38. Anh Hai con đã động lòng rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, Taehyung bắt đầu đau bụng.

Lăn qua lăn lại trên giường, lúc đầu còn cố gắng nhịn, nhưng càng về sau thì bụng càng như bị trúng một cú đấm ngầm, vừa đau vừa nặng nề.

"A..." Đau bụng kinh đáng chết này!

Lật chăn, xuống giường, vừa mới chạm chân xuống đất thì hai chân đã mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào.

Nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng.

Ôm bụng đi ra bếp, rót một cốc nước ấm, cầm trong tay, nhiệt độ từ cốc truyền qua đầu ngón tay rồi lan ra toàn thân, lúc này cô mới thở phào một hơi.

Uống xong, về phòng ngủ.

Vừa mới nằm xuống lại bắt đầu đau, "Mẹ kiếp!"

Tay chân lạnh ngắt, sau lưng toát mồ hôi, Taehyung bò dậy mở điều hòa, lại mở cửa sổ ra để thông khí, rất nhanh, nhiệt độ tăng lên, cô ngồi ở mép giường, mồ hôi chảy dọc sống mũi, vừa rồi còn rét run mà giờ lại bắt đầu khô nóng.

"Chết tiệt--- Chết tiệt---"

Đá dép lê, cả người ngã nhào xuống giường theo hình chữ X, vùi đầu vào chăn--- giả chết.

Cạch, có tiếng mở cửa.

Thân ảnh cao lớn đi tới bên mép giường, kéo người từ trong chăn ra, duỗi tay đẩy đám tóc lòa xòa tán loạn trên trán thiếu nữ, "Tae Tae? Làm sao thế?"

"Đau..."

"Đau ở đâu?"

Taehyung cầm tay anh đặt trên bụng mình, "Ở đây."

"Ăn phải cái gì bị hỏng sao?"

"Không phải."

"Trong nhà có thuốc, để anh..."

"Đừng, vô dụng thôi."

Người đàn ông nhíu mày.

Taehyung xoắn ngón tay, "Thực ra, là đau cái đó..."

"Cái đó? Cái nào?"

"Thân thích."

Người đàn ông ngẩn ra, tay đặt trên bụng cô cử động, khẽ khàng xoa ấn, "Lần nào cũng thế này à?"

Trong căn phòng tối tăm, chỉ có ánh đèn đường mờ ảo hắt qua khung cửa sổ, vì thế Taehyung không nhìn thấy được vẻ mặt mất tự nhiên, xấu hổ và đỏ ửng của anh.

"Không, thỉnh thoảng mới đau thôi."

"Thế phải làm thế nào?"

Taehyung híp mắt, "Anh xoa bụng cho em."

"Thế này thôi hả?" Động tác của người đàn ông không dừng lại.


"Ừm."

Sau một lúc lâu, Jungkook dừng lại, "Còn đau không?"

Không có tiếng đáp lại.

Anh khẽ gọi: "Taehyung?"

Đáp lại anh là hơi thở vững vàng của thiếu nữ.

Ngủ rồi.

...

Sáng hôm sau, Taehyung ngủ cho đến khi tự tỉnh lại.

Động cánh tay theo thói quen, duỗi người, lại cọ mặt vào gối bên cạnh một chút.

Ủa?

Hình như có gì đó không đúng.

Giây tiếp theo, bỗng dưng trợn tròn mắt, gương mặt ngủ trầm tĩnh của người đàn ông gần trong gang tấc.

Lông mi vừa dày vừa dài, mũi cao thẳng, môi mỏng mím chặt theo bản năng thành một đường cong khiến cho vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị và lạnh lùng.


Lòng bàn tay ấm nóng vẫn đặt trên bụng cô, sự ấm áp lan tràn toàn thân, Taehyung thoải mái ưm khẽ một tiếng, bộ dáng lười nhác chẳng khác nào lúc Tiểu Nhị lên bờ phơi nắng cả.

Chồm lên, làn môi mềm mại dán lên mí mắt anh như chuồn chuồn lướt nước.

Đúng lúc lùi lại, sau cổ nặng trịch, bị ấn trở lại.

"Ưm... Anh giả vờ ngủ!"

"Em hôn trộm anh."

"Ai bảo cậu hấp dẫn như vậy, cháu không cầm lòng được."

Ánh mắt người đàn ông tối lại, hai tay vuốt trên eo cô, Taehyung hơi nhột nên cười muốn trốn, giống như một con sâu lông xoắn tới xoắn lui.

Một tiếng kêu rên, "Đừng... động."

Taehyung chớp mắt, hình như vừa rồi cô đã đá phải một thứ gì đó... mềm mềm.

Cô duỗi tay sờ nhưng Jungkook lại né ngay, lạnh mặt, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo, "Một vừa hai phải thôi."

"Keo kiệt! Sờ một tí cũng có đứt được đâu..."

Sắc mặt người đàn ông đen sầm.

Taehyung rụt tay lại, lè lưỡi, không dám tiếp tục nghịch ngợm nữa.

Thân thích vẫn chưa đi, tốt nhất đừng có trêu chọc người ta quá đáng quá, lỡ như không khống chế được mà lau súng cướp cò thì cô mới là người bị thiệt...


Hai người rời giường đi đánh răng rửa mặt, lúc mở cửa ra, điều khiển trong tay Hoseok rơi xuống đất nghe "cạch" một tiếng.

"Hai, hai người..." Chẳng phải tách ra ngủ sao?

Jungkook không thèm để ý.

Taehyung cũng chẳng nói gì.

Hai người nắm tay nhau đi vào phòng bếp ăn sáng.

Toàn bộ buổi sáng, Hoseok đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt cực kỳ quái dị và đầy vẻ hóng hớt.

Nhưng vô ích, hai người này vốn chẳng phải người bình thường, từ đầu đến cuối vẫn luôn tỏ vẻ rất tự nhiên.

Buổi chiều, Hoseok đi, Jungkook lái xe chở anh ta tới bệnh viện quân khu, để một mình Taehyung ở nhà.

Dặn dò trước lúc chia tay.

"Nhóc con, em nhất định phải dạy dỗ lão Jeon cho tốt vào, tên này quá độc ác!" Không ngờ lại đuổi anh ta đi!

Taehyung đồng tình sâu sắc, "Yên tâm đi!" Tôi sẽ làm anh ấy càng độc ác hơn.

Cứ thế, Hoseok đi ba bước lại quay đầu nhìn một lần, nước mắt cá sấu không ngừng, cửa khép lại, rốt cuộc thế giới cũng được yên bình.

Vú Trương bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp vệ sinh, Taehyung nhàn rỗi không có việc gì làm nên cũng giúp một tay.

Hai người phụ nữ, tuy rằng tuổi tác chênh lệch khá nhiều nhưng vẫn có rất nhiều đề tài chung có thể nói cùng nhau.

"Vú Trương ơi, cái bình hoa này để chỗ nào ạ?"

"Để tôi xem... À, cái này bày ở ô cuối cùng tại tầng thứ ba từ dưới lên chỗ quầy rượu."

"Hình như vú rất quen thuộc nhỉ?"

"Tôi làm ở đây đã sắp được hai năm rồi, sao có thể không quen thuộc chứ?"

Taehyung khá giật mình, "Hai năm cơ ạ?"

"Thực ra, tôi tới đây làm bảo mẫu cơ, nhưng có lẽ cậu Jeon không quen với cuộc sống có thêm một người nên liền đổi thành hình thức giúp việc theo giờ, có việc thì lại tới."

Nhưng tiền lương không đổi, tất nhiên vú Trương vui vẻ chấp nhận rồi.

Cứ thế, bà không chỉ có thêm thu nhập mà còn có thể ở nhà trông cháu cho con cái nữa.

"Vậy bình thường anh ấy có về nhà ăn cơm không ạ?"

"Sao có thể chứ?" Vú Trương thay vải bọc sô pha rồi nhét vào trong máy giặt, "Cậu Jeon là người bận rộn, ban ngày lúc tôi tới đây quét tước rất hiếm khi thấy cậu ấy ở nhà lắm."

"Thế cuối tuần thì sao ạ?"

"Thường thì cậu Jeon sẽ về nhà cũ với ông cụ, bà cụ Jeon."

"Vú cũng biết ông bà nội của anh ấy cơ ạ?"

"Trên tủ đầu giường có ảnh chụp, lúc tôi quét tước dọn dẹp có nhìn thấy."

"Ồ. Thế... anh ấy đã bao giờ dẫn người phụ nữ nào khác về đây ở qua đêm chưa ạ?"

Vú Trương liếc nhìn cô, trong mắt đầy vẻ chế nhạo, "Cô cứ yên tâm đi, tôi làm việc ở đây gần hai năm rồi, cô là cô gái đầu tiên mà cậu Jeon mang về nhà đấy!"

Taehyung chép miệng, rất tốt, người đàn ông này rất an phận đấy.

"... Lúc tôi thấy cô, suýt chút nữa kinh ngạc tới rơi cả cằm đấy!" Vú Trương vui vẻ, dù sao, trong mắt bà, Jungkook không chỉ là một người chủ tốt mà còn là một người đàn ông rất tốt nữa!

Xã hội này, người có tiền mà không vướng vào quan hệ nam nữ hỗn loạn như cậu Jeon còn hiếm hơn cả gấu trúc nữa ấy chứ!

Taehyung nghe bà ấy ca ngợi Jungkook hơn thần linh thì lạnh hết cả người.

"Khụ khụ... Cháu đi đổ rác đây."

Nói xong, xách túi rác chạy trối chết.

Vú Trương lau tay, vội vã đuổi theo, "Ôi! Cô à, cô cứ để tôi..."

Đáng tiếc, đã chẳng còn thấy người đâu nữa.

Taehyung quẳng hai túi rác vào trong thùng rác, vỗ tay, xoay người, vòng theo đường cũ trở về.

Lúc chờ thang máy quá nhàm chán, so với việc đứng nhìn nơi hiển thị số tầng thì cô thà chơi điện thoại còn vui hơn.

Ting---

Trong nháy mắt khi cửa thang máy mở ra, ngẩng đầu nhìn theo bản năng, sau đó, cả người ở trong và người ở ngoài đều sửng sốt.

"Seo Joon?"

"Taehyung, lại gặp nhau rồi."

Cô cười cười, cất điện thoại đi, "Có duyên ghê."

"Cảm ơn con chuột của cô, EunWoo rất thích nó."

"Vậy anh có thích không?"

"Tôi ư?" Người đàn ông nhất thời kinh ngạc.

"Đúng thế! Tôi nể mặt anh nên mới đưa cho thằng bé đấy, đương nhiên phải hỏi suy nghĩ của anh rồi."

Seo Joon ho khẽ hai tiếng, ánh mắt hơi lóe lên, trong đầu xẹt qua hình ảnh cái hôn lướt qua cổ ngày hôm đó, ngay lập tức cảm thấy mất hết tự nhiên.



Taehyung thì vẫn cứ bình thường, chẳng suy nghĩ gì nhiều. Còn vẻ mặt hơi xấu hổ kia của người ta, cô nghĩ có lẽ anh ta ngượng ngùng là do được cô nhường lại đồ cho mà thôi.

"Anh thấy ok không?" Cô hỏi lại, hai tròng mắt to và sáng như mang theo cả sự trông chờ.

"Tôi cũng... thích."

"Vậy là tốt rồi." Nói xong, nghiêng người nhường đường, Seo Joon đi ra, cô đi vào.

Cửa thang máy khép lại dần ngăn cách nụ cười má lúm đồng tiền như hoa của cô, chỉ để lại cho anh ta một cánh cửa kim loại lạnh như băng ở trước mắt.

Seo Joon bật cười, cũng chỉ là một cô bé thích cười mà thôi, sao anh ta lại cứ liên tiếp thất thố như thế chứ nhỉ?

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Anh ta chuyển nghe máy, xoay người đi ra ngoài.

"Joonie, có bận không? Em đặt nhà hàng, cùng ăn một bữa nhé?"

Trong đáy mắt người đàn ông hiện lên vẻ dịu dàng, nụ cười vốn nhẹ nhàng nho nhã cũng ngập tràn sự yêu chiều, "Ừ."

----------------



Chờ Taehyung lên nhà, vú Trương đã dọn dẹp xong hết, đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

"Cô Đàm, tối nay cậu Jeon có về nhà ăn cơm không?"

"Để cháu gọi điện hỏi anh ấy."

Rất nhanh, đầu bên kia đã chuyển máy.

"Cậu à, tối có về nhà ăn cơm không thế?"

"Tạm thời vẫn chưa về được. Em ăn trước đi, đừng chờ anh."

"Oh, thế thôi ạ!"

Taehyung cúp máy, cả người ủ rũ, tâm tình cũng hơi hạ xuống.

"Cậu chủ nói sao ạ?" Vú Trương đứng ở cửa phòng bếp.

"À, anh ấy không về ăn đâu ạ!"

"Vậy để tôi bớt lại nửa bát gạo, lỡ không ăn hết lại lãng phí..."

Tâm tình hạ xuống chỉ một chốc mà thôi, Taehyung điều chỉnh tâm trạng, gọi điện thoại cho Sana.


Cô nàng kia vẫn còn đang ở nhà bà ngoại, sống vô cùng thoải mái, mỗi ngày ăn ngon uống tốt, còn đi chơi khắp nơi, tung ảnh tự sướng đủ mọi kiểu khiến người ta phải ghen ghét!

"... Tae Tae, tới đây đi, bao ăn bao ở, nhà bà ngoại tôi thích lắm!"

"Đừng có dụ dỗ tôi nha."

"He he... Tôi nói cho bà biết, ở đây có nhiều thức ăn khẩu vị nặng cực, đủ kiểu thịt xiên nướng, thịt bò cay, cá chưng tương..."

"Dừng dừng dừng! Bà mà còn kể nữa là tôi cúp máy đấy."

"Ôi, đừng mà! Đã nói được câu nào đâu chứ! Nói thật, tôi cảm thấy ở đây khá được, có điều hơi nóng, không có điều hòa thì không thể sống nổi..."

"Thế nên, bà cảm thấy hài lòng với nơi sắp ở trong bốn năm tới chứ gì?"

"Bingo!"

Lúc trước, khi Vệ Sana điền nguyện vọng thi đại học đã nghĩ tới việc nhà bà ngoại, để dễ dàng quan tâm hơn.

Hơn nữa, hai năm gần đây, việc làm ăn của nhà Sana bắt đầu dời về phía nam trung bộ, có mấy công trình kiến trúc ở khu nhà bà ngoại, khuynh hướng phát triển dần về phía nam, vì thế Sana tới đó học cũng chẳng khiến Taehyung thấy kỳ quái gì.

Chỉ sợ, thêm vài năm nữa, nhà Sana sẽ cắm rễ ở phía nam luôn, cô và Sana muốn gặp nhau cũng sẽ càng khó khăn hơn.

Từ sau khi mình sống lại, cô nàng kia là người đầu tiên động thân ra mặt, dùng nắm đấm để bảo vệ cô, vì thế, trong lòng Taehyung, Sana vĩnh viễn chiếm cứ một vị trí vô cùng quan trọng, với cô mà nói, có ý nghĩa không giống bình thường.

"Giấy trúng tuyển của bà tới chưa?"

"Đại học T ở Tân Thị."

"Tae Tae, với thành tích của bà thì dù có thi vào Học viện mỹ thuật Trung ương cũng còn dư dả, tại sao cuối cùng bà lại chọn Đại học T chứ hả? Trường tổng hợp nghe cũng không tồi, nhưng lại chủ yếu là về nghiên cứu, chúng ta học mỹ thuật thì phải vào các học viện mỹ thuật chuyên nghiệp mới đáng tin cậy."

"Tôi không muốn ở thủ đô này mãi, cũng không muốn đi quá xa, Tân Thị vừa đẹp, ở ngay bên cạnh."

Hai người chém gió một hồi, dến tận khi bên chỗ Sana có tiếng người gọi ăn cơm mới lưu luyến kết thúc nói chuyện.

Mắt thấy tháng 9 đã gần ngay trước mắt nghĩa là cũng sắp tới lúc khai giảng rồi.

Taehyung xoa cằm, đã đến lúc phải quay về Kim gia để lấy thư thông báo trúng tuyển.

Kỳ thật, đầu tháng 6 tham gia thi đại học xong, đến giữa tháng 6 là có thể tra kết quả thi ở trên mạng, kế tiếp là kê khai nguyên vọng.

Thường thì các trường đại học, cao đẳng sẽ triển khai công tác tuyển sinh từ đầu tháng 7, điểm thi môn chuyên ngành của Taehyung rất cao nhưng điểm các môn văn hóa lại bình thường, miễn cưỡng có thể trúng tuyển chính quy, thế nên sau ngày 20 tháng 7 là cô đã tra được kết quả trúng tuyển của mình ở trên mạng rồi.

Có điều thư thông báo trúng tuyển được gửi về Kim gia, cô mãi vẫn không đi lấy.

Mắt thấy khai giảng tháng 9 đã sắp tới rồi, chỉ còn chưa tới 10 ngày nữa, dù cô không muốn về thì cũng không thể không quay lại đó một chuyến được.

Nếu chỉ là thư trúng tuyển thì cũng chẳng quan trọng lắm, nhưng cô vẫn còn để dụng cụ vẽ tranh, quần áo, còn có các giấy tờ chứng nhận quan trọng khác ở đó, thế nên không thể không đi.

----------------------



Bữa tối rất phong phú, tay nghề của vú Trương không tệ, vì rất để ý tới khẩu vị của cô nên có hẳn hai món cay, cá chưng tương và sương sáo chua cay.

Sau khi ăn xong, theo thường lệ sẽ có một đĩa trái cây, Taehyung ăn hết sạch.

Khi vú Trương tới dọn bàn còn cười nói: "Nhìn thon thả như vậy, không ngờ ăn khỏe thế!"

Taehyung cười, đúng là cô có thể ăn rất nhiều.

Cũng may, cân nặng cũng không tăng, vẫn cứ yểu điệu, tinh tế trước sau như một.

Thu dọn xong bếp, vú Trương chuẩn bị ra về, Taehyung định giữ bà lại nghỉ ngơi một lát, rốt cuộc bận bịu cả một ngày, con quay thì cũng quay mỏi rồi ấy chứ.

"Không sao đâu, tôi quen cuộc sống ở nông thôn rồi, không làm gì còn ngứa tay ngứa chân ấy chứ. Hơn nữa, tôi cũng muốn về sớm một chút để trông thằng cháu nội nhà tôi, chắc chắn nó lại đang bướng bỉnh với mẹ nó đấy..."


Đã nói đến thế rồi thì Taehyung cũng chẳng tiện giữ bà ấy ở lại nữa, lúc bà ấy về còn nhét cho thêm một túi táo, lại lấy món gân sò khô lần trước mua trong siêu thị ra trút cho bà ấy nửa túi.

"Cô Taehyung, thế này không được đâu..."

"Táo còn cả một hộp lớn, vú cứ cầm về dỗ cháu đi ạ. Gân sò khô cháu cũng chỉ thuận tay mua thôi, định nấu canh hoặc nấu cháo, nhưng mua nhiều quá, để lâu sợ mốc nên vú cứ cầm một ít về mà ăn."

Vú Trương cảm ơn rối rít, ra tới cửa vẫn còn gật đầu cảm ơn Taehyung.

Táo thì không quý, nhưng gân sò khô là thứ tốt, nếu là hàng chất lượng thì nửa túi cũng đã có giá tới cả trăm tệ rồi, con dâu bà rất thích nhưng vẫn chẳng bao giờ dám bỏ tiền ra mua.

Taehyung cười và tiễn bà ra tận ngoài cửa.

Thời gian vẫn còn sớm, mặt trời mới chỉ vừa xuống núi mà thôi.

Lúc trước khi còn ở biệt thự trên núi, ăn cơm xong đều đi ra ngoài vườn đi bộ cho tiêu cơm, nhưng từ sau khi vào ở trong Bồng Lai, cô ngại phải thay quần áo mỗi lần xuống lầu nên càng lười nhác hơn.

Tính toán thời gian, cô rời khỏi Oh gia cũng gần một tuần rồi.

Đối phương không hề có bất kỳ động tĩnh nào, cũng chẳng thèm quan tâm cô đang ở đâu, có bị đói chết hay không, Taehyung hừ lạnh, thật đúng là cả một nhà đều máu lạnh vô tình như nhau.

Ông Oh dối trá, JungHae tàn nhẫn, Oh Sehun cuồng bạo lực, Wonin thì chẳng cần phải nói, một con não tàn đúng nghĩa!

Còn về hai vợ chồng anh trai Oh Sehun với Lee Aeri, tạm thời vẫn đang ở trong phạm vi cô có thể tha thứ, về sau thế nào thì khó mà nói trước được.

Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.

Con người là một sinh vật phức tạp, lúc nào cũng có thể thay đổi được.

Thực ra, với Taehyung thì thái độ chẳng quan tâm này của Oh gia càng tốt cho cô thôi, cô càng vui vẻ tiêu dao, tự tại.

Có điều, lần này cô đã thực sự hiểu lầm cả nhà họ Oh đó rồi.

-----------------------------


(Đến đoạn nhà họ Oh)


Từ sau khi Taehyung trốn nhà ra đi, Oh Sehun nghe anh trai mình phân tích xong thì luôn rơi vào trạng thái hỗn độn, chẳng chú tâm được vào chuyện gì, cũng chẳng buồn nói chuyện, con người luôn thích vui vẻ náo động lại đột nhiên trở nên trầm mặc, ít nói, quả thực làm cho những người biết hắn cảm thấy sợ hãi.

"Mẹ, gần đây anh con có vẻ không ổn lắm!"

JungHae tức đến nghiến răng: "Từ sau khi con bé kia đi, anh của con liền trở thành người không bình thường như thế đấy."

"Con bé kia..." Wonin kinh hãi, "Ý mẹ là Taehyung á?"

"Cũng không biết con yêu tinh đó dùng thủ đoạn gì nữa, tự nó bỏ đi thì cũng thôi đi, còn câu luôn cả linh hồn của đàn ông theo! Đời trước của Oh gia chúng ta nợ nó cái gì hay sao mà ra nông nỗi này chứ? Nhất định phải làm cho cửa nhà không yên mới chịu dừng tay sao?"

"Mẹ, mẹ nói anh con... là vì Taehyung sao?!" Giọng Wonin cao vút, trong đáy mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.

"Con nghĩ kỹ lại mà xem, anh con bắt đầu không ổn từ khi nào hả?"

Wonin suy nghĩ, rất nhanh, sắc mặt liền biến đổi, cuối cùng trở thành tái nhợt.

"Không, không thể nào... Sao anh con có thể coi trọng nó được chứ?"

JungHae cười lạnh, "Năm đó, cái con đĩ họ Gim kia đi cũng không thấy Sehun mất hồn mất vía thế này. Taehyung đúng là có thủ đoạn, sao mẹ lại coi thường nó như thế chứ?"

"Mẹ, có phải mẹ nghĩ xa quá rồi không? Lần trước anh con uống say vẫn còn gọi tên Gim... con đĩ kia mà, sao có thể vì Taehyung mà biến thành cái dạng đó được chứ?"


"Con bé ngốc này, con đã quá coi thường tốc độ thay lòng đổi dạ của một người đàn ông, cũng đánh giá sự chung thủy của anh Hai con quá cao rồi."

"Chẳng lẽ anh ấy thực sự thích... Taehyung ư?" Wonin nghẹn họng trân trối, đánh chết cô ta cũng không dám tin vào chuyện này!

Tại sao có thể như thế chứ?

Rõ ràng trong lòng anh Hai yêu người con gái khác, cưới Taehyung về chỉ để tra tấn thôi cơ mà!

Lúc trước còn đánh Taehyung tới mức phải nhập viện, lúc cô ta chạy vào phòng ngủ thì vẫn còn thấy dưới đất đầy máu tươi và mảnh kính vỡ.

"Có phải thích không thì giờ mẹ cũng chưa chắc được, nhưng có một điều tuyệt đối không sai, đó là anh hai con chắc chắn đã động lòng rồi."

"Vậy giờ chúng ta phải làm sao đây? Vất vả lắm mới đuổi nó đi được, chẳng lẽ còn phải tìm nó về sao?"

JungHae nhớ tới việc này liền tức tối, trừng mắt hung dữ với con gái: "Đều tại con làm chuyện ngu xuẩn hết! Đặt một cái bẫy vô số sơ hở chờ người ta nhảy vào, giờ thì tốt rồi, không đánh chết được con rắn còn bị nó cắn một cái!"

"Con cũng không ngờ..."

"Không ngờ?! Con thì có bao giờ ngờ được cái gì cơ chứ?! Con nghĩ đàn ông Oh gia là đồ ngốc nên không nhìn thấy tâm địa gian xảo của con à?"

"Mẹ, ba đã dạy dỗ con rồi, xin mẹ đừng nói nữa có được không ạ..." Mẹ thì nghĩ mình cao minh lắm chắc? Chẳng phải cũng bị nhìn thấu, chỉ là ba với anh không tỏ rõ cho mẹ thấy mà thôi!

JungHae thở dài một hơi, bình tĩnh trở lại.

Thôi vậy, vốn đứa con gái được bà ta dạy dỗ này đã chẳng nên cơm cháo gì rồi.

"Chờ xem thôi, sớm muộn gì ba và anh con cũng đón nó về..."

"Không được! Sao có thể để nó về nhà được chứ?"

"Nếu con không vui thì gào với mẹ ở đây có ý nghĩa gì hả? Tìm ba con mà nói đi!"

"Con... không dám."

JungHae giậm chân, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

"Lúc Taehyung đi, nó nói gì con cũng nghe rõ rồi đấy, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua việc này đâu, nó luôn mồm lên án người của Oh gia khắt khe như thế nào, xa lánh nó như thế nào, hơn nữa giờ con còn để nó tóm được nhược điểm, chẳng lẽ còn không nhân cơ hội đó mà phát tác đòi công bằng?"


JungHaecũng đã xâu chuỗi hết các sự tình, sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới dẫn tới được kết luận suy đoán này, tức tới mức ruột gan cồn cào!

Không giải thích ngay mà im lặng chờ Wonin làm mọi chuyện ồn ào lên rồi nó mới than thở khóc lóc kêu oan uổng, lại chỉ ra những điểm đáng ngờ một cách rành mạch, có trật tự, cuối cùng hoàn toàn bùng nổ và dẫn tới tiết mục rời nhà trốn đi.

Ầm ĩ như thế, Oh gia trở thành bên đuối lý, nó lại nói thêm mấy câu tàn nhẫn, bày tỏ thái độ là có thể nắm chặt quyền chủ động khống chế rồi.

JungHae thông minh một đời, tâm cơ thủ đoạn không dưới cơ người khác, không ngờ lại ăn mệt bởi chính đứa con dâu thứ hai mà mình luôn khinh thường.

Mấy ngày nay, ông Oh lúc nào cũng tỏ thái độ không vừa lòng với bà ta, luôn phê bình bà ta công khai lẫn âm thầm.

"Mẹ, mẹ mau nghĩ cách gì đi! Con không muốn thua cái con Taehyung đó đâu!"

"Mẹ còn có cách nào chứ hả? Nhà này vẫn luôn do ba con làm chủ."

Trong đôi mắt của Wonin có ánh sáng lóe lên, tuy rằng cô ta không thông minh nhưng cũng chưa ngu tới mức hết thuốc chữa.

Rõ ràng mẹ cô ta nói vậy là muốn xúi giục cô ta tới cầu xin trước mặt ba mình, thành công thì Taehyung sẽ hoàn toàn biến mất ở Oh gia, mà không thành công thì cũng chỉ có cô ta bị ăn mắng mà thôi!


Nghĩ như thế, trong lòng Wonin thấy cực kỳ hụt hẫng.

Lúc trước chính là bà ấy nghĩ ra cái cách này, giờ hỏng chuyện lại bắt cô ta gánh, đây là chuyện mà mẹ ruột sẽ làm với con gái của mình sao?

Đúng là, bản thân nếu đã có tính ích kỷ thì khi đối xử với người khác cũng sẽ ích kỷ.

Quả thực, JungHae muốn cô ta tới nói mấy câu nhõng nhẽo với ông Oh, không mong có thể hoàn toàn đuổi được Taehyung ra khỏi Oh gia, nhưng tốt xấu cũng có thể khiến ông ta thương xót hai mẹ con bà ta, tránh phải đi ăn nói khép nép, cầu xin con bé Taehyung đó trở về nhà.

Mà nói gì thì nói, ông ta vẫn luôn yêu thương đứa con gái này, cho dù có mắng vài câu nhưng trong tâm lý vẫn nhất bên trọng, nhất bên khinh, từ đó, bà ta liền có thể đạt được mục đích của mình.

Đáng tiếc, Wonin không hề nhìn thấy sự khổ tâm của bà ta, không chỉ thế, còn sinh ra khoảng cách với mẹ của mình.

"Con gặp ba con nhõng nhẽo mấy câu, xin ông ấy..."

"Mẹ! Mẹ làm thế chẳng phải là đẩy con đi tìm chửi à?" Nói xong, chạy ra khỏi phòng mà không thèm quay đầu nhìn một cái, cửa phòng bị cô ta đóng mạnh tới mức phát ra một tiếng vang rền chói tai.

JungHae đứng im tại chỗ, tức hộc máu.

Sao bà ta có thể nuôi dạy một đứa con gái ngu như lợn thế này chứ?

Quả nhiên, lúc ăn cơm chiều, ông Oh liền nói tới chuyện đi đón Taehyung về nhà...

"... Vợ của thằng Hai đã đi nhiều ngày như thế rồi, có lẽ cũng đã bớt giận, có phải nên tìm thời gian đi đón người về không? Suy cho cùng, con bé vẫn là vợ của Sehun, người trong nhà đánh nhau, truyền ra thì còn ra cái thể thống gì chứ hả?"

JungHae và Wonin im phăng phắc, động tác nhai nuốt cũng không còn trôi chảy như cũ nữa.


Sau một lúc lâu, Oh Sehun mới hiểu ra ba mình vừa nói cái gì, hai mắt lập tức sáng lên, buồn bực suốt mấy ngày qua cũng thay đổi.

"Vâng, để ngày mai con... không, ăn cơm xong con sẽ chạy đi đón cô ấy ngay!"

"Ba, con nghĩ lần này em dâu tức giận không nhỏ đâu, chỉ sợ là sẽ không quay về." Aeri rũ mắt, khẽ khàng lên tiếng, có vẻ hơi áy náy.

Nghiêm khắc mà nói thì việc này cũng không phả không liên quan tới cô ta, tuy rằng cô ta không tham dự vào hành động của mẹ chồng và em chồng nhưng quả thực đôi khuyên tai đính ruby kia là do cô ta tự làm mất.

So với bị trách móc thì thà cứ thẳng thắn thừa nhận cho xong.

"Hay là để con đi với Sehun, xin lỗi em ấy đàng hoàng."

Quả nhiên, ông Oh liền tỏ vẻ vừa lòng, "Vợ của thằng Cả quả thực là hiểu chuyện."

Aeri cười đến xinh đẹp.

"Nếu đã thế thì Wonin và mẹ các con cũng đi cùng luôn đi."

"Ba! Con không muốn..."

Rầm---

Một bàn tay vỗ mạnh xuống bàn, mặt già âm trầm.

"Có bản lĩnh gây họa thì phải có dũng cảm gánh vác. Dù con có không muốn đi thì cũng phải đi! Đó là chị dâu Hai của con."

"Còn lâu ấy! Taehyung không phải chị dâu Hai của con! Anh còn còn chẳng thèm để ý tới nó. Chị dâu Hai ư? Cô ta xứng sao?"

"Câm miệng!"

Lần này, người lên tiếng không phải ông Oh mà là Oh Sehun.

Người đàn ông trợn trừng mắt tức giận, bạo ngược cuồn cuộn trong đáy mắt, "Chuyện của anh không tới lượt em chõ mõm vào! Nếu anh đã cưới Taehyung vào cửa thì đã đáng để em phải gọi một tiếng chị dâu rồi!"

"Anh Hai, anh..." Mặt Wonin trắng bệch, mấp máy môi, không tin nổi.



------------------17/12/2022--------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro