Chương 10: Nghiêm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Nghiêm túc
-------------------
Hạ Thấm làm việc rất ổn định, trước khi đem giày và quần áo đưa cho cô thì anh ta đã cắt mác quần áo rồi.

Tô Lăng thay đồ có hơi lâu một chút, lúc cô đẩy cửa đi ra, Tần Kiêu đang đợi cô.
Vừa vào đầu mùa hè, ánh hoàng hôn ngoài của rất ấm áp. Cô cầm quai đeo cặp sách màu tím, nhất thời có chút hoảng hốt. Tần Kiêu năm nay 27 tuổi, ánh mắt còn có vài phần không kiềm chế được cùng vô lại, con người hắn tính tình không tốt, đời trước ngay lúc đầu cô ở bên hắn, làm trái ý hắn chịu không ít khổ.

Đầu óc hắn dùng tốt, không giống cô, quá hồn nhiên.

Tóm lại Tô Lăng mơ mơ màng màng mà bị hắn lừa đáp ứng rất nhiều điều khoản bá vương.

Ví dụ như mang xích chân.

Trân châu, ngọc bích, hồng mã não cô đều đã mang qua.

Nhắc đến cũng cảm thấy xấu hổ, nhớ lại cũng xấu hổ, cố tình Tần Kiêu da mặt dày, hắn căn bản không biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào.

Cô sợ nhất, thật ra chính là Tần Kiêu lúc 27 tuổi. Lệ khí quá nặng, làm việc lại quá bá đạo. Hiện giờ cô đứng ở chỗ này, chỉ cần liếc mắt nhìn hắn một cái, liền nảy sinh ra ý muốn bỏ chạy.

Tần Kiêu nghiêng đầu, cô vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

Dù sao cô cũng học diễn suất, cô xử lý tình huống nguy cấp cũng không quá cứng nhắc.

Tô Lăng mang ba lô nhỏ của mình.

Cô không quen mang ba lô một quai cùng túi xách, từ lúc học nhà trẻ lên đến đại học, cô đều mang ba lô hai quai, ba lô thường mua màu đen để tránh bẩn. Chưa nói tới việc thẩm mỹ hay không thẩm mỹ, nhà cô nghèo, Tô Lăng cũng quen rồi nên từ trước đến giờ cũng không để ý.

Mặt trên có một con thỏ màu hồng làm bằng nhung, có sẵn khi mua.

Có lẽ là cô học nghệ thuật, khi đứng lên sống lưng thẳng tắp, nhìn qua phi thường có khí chất.

Tô Lăng nói: " Cám ơn anh! Tiền quần áo và giày tôi sẽ trả lại cho anh."

Cô không quá hiểu giao tiếp, nói xong liền mắt trông mong nhìn hắn, ý đồ chờ chỉ cần từ trong miệng hắn phun ra một con số, sau đó lập tức mở ví tiền lấy tiền đưa hắn. Ý nghĩ của cô rất đơn giản... tuy rằng có khả năng không trả nổi, nhưng mà không phải còn có thể ghi giấy nợ sao, chờ kiếm đủ tiền rồi trả lại cho hắn sau.

Đời này thiếu nợ ai cũng được nhưng không thể nợ Tần Kiêu, hắn rất là bá đạo, thiếu nợ hắn, phải là người của hắn.

Cô không lõi đời, Tần Kiêu là người lớn lên trên thương trường tự nhiên là hiểu rõ cô có ý tứ gì. Hắn cười một tiếng, lời nói ra khỏi miệng lại rất là không đứng đắn: "Không bằng em lại đây cho tôi hôn một chút, hửm?"

Cô mở to hai mắt, cũng không để ý cái gì trả tiền hay không trả tiền nữa, nhấc chân liền hướng cạnh cửa chạy.

Tần Kiêu duỗi tay, vừa vặn bắt lấy ba lô của cô. Sau đó chậm rì đến trước mặt cô: " Chạy cái gì?"

Cô so với hắn thấp hơn một cái đầu, nâng mắt lên nhìn Tần Kiêu mới thấy hốc mắt cô hồng hồng, phảng phất muốn khóc lên.

Tần Kiêu đời này chưa từng gặp qua cô gái nào ngốc manh như vậy, hắn nói cái gì cô đều tin.

Trong mắt Tần Kiêu mang theo ý cười: " Không phải muốn trả tiền sao?"

Biên độ giãy giụa của cô nhỏ một chút: " Bao nhiêu?"

" Cái này cho tôi được không?" Hắn chỉ chỉ con thỏ treo trên ba lô cô.

Tô Lăng lắc đầu.

" Nhỏ mọn như vậy a?"

Mặt cô đỏ lên, có chút gấp: " Cái kia... Nó không đáng giá tiền."

Ba lô mới có bốn mươi mấy tệ, cái móc treo hình thỏ kia nhiều lắm thì hai tệ.

Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người đàn ông: " Nhưng mà tôi thích nó làm sao bây giờ?"

Hắn đây có cái đam mê quỷ gì nha!

Hắn dựa gần quá, Tô Lăng lui về phía sau một chút, Tần Kiêu nhìn ra cô kháng cự, vì thế chỉ duỗi tay: " Cho tôi."

Lời nói mang ngữ khí mệnh lệnh.

Tô Lăng có hơi sợ, cô do dự một chút rồi đem móc treo con thỏ tháo xuống đưa tới cho hắn, sau đó nhút nhát sợ sệt hỏi: " Tôi có thể đi được chưa?"

Cô một chút cũng không muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

Tóc Tô Lăng có hơi ướt, chất tóc của cô mềm, lúc ở bể bơi dính nước, đến bây giờ còn chưa có lau qua. Mái bằng thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Tần Kiêu một tay cầm móc khóa con thỏ, một cía tay khác cơ hồ không chịu khống chế, muốn sờ sờ tóc cô.

Cô xem hiểu ý đồ của hắn, ánh mắt đột biến giống như là bị chấn kinh, chạy thật nhanh ra bên ngoài.

Tần Kiêu lần này không ngăn cản, hắn cười khẽ một tiếng, lúc đi ra ngoài đã không còn thấy thân ảnh người kia.

Sợ cái gì không biết, một ngón tay hắn còn chưa sờ đến đâu.

Hạ Thấm đứng ở bên xe, nhìn thấy Tần thiếu nhà hắn ra tới, trong tay còn nắm một con thỏ màu hồng phấn làm bằng nhung.

Hạ Thấm: "...."

Cô cũng vừa mới thấy một cô gái nhỏ mặt đầy hoảng loạn chạy ra, cái này hơn phân nữa là đồ vật của người ta, nội tâm Hạ Thấm cảm thấy một lời khó nói hết.

Nhưng mà Hạ Thấm làm thư kí cho hắn nhiều năm như vậy, khả năng nhìn sắc mặt đương nhiên phải có, trái lương tâm mà khen một câu: " Con thỏ này rất đáng yêu."

Tần Kiêu rũ mi cười một chút.

Ánh mắt mềm mại.

Hạ Thấm ngẩn người, cô chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tần Kiêu bao giờ: "Tần thiếu, ngài nghiêm túc?"

Tần Kiêu không nói lời nào.

Qua thật lâu, Hạ Thấm mới nghe thấy hắn hỏi lại: " Tôi thoạt nhìn rất đáng sợ sao?"

"....." ( Ngài doán xem~~~)

~

Tô Lăng đem quần áo và giày giặt sạch rồi đăng lên mạng bán.

Bốn ngày sau mới bán đi, tổng cộng được một vạn ba.

Giá gốc là hai vạn mốt, bởi vì cô đã mặc qua một lần, hơn nữa đã cắt mạc, bán cho người ta rẻ hơn rất nhiều.

Cô đem tiền bỏ vào phong bì đàng hoàng rồi cẩn thận điền địa chỉ của Thanh Ngu, gửi đến Thanh Ngu đi.

Chờ sau này nhận kịch bản đi diễn, cô sẽ đem 8000 tệ còn thiếu trả nốt. Nhưng hiện giờ tất cả tài sản của cô bất quá cũng chỉ được một ngàn tệ, cứ từ từ trả vậy.

Tuy rằng tính cách của Tô Lăng mềm mại, nhưng vô luận trong hoàn cảnh như thế nào, cô vĩnh viễn là chính mình.

Sách cổ có nói: 'Phú quý bất năng dâm, nghèo hèn bất năng di, uy vũ bất năng khuất.'( Đại khái cái này nghĩa là giàu sang phú quý mà không biết giữu qui củ chất phác thực thà; nghèo nhưng không thay đổi ý chí, chí khí, lý tưởng ban đầu, không a dua nịnh hót người quyền quý; không khuất phục trước thế lực nào)

Hai câu trước dùng ở trên người cô thực ra rất phù hợp.

Chính cô cũng không biết phẩm chất cốt cách như vậy rốt cuộc có bao nhiêu mê người.

Nghèo khó cô không để ý, khi giàu có cô không kiêu ngạo xa cách, nhiều người nói cô chỉ giả bộ kiên cường, cũng không nói đến ai khác nói bậy, yên lặng trả giá bằng hành động vĩnh viễn so với nói càng thực tế hơn.

Cuồn cuộn hồng trần, vô luận cô chọn đi trên con đường nào, đều là bằng phẳng và sạch sẽ.

Thời điểm cô đem chuyển phát nhanh gửi đi vừa vặn là cuối tháng sáu.

Kết thúc kì thi đại học.

Mấy ngày nay tin tức trên báo đều là tình huống của cuộc thi đại học___
Người thứ nhất ra khỏi trường thi, phóng viên tới phỏng vấn, hắn đáp toán học năm nay rất đơn giản.

Kết quả phía dưới phần bình luận là một mảnh kêu rên đầy trời.

Còn có người không mang theo giấy khảo chứng, khóc ngay tại chỗ, người thi xong nản lòng thoái chí, người tuyên bố sống không nổi,rồi kêu gọi kết bạn học lại.

Nhiều vô số.

Loại bầu không khí này tràn lan cả nước, Tô Lăng cũng khẩn trương theo vài ngày.

Cô cách một ngày mới gọi điện về, cô nghĩ thầm, dù sao Nghê Hạo Ngôn cũng không phải rất muốn gặp cô, trong lòng em ấy chỉ có Nghê Giai Nam mới là chị.

Cô lo lắng không yên sợ cậu ngại.

Điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia liền bắt máy, cô còn chưa kịp nói gì, Nghê Hạo Ngôn ở đầu bên kia liền nói: " Có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến em trai người khác, sao không thấy chị quan tâm đến tôi?"

Cô khi nào quan tâm đến em trai người khác?

Cô nghĩ lại một chút liền nhớ ra lời lần trước nói, cô giúp em trai của bạn hỏi một chút như thế nào thì sẽ không thi tốt.

Tô Lăng không có biện pháp giải thích, liền theo cậu: " Chị sai rồi."

Nghê Hạo Ngôn: "...." Cậu không muốn nghe cái này, nhưng cậu cũng không biết chính mình muốn nghe cái gì.

Cậu nhớ tới hôm qua bạn bè tụ hội, xé sách vở vung lên trời làm cho các mẩu giấy bay đầy trời, vài người nhân dịp tốt nghiệp lớn mật đi tỏ tình, tranh thủ được yêu sớm vào những ngày cuối cấp.

Có người hỏi cậu: " Cậu có yêu thích nữ sinh nào không? Cấp ba nhiều người theo đuổi cậu như vậy, như thế nào không thấy cậu yêu đương?"
Cậu uống vào chút rượu, lãnh đạm trả lời: " Không thích."

" Vậy cậu thích kiểu nữ sinh như thế nào? Đừng nói là tiên nữ mới thõa mãn được Nghê học thần cậu nha? Ha ha ha ha ha!"

Cậu nghe tới hai chữ tiên nữ thì ngẩn người,không hiểu sao lại nhớ đến vị chị họ kia, sau đó một phen đẩy mấy con ma men ra: " Đừng nói bừa."

Loại sự tình này, nghĩ đều không được nghĩ.

Tô Lăng hỏi: " Nghê Hạo Ngôn, phát huy có tốt không?"

Thiếu niên nhụt chí đánh một quyền lên tường, thuận miệng đáp: " Tạm được."

Một tiếng bùm vang lên, Tô Lăng cách điện thoại cũng nghe được, cô hoảng sợ: " Em bên kia làm sao vậy?"

Nghê Hạo Ngôn thu tay đút vào túi quần, vừa vặn đụng đến cái bùa may mắn Tô Lăng gửi lúc trước, cậu bình tĩnh trở lại: "Không có gì. Căn hộ ở tầng trên đang trang hoàng thôi."

" Vậy à." Cô yên tâm rồi, Nghê Hạo Ngôn là học bá hàng thật giá thật, nếu cậu đã nói tốt thì chính là thật sự tốt.

Tô Lăng rất vui vì cô trọng sinh ít nhất đã mang đến thay đổi vận mệnh cho một người.

Cô cũng không thể làm sáng tỏ chuyện này là thế nào được, cô chỉ có thể cảm thán sự mạnh mẽ của hiệu ứng bươm bướm.

Chỉ có thể nghĩ như vậy mới làm cho con người tràn ngập hy vọng về tương lai.

" Chị..." Nghê Hạo Ngôn muốn nói lại thôi.

" Hả? Cái gì?" Tô Lăng nghi hoặc.

" Thôi không có gì."

Vì thế Tô Lăng cúp điện thoại, cô đã đáp ứng Vân Bố chờ em họ thi đại học xong liền đi thăm cô ấy.

Đoàn phim cách trường đại học rất xa, đi xe ba tiếng mới đến.

Trước đó, Tô Lăng đã cùng Vân Bố hẹn xong thời gian, Vân Bố vừa vặn không có suất diễn cần quay nên tới đón cô.

Cách rất xa, Vân Bố liền nhao nhao hướng về phía Tô Lăng kêu, không có một chút ổn trọng nào mà người trưởng thành nên có.

Tô Lăng cười, đến gần mới thấy rõ sau lưng Vân Bố còn một người đàn ông.

Tô Lăng sửng sốt, người này cô biết, chính là ảnh đế nổi tiếng khắp nam bắc vài năm sau- Kỷ Sùng.

Vì sao Kỷ Sùng lại xuất hiện ở đây?
Bởi vì Vân Bố khen tới khen lui, đem khuê mật là Tô Lăng khen lên trời luôn, cái gì mà 'Thịnh thế mỹ nhan', ' Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân', rồi gì mà 'Kỹ thuật diễn xuất chúng'....

Tài ăn nói của Vân Bố quả thật rất tốt, Kỷ Sùng tuy rằng không tin, nhưng vẫn bị Vân Bố khơi dậy sự tò mò nên quyết định đến nhìn xem một cái.

Liền nhìn một cái như vậy, hắn thế nhưng cảm thấy trừ bỏ cái cuối cùng ' Kỹ thuật diễn xuất chúng' còn chờ chứng thực thì hai cái trước chính là để hình dung cô.

Kỷ Sùng duỗi tay: " Chào cô, tôi là Kỷ Sùng."

Kiếp trước Tô Lăng chỉ nhìn thấy anh trên ti vi, mỗi lần cô thấy anh trên màn hình thì cô cực kì hâm mộ, rốt cuộc Kỷ Sùng rất lợi hại, kỹ thuật diễn cũng rất tốt, còn cô chỉ có thể bị vây trong một góc.

Hiện giờ cô có cảm giác gặp được thần tượng, cô cầm tay anh, có vài phần khẩn trương: " Chào anh, tôi là Tô Lăng."

Hiện giờ, Kỷ Sùng chính là nam diễn viên có nhân khí, nhưng tính cách hắn rất dễ ở chung.

Vân Bố nhìn Kỷ Sùng nháy nháy mắt mấy cái: "Thế nào?"

Kỷ Sùng vuốt cằm.

Vân Bố vui sướng nói: " Tôi liền nói như vậy thôi, anh nhìn xem có thể tranh thủ giúp vai diễn còn đang thiếu kia không?"

Kỷ Sùng cùng đạo diễn quan hệ khá tốt, hắn nhìn nhìn Tô Lăng, nếu cô thực muốn lăn lộn trong giới giải trí, chẳng sợ không có kỹ thuật diễn chỉ dựa vào khuôn mặt này làm bình hoa thôi cũng nổi.

Tô Lăng nghe hai người họ nói chuyện như lọt vào sương mù, chờ Kỷ Sùng rời đi, cô vội vã hỏi Vân Bố: "Sao lại thế này?"

" Tổ quay phim có một nữ diễn viên bị dị ứng tương đối nghiêm trọng, vai diễn của cô ấy liền bị để trống, tớ liền nhờ Kỷ Sùng đề cử cậu với đạo diễn." Vân Bố ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng như muốn nói mau tới khen tớ đi.

Tô Lăng: "....."

Cô còn chưa có điên, bộ phim này Thanh Ngu đầu tư quay chụp, tương đương với thiên hạ của Tần Kiêu.

Cô khó khăn lắm mới tránh khỏi bộ phim << Mười hai năm phong trần>>. Hiện tại tình huống này là sao a?

Tô Lăng ngẩng đầu, ngoài ý muốn thấy được người quen.

" Cô?"

Vân Bố nhìn cô gái được vây trong đám người, bẹp bẹp miệng: " Cô ấy là nữ chính đó, Trịnh Tiểu Nhã."

Tô Lăng mím môi, sắc mặt không tốt lắm.

Trịnh Tiểu Nhã, người đem cô đẩy từ trên lầu xuống, cũng là vị hôn thê tương lai của Tần Kiêu.

###
Rất xin lỗi mọi người đã xem và ủng hộ mình thời gian qua.
Mình xin ngưng truyện này vì mình thấy có bạn đã edit xong bên wordpress rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro