Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chát... anh ra tay đánh cô.
Mặt cô đỏ ửng dấu bàn tay.
"Cô nghĩ cô là ai? Cô cũng như mẹ cô mà thôi, là hạng đàn bà dơ bẩn không hơn không kém, quá nham hiểm và gian xảo, chuyên đi phá hoại hạnh phúc của người khác... Nực cười! Cô đừng tưởng cô có giá trị với tôi...không đáng 1 đồng xu..." - Tư Nhiên không tiếc lời nhục mà cô, cười khẩy rồi bỏ đi.
Cô ngồi xuống vòng tay ôm chân, nước mắt thi nhau rơi xuống, đôi mắt xanh biếc mang vô vàn nỗi đau. Trái tim cô già cỗi quá rồi! Từ ngày Mạch Đồ- người đàn ông duy nhất cô yêu dứt áo ra đi, Tịnh Hảo cô xem như đã chẳng còn gì.
Cô chẳng còn gì cả? Mẹ ư? Bỏ rơi cô ngay từ ngày bé, chung đụng với vô vàn đàn ông, chỉ để lại cho cô 1 thứ, đó là danh phận con của **.
Rơi vào tay Tư Nhiên là trách sao cô quá đen đủi. Mẹ cô ngày xưa đã phá hoại gia đình anh ta, khiến mẹ anh quá tức giận dẫn đến đột quỵ mà qua đời. Cô cũng chẳng con của bố anh ta! Cô không có bố? Mẹ qua lại với quá nhiều đàn ông nên chẳng thể biết ai là bố cô. Tư Nhiên mang thù hận bao năm, để đến bây giờ trút hết lên đầu cô.
19 tuổi, cái tuổi mà bao người khác đang vui vẻ bên vòng tay bố mẹ, không lo không nghĩ, chỉ để tâm đến chuyện học hành.
Còn cô? Cô cũng là sinh viên đại học A, bao năm nay làm đủ mọi nghề nghiệp để có đủ tiền chi trả học phí. Khó khăn vất vả đến đâu cô cũng không lùi bước. Nhưng từ khi anh xuất hiện... Anh dùng đủ mọi trò để ép cô làm tình nhân của anh. Nhà trường bị anh hối lộ, bắt cô phải thôi học. Cô cuối cùng phải làm tình nhân của anh, để đổi lại việc có thể tiếp tục đi học.
Ông trời phải chăng đã quá bất công? Cô đã cạn nước mắt rồi... Chắc đến líc cũng phải ra đi. Để trái tim già cỗi này được ngủ yên mãi...mãi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro