11. Cực kì hiếu kì

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc cô có đi hay không hả?"

Một tiếng quát lạnh lùng chợt vang bên tai, kéo suy nghĩ của Taehyung quay về.

JungKook đứng cách cô không xa, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cô.

Thiếu nữ giật mình tỉnh lại, giây tiếp theo liền nâng bước đuổi theo.

"Biết chân anh dài rồi, đi chậm một chút cũng đâu có chết ai..."

"Phụ nữ đúng là phiền toái."

"Cái này gọi là tinh tế." Mở miệng cãi lại.

Đi ngang qua gian hàng thời trang sáng đèn, trên người ma-nơ-canh là bộ quần áo thời thượng nhất hiện nay, đập vào mắt là vẻ huy hoàng, xán lạn, mang theo hơi thở phồn hoa của riêng chốn thành thị.

"Aizz, anh nhìn xem, có máy gắp thú kìa, tôi cũng muốn chơi..."

May mắn, cô vẫn còn sống.

Sống ở thành thị đèn hoa lả lướt.

Lấy thân phận cô cả Kim gia, con dâu của Oh gia, thay hình đổi dạng, quay về lúc khởi điểm.

Vấp ngã ở đâu thì đứng lên từ đó.

Thiếu nữ cười rạng rỡ, mi cong mắt cong, trong đáy mắt có ánh sáng lấp lánh.

JungKook cắn răng, lập tức nổi giận: "Ông đây không rảnh đi chơi trò chơi với cô, có định mua quần áo nữa không hả?"

"Mua!"

Không mua thì cô lấy gì mà mặc?

Lạc quan mấy thì cũng không thể khỏa thân được...

"Giờ đi đâu ạ?"

JungKook hừ giọng, không nói gì mà kéo cô đi thẳng vào trong thang máy.

Dưới sức mạnh của anh, Taehyung chẳng khác nào con gà con bị cắp tới cắp lui, hoàn toàn không có khả năng chống lại, chỉ có thể tùy ý để anh xâu xé.

"Thô lỗ!"

"Đối phó với cô thì cần quái gì dịu dàng."

Thang máy dừng ở tầng ba, hai người bước ra.
Taehyung lập tức há hốc mồm: "Anh anh anh... đưa tôi tới khu bán đồ cho trẻ con?! Bị điên à---"

"Câm miệng!"

"Bà đây không mặc quần áo trẻ con nhá!"

"Không ai bắt cô mặc thời trang trẻ con, cho dù cô chỉ có 32B..."

"Jung, Kook!" Siết nắm tay, nghiến răng.

"Gọi cậu nghe vẫn thích hơn."

"Biến thái!"

"Quẹt thẻ của ông đây thì phải nghe ông nói, lấy đâu ra lắm ý kiến thế hả?"

Xuyên qua lối đi bên phải, trước mắt đột nhiên rộng mở, người đàn ông lập tức rẽ vào một cửa hàng.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy, AlexanderMcQueen.

Taehyung khẽ thở phào.

Cũng may là không phải đi mua quần áo trẻ em thật.

Jeon Nhị gia vừa vào cửa hàng liền mở chế độ quét radar, mắt lạnh đảo qua: "Hai cái này, đưa cho cô ấy thử đi."

"Giày chọn đôi bên trái kia, cái túi xách màu hồng kia nữa."

Nói xong liền ngồi xuống sô pha rất đại gia, Taehyung vẫn chìm trong trạng thái đần độn.

Chờ đến khi cô phản ứng lại thì đã bị nhân viên bán hàng đẩy vào phòng thử đồ, trong tay ôm hai cái váy, một dài, một ngắn, một trắng, một hồng.

Đồ cầm trên tay, nhìn kĩ, cô nàng Kim lập tức vui vẻ.

Trên váy trắng có một cái nơ, váy hồng là kiểu tay áo phồng.

Coi cô là nữ sinh cấp hai thật đấy à?

Cúi đầu, nhìn qua ngực, hai cái bánh bao nho nhỏ làm Taehyung thực sự không dám ngắm chính mình luôn.

Tạm thời làm nữ sinh cấp hai mấy ngày vậy...

Lần lượt thử hai cái váy, Taehyung đứng trước gương lớn, không thể tin nổi cô nàng toàn thân thục nữ trong gương kia lại chính là mình.

JungKook thì rất vừa lòng, gật đầu, dứt khoát chọn mua---

"Lấy hai cái này đi."

Quẹt thẻ, chạy lấy người.

Vừa dứt khoát, vừa nhanh nhẹn, từ đầu tới cuối, cô nàng nào đó hoàn toàn bị coi như không khí.

"Cầm lấy." Ném túi cho cô, Taehyung giơ tay cầm lấy.

"Còn cần cái gì nữa?"

"Một bộ đồ ngủ, còn cả bra nữa."

"Tôi đưa cô thẻ, tự đi mua đi."

Taehyung hoàn toàn không làm ra vẻ gì, giơ tay nhận lấy.

Thẻ kim cương sáng long lanh, hơi thở cặn bã ập vào mặt.

Đời này, ngoại trừ mạng, thứ cô yêu nhất chính là tiền.

"Kookie, hay là anh bao nuôi tôi được không?" Taehyung nghiêng đầu, dựa vào vai người đàn ông cọ tới cọ lui nhưng một con chó Chow Chow đang làm nũng chủ.

Lắc mình, tránh ra, trong mắt là sự chán ghét: "Ông đây đâu có ngu."

Taehyung bi phẫn.

"Bà đây rất có giá trị đấy nhé!"

"Không giữ đạo làm vợ."

"Vợ em gái anh ấy!"

Người đàn ông nghiêm mặt: "Tôi không quan tâm cô coi Oh Sehun là cái gì, nếu đã gả vào Oh gia thì chắc cô cũng phải hiểu rõ điểm mấu chốt ở đâu, không cần tôi phải nhắc."

"A..." Hai tay xòe ra, "Vậy thì xin lỗi nhé, bà đây hoàn toàn chẳng hiểu cái gì hết."

"Taehyung! Cô nhất định phải đối đầu với tôi đúng không?"

"Họ Jeon," ý cười phai nhạt, ánh mắt cũng lạnh theo, "Đừng cho rằng mình quá cao, anh tưởng anh là ai hả? Chuyện của tôi không tới lượt anh phải lắm miệng!"

"A..." Cười lạnh, xoay người đi luôn.

Taehyung không đuổi theo, trơ mắt nhìn anh đi vào trong thang máy.

Cúi đầu, thu lại sự lãnh đạm và giận dữ, ngẩng đầu lên, cười vô cùng thoải mái.

Trong tay bà có thẻ rồi, còn lâu mới sợ anh sẽ đi nhá!

Ha, có giỏi thì cứ cút ra xa vào.

Nghĩ mình là cậu ruột thật chắc? Há miệng ngậm miệng là nhắc tới Oh gia, lại còn dám châm chọc cô là "không biết giữ đạo làm vợ" à?

Rõ ràng là tại cái thằng biến thái Oh Sehun kia có được không hả?

"Xí! Một mình bà đây--- chầm, chậm, chơi..."

Đồ đàn ông thối! Ngốc như cái chày gỗ ấy, lạnh chẳng khác nào tảng băng, còn dám tức giận lung tung nữa à?

Phất tay áo bỏ đi chứ gì?

Được! Nhân lúc còn sớm thì mau cút xéo đi.

Có thẻ để quẹt, có tiền để tiêu là cuộc sống đủ vui vẻ rồi. Dù sao, hiện tại còn lâu tôi đây mới đuổi theo ấy!

Phụ nữ mà, đừng nên ngủ quá muộn, cũng đừng yêu quá trọn tình.


---

Jeon Nhị ôm một bụng bực tức nên không quan tâm tới thang đi lên hay đi xuống, thế là cuối cùng thang đưa anh xuống tận bãi đỗ xe dưới hầm.


Ngẩng đầu nhìn, toàn xe là xe, kín mít làm cho anh càng thấy ngột ngạt thêm.

Duỗi tay, cởi hai chiếc cúc áo trên cùng, thêm một cái cúc vốn chưa đóng từ đầu nên cơ ngực rắn chắc lập tức lộ ra, nước da màu đồng cổ khỏe mạnh.

Lấy thuốc, bật lửa, khói thuốc vấn vít.

Gương mặt tuấn tú ẩn trong sương, không nhìn rõ vui hay giận, chỉ có thể thấy mơ hồ hàng lông mày đang nhíu chặt.

Rít mạnh hai hơi, ánh mắt không tự chủ được lại liếc về phía thang máy, một phút trôi qua...

Hai phút...

Năm phút...

Đột nhiên, một tiếng loảng xoảng lớn vang lên.

Người đàn ông đá đổ thùng rác, vẫn chưa hết giận, lại tiến lên đạp thêm hai cái, nghiến răng nghiến lợi---

"Chó con! Đáng đời!"

Trước mắt lại hiện lên gương mặt vô lại kia của Taehyung, anh đúng là bị lừa đá nên mới chủ động đi trêu chọc cái tai họa này!

Nói anh xen vào việc người khác ư?

Lắm miệng?

Hừ...

Jeon Nhị sống non nửa đời người rồi, có tới chỗ nào mà thiếu người tâng bốc đâu cơ chứ? Lần đầu tiên bị con gái ghét bỏ, lại còn là một đứa con gái ngực 32B, như màn hình phẳng...

Một quyền nện lên mui xe, càng nghĩ càng giận.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo vang.

"Chị ạ!" Vừa mở miệng đã lập tức che giấu cảm xúc chân thật, chỉ còn lại đạm mạc và xa cách.

"Jungkook, đón được người chưa thế?"

"Rồi!"

"Khi nào về tới đây?"

"Không về được."

Bên kia ngạc nhiên: "Vậy vợ của Sehun..."

"Ngày kia tổ chức tiệc mừng em sẽ đưa cô ấy tới."

"Chuyện này... sợ là không tiện lắm nhỉ?"

"Em không nghĩ Sehun có thể khống chế được tính tình của nó, nếu trước khi bữa tiệc xảy ra, Taehyung lại bị thương thì thanh danh của Oh Thị còn cứu vãn thế nào được nữa?"

"Vậy tạm thời đừng đưa nó về nhà, đỡ chọc vào Sehun, lỡ như nó lại nổi giận thì chẳng ai khuyên được."

"Vâng."

"JungKook, làm phiền em."

"Em chỉ không muốn lợi ích của Jeon Thị bị hao tổn, dù sao, trước mắt thì hai nhà vẫn có quan hệ hợp tác với nhau."

"Ừ đúng rồi... Chị không làm phiền em nữa." Giọng ngượng ngùng, có hơi xấu hổ.

"Vâng."

Kết thúc trò chuyện, Bố của Sehun - Ông Oh tức giận giơ tay hất đồ, ấm trà tinh xảo rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Hóa ra JungKook vẫn là không nể tình như vậy.


-------------

Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt, thuận thế nhìn lên...

Chày Gỗ?

Taehyung mím môi, không nói gì, duy trì tư thế cong gối không nhúc nhích gì, nhìn chằm chằm vào anh như muốn đục ra một cái lỗ vậy.

Trong tay anh kẹp một điếu thuốc, mày nhíu chặt, từ trên cao nhìn xuống tạo cho anh ưu thế có thể nhìn thấy phần ngực hở ra vì cúi xuống của thiếu nữ, xương quai xanh tinh xảo, hai quả cam trắng nõn còn nhỏ hơn so với tưởng tượng, có điều lại có hình dáng rất đẹp, hình bán cầu tiêu chuẩn lại hơi giống giọt nước, sờ vào hẳn sẽ...

"U, sao ngài lại quay lại rồi?"

JungKook dời tầm mắt, biểu tình lạnh lẽo.

Taehyung bĩu môi, người này có thể thăng cấp từ chày gỗ thành cột nhà luôn rồi, tiến giai thật trâu bò.

Ha ha!

"Đứng yên." Giọng trầm thấp.

"Gì cơ?"

"Tôi bảo cô đứng yên đấy." Gằn từng chữ một.

"Hừ, anh không thấy phiền à? Nhàn tới nhức trứng luôn rồi hả? Sao cái gì cũng muốn quản tôi thế?"

Vung tay lên, xì một cái, bước người qua.

"Đứng lại."

Taehyung ngoảnh mặt làm ngơ.

Chân nâng lên còn chưa kịp hạ xuống thì thân hình cao lớn đã chắn ở trước mặt, lù lù bất động.

Có điều đường phía trước rộng dài như thế, sao bà phải dừng bước vì môt bức tường thịt được chứ?

Hình dáng thật đáng buồn, một thân thảm thương, nhưng tâm thì--- đáng chém!

"JungKook! Rốt cuộc anh muốn gì hả?" Nghiến răng nhìn đầy căm tức.

"Bảo cô đứng lại, điếc à?" Mắt đen trầm xuống, lạnh lẽo như dao.

"Hừ, anh là ai hả? Anh bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại à, lỡ như có một ngày, anh bảo tôi lên giường, chẳng lẽ bà đây cũng phải ngoan ngoãn cởi quần áo để anh dày vò à?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Taehyung lập tức hối hận.

Giương mắt nhìn, mặt người đàn ông đã trầm tới mức biến thành màu đen, lửa giận màu u lam có xu hướng muốn bùng lên.

Cảm giác không ổn!

Muốn nhân cơ hội thoát thân nhưng lại không còn kịp nữa.

Tay lớn chộp tới, tóm đúng vào đầu tóc dài đen nhánh của thiếu nữ, kéo về sau, da đầu Taehyung tê dại, đau đớn không ngừng truyền tới.

"Có bản lĩnh thì lặp lại một lần nữa xem?" Giọng lạnh như băng, cứng như sắt đá.

Ánh mắt lóe lên, "Nói thì nói, anh bảo tôi lên giường..."

Lực càng gia tăng, cả khuôn mặt cô đều méo mó, cô đột nhiên thấy sợ, người đàn ông này còn ác, còn ghê gớm hơn cô tưởng tượng nhiều.

"Nói đi? Sao không nói nữa?" Ngay cả âm thanh cũng như băng đá.

"Biến thái!" Nghiến răng, hốc mắt liền đỏ.

"Giỏi, rất giỏi!"

Đồng tử co rụt lại: "JungKook, anh muốn gì hả? Buông tôi ra, có nghe thấy không!"
Taehyung dùng cả chân và tay, ra sức giãy giụa.

Vẻ mặt của người đàn ông cực kỳ đáng sợ khiến cô lập tức nghĩ tới con sói đói trên cánh đồng hoang vu.

"Có thế mà đã sợ rồi sao?" Cười lạnh, ghé sát vào, nụ cười trên môi cũng đầy vẻ hung ác, kèm theo quái đản.

"Không phải cô to gan lắm sao? Hôm nay ông cho cô cơ hội đấy."

Nửa thân trên bị anh mạnh mẽ kéo vào trong lòng, Taehyung bắt ngửa đầu, bốn mắt nhìn nhau, cánh môi mỏng của người đàn ông cọ qua bên tai làm cho cả người cô đều run lên, cuối cùng ngừng ở ngay trên làn môi anh đào.

Gần lại, càng gần hơn.

Chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở quyện lại.
Taehyung kinh hãi trợn tròn mắt, quên cả hít thở.

Chỉ cần nhích về trước một chút xíu thôi là có thể chạm được vào cánh môi dầy của người đàn ông.

"Dám không?" Cười khẽ, cực kỳ vô lại.

"Tại sao không dám?"

Đã một khi ngoan cố lên thì có cản cũng không được.

Đời này của cô, cái gì cũng dám ăn nhưng chưa bao giờ thua thiệt; cái gì cũng sợ nhưng không bao giờ luống cuống.

Anh tàn nhẫn.

Cô bướng bỉnh.

Tư thế thân mật như người yêu, lại nhìn đối phương bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù.

Ánh mắt dịu dàng nhìn vào cánh môi gần trong gang tấc của người đàn ông, sau đó Taehyung cười.

"JungKook, người không dám, là anh."

Nói xong, bỗng nhiên ập tới, mắt thấy hai cánh môi sắp dính vào nhau thì người đàn ông chợt buông tay, đẩy mạnh ra.

Sau lưng đập lên tường, Taehyung đau tới toát mồ hôi lạnh.

"Mẹ kiếp!"

JungKook mím môi, rít qua kẽ răng--- "Đáng đời!"

Nước mắt lại ngập bờ, uất ức dâng lên cuồn cuộn: Cô đau quá!

"Biến thái! Thích bạo lực! Chẳng khác gì Oh Sehun!"

"So sánh ông đây với hắn ư?"

"Anh là cậu ruột của hắn! Rắn chuột cùng một ổ, ruồi nhặng bu đầy xung quanh!"

"Dùng thành ngữ không tệ."

Hít mũi, "Vậy sao anh không vỗ tay chứ?"

JungKook: "..."

"Ngã đau à?" Giọng nói lại mềm xuống.

Taehyung bẹp miệng, nhìn hắn bằng ánh mắt ngập nước như thể: Trong lòng bản cô nương có nỗi khổ, nhưng bản cô nương không nói!

Nhíu mày, chân lại nhích lên, "Để tôi xem."

Nghiêng người, né tránh.


"Đừng ầm ĩ nữa."

Vẫn chẳng thèm nói một lời, ánh mắt như nước, trong suốt đầy ánh sáng, dùng tư thế có chết cũng không đầu hàng để bảo vệ cái lưng của mình.

JungKook thực bất đắc dĩ, đau đầu đến tột đỉnh!

Làm đàn ông hai mươi mấy năm, anh hoàn toàn không biết dỗ dành con gái như thế nào, đặc biệt cô nàng này còn vừa điên vừa vô lại, không biết trời cao đất dày!

Taehyung bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đầy kiểu cách, nhưng thực tế thì trong lòng đã nhũn ra rồi.

Cả người đều đần độn.

Vừa rồi, cô cách anh rất gần, gần đến mức có thể đếm được từng sợi lông mi của anh, cũng có thể ngửi được hơi thở thoang thoảng vị thuốc lá trộn lẫn với hương nước giặt quần áo, tất cả đều xộc vào trong mũi cô, thấm vào từng ngóc ngách trái tim.

Tim... đột nhiên lung lay.

Nếu nói, những lần trước khiêu khích chỉ là vì bị ảnh hưởng của tính cách ngoan cố, vậy thì vừa rồi cô chủ động tiến lên, giả bộ muốn hôn là thực sự vì không cầm lòng nổi nữa.

Vừa rồi, trong nháy mắt, cô thật sự muốn nếm thử xem người đàn ông này có vị thế nào.

Không liên quan tới yêu hay không yêu, có động tình hay không, chỉ có một chút, Taehyung cực kỳ xác định, đó là--- cô rất hiếu kỳ với cái Chày Gỗ này.

Là em trai cùng cha khác mẹ của JungHae, là cậu của Oh Sehun, là người chèo lái tập đoàn Jeon Thị, từng đi lính, nghe nói còn từng giết người, làm việc quyết tuyệt, sát phạt quyết đoán...

Nhưng mà những cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là---

Đẹp trai, dáng người tuyệt hảo, "vốn liếng" đủ lớn!

Taehyung nuốt nước bọt, mắt chuyển thành xanh lè...

Có câu nói, đàn ông có ra gì hay không thì xong việc với biết được.

Taehyung sống hai đời, lại từng chịu ảnh hưởng của giáo dục phương Tây, trong những ngày tháng hoang đường trước đây đã quá quen với cảnh nam nữ ân ái, vì thế rất có hiểu biết về chuyện này.

Tuy rằng chưa từng súng thật đạn thật ra trận nhưng cũng học được không ít những chiêu trò ái muội.

Giữa đàn ông và phụ nữ chẳng phải cũng chỉ là chuyện đó thôi sao!

Trước mắt xem ra, JungKook hơn hẳn tất cả những người mà cô từng gặp trước đây...

"Xoay người lại."

"Không."

"Taehyung!"

"Ai mà biết được có phải anh sẽ nổi điên nữa hay không cơ chứ?" Mắt lộ vẻ phòng bị.

"Chó con! Được voi đòi tiên!"

"Đàn ông thối! Anh là đồ biến thái thích bạo lực!"

Ngực JungKook phập phồng, sườn mặt nghiêm khắc có nhiễm một tầng sương lạnh, rốt cuộc cũng kiềm chế lại được cơn giận, nhẹ giọng khuyên bảo: "Được rồi, đồ đã mua xong thì để tôi đưa cô về khách sạn."

"Đau lưng."

"..."

"Hơn nữa, dây giày của tôi tuột rồi."

"Thì sao?"

Duỗi chân, nhếch miệng cười, "Không thể cúi người được, chỉ có thể nhờ ngài thôi chứ sao ~"

Huyệt thái dương của Jungkook giật giật.



---------------16/11/2022------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro