Chap 2: Tính cho cô ấy nghỉ phép dài hạn đi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tỏa Tỏa cầm que thử thai trong tay và đứng trong phòng tắm suy nghĩ rất lâu, trong suốt mối quan hệ với Tạ Hoành Tổ trong nửa tháng qua, cô thậm chí còn không nắm tay và hôn, thì chắc chắn không thể là của anh ta. Kể từ khi gặp Diệp Cẩn Ngôn, cô chưa từng có bạn trai, cô đã loại trừ rất nhiều khả như vậy chỉ để chuẩn bị tâm lý cho bản thân, để cô có thể chấp nhận kết quả này tốt hơn.

Không sai, chỉ có thể là Diệp Cẩn Ngôn đêm đó ở khách sạn Aranya!

Đầu óc cô tràn đầy tuyệt vọng khi có một đêm quan hệ lãng mạn với anh, anh say rượu đến mức không thể kiềm chế bản thân, anh không có ý thức khi làm điều đó, vì vậy... Đây có phải là một lời trêu ngươi của trời không?

"Cốc cốc," Nam Tôn vội vàng gõ cửa bên ngoài, "Tỏa Tỏa, cậu không sao chứ? Mình sắp muộn rồi, có thể cho mình đi tắm rửa trước được không? "

Lúc này Chu Tỏa Tỏa mới phản ứng lại, vội vàng nhét que thử thai vào túi đồ ngủ, "Ra ngay!"

Thấy cô đi ra, Nam Tôn vội vàng bước vào phòng tắm.

Lúc đó, trong biệt thự Sinan, Diệp Cẩn Ngôn đã tắm rửa sạch sẽ, vừa ăn sáng ở bàn ăn vừa xem tin tức tài chính buổi sáng, không biết vì lý do gì, suy nghĩ của anh cứ trôi đi trong vô thức, không thể tập trung vào tin tức. Đêm qua anh mơ thấy Tỏa Tỏa, lần đầu tiên anh mơ thấy nó kể từ sau đêm ở Aranya, và anh xấu hổ khi nói rằng anh nên mơ thấy cô mỗi đêm để anh thấy có cảm giác tội lỗi, để anh khó ăn, khó ngủ mà bù đắp cho những sai lầm của mình, nhưng anh chỉ mơ thấy đêm qua.

Trong giấc mơ, cô cười rất vui vẻ, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cô trước mặt anh, nhưng anh nghe thấy tiếng cười một cách sống động, anh cố gắng đuổi kịp, nhưng anh luôn chậm hơn vài bước. Anh tỉnh dậy trong một giấc mơ, anh không nói một lời nào với cô trong giấc mơ, anh cũng không hỏi câu mình muốn hỏi.

Anh khẽ thở dài khi nhai bánh mì trong miệng và tắt màn hình điện thoại để có thể tập trung vào bữa sáng.

Lúc Nam Tôn đi ra thay quần áo, thấy Tỏa Tỏa ngồi ở mép giường sững sờ, " Tỏa Tỏa cậu bị sao vậy?" Cô nghĩ rằng Tỏa Tỏa chưa tỉnh táo khi thức dậy vào buổi sáng, nên vội vàng thay quần áo, "Mình vẫn còn số tiền cuối cùng, sau khi có tiền lương và tiền thưởng tháng này, mình sẽ bắt đầu lên kế hoạch mua một căn nhà nhỏ cho chúng ta, và từ giờ trở đi mình Tưởng Nam Tôn sẽ chăm sóc cho Chu Tỏa Tỏa!"

Tỏa Tỏa sững sờ, không nghe thấy cô ấy nói gì, đầu óc rối bời, nhất thời không biết phải làm sao. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đột nhiên có thai, cô mang thai khi không có việc làm và không có thu nhập, cô phát hiện ra rằng mình có thai sau khi rời khỏi Diệp Cẩn Ngôn... Cô nên làm gì? Đến gặp anh với kết quả và nói anh chịu trách nhiệm với mình? Cô không tự tin, nếu cô ấy làm vậy, anh có thể phải chịu trách nhiệm vì thấy tội lỗi hơn là yêu thương cô... Cô đã có một thời gian khó khăn để quyết định, cô phải suy nghĩ kĩ về nó.

" Tỏa Tỏa?" Thấy cô không để ý đến mình, Nam Tôn vỗ vỗ vai cô, "cậu bị sao vậy?" Mình đang nói chuyện với cậu đó! "

"Hả, mình đang nghĩ đến điều gì đó, nên mình không nghe thấy."

Vẻ mặt Nam Tôn không vui, nhưng cô ấy không tranh cãi với cô, bởi vì cô đã gần muộn giờ làm rồi, " Tỏa Tỏa, cậu không được phép suy nghĩ vớ vẫn khi ở nhà đó, cậu phải nhanh chóng trở lại là Chu Tỏa Tỏa vui vẻ hoạt bát trước đây, cậu có nghe thấy không?"

"Ừm." Tỏa Tỏa gật đầu, nặn ra một nụ cười: "Được rồi, cậu nhanh đi làm đi, đừng để muộn!"

Khi Diệp Cẩn Ngôn bước vào văn phòng, Phạm Kim Cương chào hỏi, trong đầu Diệp Cẩn Ngôn lúc này có gì đó, không nghe thấy lời chào hỏi của Phạm Phạm, liền đi thẳng vào văn phòng.

Phạm Kim Cương cảm thấy có gì đó không ổn, và anh bắt đầu tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Aranya đêm đó, và anh ấy đã ủ rũ từ khi ở đó trở về. Buổi trưa lúc đi vào giao đồ ăn cho anh, anh không khỏi quan tâm đến anh ấy, "Diệp tổng, anh vẫn không hài lòng về chuyện của Đường Tân sao?"

"Không!" Anh vừa trả lời vừa ăn, Phạm Kim Cương gọi cho anh ba món nóng một món nguội, anh không muốn ăn thêm vài miếng. "Ăn xong rồi à?" Phạm Kim Cương nhìn anh ăn chưa đến năm phút đã đặt đũa xuống, "Anh không muốn ăn sao?"

Anh lắc đầu, "Buổi sáng tôi ăn nhiều rồi..."

Phạm Kim Cương đứng tại chỗ không rời đi, anh liếc nhìn bàn làm việc ở cửa, dì lao công mỗi ngày đều đến dọn dẹp, như thể bất cứ lúc nào Tỏa Tỏa cũng sẽ trở lại làm việc. Không có cô gái này trong văn phòng, thật sự tiếng cười và tinh thần giảm đi rất nhiều, ít nhất anh rất ít khi nghe và nhìn thấy lão Diệp cười.

"Chu Tỏa Tỏa vẫn chưa đến làm thủ tục từ chức, tôi có nên gọi điện nói với cô ấy không..." anh còn chưa nói hết nửa câu sau, đã nghĩ xem nên làm gì nếu để Lão Diệp tự mình nói.

Diệp Cẩn Ngôn nép mình trên ghế, đắm chìm trong điện thoại di động, để bản thân không có thời gian suy nghĩ vớ vẩn. Lần này anh không tự tin rằng cô gái này sẽ ngừng tức giận chỉ bằng một cú điện thoại của Phạm Kim Cương, dù sao anh cũng yêu cầu Phạm Kim Cương nói rằng cô nên đừng đi theo nữa, anh để Phạm Kim Cương làm đủ chuyện tốt xấu, nhưng anh lại không vui. Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng trong lòng anh vẫn có sự mong đợi, "Hãy tính cô ấy nghỉ phép dài hạn đi, chúng ta sẽ nói về phần còn lại sau."

"Lương cơ bản vẫn được trả?"

"Ừm." Hắn gật đầu: "Cậu ra ngoài được rồi, buổi trưa tôi sẽ nghỉ ngơi một lát!" "

Lúc tám giờ tối, Tỏa Tỏa nhận được điện thoại của Phạm Kim Cương, lúc đó Diệp Cẩn Ngôn vừa rời khỏi văn phòng, Phạm Kim Cương gọi cô: " Tỏa Tỏa, cô đang ở đâu?" Đầu tiên anh kiểm tra xem cô vẫn còn ở Thượng Hải, bởi vì cô đã gửi một tin nhắn nói rằng cô đã rời đi, và anh không chắc liệu cô sẽ rời khỏi Aranya hay rời khỏi Thượng Hải.

"Tôi đang ở nhà..." Tỏa Tỏa có chút bực bội khi nghe thấy giọng nói của Phạm Kim Cươn, như thể cô nghe thấy giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn, cô thậm chí còn không đủ can đảm để gọi anh ta, cô nghẹn ở cổ khi nghe câu nói của anh "Tôi đã từng có một cô con gái, sinh cùng ngày, cùng tháng và cùng năm với cô" vào đêm Aranya.

Phạm Kim Cương nghe thấy giọng nói của cô không đúng, vì vậy anh hỏi: "Tôi có thể đến gặp cô không?" "

Tỏa Tỏa do dự trong điện thoại, cô đặc biệt muốn gặp Phạm Kim Cương, muốn hỏi anh thật nhiều câu hỏi, lẽ ra cô nên tự mình hỏi Diệp Cẩn Ngôn những câu hỏi đó, nhưng lúc này cô lại rơi vào do dự, bởi vì sự suất hiện đột ngột của sinh mệnh nhỏ trong bụng.

" Tỏa Tỏa? Cô có đang nghe không? Phạm Kim Cương hỏi: "Anh chờ lát, tôi sẽ đến ngay bây giờ, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro