📌 Nữ minh tinh một đêm thành danh 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Dasom
Beta: Dasom
Truyện chỉ đăng wattpad: @dasom2972
...

Bệnh viện.

Sau khi hôn mê nhiều ngày, cô gái trên giường bệnh rốt cuộc cũng thức tỉnh, giây phút nàng mở mắt, việc đầu tiên là mê man nhìn bốn phía, sau đó liền cong môi nở một nụ cười đầy mị hoặc.

Bác sĩ đang làm nhiệm vụ, dưới sự thúc giục của hộ sĩ nhanh chóng đi tới trước giường bệnh của cô, tiến hành ghi chép thông tin bệnh nhân.

"Tên?"

"Nguyễn Nhu."

"Tuổi tác?"

"Hai mươi."

Bác sĩ thở phào một hơi, sau khi đối chiếu thông tin, tạm thời thấy rằng cô gái này không có bất cứ biểu hiện gì của việc mất trí nhớ. Cẩn thận lật xem ghi chép bệnh án mấy ngày nay, cũng không phát hiện thêm dấu hiệu gì bất thường. Có lẽ không đến vài ngày nữa, bệnh nhân này sẽ có thể thuận lợi xuất viện.

Vị bác sĩ trẻ tuổi bấy giờ mới ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện người trước mắt đang nhìn mình chằm chằm. Dưới ánh mặt trời, da thịt của cô trắng noãn như tuyết như ngọc, ngũ quan xinh xắn sạch sẽ không tì vết.

Rõ ràng là một bệnh nhân mới thoát chết khỏi tai nạn xe cộ, thế nhưng trên mặt lại không có nửa điểm tiều tụy. Vẻ mặt cùng ánh mắt của cô phảng phất như một đóa hoa hướng dương kiều khí nở rộ, từ trong ra ngoài đều lộ ra sức sống cùng quyến rũ.

Xinh đẹp và sống động.

"Bác sĩ, cổ tay tôi đau quá, anh có thể xem giúp tôi một chút được không?" Thanh âm của cô gái thật tương xứng với cái tên, vừa mềm lại vừa nhu, nói xong liền yêu kiều chủ động đưa tay đặt vào lòng bàn tay của vị bác sĩ kia.

Bác sĩ trẻ tuổi mặt dần đỏ lên, cho dù có danh xưng là bông hoa cao lãnh của bệnh viện, nhưng hắn cũng không cách nào chống lại được mị lực của cô gái trước mặt. Nàng thực sự quá xinh đẹp, là mị thái lộ ra từ trong xương, đẹp đến chói mắt, khiến cho người khác không thể trốn thoát khỏi vẻ đẹp đó.

Mấy ngày trước, vào thời điểm cô hôn mê nằm ở trên giường, hắn chưa từng nghĩ rằng khi cô tỉnh lại còn đẹp hơn gấp chục lần so với trạng thái an tĩnh, à không, phải là gấp trăm lần.

Tay của hắn vừa mới chạm vào, chưa kịp đặt câu hỏi, cô gái bỗng tiến đến ngay trước mắt hắn, má núm đồng tiền lộ ra, cười ngọt ngào nói: "Anh xoa bóp một chút, xoa xong sẽ không đau nữa."

Bác sĩ trẻ tuổi nín thở, đôi tay run rẩy thay cô gái xoa bóp cổ tay , "Là. . . Là chỗ này sao?"

Cô gái cắn môi dưới, "ừm" một tiếng, nghe xong liền cảm thấy toàn thân tê dại.

Bác sĩ trẻ tuổi trong lòng như có hươu chạy, không dám chần chờ, chỉ sợ nếu như ở lại thêm một giây nào nữa sẽ bị người kia câu hồn đi mất. Hắn muốn rời đi, lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn.

Cô gái nửa ngồi trên giường bệnh, nhìn hắn nháy mắt mấy cái, nụ cười đến là trắng trợn không kiêng dè rồi lại chuyển thành long lanh ngây thơ.

Y như yêu tinh chuyên mê hoặc lòng người trong tiểu thuyết.

Ngay cả nữ minh tinh xinh đẹp nhất hiện nay, cũng không sánh bằng một phần trăm vẻ phong tình của cô ấy. Bác sĩ bấm mạnh đầu ngón tay của mình, cố gắng kéo lại một phần tỉnh táo, nhưng trái tim hắn vẫn đập liên hồi, bác sĩ vội vàng xoay người rời đi.

Sau khi hắn rời đi, ở giữa không trung xuất hiện một nam tử mặc áo trắng, hình ảnh của hắn gần như trong suốt, chỉ có Nguyễn Nhu vừa tỉnh lại mới có thể nhìn thấy hắn.

Hắn phất tay, một tia sáng trắng lóe qua, thời gian như ngừng lại. Một chiếc lồng trong suốt bao phủ lấy họ, cách ly với không gian xung quanh.

"Hắn không có trong danh sách nhiệm vụ của ngươi, không cần nhọc lòng đi câu dẫn hắn." Nam tử giọng nói lạnh như băng, mặt không cảm xúc nhìn về phía Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu dùng nụ cười vừa nãy mê hoặc bác sĩ trẻ nhìn nam tử, "Nhẹ nhàng hơn hai ngàn năm, thật vất vả mới lấy được thân thể, thế nào ta cũng phải thử xem mị lực của mình còn dùng tốt không. Lại nói, ngươi tìm tới ta, không phải là vừa ý năng lực câu dẫn người khác của ta hay sao? Bạch Đao đại nhân~"

Bốn chữ cuối cùng cắn đến mềm mại kiều mị, nếu là người bình thường, nghe xong câu này có lẽ đã bị nàng làm cho thần hồn điên đảo, thế nhưng sắc mặt của nam tử áo trắng lại không có chút nào thay đổi, hắn lạnh lùng móc ra một phần ghi chép của sổ Sinh Tử, ngữ khí không chút rung động, từng chữ từng câu ổn định ——

"Nữ nhân phàm trần Hạ Cơ, vẻ ngoài tráng lệ xinh đẹp vô ngần, ba lần làm Vương hậu, bảy lần làm phu nhân. Công hầu đều tranh đoạt, không ai không bị mê hoặc thất tâm. "

Nghe được danh xưng thật của mình, Hạ Cơ bưng miệng cười, nàng lười biếng mềm mại chuyển vòng eo dựa về một bên, cả khuôn mặt toát lên vẻ đắc ý: "Ai nha, Bạch Đao đại nhân, chuyện cũ năm xưa hà tất phải nhắc lại, không phải chỉ là mê đảo mấy nam nhân thôi sao?"

Nàng nhớ tới chuyện cũ, tuy cảm thấy rất đắc ý, nhưng trong mắt lại không có nửa phần lưu luyến.

Đối với nàng mà nói, lợi dụng tình cảm hay nhanh sắc, chẳng qua chỉ là một loại phản khánh của nàng đối với vận mệnh vô tình mà thôi, sách sử định nàng là yêu cơ diễm hậu, hậu nhân phán nàng là nhơ bẩn phóng đãng, những thứ này nàng đều không để ý.

Ngược lại là việc có thể sống một đời, sống sao cho vui sướng mới là quan trọng nhất.

Nàng rất thích coi đám nam nhân kia như những món đồ chơi, chơi hết cái này liền chuyển sang cái khác, thú vị cực kỳ. Vốn tưởng rằng chết rồi sẽ hóa thành bùn đất, thành nước mưa, không nghĩ tới, cô quạnh hơn hai ngàn năm sau, bỗng nhiên lại được người lôi ra.

Bạch Đao hờ hững nhìn Hạ Cơ trước mắt dào dạt đắc ý, trong lòng lóe qua vẻ lo âu.

Từ khi sư phụ hắn rời đi bỏ lại hệ thống Ti Mệnh Luân Hồi, hệ thống liền xuất hiện trục trặc, bản thể liên tục từ chối nhiệm vụ giả có giá trị nhan sắc thấp tiến vào thân thể của mình để làm nhiệm vụ, tuy đã sửa chữa thành công, nhưng vẫn cần kiểm tra...

Sở dĩ hắn chọn Hạ Cơ là bởi vì chân thân của nàng có giá trị nhan sắc cao - tương xứng với vị trí nữ chủ trong các thế giới nhiệm vụ. Hơn nữa nàng còn là phàm nhân, không phải thần tôn tiên tôn gì, không có năng lực như đại ma đầu tùy ý chống đối người quản lý.

Hắn tiếp tục nói: "Vì để kiểm tra hệ thống Ti Mệnh sau khi sửa chữa có hoạt động bình thường không, nên sẽ mượn dùng hồn phách của Hạ Cơ, hiệu lực vĩnh viễn. "

Mấy chữ hiệu lực vĩnh viễn này nghe có vẻ đặc biệt nghiêm trọng, Hạ Cơ nghe xong, thức thời đưa tay nắm lấy y phục lụa mỏng thêu hạc của Bạch Đao, lòng bàn tay mềm nhũn vuốt ve qua lại, "Bạch Đao đại nhân, cảm tạ ngài đã đem ta từ cái địa phủ không thấy ánh mặt trời kia ra ngoài, sau này ta sẽ cố gắng báo đáp ngài."

Bạch Đao không hề liếc mắt nhìn nàng chút nào, "Báo đáp thì không cần, ngươi tận lực hoàn thành nhiệm vụ là được rồi. Dựa vào ước định, mỗi lần ngươi hoàn thành một nhiệm vụ đều sẽ thu được những phần thưởng tương ứng, những thứ này có thể cho ngươi sử dụng trong thế giới hiện thực."

Sau khi từ địa phủ đi ra ngoài, ở thế giới này, nàng vừa mở mắt đã trở thành một tiểu minh tinh hạng ba của hai ngàn năm sau, có người nói đây là để tiện cho hệ thống Ti Mệnh tiến hành những theo dõi cùng khảo sát sau này, vì lẽ đó nên làm cho nàng một khối thân thể chân chính. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi ra khỏi hệ thống Ti Mệnh Luân Hồi, nàng có thể tiếp tục lấy thân phận của con người để sống tiếp.

Khoản buôn bán này thực sự là quá có lời.

Hạ Cơ làm việc y như quá khứ, giảo hoạt hỏi: "Bất kỳ khen thưởng gì đều có thể sao?"

Bạch Đao: "Đúng thế." Nói xong, hắn giơ tay chặn lại hành động thân mật tiếp theo của nàng. "Ngươi hãy mau chóng đối chiếu kí ức của bản thể, vì để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất, ta kiến nghị ngươi hãy toàn tâm toàn ý tập trung vào nhân vật hiện tại mà ngươi đang sắm vai."

Hạ Cơ một lần nữa ngồi lại vị trí, nàng rất hứng thú dõi theo hắn, "Được thôi, Bạch Đao đại nhân, từ giờ trở đi ta chính là Nguyễn Nhu, không phải Hạ Cơ."

Giọng nói từ từ trầm xuống, nàng nhắm mắt lại, tùy ý để cho kí ức của bản thể tràn vào hồn phách bên trong nàng.

Nguyên chủ tên là Nguyễn Nhu, là sinh viên đại học năm thứ tư của học viện điện ảnh, tuổi trẻ dung mạo đẹp, lại bởi vì tận mắt chứng kiến người bạn trai mình yêu tha thiết phát sinh quan hệ cùng bạn thân, thất thần đi đường bất hạnh bị xe tông.

Dựa theo sự kiện xảy ra lúc trước, sau khi Nguyễn Nhu bị tai nạn tỉnh lại, bởi vì không chịu nổi liên tiếp đả kích việc mình bị sinh non, bị bạn trai cùng bạn thân phản bội, tinh thần trở nên hoảng hốt, thời điểm đi tìm bạn trai cùng bạn thân lý luận tính sổ, bị bạn thân hãm hại, trở thành bạn gái cũ tâm cơ ác độc bị truyền thông đưa ra ánh sáng.

Lúc này người bạn thân kia đã có chút danh tiếng ở trong giới giải trí, rất nhiều fans không rõ chân tướng liền đuổi theo mắng chửi nguyên chủ, sau đó vị kia liền dùng thế lực của bạn trai, âm thầm loan tin nguyên chủ có vấn đề về thần kinh, còn làm giả chứng nhận của bệnh viện, nguyên chủ nỗ lực nói ra chân tướng nhưng không ai tin tưởng cô.

Nguyên chủ là một cô nhi, sinh hoạt đều dựa vào chút tài sản cha mẹ để lại, cô không có chỗ dựa không có người thân, sau khi bị tai nạn sức khoẻ đi xuống, lại thêm đả kích tinh thần khiến cô suy sụp, bệnh trầm cảm tái phát càng nặng hơn, không lâu sau đó liền tìm đến cái chết.

"Cứ như vậy, chỉ vì thất tình liền không muốn sống nữa?" Nàng tiếp thu ký ức của nguyên chủ, đồng thời tiếp nhận toàn bộ tin tức về thế giới này, "Nhớ lại lúc trước ta cũng từng có lúc sống qua ngày khổ khổ sở sở nhưng không hề từ bỏ cuộc sống, cô ấy không nên xem thường sinh mệnh như vậy. "

Bạch Đao lạnh lùng tung một câu: "Có lẽ lí do là vì cô ấy vốn đã bị trầm cảm đi. Trầm cảm chính là bệnh sinh lý, một khi phát tác, không phải bản thân cô ấy muốn là có thể khống chế. "

Nguyễn Nhu gật gù, nhớ tới cái gì liền vội vàng hỏi: "Vậy hiện tại ta cũng đang bị trầm cảm sao, ta vừa mới tới thế giới này, vẫn chưa chơi đủ đâu, tạm thời không muốn bị bệnh tật đáng sợ khống chế."

Bạch Đao sửa lại cách dùng từ của nàng: "Là hoàn thành nhiệm vụ chứ không phải vui đùa, xin ngươi nhìn nhận lại mục tiêu của chính mình. Còn nữa, chỉ cần ngươi duy trì tâm tình lạc quan vui vẻ thì khối thân thể này sẽ không tái phát bệnh trầm cảm nữa."

Nguyễn Nhu hài lòng gật gù, nàng cười dùng ngón tay cuốn lên góc áo lụa mỏng của Bạch Đao, đi thẳng vào vấn đề: "Bạch Đao đại nhân, điều kiện để hoàn thành nhiệm vụ là gì? "

Bạch Đao: "Tiêu trừ oán khí của nguyên chủ bằng cách hoàn thành tâm nguyện của họ. Có những người sẽ đưa ra tâm nguyện rõ ràng, có vài người thì không, cân nhắc đến việc ngươi lần đầu làm nhiệm vụ, ta đã chọn ra một nhiệm vụ đơn giản, nguyên chủ Nguyễn Nhu đã đưa ra hai tâm nguyện rõ ràng, chỉ cần ngươi hoàn thành hai tâm nguyện kia là có thể đạt điểm thưởng tối đa."

Nàng đã không thể chờ đợi được nữa, hỏi: "Tâm nguyện gì thế? "

"Thứ nhất, trả thù bạn trai cũ - khiến hắn hối hận cả đời. Thứ hai, thay thế vị 'bạn thân' kia - trở thành một nữ minh tinh nổi tiếng."

Nàng híp mắt, thắc mắc nói: "Hết rồi? Đơn giản như vậy thôi?"

Bạch Đao chắp hai tay sau lưng, đôi mắt nhàn nhạt quét qua nàng, "Ngoại trừ hệ thống tự mang công năng 'mắt thần', ta sẽ không vì ngươi cung cấp bất kỳ sự trợ giúp gì. Chỉ có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, hệ thống Ti Mệnh vạn vạn năm nay, cũng mới chỉ có một nhân vật hoàn thành nhiệm vụ đạt được điểm tối đa. Mà ngươi chỉ có hồn phách của một phàm nhân, tốt nhất nên đem hết toàn lực ra chăm chú nhiệm vụ của mình thì hơn."

Nàng để chân trần đứng trên mặt đất, vừa vặn cao tới vị trí bên hông hắn. Bạch Đao trôi nổi giữa không trung, nhìn nàng chậm rãi đưa tay ra ôm lấy hắn.

Trong giọng nói của nàng tràn đầy sự tự tin, mị hoặc gần như có thể nhỏ ra nước: "Bạch Đao đại nhân, ngài sẽ thích ta, ta sắp trở thành nhiệm vụ giả đắc lực nhất dưới tay ngài."

Bạch Đao dời tầm mắt, đáp: "Ồ"

Thời gian trở lại thế giới nhiệm vụ. Nguyễn Nhu ở bệnh viện nằm quan sát mấy ngày, sau đó liền cấp tốc hoàn thành thủ tục xuất viện, nàng mê hoặc vị bác sĩ trẻ kia đến thần hồn điên đảo, kết quả chỉ thấy một người lâm vào biển tình, còn người kia phủi mông một cái liền bỏ của chạy lấy người.

Bạch Đao vô tình đánh giá: "Bất hảo."

Nguyễn Nhu nhàn nhã nằm trong nhà trọ nhỏ của mình, "Bạch Đao đại nhân, cái này gọi là chinh phục, không phải là bất hảo. Nữ nhân sinh ra là để chinh phục nam nhân. "

Vừa dứt lời, chuông điện thoại di động vang lên, nàng cầm lấy nhìn, hai chữ 'Trần Dần' đập thẳng vào mắt.

Chính là cái tên tra nam bạn trai cũ đã phụ lòng nàng đây mà.

Chuông điện thoại vang lên ba giây sau đó tự động cắt đứt, sau đó là một cái tin nhắn thoại vang lên.

"Chúng ta gặp mặt đi, có được không?"

Theo như lộ tuyến ban đầu, nguyên chủ vốn không đồng ý yêu cầu gặp mặt của bạn trai cũ Trần Dần, cô còn đang chìm đắm trong sự bi thương cùng phẫn hận tột cùng, chưa thể chuẩn bị kỹ càng tâm lí để gặp lại người mình từng yêu tha thiết, cuối cùng lại nhận được sự phản bội.

Cô suy nghĩ quá nhiều thứ. Trước đó xảy ra tranh chấp, cũng là bởi không ngừng chịu đựng khiêu khích của 'bạn tốt', cho nên mới không thể nhịn được nữa.

Sắp xếp xong kí ức của nguyên chủ, 'Nguyễn Nhu' nhẹ nhàng cảm thán một câu, "Đúng là một chiếc bánh bao mềm nha."

Nàng vừa nói chuyện, vừa gửi cho Trần Dần một tin nhắn hồi âm "Được thôi, tôi cũng muốn nói chuyện với anh."

Bọn họ hẹn nhau vào một buổi chiều thứ bảy, địa điểm là một nhà hàng cao cấp trong trung tâm thành phố.

Trước khi gặp mặt, Nguyễn Nhu cố ý chải chuốt lại chính mình từ đầu tới cuối một lần. Vóc dáng của nàng, bên trên tròn trịa vểnh cao, bên dưới eo thon chân dài. Là hình mẫu mỹ nhân phục cổ mỹ diễm chỉ có thể thấy được trên mặt báo Hồng Kông trước kia, cố tình nguyên chủ lại yêu thích phong cách bảo thủ girl, chỉ mặc đồ rộng thùng thình, che lại toàn bộ ưu điểm trên người, nhìn thấy cái gì cũng không có.

Nàng ném hết toàn bộ quần áo cũ đi, mua hết lại cả tủ quần áo chỉ có hai loại sắc thái, đen và trắng.

Càng là vật nhìn có vẻ thuần túy đơn giản, lại càng có thể làm nổi bật lên khí chất xinh đẹp của nàng. Sau khi thay đổi phong cách ăn mặc, nhìn thật chẳng khác nào thay một người mới.

Ngoại trừ quần áo, tóc tai cũng phải đổi sang kiểu khác. Mái tóc này thực sự quá dài, vừa ra tiệm nàng liền cắt ngắn đến qua vai, sau đó liền làm xoăn thành từng lọn lớn.

Khi chuẩn bị xong hết thảy nàng liền gọi Bạch Đao, Bạch Đao cao lãnh sau khi nhìn rõ người trước mắt thì ngây người nửa giây.

Hắn suýt chút nữa không nhận ra.

Nguyễn Nhu mím môi cười nhạt, nàng dùng ánh mắt câu người nhìn hắn, "Bạch Đao đại nhân, ngài là đang bị ta mê hoặc sao."

Bạch Đao lạnh mặt: " lần thứ hai xin nhắc lại, mong ngươi nhìn thẳng vào thực lực của chính mình. "

Không thể phủ nhận, nàng đúng là . . . Rất đẹp. Xinh đẹp đến nỗi hắn tựa hồ có thể xuyên thấu qua linh hồn của nàng trông thấy dáng dấp phong hoa tuyệt đại của nàng trước kia.

Nhưng thế thì đã sao, dù nàng lại làm sao mê hoặc thế nào, hắn cũng không có chút cảm giác nào. Hắn chắc chắn sẽ không như người sư phụ không tiền đồ kia của mình, tu luyện ngàn vạn năm, cuối cùng đến lúc ngay lúc sắp đứng vào hàng ngũ thâp giới tiên tôn, lại vì một đại ma đầu mà từ bỏ hết toàn bộ tu vi.

Nếu sư phụ hắn không cần đến hệ thống Ti Mệnh Luân Hồi nữa, như vậy liền để tên đồ đệ này đến bảo vệ nó. Hắn nhất định sẽ làm cho nó một lần nữa trở thành nơi tu luyện lợi hại nhất trong thập giới.
...

Nhà hàng.

Nữ phục vụ ở phía trước dẫn đường, không nhịn được liếc mắt về phía sau nhìn thêm vài lần.

Nguyễn Nhu chú ý tới ánh mắt của cô gái, xán lạn nở nụ cười, tươi đẹp y như hoa đào nở.

Nữ phục vụ bỗng dưng đỏ mặt.

Bạch Đao từ phía sau Nguyễn Nhu bay ra, nghiêm túc chỉnh sai: "Vui lòng không tùy ý câu dẫn người khác."

Ở trong thế giới nhiệm vụ, nhiệm vụ giả có thể tùy ý lấy hình thức linh hồn cùng người phụ trách đối thoại. Lúc này, nhìn bề ngoài Nguyễn Nhu không có gì khác thường lại đang dùng ngữ khí yểu điệu dán lên tai Bạch Đao, nói: "Thật ngại quá, Bạch Đao đại nhân, mị lực của ta từ lúc sinh ra đã có sẵn như vậy rồi, ta không thể khống chế được mị lực của chính mình thì phải làm sao."

Bạch Đao nghẹn họng, yên lặng lui về.

Phòng ăn tổng cộng có bốn tầng. Trên tầng cao nhất là nơi dành riêng cho hội viên, tất cả gian phòng đều được bố trí tường cách âm chuyên nghiệp, bao gồm cả các biện pháp an ninh tuyệt đối, vì đây chính là nơi dành cho hội viên cao cấp tới để dùng bữa cũng như trao đổi tư mật.

Cửa thang máy vừa mở, đối diện là một gian phòng khép hờ, phía sau lộ ra hình ảnh một người đàn ông tuổi trẻ anh tuấn, hắn ăn mặc nhàn nhã, khoảng chừng hai mươi tuổi, sáng sủa tựa ánh mặt trời, ngoại hình của hắn như một sự pha trộn giữa nam nhân thành thục và thiếu niên tràn đầy sức sống, như một gốc cây bạch dương bừng bừng sức sống.

Nam nhân nhấc mày nhìn sang trong nháy mắt, chỉ một chút như vậy. Nàng liền hiểu được, tại sao Nguyễn Nhu lại yêu người đàn ông này.

Không có cô bé nào có thể cự tuyệt được một đôi mắt đen sâu thẳm như vậy.

Như một hồ nước mát trong lành dưới ánh nắng chói chang của ngày hè, làn thu thuỷ lăn tăn, trong trẻo sáng sủa, có chút hơi nước lành lạnh toả ra từ đôi mắt hắn, hắn nhìn nàng cong môi cười, khiến người đối diện có cảm giác như được gió xuân thổi tới, thẫm đẫm lòng người. Đúng là gặp xuân nở hoa, gặp người nở tình.

Có vài tên đàn ông có thể trở thành tra nam là bởi vì hắn hoàn toàn có tư cách của một nhà tư bản-có tiền có quyền giỏi đả thương người.

Nàng cong môi nở nụ cười, tiếp được ánh mắt của hắn, trả lễ lại, hướng hắn liếc mắt đưa tình, xa xa chào hỏi: "Trần Dần."

Trần Dần giật nảy mình.

Hắn vừa hướng về phía ngoài cửa tùy ý tìm tòi, vốn chỉ thấy bóng dáng, không biết người tới là Nguyễn Nhu, theo bản năng bày ra nụ cười hữu hảo mang tiêu chí tượng trưng, hiện tại nhìn cẩn thận mới phát hiện, hoá ra người con gái xinh đẹp đứng bên ngoài kia chính là Nguyễn Nhu, cả ngày ôm mặt đau khổ nói muốn tu thân dưỡng tính . . . Nguyễn Nhu?!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro