Chap 3: Có một bằng hữu nhỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến Nhan huýt sáo thảnh thơi ngồi trên lưng ngựa nhỏ. Lòng háo hức mong đợi những ngày sắp tới. Lòng thiếu niên vui , nhìn cái gì cũng thuận mắt lạ thường.
Ô , lá cây nhà ai mà xinh xắn thế. Ô, những rặng gai sắc bén nay trông mềm mại làm sao.

Loạt soạt.

Tai hồ ly nho nhỏ của Yến Nhan ngay lập tức dựng thẳng. Ô, có người!!!

Bản tính tò mò lập tức trỗi dậy. Nhan nhảy xuống lưng ngựa, làm dấu im lặng bằng ngón trỏ với nó, sau đó rón rén đi tới nơi phát ra âm thanh.

Loạt soạt, Loạt soạt ....

Đoán đúng hướng rồi! Càng đi âm thanh càng rõ.  Đúng là kỹ năng bảo bối của bản hồ ly ta ! Tức tốc , Yến Nhan càng bạo gan chạy tới.

Kết quả là,

Đúng là có người nha, nhưng là một tiểu cô nương.

Còn y phục không chỉnh tề. 

Sư tôn dạt phi lễ chớ nhìn!

Bốn chữ hiện lên trong đầu, dùng tốc độ còn nhanh hơn tia chớp, Yến Nhan đưa tay lên che mắt, xoay người lại .

" Cô... cô nương, ta là không cố ý, cô đừng .. đừng hiểu lầm." 

Sau đó thiếu niên còn cởi áo khoái ngoài, lưng vẫn không xoay lại .

" Cô...cô có sao không, tạm thời dùng áo của ta đi." 

Dứt lời, bên tai của thiếu niên loáng thoáng nghe thấy tiếng cười nhẹ, màu đỏ bên tai dần có xu hướng lan xuống cổ và ngực. 

Yến Nhan luống cuống đến tay cũng khua loạn không biết để đâu. Đầu cúi gục xuống , mắt nhìn mũi, mũi nhìn tym. Miệng lẩm bẩm " Sắc tức thị không, không tức thị sắc  ".

Sự lúng túng này mãi mới kết thúc cho đến khi một đôi hài thêu màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của hắn. Trong tức khắc, lòng Yến Nhan cũng thầm đoán được qua, chủ nhân của nó hẳn là vị tiểu thư nhà quan lại giàu có nào.

Lớn dần cùng bước chân của Tiên Sinh, có ngọc ngà châu báu nào thiếu niên chưa từng thấy qua . Dù đôi hài lấm lem bùn đất nhưng không khó nhận ra đường may tinh tế, chất liệu hạng sang. Mũi giày một bên đính kim châu, bên còn lại không có, chắc hẳn là bị rớt ra. Dọc đôi hài có đường vân hoàng kim ...

"Ngươi tính nhìn chân ta đến bao giờ nữa ?"

Giọng nói lanh lảnh trong veo của thiếu nữ vang lên. Lúc này thiếu niên mới nhận ra mình nhìn giày thêu của cô nương nhà người ta hơi lâu. Đầu nhỏ ngẩng phắt lên, cười gượng gãi gãi tai. Bấy giờ Yến Nhan mới được chính diện nhìn dung nhan chủ nhận giọng nói . 

Tiểu cô nương tuổi tầm mười năm mười sáu, tóc dài thắt bím đến eo đôi mắt sáng như làn nước mùa thu, khuôn mặt nho nhỏ tròn trịa, đặc biệt nhìn góc nào cũng thấy ngây thơ trong sáng .  

Quả là Diện tái phù dung * !

* : Xinh đẹp hơn hoa sen      

"Ta là Yến Nhan, hôm nay ngao du quanh đây nghe thấy tiếng động lạ liền lần theo. Tuyệt đối không có ý định rình mò hay phi lễ cô nương"

Thấy thanh sam cô nương trước mắt không nói gì thêm, thiếu niên hé miệng nhỏ muốn giải thích thêm, lại bị tiếng cười lanh lảnh trêu chọc cho ngượng chín mặt.

"Ta biết rồi. Ta chưa nói gì mà ngươi đã cuống lên giải thích rồi"

Yến Nhan muốn hỏi sao một tiểu cô nương lại chật vật ở bên núi nhỏ này. Nhưng lại sợ có uẩn khúc gì mà cô nương nhà người ta không tiện nói. Hắn chỉ đành ngỏ ý muốn đưa nàng về nhà . Dù sao nàng trông xinh đẹp như vậy, mặt trời lại đang chuẩn bị xuống núi , ắt sẽ có nguy hiểm .

Dọc đường, câu qua câu lại , lúc này Yến Nhan mới biết thân phận của nàng . Nàng tên Lý Liên , hôm nay nghịch ngợm bắt lợn rừng rồi bị thương , sau đó lạc đường . Nàng ngụ tại trấn gần đây , hôm nay gặp sự cố với lạc mất người hầu đi quanh, nhất định sẽ bị mắng ! 

"Lý Liên cô nương nhìn đáng yêu lanh lợi như vậy , nhất định là áo bông nhỏ tri kỉ của cha và nương. Đừng lo. "

" Ha, nhà ta đâu ai coi ta là tiểu cô nương liễu yếu đào tơ . Cha ta, ca ca ta, chính là coi ta như nam hài mà nuôi. Một chút chiều chuộng yêu thương tiểu nữ như ta cũng không thấy. "

Lý Liên mắt như có đốm lửa nhỏ, má phồng lên oán trách, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi. Như không đã ghiền, miệng nàng còn kể thêm nhiều chút " ngược đãi " mà nàng phải chịu từ bé đến nay. Thiếu niên lẳmg lặng nghe ,che miệng phì cười . Trong lòng lắc đầu nghĩ nghĩ .

Tiểu cô nương này, miệng nói người nhà nàng không chiều chuộng nàng . Nhưng trên người lại toát ra sự tự tin , hồn nhiên được đắp nặn từ tình yêu thương của cha mẹ, người thân. 

" Yến Nhan, ta vừa gặp như đã quen ngươi từ lâu. Ngươi có bằng lòng làm bằng hữu của ta không ? "

Lý Liên còn đang lải nhải tự nhiên hỏi ra một câu không hề liên quan. Thiếu niên không phản ứng kịp,  thừ người ra, mất một lúc mới hiểu ý nàng. Thú thật nếu không phải mặt mày nàng nghiêm túc , hắn còn tưởng nàng tính dùng mấy lời thường dùng của những công tử phong lưu đào hoa ra ghẹo hắn. 

Cười nhẹ nhìn vào mắt Lý Liên, gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Tiểu cô nương này cử chỉ phóng khoáng , tự do . Như một ngón gió không bị thứ gì trói buộc. Những người như vậy , Yến Nhan không có cách nào từ chối . Từng thần thái , cử chỉ của nàng đều làm Yến Nhan vô cùng thoải mái. Có lẽ là duyên, có lẽ là phận, đã gặp nhau rồi, mà không đồng hành thì quả rất phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro