Chap 20: Anh thực sự coi tôi như con gái sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Cẩn Ngôn ngồi trên ghế phụ như mất hồn, trên trán đã xuất hiện một tầng hạt mồ hôi mịn.

"Người bạn đang mang thai mà cậu nóng lòng muốn quay lại gặp trong cuộc họp thường niên năm 2018 là Tỏa Tỏa, đúng không?" Anh nói điều này giống như một người đàn ông có tội ngồi trước tòa chờ thẩm phán tuyên án.

Diệp Cẩm gật đầu, hắn kể cho anh nghe hắn gặp Chu Tỏa Tỏa ở Bắc Kinh như thế nào, tại sao cô cùng hắn đến Tô Châu, cô đến Bắc Kinh bằng cách nào. Diệp Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy một nỗi đau lòng mà trước đây anh chưa từng cảm thấy, dường như có thứ gì đó bị mắc kẹt chặt chẽ trong cổ họng, anh cảm thấy hơi thở của mình hơi nặng nề. Khi nghe tin Tỏa Tỏa quyết định rời khỏi Tô Châu vì sự tham vọng khi say xỉn của Diệp Cẩm, anh thực sự muốn đấm mạnh vào anh ta, nhưng cú đấm cuối cùng đã rơi vào chân anh.

Thật đau lòng, nhưng nó vô dụng so với những đau khổ mà Tỏa Tỏa đã phải chịu đựng trong năm năm qua, làm thế nào cô ấy vượt qua được năm năm này? Làm thế nào cô ấy vượt qua hai năm cô ấy ở Bắc Kinh? phải đi làm và mang theo Tiểu Khải, cô ấy đã vất vả như thế nào... Có thể đã có nhiều đêm đen tối khiến cô suy sụp, khóc một mình, hoặc có thể cô nghiến răng kiên trì khi nghĩ về Tiểu Khải, anh đã ở đâu trong những khoảnh khắc cô khó khăn nhất? Loại đau đớn và tội lỗi này không kém gì khi anh mất Mẫn Nhi, nhưng không sao... Thật tốt khi họ được an toàn, nếu không đây sẽ là một cái lồng tội lỗi cho anh sống trong kiếp này và kiếp sau!

Xe của Diệp Cẩm đậu ở cổng một chung cư cũ bên ngoài đường vành đai năm, Diệp Cẩn Ngôn kéo cửa xe đi xuống lầu, " Tỏa Tỏa ở đây?" "Anh có chút hoài nghi.

"Ừm, cô ấy nói tiền thuê nhà ở đây rẻ, nhưng đi làm xa hơn một chút." Diệp Cẩm đi phía trước, dẫn đường cho anh, "Đừng lo quá, cô ấy chắc chắn sẽ quay về, cô ấy đã không còn là tiểu cô nương bốc đồng như năm năm trước nữa!" "

Năm năm trước, cô ấy 26 tuổi và anh ấy 50 tuổi!

Năm năm sau, cô 31 tuổi, còn anh 55 tuổi...

Diệp Cẩn Ngôn có thể không cần suy nghĩ tính toán kĩ những thứ này, anh mở miệng liền cảm thấy vừa hối hận vừa đau khổ. Anh cảm thấy tiếc cho những đau khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng trong năm năm, và tiếc rằng cô ấy đã lãng phí năm năm vô ích!

Diệp Cẩm gõ cửa ở phía đông lầu hai, nhưng không có phản ứng. Diệp Cẩn Ngôn đi theo phía sau hắn, nhìn tòa nhà này, khoảng hai mươi, ba mươi năm. Càng nhìn vào đây, anh càng cảm thấy đau lòng và hối hận...

"Hay chúng ta ra ngoài tìm cô ấy một lần nữa?" Diệp Cẩm đề nghị chờ đợi như thế này sẽ không có ý nghĩa gì.

Diệp Cẩn Ngôn lắc đầu: "Tôi sẽ đợi ở đây, cô ấy nhất định sẽ trở lại!" "

Diệp Cẩm bất lực nhìn anh, đành phải gật đầu: "Vậy tôi sẽ đợi cùng anh?" "

"Không cần, cậu đi bận việc trước đi!" Diệp Cẩn Ngôn lập tức cự tuyệt hắn, anh muốn ở một mình một lát, anh muốn một mình đợi cô trở về.

"Vậy... Anh ở đây đợi một mình à? Tôi vẫn còn một việc phải làm vào buổi chiều, tôi sẽ quay lại khi tôi xong việc!" Diệp Cẩm giơ tay lên nhìn đồng hồ, "Gần một giờ rồi, anh có muốn xuống lầu ăn chút gì không?" "

Diệp Cẩn Ngôn bướng bỉnh lắc đầu, vén quần lên ngồi trên bậc thềm, lông mày vẫn chưa duỗi ra từ khi lên xe, anh vẫn như vậy.

Chu Tỏa Tỏa đưa Tiểu Khải lên lầu hai, trốn một lúc lâu, Tiểu Khải bối rối hỏi cô tại sao lại rời đi, cô im lặng và không thể trả lời... Bởi vì những lo lắng từ nhiều năm trước vẫn là nỗi lo lắng của cô bây giờ.

Buổi chiều, cô đưa Tiểu Khải đến sân chơi trong trung tâm thương mại, nhìn cậu vui vẻ chơi đùa một buổi chiều, còn cô ngồi một mình bên cạnh một buổi chiều cho đến khi buổi tối phải quay lại!

Diệp Cẩn Ngôn cúi đầu vùi mặt vào giữa hai chân, ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân, mỗi lần ngẩng đầu lên, ánh mắt lại tràn đầy mong đợi, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa.

Lần trước anh ngẩng đầu nhìn lên, thật sự là Chu Tỏa Tỏa, lúc đó mặt trời đã lặn ở bên ngoài, Diệp Cẩm không thể đến trong chốc lát vì công việc.

Chu Tỏa Tỏa thấy đó là anh, cả người sững sờ, Tiểu Khải đã mệt vì chơi đùa nhiều nên ngủ thiếp đi trên lưng cô. Diệp Cẩn Ngôn vội vàng đứng dậy, nhưng anh hơi loạng choạng một chút, bởi vì đã ngồi một chỗ một lúc lâu, anh kịp thời bám vào tay vịn cầu thang.

" Tỏa Tỏa," anh khiêm tốn gọi, mong cô trả lời.

Chu Tỏa Tỏa phớt lờ anh, khó khăn lấy chìa khóa từ trong túi ra, định mở cửa, nhưng vô tình làm rơi chìa khóa xuống đất vì cô đang bế Tiểu Khải.

Diệp Cẩn Ngôn cúi xuống giúp cô nhặt lên, giúp cô mở cửa. Cô do dự một lát rồi bế Tiểu Khải vào nhà. Anh đứng yên và không dám đi vào vì chưa nhận được chỉ thị của cô.

Đặt Tiểu Khải xuống, Chu Tỏa Tỏa quay đầu đóng cửa lại, Diệp Cẩn Ngôn lại gọi " Tỏa Tỏa ", nhưng cô không để ý.

Cầu thang im lặng trong giây lát, anh đứng yên, sự khó chịu trong dạ dày càng lúc càng mạnh.

Chu Tỏa Tỏa yếu ớt dựa vào cửa, im lặng khóc, cô không muốn để anh thấy mình xấu hổ như vậy, dường như cô nhìn thấy tội lỗi trên mặt anh, đó cũng là điều cô không muốn nhìn thấy, cô không muốn anh bù đắp cho mình vì tội lỗi...

Điện thoại di động đang sạc của cô rung lên, chính là Diệp Cẩm gọi tới, nói Diệp Cẩn Ngôn đã ngồi bên ngoài một ngày, chưa ăn cơm trưa hay ăn tối. Anh an ủi cô rất lâu, hy vọng cô sẽ không tức .

Chu Tỏa Tỏa đang nhìn lỗ nhỏ trên cửa, nhìn Diệp Cẩn Ngôn ở bên ngoài, anh cuộn tròn ngồi trên bậc thềm, trông có vẻ không thoải mái. Cô quay lại và ngồi trở lại trên chiếc ghế dài, hy vọng rằng anh sẽ rút lui. Cô nhớ lúc trước Phạm Kim Cương chuẩn bị bữa trưa cho anh, nếu buổi tối anh làm thêm giờ trong công ty thì sẽ sắp xếp bữa tối, sẽ không để anh đói.

Sự tàn nhẫn của cô kéo dài chưa đầy nửa giờ, cuối cùng cô đã mủi lòng và mở cửa.

Khi Diệp Cẩn Ngôn nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên, trên trán có những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu, sắc mặt càng tái nhợt dưới ánh sáng mờ ảo.

" Tỏa Tỏa..."

"Vào đi!" Cô rời khỏi cửa, xoay người đi vào phòng. Được phép, Diệp Cẩn Ngôn thận trọng bước vào nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại, vì sợ làm ồn đến Tiểu Khải đang ngủ.

Trong phòng khách không thấy Chu Tỏa Tỏa thấy đâu, anh đi theo giọng nói đi tìm cô, cô đang mặc tạp dề nấu mì trong bếp.

Diệp Cẩn Ngôn dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng cô, ánh mắt ướt át, đau bụng ít hơn nhiều so với cơn đau trong lòng lúc này.

" Tỏa Tỏa, tôi xin lỗi..."

Chu Tỏa Tỏa dừng lại khi cô đang khuấy mì, nước mắt trào ra như những hạt cườm bị đứt sợi, cô khẽ nức nở, không muốn bị nghe thấy, nhưng anh vẫn được nghe thấy.

"Tôi không biết em đã... Tôi thậm chí không thể nhớ những gì đã xảy ra đêm đó, tôi không bao giờ dám nghĩ về nó, nó rất không thật!" Lời nói của Diệp Cẩn Ngôn bối rối, anh chỉ biết muốn khẩn trương bày tỏ sự hối hận và áy náy, "Diệp Cẩm nói cho tôi biết..."

"Nếu anh ở đây để bày tỏ tội lỗi và xin lỗi, tôi đã nhận nó, không sao đâu!"

"Tất cả đều là lỗi của tôi, lẽ ra tôi nên gọi điện thoại cho em sớm hơn, tôi không nên để em một mình gánh vác nhiều như vậy, tôi nợ em và Tiểu Khải quá nhiều..."

"Tôi đã nói là tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi, không cần xin lỗi nữa, không cần tự trách mình,việc sinh ra Tiểu Khải là do tôi quyết định, không phải lỗi của anh!" Chu Tỏa Tỏa đem mì luộc mang lên bàn, anh đi theo

"Sau khi ăn xong anh có thể trở về!" "

Diệp Cẩn Ngôn ngồi vào bàn, nhìn sợi mì trong bát trước mặt, nước mắt không kìm được trượt xuống bát. Anh tháo kính xuống, dùng tay che mặt, lẽ ra anh không nên cư xử xấu hổ như vậy trước mặt cô.

" Tỏa Tỏa, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi!" Anh hạ mình cúi đầu xuống khiêm tốn cầu xin, giống như cô ấy khiêm tốn hạ mình trước mặt anh ở Aranya, câu nói của cô ấy "Tôi không cần bất kì người trẻ tuổi tài giỏi nào, tôi chỉ cần anh". Dường như vào lúc này cuối cùng anh cũng nhận ra cảm giác cô đã trãi qua, cảm giác này còn dau hơn cả chết.

"Anh thật sự coi tôi như con gái sao?" Diệp Cẩn Ngôn không ngờ rằng năm năm sau cô vẫn còn nhớ sự việc này. Sững sờ một lát, sau đó cắn môi dưới vô cùng hối hận, tuyệt vọng lắc đầu.

"Tôi nghĩ đây là một lý do để tách biệt hoàn toàn thế giới giữa em và tôi, và em có thể bắt đầu cuộc sống bình thường của mình thật tốt. Lúc đó, tôi cũng tự thuyết phục bản thân coi em như con gái, nhưng khi em biến mất trong thế giới của tôi, tôi rõ ràng chắc chắn rằng đó là một loại tình yêu khác!" Anh cố gắng bình tĩnh lại, giải thích cho cô nhiều nhất có thể, hy vọng có thể loại bỏ cụm từ này ra khỏi trái tim cô một lần và mãi mãi.

"Anh luôn cảm thấy cái gì tốt cho họ thì nó tốt, tất cả đều là bệnh nghề nghiệp của anh với tư cách là một người lãnh đạo, anh luôn sắp xếp nó cho người khác, những gì anh nghĩ là tốt, anh đã thực sự hỏi họ cần gì chưa?" Chu Tỏa Tỏa xúc động, lấy tay che mặt, khóc lóc thảm thiết.

Cô ấy nói đúng, anh luôn tự cao tự đại giúp người khác sắp xếp mọi thứ. sắp xếp cho Mẫn Nhi đi du học, sắp xếp để cô chấp nhận những gì công chúng nghĩ là tình cảm bình thường, nhưng chưa bao giờ nghĩ về những gì họ thực sự cần!

"Anh có muốn ăn không? Nếu không thì anh có thể đi rồi! "

"Tôi ăn, tôi ăn!" Anh ngấu nghiến sợi mì, chậm rãi nhai, đưa cho cô cái bát rỗng, hy vọng có được một chút hiểu biết từ cô.

"Được rồi, anh đi đi, tôi còn phải đi thu dọn đồ đạc nghỉ ngơi!" Chu Tỏa Tỏa đứng dậy ra lệnh đuổi khách, nhưng đây không phải là những trái tim cô muốn.

"Tỏa Tỏa, em có nghe thấy tôi nói không?"

"Nếu anh muốn bù đắp vì tội lỗi, vậy thì anh không cần phải làm như vậy, Tiểu Khải không cần anh thừa nhận vì tội lỗi, năm năm qua khi không có anh chúng tôi vẫn sống rất tốt!"

Đây là điều khó chấp nhận nhất đối với Chu Tỏa Tỏa kể từ năm năm trước, cô nghĩ anh anh muốn bù đắp và thừa nhận Tiểu Khải là vì áy náy, đó không phải là điều cô muốn.

Diệp Cẩn Ngôn bị đẩy ra khỏi cửa, nhìn bóng tối trong cầu thang, im lặng thở dài.

Chu Tỏa Tỏa muốn ở một mình và yên tĩnh, nhưng may mắn thay, lời giải thích của anh rằng tình cảm anh dành cho cô không còn liên quan đến con gái anh nữa, và cuối cùng anh đã thừa nhận rằng đó tình yêu khác nhau... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro