Chap 37: Nhưng con người đã thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, Chu Tỏa Tỏa không nói lời nào, nhưng cô sâu sắc cảm nhận được quan hệ giữa Tiểu Khải và Diệp Cẩn Ngôn đã có một số thay đổi. Mặc dù anh đưa cậu đi ăn pizza gà rán, mặc dù hôm nay anh cho cậu trốn học để chơi, nhưng Tiểu Khải cũng không đặc biệt phản kháng anh, ngay cả Tiểu Khải cũng trốn trong vòng tay anh cười khi vừa rồi cô nói về anh. Cô luôn lo lắng Tiểu Khải sẽ khó chấp nhận anh, dù sao anh cũng bỏ lỡ bốn năm trưởng thành quý giá nhất của thằng bé, cô cũng lo lắng rằng tuổi thơ của cậu sẽ bị ảnh hưởng bởi việc thiếu vai trò của một người cha trong việc hình thành nhân cách của cậu. Nhưng bây giờ có vẻ như cô có thể mong đợi một cái gì đó......

"Tỏa Tỏa, anh nhờ Phạm Kim Cương tìm một căn hộ gần công ty luật, có một trường mẫu giáo gần đó, anh đang nghĩ...... Em và Tiểu Khải nên dọn đến đó ở! Diệp Cẩn Ngồi ngồi ở ghế phụ, quay đầu lại: "Mỗi ngày em đều dậy quá sớm, em sẽ rất vất vả, Tiểu Khải cũng vất vả nhiều!" "

Chu Tỏa Tỏa có chút do dự, nhưng cô cũng khăng khăng, cô vẫn hy vọng mình có thể cho Tiểu Khải một cuộc sống tốt hơn nhờ nỗ lực của bản thân, đây là sự bướng bỉnh của cô, cô lắc đầu, "Không, như bây giờ là tốt rồi!" Mặt khác, cô cũng có chút tức giận vì hôm nay Diệp Cẩn Ngôn cho Tiểu Khải chốn học để chơi với mình, cô không hoàn toàn chắc chắn là anh đang cố gắng bù đắp cho cô vì áy náy hay......

Lời từ chối của cô khiến Diệp Cẩn Ngôn có chút thất vọng, anh mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không biết mình không đủ tốt ở đâu, vẫn không thể đến gần cô. Anh đang trong trạng thái thôi miên và nhớ lại khoảng thời gian say xỉn kéo dài trong biệt thự Sinan, rõ ràng cô đang tự phục vụ cho anh, nhưng sao bây giờ trong cô lại lạnh lùng như vậy?

Xe dừng lại dưới lầu chung cư nơi Chu Tỏa Tỏa sống, Diệp Cẩn Ngôn bảo Phạm Kim Cương đợi trong xe, anh giúp cô mang đồ lên.

"Tỏa Tỏa," anh thấy Tiểu Khải vào phòng ngủ nên đi theo Chu Tỏa Tỏa vào bếp, cô định nấu bữa tối cho Tiểu Khải, có thể thấy cô phải đi làm và chăm sóc Tiểu Khải, cô thật sự rất mệt.

"Tỏa Tỏa, anh muốn hỏi em một chuyện......"

"Anh nói đi!" Cô khéo léo rửa và thái rau.

"Lần trước ở Sinan......," anh dừng lại, "chúng ta là như thế......Gọi là gì? "

Hành động thái rau của Chu Tỏa Tỏa đột nhiên dừng lại, "Nhu cầu cá nhân của mỗi người......"

"......" Diệp Cẩn Ngôn không trả lời được, anh không ngờ cô lại trả lời như vậy, anh có chút thất vọng, trong lòng không thoải mái, loại khó chịu này không kém gì suy nghĩ và cảm giác tội lỗi của anh đối với cô trong năm năm qua, "Năm năm này...... Em và những người khác có như vậy không? "

"......" Chu Tỏa Tỏa không trả lời, cô đột nhiên cảm thấy anh chính là điều mà cô mong đợi năm năm trước, nhưng năm năm sau khi anh ngập ngừng hỏi cô về suy nghĩ của cô, cô đã lảng tránh, "Năm năm trước, em còn quá non nớt để có Tiểu Khải...... Em xin lỗi! Anh không cần phải cảm thấy tội lỗi, đó không phải là lỗi của anh, là em tự cho mình thông minh! "

"Tỏa Tỏa," anh thì thầm với cô, "em đừng nói gì cả, được không? Anh không muốn nghĩ về nó......"

"Con người không thể lúc nào cũng sống trong quá khứ, họ phải nhìn về phía trước!" Chu Tỏa Tỏa ngắt lời anh: "Anh và Phạm Phạm cùng đến ăn cơm đi." "

"Không cần, em và Tiểu Khải cứ ăn đi......" Diệp Cẩn Ngôn vô cùng thất vọng, bởi vì câu nói "Con người không thể luôn sống trong quá khứ", dường như chỉ có anh sống trong khoảng thời gian hạnh phúc khi cô làm trợ lý của anh "Anh đi trước!" "

Mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa bên ngoài, Chu Tỏa Tỏa dừng động tác trong tay, giơ tay lên lau nước mắt, cô không muốn sống trong quá khứ, bây giờ cô phải nuôi nấng Tiểu Khải, cô đã có "hôn nhân", cô không còn có thể làm những gì mình muốn như trước, cô luôn cảm thấy tội lỗi và hối hận vì giấy chứng nhận kết hôn giả để làm hộ khẩu cho Tiểu Khải, cô không thể theo bước chân của anh khắp nơi để khảo sát dự án một mình, cô không còn là Chu Tỏa Tỏa mà anh thích......

Thứ mà Phạm Kim Cương nhìn thấy chính là Diệp Cẩn Ngôn đã mất hồn, "Diệp tổng," cậu thận trọng hỏi: "...... Trở về khách sạn sao? "

"Ừm......" Anh dựa vào cửa sổ xe, nhìn căn phòng trên lầu hai, anh còn cần phải làm gì nữa?

Khi xuống xe, Phạm Kim Cương chỉ hỏi về ngôi nhà, "Diệp tổng, nhà ......."

"Tiền không phải đã thanh toán xong rồi sao? cứ để đó trước đi!" Giọng điệu của anh mất đi sự uy nghiêm của trước đây, anh cô đơn hơn một chút.

"Diệp tổng, nếu anh không sao thì chúng ta uống một ly nhé?"

"Hả? ...... Ồ! "

Trong quán rượu bên cạnh khách sạn, Diệp Cẩn Ngôn tự rót cho mình ba ly rượu ngoại, cổ họng có chút cay. Phạm Kim Cương đưa khăn giấy cho anh, hỏi: "Diệp tổng, anh đây là...... Cãi nhau với Tỏa Tỏa à? "

"Hừ......" Diệp Cẩn Hiên khịt mũi lạnh lùng, khóe miệng giật giật, "Tôi hy vọng cô ấy sẽ cãi nhau với tôi...... Tiểu Phạm, cậu có nghĩ rằng cô ấy đã thay đổi không? "

Phạm Kim Cương khẽ cau mày, lại lắc đầu: "Tôi không nghĩ cô ấy đã thay đổi...... Dường như đã có một chút thay đổi, trưởng thành và ổn định hơn, không còn cuốn cuồng như trước nữa! "

"Thành thật nói cho tôi biết, đêm ở Aranya năm năm trước cậu có gọi cô ấy đến không?"

"......" Phạm Kim Cương nhớ rõ tối hôm đó anh đang nghe điện thoại, về phần cô có đến hay không, anh thật sự không chắc chắn, "Tôi đã gọi, nhưng không biết cô ấy có đến hay không!" "

Khóe miệng Diệp Cẩn Ngôn nâng lên, hài lòng gật đầu nói: "Tôi biết rồi!" Anh vui vẻ uống thêm một ly nữa, "Cô bé ấy đã trưởng thành, cuối cùng cũng trưởng thành...... "Tiểu cô nương lớn lên đã học được ngụy trang, học được cách lý luận, giống như anh ban đầu, kìm chế mình tự chối bỏ mong muốn bản thân."

Phạm Kim Cương chỉ cảm thấy tối nay tâm trạng anh không tốt lắm, không biết hai người bọn họ nói gì sau khi đi theo Tỏa Tỏa lên nhà, người say rượu trước kia lại quay lại, "Diệp tổng, anh không sao ?" "

Anh lắc đầu, "Tôi có thể làm sao? tôi nên hạnh phúc vì đã nhặt được một đứa con trai!" "

"Tiểu Khải rất giống anh!" Nói đến Tiểu Khải, Phạm Kim Cương cũng rất thích, trên mặt nở nụ cười, "Chu Tỏa Tỏa đã giáo dục thằng bé rất tốt, đứa nhỏ này quá nhạy cảm, có đôi khi nhạy cảm khiến người ta cảm thấy phiền muộn!"

"Đó là lý do tại sao tôi yêu cầu cậu tìm một căn hộ và một trường học, chỉ với hy vọng rằng tôi có thể bù đắp cho họ và cho họ một cuộc sống tốt hơn......"

"Diệp tổng, anh có cảm thấy tội lỗi không?" Hắn trịnh trọng hỏi: "Lúc trước tôi không rõ ý của anh, tôi không dám xác nhận suy nghĩ của tôi với anh khi ở trước mặt anh, cho nên tôi chỉ có thể xấp xếp sau lưng anh. Nhưng bây giờ Tiểu Khải đã lớn như vậy...... Đó là sự thật, tôi không nghĩ có gì để che giấu. Anh thực sự coi Tỏa Tỏa như con gái sao? "

Anh mỉm cười lắc đầu: "Cậu cho rằng bọn họ giống nhau sao?" "

"Không có!"

"Người ngoài có thể nhìn thấy, nhưng tôi phải nói dối chính mình......"

"Anh còn thích cô ấy không?"

Diệp Cẩn Ngôn nhấp một ngụm rượu, gắp vài quả khô cho vào miệng, ngẩng đầu lên, anh xấu hổ khi thừa nhận trước mặt hắn, quả thực là vậy, thừa nhận mình thích trước mặt cấp dưới thật sự là xấu hổ.

Sau một vài do dự, anh nhìn lên trần nhà và gật đầu, "Nhưng con người đã thay đổi......"

Phạm Kim Cương mím môi, gật đầu: "Tôi hiểu rồi!" " 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro