quán rượu tư nhân hiện tại đã bán 15 đôla một ly, thu nhập rất cao."

Brando gật đầu, sau đó trầm giọng nói.

"Phương diện buôn bán kinh doanh phải tìm người quản lí ưu tú nhất để làm, vấn đề tiền bạc không được keo kiệt. Những người góp sức làm cho chúng ta, chúng ta đều phải coi bọn họ như bạn bè. Tóm lại, Andrea, tôi tin tưởng năng lực của cậu.

Đúng rồi, ngày mai tìm hiểu tin tức giao dịch của cục cảnh sát Tây Thành với đám người Thái Lan, sau đó đưa cho tôi... Còn có, chú ý đến một vài giao dịch buôn ma túy của cục cảnh sát, tra được thì lấy đến cho tôi, tôi có một việc muốn làm."

Andrea kinh ngạc nhìn Brando, người luôn thông minh như gã đại khái có thể đoán ra mục đích của Brando, vì thế lo lắng nói "Brando, chúng ta bây giờ đã là một đại gia tộc ở Newyork, không nên động thủ với cảnh sát ..."

Brando phất tay, cắt đứt lời Andrea "Bảo cậu đi tìm tư liệu cậu cứ đi tìm, yên tâm, tôi có biện pháp của tôi."

Andrea biết Brando tức giận chuyện Taylor bị đánh, không, không phải chỉ tức giận, hẳn là lửa giận ngút trời, cho nên hắn sợ Brando làm ra chuyện không lý trí.

Bởi vì nhắc nhở tộc trưởng cũng là một trong những trách nhiệm trọng yếu của quân sư.

Nhưng thấy Brando nói như vậy, gã lại cảm thấy mình không cần lo lắng. Bởi vì Brando luôn là một người lấy đại cục làm trọng.

"Tộc trưởng, Simon tới!"

Một bảo vệ đứng ở cửa phòng ngủ thông báo cho Brando.

Trừ bỏ nhóm Andrea, mọi người trong gia tộc khi thấy Brando, đều tôn kính gọi hắn là "tộc trưởng" 】.

Brando ngồi ngay ngắn, phất tay "Mời cậu ấy vào."

Simon nhận được lời mời, sửa sang lại cổ áo của mình một chút —— tuy rằng trên người hắn hiện tại tất cả đều là máu, nhưng đây là thói quen trước khi hắn gặp Brando.

Taylor và Andrea thấy Simon đi tới, còn là một thân dính máu, có thể tưởng tượng đến cảnh những người kia chết dưới tay Simon.

Bởi Simon luôn là một người đàn ông như vậy —— nếu không truy giết sạch sẽ địch nhân, hắn tuyệt đối không trở về.

Thân phận của hắn kỳ thật không tính là người Brando thuê, mà là một số trụ cột trong hệ thống gia tộc Brando, Simon thuộc về gia tộc này.

"Buổi tối tốt lành, Brando tiên sinh." Simon đứng ở trước giường cúi đầu chào Brando.

Brando gật đầu, "Xử lý xong thích khách?"

Simon gật đầu, "Vâng, ngài Brando, hai nhóm người toàn bộ đều bị tôi xử lý, tôi tự mình róc thịt bọn họ."

Brando vô cùng hài lòng gật đầu, vươn tay nói "Lại đây."

Simon câu nệ đi tới, Brando nắm lấy bàn tay vẫn còn dính máu của Simon, vỗ vỗ "Vất vả cho cậu, Simon."

Simon không biết nên nói cái gì, chỉ gật đầu, sau đó xấu hổ cúi đầu nói "Thực xin lỗi, Brando tiên sinh, trên tay của tôi dính một ít máu. Bởi vì vội vã trở về báo cho ngài, cho nên không kịp rửa tay."

Brando lắc đầu, nhẹ nhàng mà vỗ tay Simon, sau đó buông tay ra, "Đều đi xuống đi, nghỉ ngơi thật tốt."

Simon cùng Andrea cúi đầu đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Taylor ngồi ở bên giường. Đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Brando.

"Brando, có muốn ăn chút gì đó hay không?"

Brando thẳng tắp nhìn Taylor, đưa tay túm cậu áp vào ngực mình, hai người hôn thật sâu.

Brando hôn dọc từ vành tai đến cổ cậu.

Taylor mặt đỏ tai hồng, thân thể kích động.

"Tôi muốn ăn em." Brando thấp giọng nói.

"Nhưng mà... Anh bị thương..." Taylor hôn sườn mặt Brando.

Ngón tay Brando vén áo trong của Taylor, đi vào.

Tay kia thì tiến vào phía sau Taylor, vuốt ve gò mông non nớt của cậu.

"Hầu hạ tôi nhiều năm như vậy, không biết làm như thế nào sao?" Brando lạnh lùng nói.

Taylor cúi đầu cười cười, cởi hết quần áo bò lên trên giường, quỳ ngồi ở trên người Brando, hai chân hai bên, hai tay ôm lấy cổ Brando, tiếp tục hôn sâu.

"Ưm..."

Brando cúi đầu thở dốc một tiếng, mang theo vẻ mặt động tình hiếm thấy.

Taylor hôn dọc từ cổ Brando xuống phía dưới... Cuối cùng cả miệng ngậm chặt.

"Có thể nuốt vào sao?" Brando hỏi, tay phải chìm trong mái tóc Taylor.

Taylor ngẩng đầu liếm liếm môi, "Dùng cơ thể của em... thì tốt hơn..."

Brando nhìn cậu chằm chằm, kỳ thật năm nay Taylor mới chỉ 17 tuổi mà thôi.

Còn là vị thành niên, hơn nữa từ 12 tuổi tới nay chưa rời khỏi Brando.Lại được nuông chiều từ bé, trừ bỏ cao thêm một chút, khuôn mặt thoạt nhìn mềm mại hơn rất nhiều so với vẻ thô kệch của phụ nữ Mĩ Quốc.

Brando vươn tay vuốt ve má Taylor, trầm giọng nói "Ngồi lên."

..

Buổi tối sau khi chăm sóc Brando tắm rửa quay về phòng ngủ, Taylor đi đến chỗ Andrea đón hai con trai Felande và Anka trở về.

"Ba ba, con có mấy lời muốn nói với cha ~" Felande được Taylor ôm vào trong ngực, nháy đôi mắt to màu đen nhìn về phía Taylor.

Taylor cười cười, "Lan Lan có lời gì muốn nói với cha a?"

Felande lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy, sau đó đưa cho Taylor.

Taylor cầm lấy xem, trên đó viết một vài chữ —— "Cha, hi vọng cha sớm hồi phục. yêu người, Felande và Anka."

Taylor cười hôn lên khuôn mặt non nớt của thằng bé, "Được, chốc nữa ba ba mang con và An An đến gặp cha nha ~ "

Anka im lặng ngồi bên cạnh Taylor, không nói gì.

Sau khi vào cửa, những người hộ vệ kia đang ở trong phòng khách dưới lầu đánh bài, bọn họ sẽ luôn canh chừng đến khi thân thể Brando khôi phục mới thôi.

"Brando, các con tới thăm anh." Taylor ôm hai người con trai đứng ở trước cửa phòng ngủ.

Hắn nằm ở trên giường, mái tóc đỏ được Taylor buộc lên hất sang vai trái.

Giờ phút này, Brando khuôn mặt tái nhợt đang im lặng lật xem một quyển sách.

Buông sách xuống, Brando không có biểu cảm gì nói "Vào đi."

Felande mở mắt thật to, nhìn về phía Brando.

Taylor ôm nó đi tới cạnh hắn.

Felande lấy ra tờ giấy nhỏ, sau đó dùng thanh âm non nớt đọc "Cha, hi vọng cha sớm hồi phục, yêu người, Felande và Anka."

Brando nhận lấy tờ giấy nhỏ, sau đó gật đầu.

Taylor cau mày nói "Brando, con vừa chúc anh, anh nên thân thiết một chút."

Brando cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Felande và Anka, sau đó lập tức ngồi thẳng dậy.

Felande vui vẻ vỗ tay, Anka không chút biểu tình nhìn Felande.

Taylor xì một tiếng bật cười."Được rồi, Lan Lan và An An mau nói chúc ngủ ngon với cha đi."

"Chúc ngủ ngon ~ cha." Felande khanh khách cười nói.

"Chúc ngủ ngon. Cha." Anka rốt cục cũng há mồm nói một câu.

Taylor ôm bọn nhỏ trở về phòng ngủ của mình, lúc sau mới trở về cùng ngủ với Brando.

Nằm ở bên cạnh Brando, Taylor oán trách nói "Anh không thân thiết với bọn nhỏ ~ "

Brando lạnh lùng liếc mắt nhìn Taylor một cái, "Em quá nuông chiều bọn nó. Sau này chúng sẽ trưởng thành, có cái gì mà thân với không thân."

Taylor đột nhiên cảm thấy Brando vĩnh viễn sẽ không hiểu mấy vấn đề này, tốt nhất không nói nữa.

Phải biết rằng, Brando thật ra cũng không phải người thích hợp với cuộc sống gia đình bình thường.

...

Brando luôn là một người đàn ông có thói quen sinh hoạt nghiêm ngặt, hắn rất ghét tác phong lâu la chậm chạp. Cho nên ngay khi hắn cảm thấy thân thể tốt hơn liền ăn mặc chỉnh tề ngồi trong thư phòng.

Taylor còn luôn lo lắng thân thể hắn khó chịu, nhưng nhìn thấy Brando an an ổn ổn ngồi trong thư phòng, liền không khuyên hắn trở lại trên giường nghỉ ngơi nữa.

Tin tức ngày hôm sau được Andrea đưa tới.

Orwell và Simon cũng tới.

Một đám người biểu cảm nghiêm túc đứng ở trước mặt Brando.

"Brando, đây là tài liệu tôi thu thập được, tuyệt đối đáng tin, hơn nữa kể lại khớp với những thông tin chúng ta nắm được."

Andrea đưa tài liệu cho Brando.

Những tài liệu này đều là Andrea thu thập qua những người đường dây móc nối, bọn họ vì thế cũng nhận được tiền thưởng thật dày.

Brando châm một điếu thuốc kẹp trên tay, hết sức chăm chú nhìn tài liệu trên mặt bàn.

Trên tài liệu không chỉ ghi chú rõ cục cảnh sát Tây Thành lần này nhận hối lộ của bọn người Thái, mà còn viết rất rõ ràng cục cảnh sát thu được hối lộ lớn thông qua việc cho phép giao dịch thuốc phiện.

Còn có một ít là hối lộ của kỹ viện và sòng bạc ngầm.

Mà mấy tin tức này, nhất là tin nhận hối lộ ma túy sẽ khiến cục cảnh sát Tây Thành lâm vào tình cảnh khó khăn.

Mọi người đều biết xã hội Mĩ Quốc, hoặc là nói, bất cứ loại xã hội, chế độ nào——lấy chủ nghĩa tư bản làm ví dụ, nhận hối lộ đều là tình trạng phổ biến.

Từ quan chức cho tới nhân dân, đều hiểu được đạo lý này —— chức vị, ở một vài tình huống đặc biệt, cho dù là hắn không muốn nhận hối lộ cũng không được.

Đầu tiên là bởi vì tiền lương làm nhân viên công chức nhà nước không thể nuôi nổi một gia đình.

Thứ hai là bởi vì một loại hình thức quan trường, cũng chính là quy tắc quan trường, ngươi không phục sẽ không ngồi yên ổn với cái ghế đó.

Vì thế mọi người liền áp dụng loại thái độ này —— quan chức có thể nhận hối lộ số lượng vừa phải, mà nhân dân cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, thậm chí đôi khi có thể nâng cao hiệu suất làm việc.

Nhưng là, dưới xã hội tư bản chủ nghĩa, có một loại hối lộ, không ai có thể khoan dung —— thậm chí là chính các quan chức cũng tuyệt đối không khoan dung —— đó chính là nhận hối lộ thuốc phiện.

Trong giới quan chức, chỉ cần là nhận hối lộ thuốc phiện, nếu bị tra được, không chỉ có xử phạt nghiêm khắc, mà những người làm việc chung cũng cho rằng người nhận hối lộ không có tư cách tại vị.

Tuy rằng rất nhiều người đều nhận hối lộ, nhưng rất ít người sẽ tiếp xúc với thuốc phiện, bởi vì đó là điểm mấu chốt đạo đức khi làm quan viên và cảnh sát.

Kết cục của thuốc phiện, về mặt pháp luật và đạo đức không khác ba đại tội giết người phóng hỏa hiếp dâm.

Rất nhiều cảnh sát nhận hối lộ của kỹ viện hoặc kỹ nữ, thả lỏng một chút với mấy ổ bán dâm, để cho bọn họ kiếm thêm chút tiền, mình cũng thêm chút tiền boa, nhưng cái này cũng sẽ không tạo thành vấn đề lớn, dân chúng cũng có loại nhu cầu này —— bất kể là nam hay nữ, cho nên, cũng không sao cả.

Đánh bạc cũng vậy.

Nhưng thuốc phiện thì là tội lớn ngang với giết người, thậm chí về mặt đạo đức còn nặng hơn cả tội giết người. Nếu quan viên hoặc cảnh sát nhận hối lộ từ trùm buôn thuốc phiện, đây không còn là quy tắc quan trường gì nữa, mà là một loại suy đồi đạo đức.

Cho nên nói, chỉ cần là bị tra được là nhận hối lộ thuốc phiện, nhất là nhân viên chính phủ, nhất định sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng.

...

Brando không chút biểu tình nhìn tư liệu trên tay, nhưng ánh mắt lại rất chăm chú, giống như là đang cân nhắc từng chữ một.

Taylor đứng ở bên cạnh hắn nhấc tay cầm lấy điếu thuốc lá sắp cháy hết giữa ngón tay nhấn vào gạt tàn thuốc.

Brando lúc này mới dời tầm mắt khỏi tài liệu, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái.

"Thế nào? Brando tiên sinh, phần tư liệu này đã đầy đủ chưa?" Andrea cung kính hỏi.

Brando không tiếng động gật đầu, đưa tài liệu cho Andrea, trầm giọng nói,

"Cho cậu một ngày, đưa những tài liệu này trở thành tin tức thực sự trên các mặt báo, chín giờ tối đến thư phòng tìm tôi."

"Vâng!" Andrea từ trên ghế đứng lên, cúi đầu lui xuống.

Orwell và Simon vẫn ở chỗ này.

Brando nhìn Orwell và Simon, khuôn mặt âm trầm "Các cậu biết Taylor là ai không?"

Taylor sửng sốt, Brando chưa từng nói tới thân phận của cậu trước mặt người khác.

Orwell và Simon đều gật đầu."Taylor là người hầu của ngài."

Brando đột nhiên cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lãnh khốc, ngón tay thon dài gõ vài cái ở trên mặt bàn.

"Các cậu cũng biết, Taylor là người hầu của Brando tôi, là sở hữu của Alexander. Brando. Cho nên, hôm nay, tôi muốn mọi người nhớ kỹ, sau này bất kể là xảy ra chuyện gì, không cho phép bất cứ ai động vào một sợi tóc của Taylor, cho dù chết cũng phải là tôi nói mới có thể chết, các cậu hiểu rõ chứ?"

Orwell và Simon đồng thời gật đầu, "Đã rõ!"

Taylor đứng ở bên cạnh Brando hai má ửng đỏ, bất an liếc nhìn Orwell và Simon, phát hiện bọn họ đều là vẻ mặt nghiêm túc, xấu hổ trong lòng nháy mắt giảm bớt rất nhiều.

Brando vừa lòng gật đầu, nói với Orwell,

"Orwell, cậu truyền xuống, trời tối chúng ta sẽ đi đến cục cảnh sát, đúng 10h tối, cục cảnh sát Tây Thành 0h mới đóng cửa. Theo như tôi biết, bọn họ có một vài giao dịch ngầm không thể để ai biết cần phải tiến hành vào buổi tối. Cho nên, trước 0h, nhân viên cục cảnh sát chủ yếu đều sẽ ở đó."

"Chúng ta cần làm những thứ gì... ?" Orwell nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.

Brando lạnh lùng liếc mắt nhìn Orwell một cái,

"Tôi đã suy tính hết rồi, đến lúc đó chuẩn bị nhân lực đầy đủ sẽ tốt hơn, còn có, cần đầy đủ vũ khí, Simon cũng mang lại đây, tôi có một chiếc búa, cầm đến dùng đi, tặng cho cậu, là công cụ tôi luôn ưa thích."

Simon được sủng ái mà lo sợ xoay người cúi đầu nói "Cảm ơn ngài, Brando!"

Brando không chút biểu tình phất tay, "Đều đi xuống đi, tôi cần nghỉ ngơi."

Orwell và Simon xoay người cúi đầu, lui ra ngoài.

Taylor nhìn đồng hồ, đã là 5h chiều.

"Brando, em đi làm bữa tối."

Brando quay đầu, thật sâu nhìn Taylor, sau đó gật đầu nói "Đi đi."

Taylor phát hiện hôm nay Brando dường như hơi khác lạ, lúc đi tới cửa, nhịn không được quay đầu lại nhìn Brando, phát hiện hắn đang đánh giá mình.

Dưới ánh đèn thư phòng sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn của Brando có vẻ vô cùng âm trầm.

Taylor lập tức quay đầu, thu lại tầm mắt, cuối cùng, vẫn là nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài —— cậu phát hiện, mình vĩnh viễn cũng đoán không ra tâm tư Brando.

Felande và Anka đang ở bên trong phòng chơi trò chơi, Taylor đi qua xem bọn nhỏ trước, dặn Anka phải chú ý thân thể, sau đó liền xuống lầu vào phòng bếp, bắt đầu làm bữa tối.

...

Hôm sau

Đêm nay, trong biệt thự gia tộc Brando lại có rất nhiều người.

Trong phòng khách, dưới ánh đèn sáng ngời, Brando ngồi ở vị trí chủ vị, Taylor ngồi ở bên tay trái Brando, Andrea và Orwell ngồi ở đối diện Taylor, Simon ngồi ở bên cạnh Taylor.

Trên bàn bày một ít bánh mì Italy, lạp xưởng cùng sốt cà chua, còn có một đĩa thịt to, những cái này đều là Taylor làm.

Mà đồng hồ trên tường biểu hiện thời gian là buổi tối 9h1p.

"Từ nơi này đến cục cảnh sát nhiều nhất là 20p, mọi người có thể ăn nhiều một chút."

Brando vừa uống rượu vừa nói.

Đây là thói quen của bọn họ, mỗi lần trước khi cùng nhau làm một vài chuyện trọng yếu đều cùng nhau ăn một bữa, sau đó tỉ mỉ thương lượng các khâu nhỏ trong hành động.

"Brando, tôi đã gửi toàn bộ tư liệu cần thiết. Về cục cảnh sát Tây Thành cùng với tin tức giao dịch ma túy, hiện tại ban biên tập báo chí đều đã nắm chắc thông tin, chỉ cần một cuộc điện thoại của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức rải tin, cả Newyork đều sẽ biết ngọn nguồn ngóc ngách. Phẫn nộ của công chúng sẽ bị chuyển hướng, chỉ cần không bại lộ, sẽ không ai tìm đến phiền phức chúng ta."

Brando ngẩng đầu uống một ngụm rượu, "Vậy là tốt rồi, tôi hi vọng sáng sớm ngày mai vừa tỉnh dậy sẽ có thể thấy tin tức này được đặt lên trang đầu trên các tờ báo ở Newyork."

"Nhất định."

Andrea hắc hắc cười, trong giọng nói tràn ngập tự tin, gã từ trước đến nay xử lý mấy chuyện này rất chuyên nghiệp.

Orwell kỳ thật vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng vì Brando nói chỉ cần hắn làm tốt việc của mình, Orwell cũng không có hỏi, vì thế hắn không rên một tiếng ngồi ăn cơm.

Brando làm như vậy tự nhiên là có nguyên nhân của hắn, Orwell tuy rằng dũng mãnh hơn người, hơn nữa giết người làm việc cho tới bây giờ gọn gàng, nhưng tính cách tuỳ tiện hơn nữa hữu dũng vô mưu, thậm chí có khả năng để lộ tin tức trong lúc không chú tâm.

Cho nên hắn chỉ cần đại khái nắm rõ là được, cũng không cần biết nguyên nhân căn bản.

Simon thì Brando gọi hắn hắn nói, Brando không gọi hắn hắn sẽ không tiếng động ăn cơm uống rượu, giống như cánh tay của Brando, là người biết chấp hành.

Mà tay hắn cầm chiếc búa Brando đưa cho. Taylor và những người khác trên người đều trang bị súng.

Bọn họ tán gẫu trong chốc lát, rất nhanh đã đến mười giờ, Brando đứng dậy đứng trước cửa sổ sát đất.

Ở ngã tư đường đã không có ai, chỉ có màn trời màu xanh sậm cùng mấy ngọn đèn đường đang lóe lên.

Brando quay mắt về phía cửa sổ, lạnh lùng nói "Orwell và Andrea, cả hai dẫn người đến bao vây cục cảnh sát Tây Thành trước, xông vào khống chế tất cả mọi người bên trong. Simon, Taylor cùng tôi sẽ đến sau."

"Tộc trưởng, ngài muốn đích thân đến?" Andrea kinh ngạc nhìn Brando.

Brando mặt không chút thay đổi phất phất tay, "Ừ, đi đi."

Andrea và Orwell lập tức đứng dậy, hai người nhét súng vào túi âu phục rồi đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã dẫn một số lớn thủ hạ yên lặng đi đến cục cảnh sát Tây Thành.

"Brando, chúng ta bây giờ làm gì?" Taylor hỏi.

Brando vươn tay ôm lấy cậu, "Trước đi lên tầng đổi bộ y phục khác."

Taylor gật đầu, Simon ngồi trên ghế salon hết sức chuyên chú lau khẩu súng lục của mình, lẳng lặng chờ bọn họ.

Brando thay một bộ âu phục màu đen, áo khoác dài đến đầu gối, Taylor đứng ở phía trước thuần thục thắt cà vạt cho hắn, hai người liền xuống lầu cùng Simon ngồi trên xe.

Trong bóng đêm, xe màu đen có rèm che phản xạ lên ánh trăng chói lọi thong thả mà im ắng đi tới cục cảnh sát.

...

Andrea và Orwell chia ra làm hai.

Một trực tiếp xông vào cục cảnh sát, một tuần tra qua lại ở cục cảnh sát, để ngừa phóng viên tòa soạn báo tham gia vào hoặc ngộ thương người đi đường.

Đây là quy định Brando đặt ra, bọn họ đều là người không liên quan đến việc mình làm, tốt nhất không cần đả động đến. Đây là hành vi vô đạo đức, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình cũng như gia tộc.

Nhưng vốn hiện tại người trên đường đã rất ít, cho nên bọn họ chỉ cần qua qua lại lại trông chừng là được, so với người chấp hành nhiệm vụ ở bên trong cục cảnh sát thì thoải mái hơn.

Giống như tình báo Brando nắm được, bọn James* hiện tại tất cả đều ở trong cục cảnh sát làm một vài hoạt động bí mật mà lại thường xuyên xảy ra, còn có người đang lăn lộn với kĩ nữ trong phòng hồ sơ.

(Lúc trước thằng đánh Taylor là Chales, tác giả viết xong chắc quên luôn nên bây giờ lại để tên là James, giống như viện trưởng Hale sau lại thành Hall vậy :)))))

Phòng cảnh vụ trong cục cảnh sát trống rỗng, hành lang thông với cục cảnh sát cũng trống rỗng.

Andrea và Orwell mang theo thủ hạ cùng nhau đẩy cửa vào, tất cả mọi người không tiếng động đứng ở trên hành lang.

Trong văn phòng cục cảnh sát truyền lại tiếng cười đùa.

Andrea nói khẽ với Orwell cùng một đám người phía sau,

"Tất cả đứng ở đây, tôi tiến vào văn phòng xem, nếu tôi dùng tay ra hiệu, tất cả liền lập tức xông tới."

"Được." Orwell gật đầu.

"Nhớ kỹ, tất cả mọi người vào!" Andrea bổ sung một câu, liền lập tức đi đến văn phòng cục cảnh sát.

Sau khi Andrea vào cửa, James cao ngạo cười đi tới.

"U, anh bạn Italy thông minh lanh lợi, hóa ra là cậu a, chẳng lẽ là lại đây đầu thú? Bỏ gian tà theo chính nghĩa? !"

James dùng sức vỗ bả vai Andrea.

Trong văn phòng những người khác cười phá lên sau câu nói của James.

Andrea liếc James một cái, sau đó mặt không chút thay đổi hướng phía cửa vỗ tay mấy cái.

Orwell nhanh chóng đi vào văn phòng, tiến lên cầm lấy súng chỉ thẳng đầu James, sau đó thủ hạ của Orwell cũng giơ súng đi vào văn phòng cục cảnh sát, rất nhanh đã phủ kín trong ngoài cục cảnh sát.

Toàn bộ cảnh sát bị dùng súng chỉ vào đầu lập tức giơ tay lên.

"Trông giữ bọn họ cho tốt, đưa đến phòng tra khảo, ngài Brando muốn đích thân lại đây."

Andrea dặn dò Orwell, một nhóm người đi theo gã tìm kiếm các phòng khác.

Sau khi toàn bộ nhân viên bị bắt, Orwell nhìn nhìn, "Tổng cộng mười ba người."

Andrea gật đầu.

James giống như một con chó đang nổi điên, hét về phía Andrea,

"Có phải chúng mày không muốn sống nữa hay không? Có phải đều muốn ngồi tù hay không? Thậm chí ngay cả cảnh sát cũng dám bắt? ! Chúng mày là muốn tạo phản có phải hay không? !"

"Cắt đứt các đường dây liên lạc, đừng để tin tức lộ ra ngoài. Sau đó dặn người ở bên ngoài trông coi cho tốt, không được để lộ ra, tôi không hy vọng ngày hôm sau ảnh chụp Brando tiên sinh đi vào cục cảnh sát đột nhiên xuất hiện ở trên trang đầu của một tờ báo không thức thời nào đó."

Andrea không để ý James gầm rú, quay đầu nói với một thủ hạ đắc lực của mình. Chàng trai gật đầu, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Khi Brando đẩy cửa tiến vào cục cảnh sát, Andrea cùng mấy tên thủ hạ đang cung kính đứng ở trên hành lang cục cảnh sát nghênh đón hắn.

"Người đâu?"

Brando lạnh lùng hỏi. Taylor im lặng đứng ở bên cạnh hắn, Simon biểu cảm âm trầm.

Andrea cười nói "Toàn bộ đều đưa phòng tra khảo!"

"Làm tốt lắm, Andrea."

Brando thỏa mãn vỗ vai Andrea, theo hắn đi tới phòng tra khảo.

James cùng bọn thủ hạ của hắn hiện tại đã bị trói ngồi ở nền gạch trắng.

Brando đẩy cửa liền nhìn thấy James ngồi dưới đất.

James mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Brando, kỳ thật, ánh mắt mọi người đều đính tại trên người hắn, kể cả đám thủ hạ gia tộc Brando.

"Buổi tối tốt lành, cảnh quan James."

Brando vẫn thái độ cung kính như trước chào hỏi James.

Andrea phất tay, hai người phía sau lập tức mang đến một chiếc ghế da màu đen.

"Mời ngồi, tộc trưởng."

Taylor giúp Brando cởi áo khoác ngoài, sửa sang lại cánh tay áo, Brando mặc âu phục, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế da.

"Phòng tra khảo rất tuyệt."

Brando tùy ý quay đầu nhìn về bốn phía—— ghế điện, dây thừng, đèn pin, côn nhị khúc... công cụ tra tấn ở Mĩ Quốc, cái gì cần có đều có.

"Nghe nói phía sau cục cảnh sát là một hầm băng rất lớn, đúng hay không?"

Brando hai mắt thâm thúy, thẳng tắp nhìn vào James.

Gã chảy một thân mồ hôi lạnh, hiện tại gã phát hiện Brando tuyệt đối không phải người dễ chọc, nhất là hơi thở lạnh như băng, cường đại dọa người.

Mà mình bây giờ lại bị một đám người gia tộc Brando trói vào phòng...

...

Ngẫm lại hành động lúc trước của mình, tất cả chuyện này rõ ràng cho thấy đây là hành vi trả thù của Brando, hai chân James bắt đầu nhũn ra, trong lòng không khỏi hối hận.

"Ngài Brando, tất cả mọi người nói ngài là người lễ phép chu đáo. Nhưng phương thức hiện tại ngài dùng để chiêu đãi tôi, thật sự là làm cho người ta hoài nghi a!" James như trước cãi cố nói.

Cho dù sợ hãi muốn chết, gã vẫn cảm thấy Brando chẳng qua là dọa mình thôi, cho tới bây giờ gã không tin tộc trưởng gia tộc hắc đạo này thật sự có lá gan giết cảnh sát, nhất là cảnh sát Mĩ Quốc.

Brando nhún vai.

Giờ phút này, sắc mặt âm trầm tàn khốc cùng diện mạo cao quý của Brando thật sự là một sự kết hợp hoàn mỹ, làm cho người ta nhìn mà trong lòng phát lạnh, chỉ cần bị hắn nhìn một cái liền cảm thấy vô cùng khủng bố.

"Cảnh sát James, ông đại khái còn không biết, Brando tôi có một thói quen như thế này. Người nào tôn trọng tôi, tôi nhất định tôn trọng họ gấp mười, nhưng là, đối với dạng người thô lỗ thì tôi chưa bao giờ đối đãi tử tế, mà hôm nay..."

Brando cố ý bỏ lửng, ngược lại lạnh lùng cười.

"Hôm nay cái gì? !"

James khẩn trương hỏi, gã vẫn không tin thực sự có người dám trắng trợn giết cảnh sát!

Ở Mĩ Quốc, thành phần mafia muốn động thủ hoặc đánh cảnh sát chính là tội lớn kinh khủng hơn cả giết người!

Càng khỏi nói trắng trợn giết cảnh sát!

Brando híp mắt nhìn James, ngược lại phất tay với Orwell, "Orwell, mang roi đến chứ?"

Orwell cười lắc lắc roi da màu đen trên tay, "Tộc trưởng, tôi hôm nay mang theo cái có tua."

Hàm răng trắng của Orwell sáng ngời dưới ánh đèn, âm trầm cười rộ lên, hắn từ trước đến nay luôn hưng trí bừng bừng đối với mấy hình phạt tàn nhẫn này.

Brando gật đầu, hơi động đậy một chút,

"Cảnh sát James, chúng tôi là người Ý, tất nhiên sẽ có nguyên tắc và quy củ của người Ý, sẽ không bởi vì đến Mĩ Quốc liền biến thành người Mĩ Quốc.

Công cụ tra tấn nơi này chúng tôi không biết dùng, vì tôn kính ông, chúng tôi sẽ dùng công cụ tra tấn của Italy để chiêu đãi ông."

Chân James mềm nhũn. Thế mới biết, Brando không phải người bình thường, cái gì cũng dám làm.

Vì thế, James cũng bất chấp tôn nghiêm, vội vàng nói với Brando, "Ngài Brando! Van ngài thả tôi đi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra! Được không? Tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không báo cáo với cấp trên! Ngài muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đều có thể cho!"

Brando thẳng tắp nhìn James, ngón tay thon dài chỉ chỉ Taylor, "Ông có biết ai đây không?"

James sửng sốt, lúc này mới nhận ra đây là thằng nhãi lần trước mình hung hăng đánh một trận, "Là thuộc hạ của ngài?"

Brando lắc đầu, kéo Taylor đến gần, ôn nhu hôn lên môi cậu.

"Đây là người hầu của tôi, vật sở hữu của tôi, cũng là... tình nhân của tôi."

Taylor vẫn không nhúc nhích tùy ý Brando đùa nghịch, hắn quật cường lại cố chấp hơn nữa tham muốn chiếm hữu rất mạnh.

Taylor tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng tuyệt đối không có năng lực phản kháng Brando ở nơi công cộng.

Năm năm, cậu triệt để hiểu rõ sở thích của hắn.

Tuy rằng Brando suy nghĩ gì cậu hoàn toàn không rõ ràng lắm, nhưng là thăm dò sở thích của hắn cũng không quá khó.

"Cảnh sát James, ông đánh một người không nên đánh. Hơn nữa, người mà Brando tôi quyết định giết thì sẽ không bỏ qua."

Lúc nói những lời này, khóe miệng hắn mang theo ý cười tàn khốc.

Orwell nhìn ra Brando không có gì nói muốn nói nữa, vì thế thuần thục treo James lên, giống như là lúc trước treo tên thương nhân Antonio vậy.

James nhìn thấy cả đám người mafia Italy mặc âu phục thắt cà vạt, còn có mấy tên cấp dưới của mình bị trói trên mặt đất, nội tâm rơi vào tuyệt vọng, không khỏi hối hận tại sao mình lại đối đầu với người như Brando!

Vì sao sống chết lại đánh người của Brando!

"Ngài muốn an bài thế nào?"

Orwell quay đầu hỏi, bàn tay cầm roi da hơi buông, trên roi da màu đen đều là những tua nhỏ màu trắng trong suốt, dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng tra khảo lòe lòe tỏa sáng. Orwell đeo lên bao tay bọc dây thép để không tổn thương tay.

Brando vuốt vuốt cằm, ôm Taylor vào trong ngực, Taylor ngồi nghiêm chỉnh ở trên đùi Brando.

"Orwell, cứ như vậy đi, để chính gã quyết định sống chết, cậu đánh gã 100 roi, nếu bản thân có thể nhịn được thì để lại gã, nếu bản thân gã muốn chết, vậy trực tiếp cho phát đạn."

Orwell vỗ tay, hứng thú dạt dào nói "Ý kiến hay!"

"Đều trông chờ vào cậu, Orwell." Brando trầm giọng nói.

Orwell gật đầu, xoay người rút roi đánh lên bụng James, bộ đồ cảnh sát rách ra, trên bụng có một vết máu thật dài.

Brando tâm tình vui mừng lôi kéo tay Taylor, dặt lên miệng mình, "Vui không? Bảo bối."

Taylor không dám nhìn thẳng Brando lãnh khốc hay James bi thảm, chỉ gật đầu nói "Vui."

"A ——!"

"A ——!"

"..."

Orwell đánh đâu vào đấy, hơn nữa rất có kỹ xảo quật trên thân thể béo mập của James.

Trong mắt mọi người, Orwell ra tay rất nhẹ nhàng, nhưng James đang phải chịu đựng thì đau đến tận xương cốt, mỗi một vết thương kéo dài đến toàn thân, đau đến mức gã như mất đi ý thức.

Roi trên tay Orwell khác với roi bình thương không mang tua.

Đầu tiên chính là, những cái tua trên roi đều được chế từ những mảnh dao sắc nhất, chỉ cần chạm vào thân thể liền phá rách tầng mỡ thật dày.

Roi này bình thường đều là mấy cái tua sẽ cắt qua thân thể, các tua cực kỳ sắc bén, người bị dụng hình chưa kịp thấy gì thì máu thịt đã lẫn lộn.

Nhưng đó cũng không phải tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất chính là trong cùng một động tác, vốn là da thịt bị cắt rời lại bị phần đuôi roi thật dài không có tua miết qua miệng vết thương.

Tầng mỡ sẽ bị đánh nát, mạch máu dưới da sẽ bị huỷ hoại triệt để, da thịt bị rách sẽ càng rách to hơn, sau đó đủ loại máu thịt mỡ hòa trộn với nhau chảy ra, đau đớn vô cùng.

Orwell hưng trí bừng bừng hành hình James, hắn rất thích cảm giác da tróc thịt bong trước mắt.

Trừ bỏ những người thường thấy Orwell làm việc, những người khác đều là sắc mặt trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm, còn có mấy cảnh sát đã ngất xỉu.

"Ba ——!" Một tiếng, lại là một miệng vết thương thật dài.

James rốt cục mất đi ý thức, hôn mê.

Brando không hề nhìn Orwell, trầm giọng hỏi "Đánh được bao nhiêu cái?",

Orwell quay đầu nhổ một ngụm nước miếng, khinh bỉ nhìn James, "Mẹ, mới đánh vài chục cái đã không chịu được! Thật không có ý nghĩa!"

"Người đâu, mang nước đá lại đây, hắt tỉnh gã!" Orwell quay đầu nói.

Lập tức, trong bóng tối có hai người đàn ông cường tráng khiêng một cái thùng sắt vào, cả thùng nước lạnh như băng đổ lên cả người James.

James giờ phút này thân thể nóng như thiêu.

Bị nước đá hắt vào thần trí rốt cục cũng khôi phục lại.

James mơ mơ màng màng nhìn thấy Brando cách đó không xa còn có ngọn đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh theo hai má run rẩy không ngừng rơi xuống, cặp mắt màu xám mê mang mà đục ngầu.

"Cảnh sát James, hiện tại, cho ông cơ hội lựa chọn, 100 roi, hay là súng lục." Brando nhìn thẳng vào James, khuôn mặt u ám.

James cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, lại nhìn chiếc roi dính máu tươi trên tay Orwell.

Đột nhiên phát điên hô lớn "Giết tao đi! Giết tao! ! A a a —— giết tao đi! !"

Xiềng xích lắc lư kịch liệt.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn một màn này.

James giống như đã trở nên hoảng loạn!

Brando thỏa mản phất tay ý bảo Orwell đứng ở một bên.

Sau đó quay đầu nhìn Taylor trong lòng, khẩu súng đặt trên tay cậu, "Đi thôi." Brando vỗ bả vai cậu.

Taylor nhìn thẳng vào hai mắt xinh đẹp của Brando, cố lấy dũng khí đứng dậy, đi đến trước mặt James, khẩu súng để ở huyệt thái dương James.

Trong miệng James càng không ngừng lẩm bẩm "Giết tao... Giết tao..."

Taylor nhìn thẳng vào đầu James, ngón tay dùng sức nhấn cò súng.

"Phanh ——" một tiếng, trong nháy mắt lúc bóp cò Taylor vẫn nhắm lại hai mắt theo thói quen.

Sau đó Taylor rõ ràng nghe thấy tiếng xương sọ vỡ vụn, mình cũng vì sức giật của súng quá lớn mà bị đẩy về sau.

"Ưm..."

Taylor cảm thấy cánh tay bị lực phản của súng làm đau, nhưng phía sau lưng lại đụng phải một lồng ngực.

Taylor quay đầu, thấy khuôn mặt tinh xảo của Brando phóng đại trước mắt.

"Brando tiên sinh..." Taylor ngơ ngác nói.

Brando cúi đầu hôn lên môi cậu, cầm lấy súng trên tay Taylor đưa cho Orwell.

"Loại súng này sức giật quá lớn, có phải không?" Brando lôi kéo Taylor trở về ghế da.

Taylor gật đầu, Brando bắt đầu vuốt ve cánh tay Taylor.

"Sau này em dùng súng lục nhỏ đi, loại súng này không hợp với em."

Thân thể Taylor bị hắn vuốt ve mà cứng ngắc.

Đỏ mặt xoay đầu lại, thấy James lúc trước còn diễu võ dương oai giờ đầu bị nổ tung.

"Vậy những người còn lại? ..." Orwell đi tới hỏi Brando.

Brando không ngẩng đầu, lạnh lùng nói "Simon, toàn bộ chặt đầu."

Đám cảnh sát sau khi nghe thấy một câu này nháy mắt liền xụi lơ, biết mình chạy đâu cũng không thoát.

Thủ hạ của bọn họ ấn đám cảnh sát xuống đất, để lộ ra cổ.

Simon không chút biểu tình, cầm lấy búa dùng sức nện xuống cổ đám cảnh sát.

Một đám đàn ông trai tráng khỏe mạnh liền máu tươi phun tung tóe, sau đó cả mặt tường đều là màu đỏ sềnh sệch.

Brando nhìn chằm chằm vào một đám cảnh sát bị giết chết.

Taylor cúi đầu, không dám nhìn một màn máu me này.

Mà Simon thì giết đến vô cùng vui vẻ. Liếm sạch chỗ máu dính trên tay.

Cả quá trình diễn ra không đến nửa giờ.

Tốc độ và sức lực của Simon đều nhanh kinh người, sẽ không xuất hiện tình trạng chỉ chém được một nửa, đầu không rơi xuống.

12 cái đầu hoàn hoàn chỉnh chỉnh lăn lóc ở trong phòng tra khảo, trong căn phòng trống trải đã tràn ngập mùi máu tươi.

Taylor muốn nôn mửa.

Thật sự là... vô cùng thê thảm...

Rốt cục đến lúc kết thúc, Brando dưới sự bảo vệ của cả đám người đi ra khỏi cục cảnh sát.

Ra khỏi cửa cục cảnh sát liền lập tức lên xe, Simon phụ trách hộ tống Brando và Taylor về nhà, Andrea và Orwell ở lại chỗ này giải quyết —— rửa sạch vết máu cùng với dấu vết tra tấn. Bởi vì dấu vết này lửa to đến mấy cũng không đốt được.

Cục cảnh sát Tây Thành cuối cùng bị một mồi lửa thiêu hủy. Bởi vì là cháy vào nửa đêm, cho nên không có nhiều người chú ý tới nơi này đang cháy. Nhân viên cứu hỏa cũng là sáng ngày hôm sau mới thu được tin tức.

Ngày hôm sau lúc đội phòng cháy đến dập lửa, nhà đã bị đốt gần như toàn bộ, mồi lửa đều đã tự tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro