Chương 59: Giấc mơ (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

Chập chờn trong giấc mơ mờ ảo, câu hỏi ấy liên tục hiện lên trong đầu tôi, nơi tôi đang đứng là một trang viên lớn, đầy màu sắc âm u, ráng chiều đỏ rức thấp thoáng sau ngọn đồi thông. Xung quanh những ngôi nhà lớn được làm bằng gỗ sồi, thiết kế theo kiến trúc cổ im lìm đến rợn người.

Trên các hành lang dài hun hút, người người đi lại tấp nập, khuôn mặt trắng xanh của họ lộ rõ vẻ lạnh lùng, đáng sợ. Tiếng bước chân nhẹ như gió thoảng.

"Một nơi đáng sợ."

Tôi thầm khẳng định rồi chợt giật mình khi nghe thấy tiếng cười vang lên bên cạnh. Dọc theo hàng hoa hồng thơm ngát, hai đứa trẻ một trai, một gái đang chơi đuổi bắt, khuôn mặt xinh xắn của chúng lộ rõ niềm vui thích, nụ cười liên tục xuất hiện trên khóe môi.

Tôi hơi ngẩn ngơ ngắm nhìn chúng nô đùa, khóe môi bất chợt cong lên, để lộ một nụ cười thỏa mãn. Hai đứa trẻ này hiện lên như một bức tranh tuyệt đẹp, chúng giống như những vệt nắng hiếm hoi duy nhất còn sót lại trong bức tranh đầy u tối.

Chúng vẫn tiếp tục nô đùa mà không chú ý đến tôi, dường như trong mắt chúng, sự xuất hiện của tôi là không đáng để lưu tâm.

Hai đứa trẻ chạy đến ngày một gần tôi, hình như chúng không có ý định tránh tôi thì phải.

Chỉ đến khi nghe thấy tiếng cười vang lên ngay bên cạnh, tôi mới chợt mình, vội tránh sáng một bên nhưng không kịp chúng đã đâm sầm vào người tôi.

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận cơn đau sau cú ngã nhưng thật kì lạ. Tôi vẫn đang đứng nguyên tại chỗ, hai đứa trẻ thì đã ở đằng sau từ lúc nào.

Thế là thế nào? Có phải chúng vừa chạy xuyên qua tôi không? Chẳng lẽ tôi là người vô hình? Nếu vậy thì đây là đâu? Sao tôi lại xuất hiện ở đây? Bao nhiêu câu hỏi cứ dồn dập trong đầu khiến tôi như muốn nổ tung.

Ở đằng sau, hai đứa trẻ đã bắt đầu thấm mệt, sau khi thằng con trai tỏ vẻ chịu thua hai đứa không rượt nhau nữa mà ngồi xuống chiếc ghế gỗ đặt cạnh vườn hoa.

Chứng kiến hai đứa nhỏ từ nãy đến giờ tôi có thể thấy thằng nhóc kia đã cố tình chạy chậm lại, cố tình tỏ vẻ chịu thua để làm vui lòng con nhóc. Khuôn mặt rạng ngời của thằng bé dưới ánh nắng chiều hiện lên đẹp như một thiên thần. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn thằng nhóc, bất giác mỉm cười khẽ thì thầm:

"Thằng bé ngốc nghếch"

Không hiểu sao khi nhìn thấy hai đứa nhóc này trái tim tôi lại cảm thấy xúc động vô cùng, có cảm giác như tôi đang được xem lại đoạn phim quay chậm kể về kí ức của mình vậy. Hai đứa nhóc xinh xắn như thiên thần này đem đến cho tôi một cảm giác rất thân quen. Nếu đây là một giấc mơ thì chúng là ai, tại sao tôi lại mơ đến chúng?

...

Ở đằng xa, trên chiếc ghế gỗ, thằng bé để con bé ngồi trên đùi mình, vuốt ve mái tóc tơ màu nâu mượt mà, cử chỉ dịu dàng ân cần vô cùng.

- Mẹ nói, em sắp phải dời khỏi đây rồi._ Con bé chợt buồn buồn nói.

- Tại sao?_ Bàn tay thằng nhóc chợt buông thõng, nó hỏi lại bằng giọng thảng thốt.

- Mẹ nói ngài ấy sắp trở về gia tộc, ngài ấy là người mà tất cả mọi người đều sợ và ngài ấy thì lại không thích em ở đây._ Con bé xụ mặt nói.

- Người mà em nói đến chắc là ông cố, ông ấy sắp trở về sau chuyến đi đến Hi Lạp. Nhưng em yên tâm chỉ cần em muốn anh sẽ xin ông cố cho em ở lại._ Thằng nhóc mỉm cười dịu dàng nói.

- Thật chứ? Anh quen người ấy sao?_ đôi mắt con bé sáng lên.

- Ừ, anh có vào phòng ông ấy mấy lần và hình như ông ấy cũng có vẻ thích anh._ Thằng nhóc nói với vẻ đầy tự tin.

- Vậy thì hay quá, em lại được ở đây chơi với anh rồi. hihi

- Em... có muốn ở bên cạnh anh suốt đời không, Lucy?_ Thằng nhóc đột nhiên hỏi bằng một vẻ mặt rất nghiêm túc khiến con bé ngơ ngác mất mấy giây rồi cũng gật đầu mỉm cười thật tươi:

- Vâng, em muốn.

- Anh cũng vậy._ Thằng nhóc mỉm cười, lại tiếp tục dịu dàng xoa đầu con bé, đôi mắt đen huyền ánh lên những tia sáng hạnh phúc.

Nhưng... thằng nhóc vừa gọi con nhóc là gì cơ? Lu..cy? Đó chẳng phải là tên của tôi sao? Là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay...

-----

Đột nhiên cảnh vật lại thay đổi, bên tai tôi tiếng gió rít vù vù nghe rợn người.

Trước mắt tôi là một khung cảnh khác, vẫn vẻ âm u, tăm tối đó, nhưng lần này tôi đang đứng trong một tư dinh lớn, xung quanh trồng rất nhiều loại hoa màu đen đẹp kiêu hãnh.

Lại là con nhóc ban nãy, trên tay nó cầm một bông hồng. Nhưng người đang đứng nói chuyện với nó không phải là thằng nhóc ban nãy mà là một thằng nhóc khác.

Nó có mái tóc màu hồng đầy ma mị, đôi mắt đen tinh anh phát ra những tia sáng lạnh lẽo. Cả người nó vận đồ trắng tinh, khuôn mặt đẹp tựa như hoa có phần cáu kỉnh.

- Mi là ai? Sao lại ở đây?_ Nó cất giọng khinh khỉnh hỏi con bé.

- Thế cậu là ai?_ Không để ý đến thái độ khó ưa của thằng nhóc, con bé chỉ mỉm cười hỏi lại.

- Mi chưa trả lời câu hỏi của ta.

- Tôi là Lucy Heartfilia, rất vui được gặp cậu._ Con bé vui vẻ đưa tay ra trước mặt thằng nhóc.

Thằng nhóc tóc hồng khẽ liếc đôi mắt lạnh lùng xuống bàn tay của con bé, hai tay nó vẫn đút trong túi quần tiếp tục hỏi bằng giọng chất vấn:

- Không phải mùi của vampire thuần chủng, sao lại được phép đứng trước tư dinh này? Đây chẳng phải là tư dinh lớn của tộc Leo sao?

- Tộc Leo? À... mẹ nói, tôi cũng có huyết thống với những người trong tộc này._ Con bé vô tư nói.

- Cái gì?_ Thằng nhóc kêu lên đầy ngạc nhiên rồi chợt mím chặt môi, nhíu mày suy nghĩ.

- Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?_ Con nhóc nghiêng đầu dò hỏi nhưng thằng nhóc dường như đang bất động không có ý định trả lời.

- Hình như cậu rất cô đơn, tôi thấy cậu đứng đây một mình từ nãy đến giờ. Mình... đi chơi đi, hôm nay anh ấy phải đi học thêm nên tôi cũng cô đớn lắm._ Con nhóc thao thao bất tuyệt một hồi rồi kéo tay thằng ngóc đi luôn.

Đến khi đã định thần lại thằng nhóc mới phát hiện bàn tay của mình đã nằm trọn trong tay con nhóc lạ hoắc kia tự lúc nào.

- Này, buông ra._ Nó giật mình kêu lên, định giật tay ra.

- Lặng im nào, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi rất đẹp._ Con nhóc thì thào, vẫn nắm chặt tay thằng nhóc.

Thằng nhóc cau có khó chịu một hồi rồi cũng lặng lẽ để con nhóc dắt đi. Rõ ràng là thừa sức giật tay ra vậy mà vẫn để im cho con nhóc kéo, một thằng nhóc kì lạ!

....

Cảnh vật thay đổi trong chốc lát, tôi lại trở về với khuôn viên trong vườn hoa ban nãy, trên chiếc ghế gỗ, là thằng nhóc và con nhóc ban đầu.

Khuôn mặt dịu dàng của thằng nhóc không hiểu sao lại trở lên xám xịt, còn con nhóc bên cạnh thì đang tỏ vẻ hối lỗi vô cùng.

- Sao em lại chơi cùng thằng nhóc nhà Dragneel, còn nắm tay nó nữa?_ Thằng nhóc khó chịu hỏi, hai tay nó vòng trước ngực.

- Tại... em buồn, mới lại cậu ấy cũng không có ai chơi nên..._ Con nhóc ngập ngừng nói.

- Nên em và cậu ta cùng nhau vui vẻ mà quên mất anh đúng không?

- Không phải đâu, em vẫn luôn nhớ đến anh mà._ Con nhóc vội lên tiếng phân bua.

- Nhớ? Thật không vậy? Sao anh thấy em cười rất vui vẻ?_ Thằng nhóc nói với vẻ bất mãn.

- Anh Loke... hình như anh đang rất giận phải không?_ Con bé nhỏ nhẹ lên tiếng, ánh mắt của nó liên tục liếc chừng về phía khuôn mặt xám xịt kia.

- Haizzz..._ Thằng nhóc thở dài rồi quay sang nhìn con nhóc, dí mạnh tay vào mũi nó nói_ Em muốn anh làm sao thì mới chịu ngồi yên đây? Chẳng nhẽ bắt anh phải để em vào túi áo? Hứa với anh đi, từ lần sau không được lại gần thằng con trai nào khác ngoài anh.

- Hứ... vô lí quá thế ba em thì sao?_ Con bé phụng phịu hỏi lại.

- Ngốc. Ba em là đàn ông chứ không phải con trai, thôi không nói nhiều nữa, hứa đi nào._ Thằng nhóc giục dã.

- Vâng, em hứa.

- Tốt lắm, móc nghoéo._ Thằng nhóc mỉm cười đưa ngón tay út ra.

- Hừ... Biết thế em chằng thèm dạy anh cái trò này. Thì móc ngoéo...

===

Nghe xong cuộc nói chuyện của hai đứa nhóc, tôi bỗng cảm thấy cả người mình đang run lên từng đợt. Thằng nhóc gọi con nhóc là Lucy, con nhóc lại gọi thằng nhóc là Loke, còn thằng nhóc tóc hồng nữa, chẳng lẽ chúng là...

Đột nhiên bàn chân tôi bước hẫng, cả người rơi vào khoảng không vô định đằng sau, mọi cảnh vật trước đều nhanh chóng tan biến...

.

.

- Anh Loke..._ Tôi hét rồi bật người ngồi dậy, bàn tay nắm chặt lấy vạt chăn thở dốc.

Giấc mơ về những đứa trẻ thật nhẹ nhàng yên bình nhưng sao tôi lại cảm thấy sợ hãi, bất an thế này. Những đứa trẻ ấy là ai giữa chúng và tôi có mối liên kết ràng buộc nào? Tại sao trong đầu tôi lại cứ hiện lên khuôn mặt của thằng tóc cam dịu dàng đó cùng với cái tên...Loke.  

----- Còn tiếp -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro