Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nam Joon đi qua Nhất Phượng cung, ngắm nhìn những khóm hoa nhiều màu sắc được trồng đang nở rộ, trong lòng không khỏi cảm thán người kia thật biết chăm sóc chúng. Nam Joon mỉm cười một tiếng, hướng phía cửa đi vào.

Nha hoàn của Seok Jin có lẽ vì buồn chán mà ngồi ở cửa cung, khuôn mặt úp xuống đầu gối. Nam Joon tưởng rằng nàng có chuyện gì ủy khuất, tiến đến định hỏi han. Thế nhưng nàng là đang ngủ. Vị công công bên cạnh hắn liền chau mày, muốn trách mắng tiểu nha đầu kia bỏ bê công việc. Hắn liền ngăn lão lại, đi đến lay nhẹ vai nàng. Tiểu nha đầu rõ ràng vẫn còn nhỏ, chỉ tầm mười ba, mười bốn tuổi, bị đánh thức khỏi giấc ngủ liền có chút bực bội cau mày nhìn. Chợt nhận ra người vừa đánh thức mình là ai, tiểu Nhu liền giật mình, vội vàng đứng dậy hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế !
- Không cần đa lễ. Hoàng hậu đâu rồi?
- Dạ, điện hạ hiện đang ở hậu viện, liền nói nô tì không được làm phiền bản thân tập kiếm.

Nam Joon mỉm cười, thầm nói trong lòng: " Ta biết mà. ". Hắn liền ra hiệu cho tất cả lui xuống, bản thân đi đến phía sau Nhất Phượng cung.

Nhất Phượng cung vốn là nơi ở của nam hoàng hậu, nhưng sau khi Do hoàng hậu bị đuổi khỏi cung rồi lưu lạc nhân gian, nơi đây đã không còn ai lui đến nữa. Đơn giản bởi nơi đây lưu giữ rất nhiều kỉ vật của Do Kyung Soo, khiến cho Kim đế mỗi lần nhìn đến đầu hối hận đã không tin y, cũng càng thêm nhớ thương y, từ đó không để ai đến đây, chạm vào vật dụng của y. Đến khi Kim Hong Joon- phụ hoàng của Nam Joon lên ngôi, nơi này mới được sửa sang lại, đồ vật cũ đều đem cất vào kho. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ trừ hậu viện Tây các là nơi trước kia Do hoàng hậu thường lui đến là được giữ nguyên.

Nam Joon nhẹ nhàng đi đến, liền nhìn thấy thân ảnh mảnh mai đang múa từng đường kiếm. Seok Jin giỏi nhất là kiếm thuật, từng đường kiếm của y tuy mềm mại, uyển chuyển nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, chắc chắn. Nếu như đem kiếm thuật của hắn cùng y so sánh, có lẽ Seok Jin sẽ nhỉnh hơn một chút. Hắn yêu thương nhìn người kia, liền cất bước đi đến.

Seok Jin đang tập trung vào từng đường kiếm, cảm nhận được phía sau có người tiến đến, liền quay người lại, mũi kiếm chĩa về phía kẻ ở đằng sau. Khuôn mặt cảnh giác cao độ của y liền nhanh chóng giãn ra, hai mắt mở lớn nhìn người kia.

- Ta chỉ đi giải quyết tấu chương một chút, ngươi liền tức giận đến muốn sát phu rồi?

Seok Jin ngây ngốc trong chốc lát, rồi nhanh chóng thu hồi kiếm lại. Y lúng túng cố chỉnh lại tâm trạng của bản thân:
- Không... không phải. Chỉ vì ta có chút giật mình. Người có sao không?
- Không sao cả. Còn ngươi nữa, đã muộn vậy rồi sao còn không đi nghỉ, lại ở đây luyện kiếm?
- Ta không ngủ được, với lại đã quen với giờ giấc khi còn ở Kim phủ rồi.

Nam Joon bất chợt cúi người, khuôn miệng khẽ câu lên:
- Không ngủ được vì đã quen, hay là vì nhớ ta?

Seok Jin có phần khinh bỉ. Hoàng thượng, người tốt nhất nên bớt ảo tưởng lại.
- Ta mới vào cung đến nay tròn một tháng, cũng không chắc sẽ vì mới vắng mặt người vài canh giờ mà sinh nhớ nhung đến không ngủ được đâu.

Nam Joon cười cười, quả thật mạnh miệng.
- Vậy mà cũng một tháng rồi? Mà hình như trong một tháng này, chúng ta còn chưa có làm chuyện cần làm.

Bàn tay to lớn lại mang theo cỗ nhiệt ấm áp của hắn từ tốn chạm đến vùng eo thanh mảnh của y. Seok Jin nhíu mi tâm nhìn hắn, đưa tay giữ lại bàn tay đang có ý định tiến đến mông y:
- Ta vốn nghĩ người không có để tâm đến chuyện này? Chẳng phải rượu giao bôi đó là kết nghĩa huynh đệ sao?

Nam Joon chiếu một ánh nhìn phức tạp lên khuôn mặt Seok Jin, rồi cười cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn để ta có hài tử sao?
- Hậu cung của người hiện tại cũng không phải chỉ có một mình ta, còn Thanh phi cùng Dương phi nữa.

Hắn hướng phía y cười một tiếng, ôn nhu nói:
- Chỉ đùa ngươi một chút thôi.- Bàn tay ấm áp của hắn khẽ đặt lên đầu y, xoa xoa vài cái. Seok Jin trong lòng vừa có chút ấm áp, lại có chút thất vọng. Chính bản thân y cũng biết, một ngày nào đó y sẽ vì Nam Joon mà sinh hài tử, thế nhưng hiện tại y chưa sẵn sàng. Seok Jin nhìn nụ cười của người kia, bao suy nghĩ cùng bất an trong lòng đều tiêu tan.

- Người đã dùng cơm chưa? Duyệt tấu chương muộn đến vậy hẳn vẫn chưa ăn gì đúng chứ. Ta cùng người đi dùng cơm.
- Hảo. - Nam Joon mỉm cười, giúp y cầm lấy kiếm rồi cùng đi vào trong. Nha hoàn nhanh chóng mang cơm tối lên theo phân phó, phu phu hoàng đế ngồi dùng cơm với nhau, hàn huyên nhiều chuyện. Cho đến khi cơm được dọn xuống, Seok Jin đấm đấm hai bên vai vài cái, nói:
- Ta liền đi tẩy trần, quả thực thân thể nóng bức.
- Vậy ta đi cùng ngươi.

Seok Jin suýt nữa đã tự cắn phải lưỡi mình. Ách, hoàng thượng à, đừng làm thần thất kinh mà.

- Ta... chuyện này... ta nghĩ không phù hợp. Để ta tự đi một mình.
- Ngươi còn ngại ngùng ta hay sao? Vốn dĩ chúng ta đã là phu thê, ta cùng ngươi tắm cũng có gì không phù hợp?
- Ách... chuyện này...
- Mau chuẩn bị nước, ta cùng hoàng hậu đi tẩy trần.

Seok Jin còn chưa kịp định thần, người kia đã nhanh tay kéo y đến trì phòng. Hơi nước bên trong ấm áp lại mang mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Nam Joon liền cởi đai bụng, hoàng bào cũng được cởi ra. Trung y bên trong dù chưa được cởi ra hoàn toàn, thế nhưng cũng đã phô bày phần ngực trần rộng lớn và cơ bụng săn chắc ( thật ra Sô cũng không biết anh Mon có cơ bụng hay không :v). Seok Jin nhìn hắn đến ngây ngốc, cũng không nhận ra hai bên má đã nhiễm một tầng hồng hồng.

Nam Joon nhận thấy hình như từ nãy người kia vẫn còn chưa nhúc nhích, liền quay lại. Seok Jin vẫn còn ngây ngốc đứng đó, hai mắt mở lớn dán chặt lên ngực y nhìn nhìn nhìn. Nam Joon mỉm cười đi đến, vuốt lên má y một cái:
- Sao còn ngây ngốc ở đây, ngươi không định tẩy trần sao. Hay muốn ta giúp ngươi cởi?
- Không, ta tự cởi.- Seok Jin bừng tỉnh lúng túng lùi ra phía sau, hai má càng đỏ đến lợi hại. Y từ nhỏ đến giờ chưa vì tiếp xúc với ai mà đỏ mặt đến thế, thật mất mặt quá. Đưa tay cởi y phục trên người mình ra, y vuốt vuốt lại mái tóc dài sau lưng rồi bước vào trong dục trì. Làn khói nước mờ ảo lượn lờ xung quanh, tạo nên một khung cảnh đẹp đến vô thực. Seok Jin để ý đến Nam Joon đang ngồi ở trước mặt mình, rồi lại nhìn cơ thể bản thân. Tại sao cùng là nam nhân, thậm chí y còn dầm nắng dầm mưa nhiều hơn hắn trong những ngày học võ nghệ mà làn da lại trắng hơn hắn, cơ thể xem ra chỉ có vai y là rộng, những chỗ còn lại nhìn đến đều không bằng hắn. Khẽ đưa tay vờn nước, Seok Jin lên tiếng hỏi:

- Hoàng thượng..
- Gọi ta là Nam Joon.
-...
- Nghe sẽ gần gũi hơn, nên ta thích vậy.
- Ừm... Nam Joon, ngươi có yêu thích ai trong số hai phi tần kia không?

Nam Joon ngẩng đầu nhìn y, bốn mắt chạm nhau. Nam Joon im lặng trong giây lát, rồi đưa tay vuốt phần tóc mái ướt nước của y, ôn nhu trả lời:
- Ta có thích một người. Thế nhưng, không phải trong hai muội ấy.
- Vậy người đó là ai?

Nam Joon mỉm cười một tiếng, tiến gần đến phía y, xoa nhẹ lên sống mũi y, rồi cúi xuống. Seok Jin mở tròn mắt trong nụ hôn của hắn, ngạc nhiên đến tận cùng, thế nhưng lại không đẩy hắn ra. Có lẽ vì nụ hôn của hắn quá đỗi ngọt ngào, quá đỗi ấm áp khiến y không nỡ dứt ra. Nam Joon rời khỏi đôi môi y, nhìn khuôn mặt phiếm một tầng đỏ ửng, đôi mắt mờ nước ngây ngốc. Hắn miết nhẹ lên cánh môi đầy đặn của y, rồi cọ sống mũi của mìng lên trán y, nhẹ giọng nói:
- Người ta thích... chính là ngươi, Seok Jin.

- End chap -

Hôm nay up giờ linh mừng sanh thần Park Jimin a.k.a Cục mochi đáng yêu nhất quả đất. Tuổi mới chúc anh mạnh khỏe, luôn hạnh phúc bên cạnh gia đình, bạn bè, Bangtan và A.R.M.Y anh nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân bị ốm, cũng đừng cố gắng quá sức anh nhé, mọi người đều biết anh nỗ lực thế nào mà. Bangtan và A.R.M.Y đều yêu thương anh rất nhiều. Hãy chăm sóc cho 6 mẩu còn lại giùm tụi em anh nhé.

Gửi tình thương đến anh từ nơi cách Seoul hai múi giờ
Sinh nhật vui vẻ anh nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro