Chap 65: Là Một Khởi Đầu Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù tôm càng xanh và xíu mại được đặt trên bàn, Chu Tỏa Tỏa vẫn tỏ vẻ không hài lòng, trước mặt Tiểu Khải, cô chỉ có thể nói mình không thoải mái lắm. Tiểu Khải áp sát trái tim mẹ, đưa tay sờ sờ bụng mẹ hỏi: "Mẹ có đau bụng không, Tiểu Khải sẽ xoa cho mẹ." Cậu nhớ rằng thỉnh thoảng, mẹ cậu sẽ bị đau bụng.

"Không sao, mẹ không sao." Chu Tỏa Tỏa sờ sờ đầu trấn an cậu: "Con cũng ăn một ít đi!" "

"Chú Phạm đã mua đồ ăn cho con ăn rồi."

Diệp Cẩn Ngôn chủ động dùng găng tay bóc tôm càng xanh cho cô, anh chưa bao giờ thích ăn những thứ này, đặc biệt là những thứ có vỏ như này, quá phiền phức, anh thà không ăn còn hơn. Vỏ cứng đến nỗi một vài móng vuốt vô tình đâm thủng găng tay chích vào ngón tay của anh, nhưng sắc mặt anh vẫn không thay đổi đặt con tôm đã bóc vỏ lên đĩa trước mặt cô. Chu Tỏa Tỏa nhìn miếng thịt trên đĩa, nhớ tới nhiều năm trước chính là tôm càng xanh và đồ ăn mang đi của anh đã chiếm được trái tim cô, bây giờ còn là tôm càng đã bóc vỏ, cô lại mủi lòng.

Trên đường về nhà, Tiểu Khải buồn ngủ, có lẽ ban ngày chơi đùa quá vui vẻ ở nhà trẻ, nên cậu ngủ thiếp đi trên ghế trước khi về nhà.

Diệp Cẩn Ngôn đi tới cửa, ẫm con trai trên tay, nhưng lại bị Chu Tỏa Tỏa ngăn lại: "Đưa cho em, anh nghỉ ngơi sớm đi!" "

"Thằng bé khá nặng, để anh ẫm nó."

"Không cần, ẫm thằng bé suốt năm năm nay em thấy cũng không quá nặng."

Anh vừa mới quay lưng.

Hành lang có rất nhiều người vừa mới tan làm trở về, nên anh chỉ đành đứng ở cửa, hơi cau mày. Anh đang nghĩ nếu là tính cách của cô năm năm trước, cô nhất định sẽ vội vàng hỏi anh, nhưng hôm nay cô chỉ bình tĩnh, không phải cô đã nói sẽ bắt đầu lại từ đầu sao, tại sao cô lại đột nhiên không quan tâm......

Cuối cùng anh cũng trở về phòng của mình.

Trên tấm thảm trước cửa sổ kính, có nửa ly rượu whisky với đá, có người khẽ thở dài, điện thoại di động trong tay vẫn ở trên giao diện quay số. Anh gác lại công việc khó khăn trong ngày, cẩn thận suy nghĩ về thời gian và những mảnh ghép giữa anh và cô. Năm năm trước anh đã từ chối cô, anh đã lợi dụng Mẫn Nhi làm lá chắn, anh chưa bao giờ sử dụng lý do khập khiễng của anh và những người phụ nữ khác để từ chối cô, anh chưa từng thử, cũng chưa từng nghĩ tới. Chỉ là trùng hợp khi anh nhận thấy rằng một cô bé có tình cảm kỳ lạ với mình, anh đã cố gắng sử dụng cơ hội này, nghĩ rằng nó có thể được sử dụng như một chất xúc tác để đẩy nhanh sự thăng hoa của mối quan hệ này. Bây giờ xem ra như Phạm Kim Cương đã nói, cô quan tâm rất nhiều, cậu ấy nói với tính cách của cô, cô nhất định sẽ tiếp nhận.

Chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống cổ họng đi vào trái tim anh, khiến anh tỉnh táo lại một chút. Trong lòng anh vẫn đang lên kế hoạch hy vọng sẽ có mối quan hệ rõ ràng với cô càng sớm càng tốt, thay vì chỉ được giới thiệu là "cha của Tiểu Khải" trước mặt người ngoài.

Cô ấy đã "nắm bắt" được không? Dường như là không, anh hơi nao núng, nhưng vẫn bấm số......

"Tỏa Tỏa ......"

"Có chuyện gì!"

"Em ngủ chưa?"

"Chuẩn bị ngủ!"

"......"

"Nếu không có gì thì em cúp mấy đây!"

"Chờ một chút......" anh ngập ngừng, "Tỏa Tỏa, em...... bây giờ, vẫn thích anh, phải không? "

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Anh mím môi vì sự kém quyết đoán của màn đêm, "Anh không chắc ......"

"Anh muốn biết sao?"

Anh cười tủm tỉm gật đầu: "Ừm......"

"Một tách trà mạnh vẫn còn vị sau khi uống ba lần, nhưng rất khó để nếm lại vị trà khi anh uống nó mười lần. Đã năm năm rồi...... Em chỉ biết rằng có một người luôn ở trong trái tim em, và em luôn thích anh ấy, nhưng làm thế nào để hòa hợp với anh ấy, làm thế nào để thích anh ấy, em vẫn đang tìm kiếm nó, thay vì nhớ lại những gì em thích năm năm trước, tốt hơn là bắt đầu lại sau năm năm. Thành thật mà nói, em cũng không có nhiều niềm tin vào anh, không phải năm năm trước, và thậm chí ít hơn năm năm sau...... Em chỉ có thể đảm bảo rằng trong năm năm qua trong trái tim em chỉ có mình anh, nhưng em không thể đảm bảo rằng bất cứ ai bên ngoài em cũng sẽ làm như vậy, giống như em đã quyết định lúc đầu rằng anh chỉ đến với em vì Tiểu Khải là con trai của em. "

"Em muốn bắt đầu lại như thế nào?"

"Là một khởi đầu mới!"

Anh gật đầu, thở dài không để ý đến cô, "Được......"

Whiskey phải được uống từ từ, và anh cũng cần thời gian để suy nghĩ từ từ.

Anh suy nghĩ lại cẩn thận về năm năm qua, trong năm đầu tiên, anh luôn nghĩ về cô vì cảm giác tội lỗi của mình. Năm thứ hai, vì thời gian, cảm giác tội lỗi này đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, và tình yêu ẩn giấu trong lòng anh cũng đã phai nhạt đi rất nhiều. Năm thứ ba, vì dịch bệnh, anh bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của cô, như thể anh đang lo lắng cho một người bạn cũ ẩn sâu trong trái tim anh. Năm thứ tư, bởi vì Thư viện Thanh Ngôn bận rộn, xem ra anh đã trở về thời điểm không quen biết cô, trong mắt anh chỉ có công việc. Vào năm thứ năm, anh gặp lại cô khi anh nghĩ rằng anh đang ở tận cùng thế giới, và có một cậu bé trông giống anh bên cạnh. Đột nhiên, có một đứa con trai, thằng bé xuất hiện khi anh nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ liên quan đến thế hệ tiếp theo trong kiếp này. Anh dường như đột nhiên hiểu được những lo lắng ban đầu của cô, vì con trai ruột của mình, anh đã chủ động tiếp cận họ, vì một nửa là cảm giác tội lỗi, một nửa là tình yêu đã chôn vùi trong trái tim anh từ lâu.

Lúc này, cuối cùng anh cũng hiểu đúng những gì cô nói về việc bắt đầu lại. Anh có thể có quyền lực trong lĩnh vực kinh doanh, nhưng anh cần phải chân thành trong mối quan hệ của mình!

Sau khi đàm phán kinh doanh với công ty quản lý, anh lại hẹn gặp Tiểu Hà ở một nhà hàng rất đắt tiền.

"Diệp tổng, hôm nay ......"

"Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp, cũng như ...... Chúng tôi đã đồng ý trước đó," anh nói, mang một ly nước chanh vào trong, "Dùng nước thay rượu, cảm ơn cô!" "

Tiểu Hà không phản ứng một chút, nói chính xác, cô không chắc mình có hiểu đúng câu này hay không. Hơn một tuần trước, anh chủ động mời mình đi ăn tối, lúc cô đi vào khóe miệng còn tươi cười, lúc đi ra thì khóe miệng lại rủ xuống. Anh nói về việc anh đã gặp Tỏa Tỏa năm năm trước, Tiểu Khải đã đến như thế nào, anh đã vượt qua năm năm qua như thế nào và anh đã gặp họ ở Bắc Kinh như thế nào. Anh nói rằng cô vẫn còn trẻ và sẽ có những người tốt hơn đang đợi cô cách đó không xa, cô không thể kìm được nước mắt trước mặt anh. Anh nói rằng mọi người sẽ có những lúc họ làm những điều sai trái trong cuộc sống của họ, nhưng không phải ai cũng có cơ hội để sửa chữa nó, bây giờ cơ hội đang ở trước mặt anh , anh không thể để vuột mất cơ hội này, hy vọng cô có thể giúp anh.

"Ý anh là...... Không cần tôi nữa?" Một lần nữa, Tiểu Hà không kìm được đôi mắt đỏ hoe.

Diệp Cẩn Ngôn cười tự ti gật đầu: "Xin lỗi...... Chắc cô nghĩ tôi như thế này rất nực cười, tôi đã nghĩ về những gì tôi đã làm gần đây," anh nói, lắc đầu và mỉm cười gượng gạo, "Tôi có thể nói là rất ngây thơ." "

"Không, tôi không nghĩ nó ngây thơ!"

"Được rồi," khóe miệng anh lại nhếch lên, "đừng nói về nó nữa, để làm cô vui, tôi chỉ có thể cảm ơn và xin lỗi cô bằng nước thay cho rượu!" "

Lần này, Tiểu Hà vẫn đi vào với khóe miệng nhếch lên, và đi ra với khóe miệng rủ xuống. Trên đường trở về, cô nghĩ nếu có lựa chọn, cô thà không ăn hai bữa tối riêng biệt này, ít nhất cô vẫn còn hy vọng, cho dù đứng nhìn từ xa, cô cũng sẽ hài lòng.

Diệp Cẩn Ngôn bảo tài xế đưa cô trở về, anh lần lượt đi dọc theo đèn đường, trái tim càng lúc càng sáng ngời.

Ở ghế sau, Tiểu Hà ngồi ở chỗ đã ngồi, nhớ lại lời nói của anh khi họ chia tay vừa rồi.

"Lần đầu tiên tôi gặp cô trong văn phòng, tôi đã nghĩ cô là Tỏa Tỏa, và ngay lúc đó tôi dường như đột nhiên mất tập trung, nhiều nơi của cô rất giống với cô ấy...... Sau này, ở Thượng Hải, nếu cần giúp đỡ, cô có thể đến Tinh Ngôn tìm tôi. "

Anh ấy nói rằng "anh mất tập trung trong giấy lát" và nói "cô rất giống cô ấy" khiến cô rơi vào trạng thái thôi miên một lần nữa...... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro