Chương 43: Treo cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên tay Brando và Andrea đều kẹp một điếu thuốc, cúi đầu nhìn tờ báo, trên bàn là một xấp ảnh chụp đen trắng thật dày.

"Brando , toàn bộ báo chí tôi đều xem qua, không có bất kỳ tin tức nào về chuyện này, hơn nữa cổ đông ở trường học đều bị bọn chúng ngầm đổi hết.

Đó là một đám người có chỗ dựa, tài chính hùng hậu, nghe nói là từ Sicily bên kia mang tới, phải biết rằng, bây giờ Maury "đồ tể" nổi tiếng đang thống trị ở nơi đó. Hơn nữa Mussolini cũng là người ngoan độc."

Andrea đem tình huống mình biết nói cho Brando.

Brando gật đầu, lạnh lùng nói "Mussolini đúng là người ngoan độc, sau này phải cẩn thận một chút, à, tài liệu gia tộc bọn họ lấy được chưa?"

Nói xong, Brando tao nhã dập tắt một nửa điếu thuốc còn lại.

"Lấy được."

Andrea cười lấy một chồng tài liệu từ trong cặp của mình, sau đó đưa cho Brando, lẩm bẩm,

"Gia tộc Petrosino là hậu duệ của Vương tộc Bourbon Sicily, tháng 12 năm ngoái bị trợ thủ đắc lực Maury của Mussolini tiêu diệt, liền chạy đến đây. Tài lực dưới tay hùng hậu, mấu chốt là các sòng bạc ngầm vô cùng phát đạt, sòng bạc và trường đua ngựa ở khu Brooklyn và một vài khu lân cận hiện tại đều là của gia tộc bọn họ. Có thể nói, bọn họ hiện tại toàn bộ dựa lên mấy sòng bạc, mà lợi nhuận cũng cực kỳ khả quan."

Brando nhìn tài liệu trên tay, tự hỏi trong chốc lát, sau đó nói,

"Xem lịch sử gia tộc bọn họ liền biết, Don. Petrosino này là một tên ngu xuẩn, hoàn toàn không biết xem xét thời thế. Động thái lớn như vậy, làm sao tôi có thể không biết? Muốn một ngụm nuốt Brando đây, không có cửa."

"Tôi cũng hiểu được bọn hắn thật sự vọng tưởng..."

Andrea nhả ra một làn khói trắng, sau đó điều chỉnh tư thế một chút, "Brando, chúng ta hiện tại động thủ hay là... ?"

Brando phất tay, chặn Andrea lại, trên mặt mang theo ý cười tàn nhẫn, "Trước không vội, bọn hắn dám có ý đồ phái người xâm nhập vào gia tộc của chúng ta, vậy tương kế tựu kế, cứ để bọn chúng làm. Tôi muốn trong vòng một đêm, khi hắn không hay biết gì, phải tan nhà nát cửa. Bọn chúng đã quá coi thường Brando này... ."

Andrea mở to hai mắt, vô cùng bất an nhìn ảnh chụp trên bàn, "Hi vọng đến lúc đó ngài..."

Brando ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn gã một cái, Andrea biết mình không nên mở miệng, ngay lập tức câm miệng lại.

Chuyện liên quan đến người kia, những người khác chưa bao giờ có thể chen vào.

Andrea nhìn Brando không chút biểu tình giờ phút này chỉ cảm thấy khủng bố vô cùng, so với trước kia càng thêm khủng bố. Không có giận tím mặt, chỉ là bình tĩnh trước khi cơn bão xảy đến, làm cho người ta áp lực khó có thể thừa nhận.

"Brando tiên sinh, đây là bản đồ phân bố của cải của gia tộc bọn họ, tuy rằng chỉ là một phần ở Newyork nhưng cũng vẫn rất lớn, nhất là mấy sòng bạc. Bọn họ là gia tộc lớn, cho nên phe phái đông đảo..."

Ngược sáng, sắc mặt Brando yên lặng, đưa tay nhận lấy tờ giấy hơi mỏng kia, sau đó cẩn thận xem xét.

...

Taylor điều chỉnh tốt cảm xúc, giống như bình thường đưa Felande và Anka đến trường, sau đó tranh thủ đến phòng y tế của Kim một lát.

Kim giống như đang chờ Taylor, mỗi lần thấy Taylor, dưới gương mặt kiên nghị kia đều toát lên thần sắc khác thường, ôn hòa mang theo chờ mong sâu sắc.

Nhưng mà Kim sẽ không biết, những thứ này là ám chỉ Taylor vĩnh viễn không hiểu.

Taylor là người bị động, không hề lựa chọn cùng một chỗ với Brando. Khi bắt đầu trưởng thành, vẫn còn ngây ngô với chuyện tình cảm, đã luôn bị Brando nuôi dưỡng bên người.

Dần dần, Taylor đã hình thành thói quen phủ phục dưới chân người đàn ông lạnh lùng đó, chấp nhận mọi thứ của hắn: nguyện vọng, quy định, hành động, cho dù là khi hắn lạnh lùng, dịu dàng hay tàn bạo... Taylor dần dần đã quen thuộc với cảm xúc của Brando – người đàn ông lạnh lùng mà tàn nhẫn này.

Đối với Taylor mà nói, Brando là thế giới của cậu, Brando quá cường đại. Thế cho nên tám năm qua, là khoảng thời gian đủ dài để khiến Taylor biết cảm thụ dù chỉ một chút biến hóa nho nhỏ của Brando như một thói quen, còn đối với những người khác lại không có loại cảm thụ tinh tế này.

Vì thế, Kim sẽ không nghĩ tới, kế hoạch hắn thiết kế thật tỉ mỉ, biểu hiện mọi mặt thật tốt. Nhưng nếu hắn không nói rõ, Taylor vĩnh viễn sẽ không hiểu.

Taylor hiện tại chính là một chiếc lọ của người đàn ông khác —— chiếc lọ cực kì bé nhỏ cả cuộc đời chỉ có thể chứa được cảm tình với người đàn ông kia, vì quá nhỏ bé nên không thể chứa được tình cảm của ai khác. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để khống chế được cả thể xác và tinh thần của Taylor, như là tù ngục, bẻ gãy đôi cánh của cậu, mai táng cậu trong vực sâu tối đen.

"Stuart, cậu đã đến rồi?" Kim cười đứng lên.

Taylor tâm tình không tốt hốt hoảng gật đầu, ngồi xuống, "Buổi sáng tốt lành, Kim."

Kim rót chén nước ấm đặt ở phía trước Taylor, sau đó vươn tay muốn xoa đầu Taylor, "Bị ốm sao?"

Taylor sửng sốt, cơ thể theo phản xạ lui về sau, cười nói "Không có, chỉ là đầu có chút không thoải mái."

Kim hậm hực rút tay về, "Không ốm là tốt rồi."

Trong đầu Taylor không ngừng xuất hiện ánh mắt Brando, cầm cốc nước còn đang nóng, hai mắt xuất thần nhìn về phía trước. Phảng phất như con ngươi băng lãnh kia đang xuất hiện trước mắt mình...

Kỳ thật đây không phải trạng thái mà Taylor hi vọng, chỉ là, nhiều năm qua, Taylor đã quen lo lắng về chuyện của Brando, cân nhắc tâm tư của một người. Cho nên, mỗi khi rảnh rỗi, trong đầu cũng chỉ có vẻ mặt xinh đẹp mà lãnh khốc của người đàn ông kia.

Mỗi khi nhớ lại đoạn thời gian này —— vốn không có được sự dịu dàng của Brando, hiện tại ngay cả thân thể cũng không thể đụng vào...

Trái tim Taylor co lại, mình đã bị bóp méo hoàn toàn, có thể không cần lo lắng, nếu vậy, Brando thì sao?

Taylor vô thức nhíu mày, đột nhiên, Kim vươn tay cầm lấy một bàn tay Taylor.

Taylor hoảng hốt, giật mình rút tay mình về, "Làm sao vậy?"

Kim cười ôn hòa nói "Stuart, cậu đang ngẩn người, có phải gặp chuyện gì buồn hay không?"

Taylor vội vàng phất tay, đàn ông với nhau không thích hợp bàn luận mấy vấn đề này.

Kim thở dài, "Nếu là có chuyện gì hãy nói nghe một chút. Thật sự, tôi là một người luôn biết lắng nghe."

Taylor mím môi, cuối cùng không nói gì, vĩnh viễn đều không có ai hiểu cái loại tình cảm khó nói lên lời của cậu đối với Brando.

...

Từ giữa trưa đến tối, Brando ở thư phòng thật lâu không đi ra, Taylor đoán Brando ở trong thư phòng đọc sách.

Taylor nhiều lần muốn trực tiếp gõ cửa đi vào gọi, nhưng mà lại sợ Brando tức giận. Cho nên đứng ngồi không yên trong phòng ngủ, càng không ngừng nhìn đồng hồ.

"A, đã mười một giờ rồi sao."

Lại một lần nữa nhìn thời gian, đã là mười một giờ tối, Taylor gặp Brando từ trong thư phòng đi ra một lần.

Taylor cảm thấy vẫn là nên nhắc nhở hắn nghỉ ngơi một chút, mải miết đọc sách như vậy mắt và thân thể đều không tốt.

Bưng một chén trà nóng nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa đi vào, Taylor ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì giờ phút này, khuôn mặt Brando thoạt nhìn cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa lạnh như băng làm lòng người ta run sợ.

Đối với Taylor mà nói, Brando không chỉ là chủ nhân của mình, còn là tộc trưởng cả gia tộc Brando, cho nên... ở trước mặt hắn, Taylor vĩnh viễn đều không dám làm ẩu.

Taylor mặc một thân áo ngủ tơ lụa màu trắng đặt cái chén ở bên cạnh Brando,

"Brando, uống chút trà nóng đi, đọc sách quá muộn không tốt cho mắt."

Brando từ trong sách ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Taylor.

Những năm gần đây, Brando ngày càng trưởng thành, dần thu liễm, dần che giấu, càng ngày càng bí ẩn, càng ngày càng âm u. Taylor cũng đọc không hiểu ánh mắt như thế —— thật ra, Taylor chưa bao giờ hiểu được chúng. Đúng vậy, ngay từ khi mới gặp nhau cậu đã không rõ.

Hô hấp của Taylor cũng chậm lại, giữ im lặng ngồi ở bên cạnh Brando, giống như bình thường, tựa đầu lên vai Brando.

Trái tim ngăn không được run rẩy, Taylor hơi hơi nhắm mắt lại, ... Rất nhớ, loại cảm giác này.

Mùi cơ thể thản nhiên của Brando đan vào hơi thở của Taylor, kết hợp với mùi hương lãnh liệt của dàn hoa sau vườn. Nhưng cậu luôn biết mùi thân thể Brando thế nào, cái loại hương vị cao quý yên lặng giống như chính hắn vậy.

Taylor không tự giác nuốt một ngụm nước bọt.

Trong cơ thể gầy yếu có sóng nhiệt đang quay cuồng.

Ngón tay thon dài run rẩy chậm rãi vuốt đùi Brando, sau đó dọc theo đùi tới giữa hai chân Brando, ẩn ẩn mang theo tình diễm cùng hấp dẫn quen thuộc—— Brando luôn thích Taylor hấp dẫn mình, hơn nữa khi ở trên giường, thân thể không nhúc nhích sẽ làm người đàn ông này không có hứng thú.

"Chủ nhân, em muốn..." Taylor một bên vuốt ve, một bên nghiêng mặt qua, hôn má Brando.

Brando lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu một cái.

Taylor nhắm mắt lại, vươn cánh tay ôm cổ Brando, môi cũng dán lên, đầu lưỡi tiến đến đôi môi mỏng mím thật chặt của Brando.

Hơi thở Taylor nặng nề hơn.

Hai tay Brando theo thói quen vuốt ve lưng eo cậu.

Thân thể Taylor mềm nhũn, quỳ rạp giữa hai chân Brando.

Nhắm mắt lại, Taylor hé miệng thở dốc, trong hơi thở nóng bỏng có thể cảm nhận được khu vực duy nhất trên thân thể Brando xúc động.

"Vì cái gì không cần em? Chủ nhân, em rất muốn..." Taylor vội vàng dâng miệng lên.

Ngón tay Brando mân mê sợi tóc mềm mại lành lạnh của cậu.

"Không muốn em cái gì?"

Rốt cục nghe thấy Brando nói chuyện.

Trong mắt Taylor lại một lần nữa tràn ra nước mắt, hai mắt thật to ngước lên, xúc động nhìn Brando, "Không quan tâm em hầu hạ anh? Có phải không thích cơ thể của em nữa hay không?"

Sắc mặt Brando chợt biến đổi, vẻ mặt hơi chút dịu đi lại một lần nữa đông lại.

Vươn tay dùng sức nắm cằm Taylor, thẳng tắp đối diện với cậu.

Taylor thở dốc vì đau.

Cánh môi hơi mỏng của Brando rốt cục chậm rãi hé mở phun ra vài từ "Em rất nhanh sẽ biết."

Nói xong, Brando liền đẩy Taylor ra, đứng lên, sau đó đi ra ngoài.

Taylor nhìn chằm chằm thảm hoa văn, bụm mặt thấp giọng khóc nức nở.

Brando từ lâu đã không đánh Taylor nữa, nhưng thái độ lạnh như băng như vậy khiến cậu càng khó có thể chịu được.

...

"Taylor, đi ra, cùng tắm với tôi." Ngoài cửa truyền tới thanh âm lãnh liệt của Brando.

Taylor vội vàng lau khô nước mắt, từ trên thảm bò lên, chạy chậm ra ngoài.

Hai người tới phòng tắm, Taylor cởi quần áo của mình trước, sau đó đứng ở trước mặt Brando giúp hắn cởi quần áo, cởi xuống, đặt bên cạnh giá áo.

"Được rồi." Taylor thử nước ấm, nước ấm vừa phải.

Brando gật đầu, giơ chân lên đi vào trong nước.

Taylor lúng túng đứng ở bên cạnh, không biết mình có phải hẳn là nên cùng tắm với hắn không.

Brando liếc mắt nhìn Taylor một cái, "Tiến vào." Nói xong, đôi môi mỏng đỏ thẫm lại khép lại.

Taylor gật gật đầu, vội vàng đi vào.

Bất kể là vừa rồi ở thư phòng, hay là hiện tại ở phòng tắm, Taylor đều rõ ràng cảm nhận được thân thể Brando rất hưng phấn.

Nhưng hoàn toàn không chạm vào cậu.

Brando là người tự chủ rất mạnh, hơn nữa ở trong lòng hắn tư tình hoàn toàn không có địa vị gì —— nói trắng ra là, chỉ cần hắn không muốn, kể cả cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái.

Taylor mang theo áp lực cảm xúc phập phồng hầu hạ Brando tắm rửa, thay đổi áo ngủ rồi lên giường, sau đó, thân thể vẫn không nhúc nhích ngủ ở bên cạnh hắn.

Taylor mở mắt thật to nhìn vào bóng đêm.

Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở của Brando.

Taylor cố gắng cử động thật nhẹ, thân thể nhích về phía Brando, sau đó nhẹ nhàng mà dán lên lưng Brando, mái tóc có mùi đặc trưng của Brando cứ vậy áp lên má cậu.

Taylor hít một hơi thật sâu, rốt cục ngủ mất.

Trong mộng, Taylor nhịn không được nhớ lại những ngày được nằm trong ngực Brando.

"Brando..."

Taylor vừa tỉnh dậy liền vươn tay sờ sờ bốn phía, phát hiện bên cạnh giường trống trơn, hơn nữa lạnh như băng.

Xem ra Brando đã rời giường.

Taylor quay đầu, nhìn đồng hồ, mới buổi sáng năm giờ.

Taylor thở dài một hơi, cả người lại chôn trong chăn.

...

Andrea vẫn như thường ngày, sáng sớm đã đến.

Toàn thân Brando lộ ra sát khí nhàn nhạt.

Andrea không nói một lời, sát khí trên người Brando ngày càng nặng.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi trong chốc lát, Andrea cuối cùng mở miệng,

"Brando, ngài nói, chúng ta vẫn nên đợi hắn tới cửa, hay là? ..."

Lúc trước Andrea đã thương lượng với Brando cần tương kế tựu kế, nhưng mà hôm nay tâm trạng Brando dường như có chút bất thường,

Làm quân sư đi theo Brando đã nhiều năm, Andrea vẫn có thể nhìn ra tâm tình của hắn.

Vì thế, Andrea lấy thân phận quân sư nghiêm túc nhắc nhở nói "Tộc trưởng, "

Andrea bắt đầu dùng thân phận xưng hô Brando, có nghĩa là gã có lời quan trọng muốn nói "Làm tộc trưởng gia tộc Brando, ngài nhất định phải lấy đại cục làm trọng, ngàn vạn lần không được cảm xúc hóa, hoặc là hành động theo cảm tính."

Brando hít một hơi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Andrea một cái, sau đó đứng dậy, vỗ bả vai Andrea nói "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở. Nếu không có cậu ở cạnh, tôi nghĩ tôi sẽ làm một vài chuyện tổn hại đến đại cục."

Andrea lúc này mới yên lòng, qua nhiều năm như vậy, rất ít khi cảm xúc của Brando kích động khi đối mặt với thách thức, trừ phi là về Taylor...

Hơn nữa vài lần ít ỏi kia, Brando đều có thể thành công ngăn chặn loại tức giận mãnh liệt này.

Đàn ông lý tính như vậy, Andrea đời này chỉ thấy một người —— đó chính là Brando.

"Chúng ta vẫn là làm việc dựa theo kế hoạch?" Andrea xoay người, nhìn về phía sau Brando.

Brando lắc đầu, phân tích nói,

"Cậu xem, Andrea, nếu là bọn họ thật sự đã chuẩn bị xong xuôi, bọn họ nhất định sẽ không lỗ mãng làm ra động tác lớn như vậy. Nói tóm lại, mấy ngày nay tôi luôn phân tích gia tộc này, gia tộc bọn họ có một điểm yếu thật lớn —— đó chính là lỗ mãng, khinh địch, ngông cuồng. Cho nên, bọn họ coi khinh Brando tôi. Đương nhiên, chúng ta cũng không thể quá khinh địch, chốc nữa đi theo Taylor tới trường học, mọi người phân công nhau hành động, tôi và cậu mang theo một số người đến trường học. Orwell và Simon đến nằm vùng ở sòng bạc ngầm ở khu Brooklyn Don. Petrosino thường đến, lão già đó không phải thích nhất là cờ bạc và gái gú sao?"

Andrea gật đầu,

"Dường như trưa nào hắn ta cũng tụ tập cùng nhóm để đánh bạc, là mấy con bạc nghiện đến gầy cả người, buổi tối sẽ tìm kỹ nữ ngủ một giấc, sau nửa đêm thì về nhà. Tôi phái người theo dõi vài ngày, dường như hắn rất thích khu này của chúng ta, còn không chút phòng bị với chúng ta, thật sự là vô cùng khinh địch."

Brando hừ lạnh một tiếng, yêu cầu của hắn về bản thân vô cùng nghiêm khắc, cho nên từ trước đến nay hắn đều không có hảo cảm với đàn ông có hành vi phóng đãng, vì thế phất tay nói, "Tự cậu lo liệu đi, giết chết lão già này trước, càng nhanh càng tốt, những người còn lại liền dễ giải quyết."

...

Trải qua một buổi sáng bận rộn, sau khi Taylor ăn hết bữa sáng, vẫn như bình thường, đưa Felande và Anka đến trường, sau đó đến chỗ Richard. Kim ngồi một lúc.

Bởi vì hôm nay, Taylor có một vài lời cần phải nói rõ ràng với Kim.

Kim vẫn như trước mỉm cười mà vui mừng nghênh đón Taylor đến.

Vẻ mặt Taylor ảm đạm nói với Kim, "Richard tiên sinh, tôi nghĩ sau này tôi vẫn không nên tới thì hơn."

Kim ngẩng đầu kỳ quái nhìn Taylor, bộ dáng xa cách cùng xưng hô xa lạ, mang trên mặt tươi cười không thể tin, kinh ngạc nhìn Taylor, "Vì sao? Stuart? Có phải tôi đã làm gì khiến cậu cảm thấy không vui không?"

Taylor cười xấu hổ, không giải thích lý do, chỉ nói là, "Tôi nghĩ là tôi nên ở nhà thì tốt hơn."

Tuy rằng Taylor hoàn toàn không rõ lắm vì sao Brando lại trở nên lạnh lùng với mình như vậy, nhưng Taylor vẫn cảm thấy chỉ cần mình luôn ở đây hầu hạ hắn thật tốt, tình huống hẳn là sẽ khá hơn.

Nói xong, Taylor từ trên ghế đứng lên, ôn hòa cười cười với Kim, chuẩn bị tạm biệt,

"Nguyên nhân cụ thể tôi không thể nói rõ, nhưng tuyệt đối không liên quan đến anh, anh còn là bạn tốt của tôi, Richard, anh là một người đàn ông tốt khó gặp được."

Kim đứng phắt dậy, hai mắt trừng trừng nhìn Taylor, trong lòng nổi lên oán hận và không cam lòng, chính là loại bất mãn làm thế nào cũng không chiếm được.

Taylor nhìn thấy biểu cảm trên mặt Richard. Kim trở nên vặn vẹo, đáy lòng âm thầm cảm thấy kinh ngạc.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đối diện. Taylor nghĩ đến Kim có lời gì muốn nói.

Kim đột nhiên kéo tay Taylor chất vấn, "Stuart, người đàn ông của cậu là Alexander Brando đúng không? !"

Kim thoạt nhìn rất nổi giận, không phù hợp với bộ dáng ôn hòa thường ngày.

Taylor cố gắng bỏ bàn tay Kim đang nắm lấy tay mình ra, nhưng y là một thanh niên cường tráng, ở trước mặt gã Taylor chỉ có thể bị tùy ý xâu xé.

"Làm sao anh biết?" Taylor nghe thấy Kim nói như vậy thì quên cả giãy dụa, kinh ngạc hỏi.

Kim đột nhiên tà tà cười, "Stuart, mọi thứ của cậu tôi đều biết."

Hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác là cực kỳ không lễ phép, Taylor tức giận nói, "Xin anh tự trọng, Richard."

"Tự trọng? Nên tự trọng hẳn là cậu đi? Cậu năm nay 24 tuổi? Đúng không? Một người đàn ông, sinh hoạt trong thế giới của một người đàn ông khác, làm người hầu của hắn, chỉ cùng một mình hắn làm tình, cậu nhất định là thích bị đàn ông thượng, có phải không?"

Taylor không hiểu nổi thái độ tràn đầy đố kị này của Kim là sao, nhưng bị gã nói như thế, cậu chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống, "Buông tay, tôi phải về!"

"A..."

Taylor nhịn không được thở dốc, cổ tay mảnh khảnh bị y nắm phát đau.

"Chậc chậc," Kim lắc đầu, "Cậu xem xem, cậu da mịn thịt mềm, nhìn kiểu gì cũng không giống một người đàn ông trưởng thành, có phải Alexander mỗi lúc trời tối đều sờ lên từng tấc da thịt của cậu không?"

"Buông!"

Taylor lộ vẻ chán ghét né tránh bàn tay y muốn vuốt ve ngón tay cậu.

Vẻ mặt Kim lạnh lùng,

"Stuart, tôi có thể không phải là người tốt. Nhưng vì cậu, tôi luôn đóng giả thành tốt nhất, dịu dàng nhất, tôi nghĩ rằng cậu sẽ thích tôi. Còn là hiện tại... cậu lại muốn chạy về bên cạnh tên đàn ông kia! Alexander. Brando có cái gì tốt? Hắn không dịu dàng, không săn sóc, lãnh khốc vô tình, giết người như ngóe. Ngay lúc cậu còn chưa trưởng thành, hắn đã cố chấp cường bạo cậu, không phải sao? Cậu chính là nô lệ mà hắn nuôi dưỡng, cậu biết không?"

Cánh tay Taylor bị nắm chặt thật sự là rất đau, nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống.

Kim đột nhiên giơ tay, thô lỗ kéo quần áo hơi mỏng của Taylor, cả hàng cúc áo lập tực bị bung ra, cả lồng ngực cậu cũng lộ ra.

"Cút ngay!"

Taylor sợ hãi kêu lên, qua nhiều năm như vậy, trừ bỏ Brando, cậu chưa từng bị người nào khác chạm qua.

Thái độ giãy dụa kịch liệt của Taylor hiển nhiên chọc giận Kim.

Một bàn tay y dễ dàng khống chế được hai tay Taylor, sau đó tay kia thì ôm lấy cậu, cả người đè lên thân thể Taylor.

"Tiện nhân, không nghĩ tới cậu thật sự muốn trở lại bên cạnh loại đàn ông như thế! Hắn căn bản là không phải người! Hắn là ma quỷ! Đồ đi*m, không phải thích bị đàn ông đè sao? Hiện tại liền thỏa mãn cậu." Kim hung tợn nói.

Hắn hoàn toàn không rõ, người tàn khốc như Alexander Brando, dựa vào cái gì có thể khiến mỹ nhân dịu dàng như Taylor đi theo?

Taylor sợ hãi bật khóc, nghĩ nếu mình bị người đàn ông này nhiễm bẩn, hậu quả sẽ đáng sợ đến cỡ nào...

"Cút ngay! Cút ngay! Ưm..."

Richard Kim cúi đầu cường thế hôn môi Taylor, miệng cậu bị cắn ra máu tươi, hơi thở giống đực mang theo tham muốn giữ lấy nồng đậm phun lên hai gò má.

Hai chân Taylor không ngừng vùng vẫy, một bàn tay Kim khống chế được nửa người trên của Taylor, tay kia thì rất nhẹ nhàng bắt đầu lột quần Taylor. Cậu giãy dụa trong tuyệt vọng.

Kim ngẩng đầu liếm liếm môi, trong mắt mang theo tình dục không chút che giấu,

"Mọi người đều nói Alexander là một mỹ nam tử dáng người cao gầy, cậu nhất định mỗi ngày đều bị hắn ta thượng đến mềm chân đi..."

... ... ... ...

"Chính là chỗ này, tộc trưởng."

Brando gật gật đầu, cận vệ của Brando, Will – một người da đen nhẹ nhàng đẩy cánh cửa không khóa.

Bảo kê vây xung quanh, trên tay đều cầm súng.

Vừa vào cửa, mọi người liền nhìn thấy Kim nằm sấp trên giường nhỏ màu trắng, Taylor bị đặt dưới thân, Kim ra sức kéo quần cậu.

Giường nhỏ bởi vì động tác giãy dụa của Taylor mà lay động kịch liệt.

Kim dường như đang sa vào chuyện muốn chiếm lấy Taylor, không phát hiện cửa phòng y tế đã bị đẩy ra.

Mọi người lúc ấy liền sững sờ, ai cũng biết thân phận của Taylor, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn về phía Brando.

Trên mặt Brando không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ phất tay.

Will thân cao mã đại lập tức xông tới, xách Kim lên ném xuống đất.

"Mẹ!" Kim bị ngã trên mặt đất mắng một tiếng.

Mấy tên thủ hạ bên người Will xông lên trước khống chế được Kim.

Will vung nắm tay, hung hăng đấm vào bụng Kim, y kêu thảm thiết vài tiếng, còn chưa kịp hồi thần, Will đã hung hăng đấm vào mặt y.

Taylor hai tay chống trên giường, hoảng sợ nhìn Brando một thân âu phục màu đen, ngược sáng đứng trước cửa.

Hơi thở lãnh liệt đập vào mặt.

Taylor nhìn thân thể của mình, áo bị giật mở, quần cũng bị cởi tới đùi, lộ ra quần đùi màu trắng.

"Tộc trưởng, mời ngài ngồi."

Thủ hạ phía sau Brando lấy một chiếc ghế sạch ra, Brando ngồi xuống bắt chéo hai chân.

Taylor phản ứng đầu tiên lập tức nhảy xuống giường, vẻ mặt hoảng sợ quỳ gối trước mặt Brando, ôm hai chân hắn,

"Chủ nhân, ngài nghe em giải thích! Không phải như thế! Không như ngài nghĩ!"

Brando phất tay về phía sau, lạnh lùng nói,

"Mang Taylor về biệt thự, nhốt trong thư phòng, trông chừng chờ tôi về, còn có, để cho mặc quần áo, đừng để bị cảm lạnh."

"Rõ, tộc trưởng."

Mấy thanh niên phía sau cung kính cúi đầu, sau đó cầm lấy âu phục bọc Taylor lại, dẫn cậu đi ra ngoài.

"Chủ nhân... ngài nghe em giải thích..."

Mấy người như không nghe thấy, nhét Taylor vào trong xe mang về biệt thự.

Taylor quay đầu, thấy Richard Kim đang bị mấy người vây quanh đánh.

...

Brando phất tay, "Andrea, cậu phái người đến đón Felande và Anka về nhà, tạm thời không đi học."

"Rõ, Brando tiên sinh." Andrea cúi đầu đi ra ngoài.

Will dừng tay lại, ấn bả vai gã xuống quỳ gối trước mặt Brando, một người chỉ súng lên huyệt thái dương gã.

Brando nhìn chằm chằm vào Richard. Kim bị đánh đến máu ói ra đầy đất, "Richard Petrosino, buổi sáng tốt lành."

Petrosino dù sao cũng là người từ đại gia tộc hắc đạo, vừa nhìn là biết tình huống nào, vì thế lau máu trên miệng, cười nói,

"Mày đã biết sao? Alexander Brando."

Brando gật đầu, "Người cha không biết tự trọng kia của cậu rất nhanh cũng sẽ xuống địa ngục cùng."

Petrosino nhổ ngụm máu, gật gật đầu "Làm sao chúng mày phát hiện ra thân phận của tao?"

Brando nhướn mi,

"Gia tộc các ngươi động tĩnh quá lớn, làm sao có thể không biết? Các người thật sự cho rằng Brando đây dễ bắt nạt vậy sao?"

Petrosino cười cười, dường như không cảm thấy sợ hãi đối với tình trạng mình sắp gặp phải.

"Ha ha, tao biết ngay lần này lão già quá khinh địch, nói để cho tao trực tiếp chui vào gia tộc của chúng mày, mà tao vốn cũng muốn vào gia tộc Brando xem xét một chút, đáng tiếc không cơ hội, chủ yếu là..."

Petrosino liếm liếm miệng, trong mắt mang theo si mê, "Hương vị của Stuart thật sự là quá tuyệt vời..."

Brando giữ im lặng nhìn Petrosino vài giây đồng hồ, sau đó đứng dậy.

"Tộc trưởng, ngài tính..." Will mặt không chút thay đổi ngẩng đầu hỏi Brando.

Brando lạnh lùng nhìn Petrosino, đôi môi hơi mỏng phun ra một câu, "Treo cổ."

Nói xong, một thủ hạ rút ra một đoạn dây thép mảnh mang theo bên người, quấn quanh cổ Petrosino, một chân đè phía sau lưng Petrosino.

Chỉ chốc lát sau, dây thép mảnh được quấn quanh cổ Petrosino, người đàn ông càng giãy dụa, dây thép thắt càng chặt, thẳng đến khi động mạch chủ ở cổ Petrosino bị dây thép cắt phải, máu đỏ tươi phụt một tiếng phun tung tóe trên sàn phòng cứu thương.

Brando mặt không chút thay đổi nhìn tất cả mọi chuyện, rất nhanh, sắc mặt người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi kia xám mét lại, thở khó khăn, sau đó mắt mở trừng trừng, thân thể to lớn thẳng tắp đổ về trước, ngã sấp xuống đất.

"Mang thi thể đi." Will phất phất tay.

Những người còn lại đi theo Brando về biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro