Chương 44: Quất roi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Taylor bị mấy bảo tiêu hộ tống trở về liền bị nhốt trong thư phòng, cùng lúc đó, Andrea đón Felande và Anka về biệt thự.

Sau khi đưa hai người con trai về phòng, Andrea đi qua thư phòng Brando, quyết định nhìn xem Taylor hiện tại thế nào.

Taylor thất thần quỳ gối trên thảm sàn thư phòng, chờ Brando trở về. Nghĩ đến một màn vừa rồi phát sinh cùng với ánh mắt lạnh như băng của Brando, Taylor cực kỳ sợ hãi, thân thể khẽ run rẩy.

Andrea đoán Taylor ở trong thư phòng, vì thế đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy cậu quỳ cạnh cửa.

Thấy Taylor quỳ trên mặt đất, Andrea cũng không kinh ngạc mà chỉ giữ im lặng đứng ở cửa quan sát một chút, sau đó quay đầu nhìn vào mắt Taylor dặn dò,

"Taylor, nhớ kỹ, mặc kệ cậu làm gì, ngàn vạn lần không được thừa nhận."

Taylor ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.

"Nhớ kỹ, ngàn vạn, ngàn vạn lần đừng thừa nhận!"

Nói xong, Andrea lập tức xoay người đóng cửa đi ra ngoài.

...

Lúc Brando trở lại, còn chưa tới giữa trưa.

Nhưng Taylor đã quỳ đến mức hai chân run lên.

Nghe thấy tiếng xe dừng ở trong sân cùng với tiếng bước chân đi lên tầng, bước chân kia cực kỳ vững vàng mà kiên định.

Không phải Brando thì là ai!

Taylor càng thêm run rẩy, mồ hôi lạnh trong khoảng thời gian cực kì ngắn ngủi đã phủ đầy trán, dọc theo khuôn mặt chảy xuống, cánh tay mảnh khảnh chống lấy thảm không để cho mình ngã.

Quần áo trên người còn chưa thay, vẫn là bộ đồ bị người đàn ông kia xé nát, cả người thoạt nhìn rất chật vật nhưng Taylor không có thời gian lo nghĩ đến mấy cái này.

Tiếng bước chân của Brando càng ngày càng gần.

Hô hấp của Taylor gần như ngừng lại, cái loại sợ hãi cướp đi hô hấp này một lần nữa ập lại khiến cậu đầu hoa mắt choáng.

"Tộc trưởng, Stuart tiên sinh hiện tại ở bên trong." Bên ngoài là tiếng Will.

Taylor không nghe thấy tiếng Brando, chỉ nghe tiếng bước chân vững vàng.

Taylor thành thành thật thật quỳ gối cạnh cửa, chỉ cần ngẩng đầu lên, trái tim, cánh tay cùng thân thể đều ngăn không được mà khẽ run.

Tay cầm cửa khẽ động, Taylor hơi hơi liếc mắt nhìn, chỉ thấy hai chân thon dài thẳng tắp đang bước vào.

Brando lập tức đi tới sa lon cạnh bàn làm việc, ngồi xuống, hai chân tách ra.

"Chủ... Chủ nhân, ngài đã trở lại."

Taylor cúi đầu, không dám đi qua.

Brando nhìn Taylor từ xa, giọng nói lạnh như băng, "Lại đây."

Taylor quỳ đi tới, cúi đầu, quỳ gối trước mặt Brando.

"Ngẩng đầu." Brando nói.

Taylor lấy dũng khí ngẩng đầu lên. Thấy hai tay Brando mang theo găng tay thuần trắng, trên tay cầm roi da màu đen.

Vừa nhìn thấy roi, nước mắt Taylor lập tức rơi xuống, xông về phía trước ôm hai chân Brando, nức nở nói.

"Chủ nhân, ngài nghe em giải thích, em thật sự... thật sự không làm gì hết! Thật sự!"

Brando không nói một tiếng nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt cùng bả vai run rẩy của cậu, cánh môi hơi mỏng mím thật chặt, có vẻ rất vô tình.

Brando càng như vậy, Taylor càng thêm sợ hãi, tiếng khóc cũng trở nên lớn hơn, nước mắt trào ra như muốn khóc ướt cả quần Brando.

Brando ngồi im không nói gì, trong phòng chỉ còn lại có tiếng nức nở của Taylor.

Đột nhiên, một chồng ảnh chụp thật dày rơi tán loạn cạnh chân Taylor, "Có thật không làm gì không?" Brando hỏi.

Taylor cầm lấy đống ảnh chụp, đều là cảnh mình và người đàn ông kia đang dùng cơm, đi ở trên đường, bên trong còn có một vài động tác thân mật làm cho người ta cực kì dễ hiểu lầm.

Taylor ngẩng phắt đầu lên, "Mấy cái này cũng không phải là thật!"

Brando đã lâu rồi không nổi giận, không đánh Taylor nữa, chỉ cần Taylor không phạm sai lầm, Brando sẽ không trừng phạt cậu.

Cho nên, Brando đã hình thành thói quen thu hết vào bên trong, cho dù là đang tức giận, gương mặt cũng bình tĩnh vô cùng.

Không như nhiều năm trước, còn có thể đập vỡ cái chén, giận tái mặt —— nói tóm lại, Brando của hiện tại càng thêm đáng sợ.

Brando chìa một bàn tay, từ phía sau tóm lấy tóc Taylor, để khuôn mặt ràn rụa nước mắt đối diện với mình,

"Nói, em và người đàn ông này đã làm những gì?"

Taylor nâng cao eo, nhịn đau lắc lắc đầu, khóc thét lên, "Em thật sự không làm gì hết!"

Giờ phút này Taylor đột nhiên hiểu, Andrea nói một chút cũng không sai, không được thừa nhận bất cứ việc gì, ngàn vạn lần không được thừa nhận.

Brando hung hăng xé quần áo trên người Taylor, phía trên đều là dấu vết một người đàn ông khác để lại, từng vết nhỏ rải rác trên thân thể trắng nõn, vô cùng kích thích tầm mắt của Brando.

Hít một hơi thật sâu, Brando tát Taylor một cái thật mạnh .

"Taylor, em cho rằng tôi bị mù sao?"

Taylor đã lâu không bị Brando đánh, giống như Richard từng nói, thân thể Taylor hiện tại là da mịn thịt mềm, được nuông chiều từ bé, nào chịu nổi một bàn tay của Brando.

Taylor hét lên một tiếng té ngã trên đất, che miệng lại, trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi.

"Brando... anh nghe em giải thích... Ô..."

Taylor òa khóc, bò dậy muốn ôm lấy hai chân Brando, cầu xin Brando đừng tức giận như vậy.

Brando mặt không chút thay đổi giơ chân đạp ngã Taylor, sau đó tóm lấy tóc nhấc Taylor đang cuộn tròn trên mặt đất lên, lại là một cái tát ở mặt bên kia, Taylor quay đầu lại nhổ ra một ngụm máu.

"Stuart Taylor. Trước kia tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Đời này, thứ duy nhất em không thể làm, đó chính là phản bội tôi."

Giọng Brando truyền đến.

Taylor bụm mặt quỳ trên mặt đất.

Brando đột nhiên rút roi ra, giơ tay lên, roi đầu tiên quất lên tấm lưng gầy yếu của Taylor, tiếp đó là vòng eo mềm mại và đùi.

Taylor lăn lộn trên mặt đất.

"A ——!"

"A ——!"

"Tha cho em —— a! —— "

"..."

Trong thư phòng lầu hai truyền đến tiếng hét thê lương, vang vọng cả tầng lầu.

Andrea biết ngay sẽ xảy ra chuyện nên không lập tức rời đi, giờ phút này, gã căng thẳng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, không ngừng xoa xoa hai tay.

Tham vọng muốn chiếm giữ của Brando lớn bao nhiêu Andrea không phải không biết.

Taylor hiện tại lại làm ra loại chuyện này... Mấu chốt là, tất cả mọi người đều nhìn thấy... Không thể nghi ngờ là với cá tính của Brando, nhất định sẽ không lưu tình mà tra tấn cậu đến chết.

Nhưng mà Andrea hiểu được, nếu Taylor thật sự bị Brando hành hạ chết. Không dám chắc Brando sẽ biến thành cái dạng gì.

"Aizzz ——" Andrea luôn luôn thông minh lần đầu tiên không có chủ ý gì, hai tay tóm lấy tóc, buồn rầu muốn rơi nước mắt.

Nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Taylor, Andrea lại càng cảm thấy đau lòng —— mọi người đều rất thích Stuart Taylor.

Mà quan trọng hơn chính là, không ai có thể thay thế được vị trí của cậu ấy —— vị trí bên cạnh Brando.

"Chủ nhân... Tha cho em... Tha cho em! Em không dám ... nữa! Sau này em sẽ không bao giờ ... đi ra ngoài nữa! A ——! —— "

Taylor lớn tiếng kêu gào, mặt Brando không chút thay đổi nhìn khuôn mặt thảm thương của Taylor, roi vẫn tiếp tục hạ xuống thân thể mềm mại của cậu.

Taylor cảm thấy toàn thân vừa nóng rát vừa đau, nhưng cậu chỉ có thể chịu đựng Brando quất roi, đồng thời tuyệt vọng khóc.

Andrea rốt cục nhịn không nổi, ba bước thành hai chạy vọt lên lầu hai, gõ mạnh cửa,

"Tộc trưởng! Xin ngài hạ thủ lưu tình! Tộc trưởng, nếu tiếp tục đánh, Taylor sẽ chết! Cậu ấy chịu không nổi!"

Không quá bao lâu, Taylor dường như không thể nhúc nhích, thân thể rũ rượi trên thảm sàn, sau lưng lại bị Brando quất roi đến chảy máu.

Trình độ sử dụng hình phạt của Brando, thật ra còn kiệt xuất hơn cả Orwell.

Taylor vì không chịu nổi đau đớn kịch liệt mà ngất đi, dưới ánh đèn, vẻ mặt Taylor trắng bệch, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống.

Giờ phút này Taylor giống như con cá đang hấp hối, xụi lơ nằm ở trên vỉa hè, đôi môi trắng bệch mím thật chặt, máu tươi không ngừng trào ra từ khóe miệng.

Có vẻ như tiếng đập cửa của Andrea nhắc nhở Brando.

Brando dừng roi, trên chiếc roi màu đen cực kỳ mềm mại, máu tươi dọc theo thân roi nhỏ giọt xuống, rơi lên thảm 500TC* của Ai Cập.

*là sợi pha giữa Cotton và Polyester

Brando như là lâm vào trầm tư, lạnh lùng nhìn thân thể run rẩy của Taylor quỳ rạp trên mặt đất, giơ roi lên đánh vỡ cái chén đặt trên bàn.

Tiếng cái chén rơi xuống đất vỡ vụn khiến thân thể gầy yếu của Taylor lại run lên, tiếp đó, Taylor hoàn toàn không có động tĩnh.

Andrea lập tức áp sát tai vào cửa, lại không nghe thấy tiếng động bên trong.

"Không phải... bị đánh chết rồi chứ?" Vậy không xong!

Andrea tự nhủ như vậy.

Đột nhiên, cửa bị mở ra, Brando vẻ mặt đầy sát khí đứng ở trước mặt Andrea, dáng người cao gầy che đi cảnh tượng trong phòng.

Brando cứ thế lạnh lùng nhìn Andrea, cho dù trên mặt không có biểu cảm gì Andrea cũng có thể thấy được tộc trưởng nhất định là không kiểm soát được cảm xúc.

Nói thật... Đây là lần đầu tiên Andrea thấy Brando không khống chế được cảm xúc, đây là... cực kỳ khủng bố.

Andrea nuốt một ngụm nước bọt, "Tộc trưởng, xin ngài lý tính một chút, không cần vì tình cảm mà dễ dàng tức giận. Taylor không như những người đàn ông khỏe mạnh khác, không chịu nổi ngài..."

Brando hừ lạnh một tiếng, cắt đứt Andrea.

"Quân sư của tôi, Taylor là người hầu của tôi, chuyện này là chuyện riêng của bọn tôi, cậu sẽ không muốn xen vào đâu, đi về nhà đi, mang theo Felande và Anka nữa, tôi có mấy lời muốn nói với Taylor."

Andrea biết thật sự không nên ở lại đây, vì thế gã lập tức gật đầu, thức thời mang thủ hạ đến phòng ngủ đưa Felande và Anka đến nhà mình, kỳ thật chính gã cũng hiểu được, tốt nhất đừng để cho bọn nhỏ thấy việc này. Brando lúc này, thật là quá kinh khủng.

...

Vừa đóng cửa lại, Brando đi đến giữa phòng, cúi người bế Taylor lên, để Taylor nằm trong lòng mình.

Taylor nhắm mắt lại, thân thể yếu ớt bị thương khẽ run rẩy trong lòng Brando, máu tươi không ngừng tràn ra từ khóe miệng.

Brando tháo găng tay xuống, ngón tay thon dài vén sợi tóc vì mồ hôi lạnh mà dán trên trán của Taylor, sau đó cúi đầu hôn khóe miệng cậu, nuốt toàn bộ máu tươi trên miệng Taylor.

"Vì sao phản bội tôi? Bảo bối, "

Brando liếm liếm khóe miệng, vươn tay vuốt ve khuôn mặt Taylor,

"Em xem, tôi không thích nói chuyện tình cảm, nhưng tôi luôn chỉ có một mình em không phải sao? Vì sao còn muốn đi tìm người khác? Chẳng lẽ tôi không thỏa mãn được em? Ở bên cạnh tôi em cô đơn sao?"

Brando đặt Taylor ở trên thảm sàn, chính mình quỳ xuống bắt đầu liếm vết thương trên người Taylor.

Tóc quăn màu hoa hồng rơi trên thân thể mảnh khảnh của Taylor.

Thân thể Taylor không thể nhúc nhích, nhưng khi nghe thấy những lời này của Brando, nước mắt vẫn từ khóe mắt chảy xuống.

Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Brando nói ra hai từ "tình cảm" này.

Dùng sức lực lớn nhất, Taylor giơ tay lên muốn vuốt ve Brando.

Hắn lại đột nhiên đứng dậy rời đi.

Đầu Taylor hỗn loạn rồi chìm vào trong bóng đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro