Tự chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ, đừng khóc ." Đường Trì nhẹ nhàng giật ống tay áo mẫu thân.

Lấy ra khăn tay ấn ấn khóe mắt, mạnh mẽ biểu hiện một khuôn mặt tươi cười, "Trì nhi ngoan, đi chơi cùng Thoán nhi đi. Mẫu thân không khóc, chỉ là hạt cát bay vào trong mắt."

"Đệ đệ đang ở phòng giảng học bài. Bọn họ không cho con vào cùng." Đường Trì năm tuổi trả lời mẫu thân.

"Trì nhi! Mẹ nói với con bao nhiêu lần, không được kêu Thoán nhi là đệ đệ! Nếu bị người nghe thấy..., mẫu thân cũng không bảo vệ được con!"

"Vì cái gì a? Mẹ? Thoán nhi không phải đệ đệ của con sao?" Tiểu Đường Trì khờ dại hỏi.

"Trì nhi, " khom lưng xuống, ôm đầu đứa con, "Hôm nay lời mẹ nói với con, con nhất định phải nhớ kỹ trong lòng! Tựa như chôn chặt trong lòng."

"Ân. Trì nhi sẽ nhớ kỹ."

"Trước mặt người khác, ngươi nhất định không thể kêu mẫu thân là mẹ, phải gọi ta là "Quý phi nương nương". Không thể kêu Thoán nhi là "đệ đệ", phải kêu "Nhị hoàng tử điện hạ". Ngươi nhớ kỹ chưa?"

Ngẩng đầu, khuôn mặt nho nhỏ lộ vẻ mơ màng, "Vì cái gì a?"

"Vì bảo toàn cái mạng nhỏ của ngươi!" Người làm mẹ vẻ mặt bi ai.

***

"Trì nhi, Trì nhi, mẫu thân đã không thể chịu đựng được nữa! Mẫu thân sắp điên rồi! Vì cái gì? Vì cái gì hắn luôn miệng nói yêu ta, rồi lại đi nạp thêm phi tử mới?! Vì cái gì?! Ô ô!" Vinh quý phi ngã vào giường ôm đứa con lên tiếng khóc rống.

"Nương nương... "

"Ta rõ ràng là hận hắn! Hận hắn li tán ta với Vân ca, cưỡng ép đem ta nhốt vào trong cung! Chính là, chính là..., hắn biết rõ ta mang thai, vẫn để cho ta sinh ra ngươi. Ta nghĩ đến sinh hạ ngươi xong, nhất định sẽ bị tống vào lãnh cung..., hắn lại... sủng ta như vậy, chẳng những không trách tội ta, còn phong ta làm Vinh quý phi đứng đầu sáu phi!"

"Trì nhi, mẫu thân có phải thực thấp hèn hay không? Chỉ cần hắn rất tốt với ta một chút, ta đối hắn hận ý liền không thể duy trì..., chẳng những vì hắn sinh hạ Thoán nhi, còn cùng hắn đồng giường đồng gối sáu năm!"

"Sáu năm..., Trì nhi, ngươi xem trên mặt mẹ có phải đã xuất hiện nếp nhăn hay không? Mẹ có phải đã già rồi hay không? Cho nên hắn mới có thể..." Bụm mặt, Vinh quý phi nức nở đau xót.

"Nương nương..., người không già."

***

"Trì nhi, ngươi nói Hoàng Thượng hôm nay có thể đến hay không?" Vinh quý phi nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc thật dài, tựa như lầm bầm lầu bầu tự hỏi mình.

"Trì nhi không biết. Trì nhi vừa rồi thấy Hoàng giá đi đến chỗ Lan quý nhân." Đường Trì tuổi nhỏ không biết nói dối.

"Phải... Tân phong... Lan quý nhân sao?" Thanh âm mang theo run rẩy.

"Ân."

"Ngạnh... Ô..." Nước mắt chảy xuống dung nhan tuyệt mỹ chưa suy.

"Nương nương..., người lại khóc ."

***

Ngự trong hoa viên, Trì nhi nhìn lén đương kim hoàng thượng chơi đùa cùng ái phi Lan quý nhân.

Rời khỏi ngự hoa viên, Trì nhi tìm được Nhị hoàng tử Thoán nhi đang luyện kiếm. Ở phía sau hòn non bộ vươn tay nhỏ bé hắn vẫy vẫy hắn. Thoán nhi thấy vậy, mặc kệ tiểu thái giám gọi, lập tức ném mộc kiếm chạy lại.

"Trì Trì! Trì Trì!"

Một đôi trẻ tay trong tay chui vào bí mật thiên địa lý của chúng -- một tòa thạch động trong lòng hòn non bộ.

"Thoán Thoán, ngươi nói Hoàng Thượng vì cái gì đối với nương cùng Lan quý nhân đều nói giống nhau?" Vẻ mặt bé khó hiểu.

"Không hiểu!" Thoán nhi trắng ngần lắc đầu, chen chen, chen vào trong lòng Trì nhi.

Lấy tay cánh tay ôm tiểu đệ đệ trong lòng, Trì nhi cúi đầu nửa ngày, "Ta cũng không hiểu. Chính là những lời này, mẹ nghe xong sẽ không khóc."

"Mẹ vừa khóc sao?"

"Ân."

"Mẹ là quỷ khóc nhè! Trì Trì chưa bao giờ khóc!"

***

Tay xé cánh hoa, thời gian của mĩ nhân như tan vỡ theo.

"Bốn tháng, suốt bốn tháng, hắn không có bước đến chỗ ngồi trong cung này nửa bước! Nguyên lai thề non hẹn biển, cũng bất quá là hoa trong gương, trăng trong nước..." (chỉ lời nói hư ảo)

"Ha hả, hắn không tới, ta mới biết được chính mình nguyên lai đã thương hắn sâu như thế..."

"Trì nhi, ngươi nói hắn hôm nay có thể đến hay không? Cho dù là nhìn Thoán nhi."

"Hồi bẩm nương nương, Hoàng Thượng vừa rồi sai người đem Nhị hoàng tử điện hạ ôm đến Trường Xuân điện." Trì nhi thành thật hồi đáp.

"..." Đóa hoa theo ngón tay ngọc rơi xuống tan tác.

"Vì cái gì ta yêu hắn? Ta nguyên lai hận hắn như vậy! Nếu ta không có yêu hắn thì tốt biết bao..."

Tiếng thở dài thật dài, không ngừng quanh quẩn ở bên tai Trì nhi.

***

"Thoán Thoán, cho ngươi." Trì nhi bắt châu chấu đưa cho người đệ đệ so với hắn nhỏ hơn hai tuổi, Thoán nhi.

"Trì Trì, đây là cái gì a?" Đứa nhỏ ở trong lòng ca ca, sờ mó lung tung

"Châu chấu."

"Châu chấu? Cái gì là châu chấu?" Đầu lệch sang bên, không hiểu.

"Ân... Là một loại sâu."

"Là trùng, Thoán Thoán không thích trùng, thích Trì Trì!"

"Ân, Trì Trì cũng thích Thoán Thoán, thích nhất!" Đứa bé mở cái miệng nhỏ nhắn hôn nhẹ tiểu đệ đệ mình thích nhất.

Thoán Thoán nằm úp sấp trong lòng Trì nhi, ôm chặt lấy tiểu ca ca của mình, cái đầu nhỏ cọ qua cọ lại, miệng lầm bầm cũng không biết đang nói cái gì.

***

"Vì cái gì hắn không chịu tin tưởng ta?! Vì cái gì?! Lan quý nhân không phải ta giết bằng thuốc độc, không phải a! Trời ạ...!" Vinh quý phi quỳ rạp xuống đất, đưa tay hỏi trời.

"Mẹ!" Trì nhi chạy tới bên chân mẫu thân.

"Đây là kết cục ta yêu hắn sao? Vì cái gì hắn không chịu nghe ta nói? Vì cái gì hắn phải tin tưởng lời tiểu nhân gièm pha? Hắn vì một Lan quý nhân, ban thưởng ta cái chết? Ha ha... Ha ha..."

"Mẹ, chúng ta chạy trốn đi!"

"Không, ta không đi. Ta có thể chạy đi đâu? Tâm đã đánh mất nhân còn có thể chạy đi đâu?"

"Trì nhi," ôm lấy đứa con, ôn nhu lau khô nước mắt trên mặt hắn, "Ngươi cùng nhũ mẫu ra khỏi cung đi thôi, vĩnh viễn cũng không trở về! Quên hết thảy nơi này, quên ngươi có mẫu thân Vinh quý phi, quên ngươi có đệ đệ thân thiết là Nhị hoàng tử! Đi làm người bình thường, đi làm... Không cần yêu... người, nếu ngươi không muốn kết cục giống mẫu thân, không được đi yêu người khác..."

"Mẹ, Trì nhi không hiểu..."

"Không hiểu cũng không sao, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là tốt rồi! Không cần vợ, sẽ chỉ làm ngươi trở nên hèn mọn, yếu đuối, bi thảm...! Hơn nữa không cần yêu thì không nên yêu, yêu như vậy sẽ hủy diệt ngươi! Mẫu thân không ngờ yêu... hắn, chính là vì yêu, cho nên, đây là kết cục của ta! Trì nhi, mẹ thực xin lỗi ngươi!"

"Nhũ mẫu, người giúp Trì nhi thay quần áo thái giám, lập tức đưa hắn ra cung! Dung nhi quỳ xuống xin người!" Vinh quý phi quỳ gối trước cung nữ già.

"Nương nương mau đứng lên, nô tỳ nhận không nổi. Nô tỳ sẽ mang Trì nhi ra khỏi cung."

"Mẹ, Trì nhi không muốn rời đi! Trì nhi không muốn rời khỏi Thoán Thoán!"

"Trì nhi! Nghe lời! Ngươi không phải con ruột Hoàng Thượng, nếu vì mẹ, ngươi tất không thể đào thoát! Hoàng Thượng chắc chắn nghĩ biện pháp giết chết ngươi! Ngươi không được cãi lời! Còn không mau cùng nhũ mẫu ra khỏi cung!"

"Mẹ...!"

"Trì nhi, không được quên lời mẹ! Đi a!"

"Vinh quý phi tiếp chỉ!" Rất xa, truyền đến từ trong cung thanh âm đại thái giám.

"Mẹ..., Thoán Thoán..." Trì nhi bị nhũ mẫu ôm vào trong ngực đi vào nội hà biên hậu cung nơi giặt quần áo, thừa dịp bốn phía không chú ý, nhũ mẫu làm cho hắn ngậm miệng, ẩn vào giữa sông cỏ lau, rời xa cửa cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro