CHƯƠNG 2: VỊ PHÁP Y NỔI TIẾNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh hiện trường xảy ra vụ tai nạn của Tôn Na có rất nhiều cảnh sát ở đó. Vì Tôn Na là người nổi tiếng nên có nhiều phóng viên sau khi biết được tin liền nhanh chóng đến khu vực này. Vì lượng người đến đây quá lớn nên bên sở cảnh sát phải huy động nhiều người đến bảo vệ hiện trường.

Xác của Tôn Na ở trong chiếc xe ô tô đã bị rơi xuống sông, bên phía cảnh sát đã đưa được xe lên. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, xác của Tôn Na mới được đưa ra bên ngoài.

Dương Minh Khải nhìn lại hiện trường vụ việc, sau đó thì nhanh chóng mở cửa lên chiếc xe đắt tiền đậu cách đó không xa. Anh ta tự nhận bản thân mình khá xui xẻo, vừa đến thành phố B nhậm chức chưa lâu công việc đã ngập đầu, sáng nay còn nhận được tin có mấy người đi tập thể dục qua con đường này phát hiện ra chiếc xe lao xuống sông.

- Đại pháp y Lâm Vũ Thần của tôi ơi, xác của nạn nhân đã được đưa lên rồi, cậu mau ra giúp mình kiểm tra trước đi.

Người đàn ông tên Lâm Vũ Thần vẫn bình thản ngồi đọc tài liệu trên laptop. Lâm Vũ Thần là một pháp y nổi tiếng ở New York, từng hợp tác giúp cảnh sát thành phố này phá được khá nhiều vụ án phức tạp. Thế nhưng lần này, anh lại quyết định trở về thành phố B, bỏ lại một New York hoa lệ và danh tiếng. Lý do vì sao anh về thành phố B cho đến tận bây giờ cũng chỉ có Dương Minh Khải biết, Dương Minh Khải là người bạn thân nhất của Lâm Vũ Thần.

- Vũ Thần, cậu còn ngồi đây làm gì nữa hả? - Dương Minh Khải trở nên vội vàng hơn.

Lúc này Lâm Vũ Thần mới quay sang nhìn Dương Minh Khải:

- Tuần sau mình mới bắt đầu làm việc.

Thấy Lâm Vũ Thần lại tiếp tục nhìn vào laptop. Dương Minh Khải chịu không nổi nữa liền đóng sập laptop của Lâm Vũ Thần lại.

- Cậu là bạn thân của mình mà nỡ ngồi đây không quan tâm thế à? Mình mới chuyển công tác đến thành phố B này chưa đến 2 tuần mà đã xảy ra án mạng rồi. Xui xẻo quá đi.

Lâm Vũ Thần đặt laptop sang một bên, giọng điệu vẫn bình thản như vậy, nhưng lần này có thêm ý mỉa mai:

- Cậu không định nói cậu đi đến đâu thì án mạng xảy ra đến đó chứ hả? Nhưng mà Dương Minh Khải, cô gái kia chết là do tai nạn hay bị giết hại đến bây giờ vẫn chưa xác nhận được mà. Cậu làm sao có thể chắc chắn cô ta chết là do bị người ta sát hại chứ?

Lời nói của Lâm Vũ Thần khiến cho 2 trợ lý của anh đang ngồi ở ghế đầu là Mạnh Chí Vỹ và Hứa Vân Thường phải bật cười. Dương Minh Khải quen biết Lâm Vũ Thần mấy năm rồi, cũng biết Lâm Vũ Thần là người lạnh lùng có, thâm trầm có, bình tĩnh quá mức cũng có. Đặc biệt, tài nói năng đầy ý mỉa mai, chọc ngoáy máy móc của Lâm Vũ Thần thì chẳng ai bằng được. Lâm Vũ Thần không phải ai anh cũng nói mỉa mai, nhưng một khi đã có người khiến anh phải nói thì đối phương chắc chắn sẽ cứng họng chẳng nói được gì thêm. Dương Minh Khải chính là nạn nhân nổi bật nhất!

Dương Minh Khải không thèm quan tâm đến những lời mỉa mai kia, lại nói với Lâm Vũ Thần:

- Là bị giết hay tai nạn chết thì cậu phải giúp mình khám nghiệm tử thi đi chứ, đừng có ngồi trên này như thế.

- Nhưng chẳng phải đã có pháp y rồi còn gì. Nếu đã có rồi thì mình không cần phải xuống xe nữa.

Dương Minh Khải nhìn theo hướng tay đang chỉ của Lâm Vũ Thần, ngán ngẩm nói:

- Gì chứ, cậu Hoắc Khải Kiệt này chỉ là pháp y thực tập thôi, làm sao có thể so sánh với Lâm đại pháp y cậu chứ. Cậu tốt nhất nên ra đấy kiểm tra cho nhanh, đỡ cho mình phải đi đi lại lại.

- Cậu cứ thử ra xem pháp y thực tập này nói gì, sau đó quay lại nói với mình. Nhưng chắc là sẽ đúng thôi.

- Ơ...

Chẳng ép được Lâm Vũ Thần, Dương Minh Khải đành phải xuống xe. Vừa xuống thì đã nghe thấy tiếng "tách" rõ ràng, thì ra là Lâm Vũ Thần đã khóa cửa xe lại. Dương Minh Khải nhìn Lâm Vũ Thần bên trong, mặt lúc này nhăn nhó, còn Lâm Vũ Thần thấy vậy thì vui vẻ lắm.

Dương Minh Khải đi đến chỗ cậu pháp y thực tập tên Hoắc Khải Kiệt kia, lúc này vẫn đang khám nghiệm tử thi. Cách đó không xa, từ trong xe, Lâm Vũ Thần vẫn chăm chú xem xét.

- Khải Kiệt, cậu kiểm tra được gì không?

Hoắc Khải Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh Khải, bắt đầu nói về những gì anh ta thấy được từ xác của Tôn Na:

- Đội trưởng Dương, theo như kiểm tra sơ bộ cũng như phán đoán của tôi thì nạn nhân đã bị tai nạn, cụ thể là việc lao xe xuống vực này. Cô ta chết trong khoảng thời gian từ 9 – 10 giờ tối hôm qua, anh nhìn vết thương nặng trên đầu của cô ta mà xem. Có thể khi xe lao xuống, đầu của cô ta đã đập vào vô lăng gây nên vết thương này. Cộng thêm việc nước ngập vào khoang xe cũng là một nguyên nhân khiến cô ta chết.

- Ý cậu là chết vì vết thương quá nặng và đuối nước? Là như vậy chứ không phải là bị sát hại?

- Vâng.

Lấy xong kết quả kiểm tra tạm thời của Hoắc Khải Kiệt, Dương Minh Khải lại đi đến chỗ xe của Lâm Vũ Thần. Mở cửa xe không được, anh đành phải gõ cửa, ra hiệu để Lâm Vũ Thần mở cửa.

Tuy nhiên, Lâm Vũ Thần lại không mở cửa ra, anh chỉ ấn hạ cửa kính xuống thôi. Chưa kịp nói, Lâm Vũ Thần đã bị Dương Minh Khải chen ngang:

- Hoắc Khải Kiệt nói cô Tôn Na kia chết vì tai nạn giao thông, nguyên nhân chết là vết thương nặng ở đầu và đuối nước.

Lâm Vũ Thần hơi nhíu mày lại, cuối cùng anh cũng mở cửa và chịu xuống khỏi xe. Dương Minh Khải thấy vậy vui mừng vô cùng.

- Lấy giúp mình đôi găng tay đi.

- Được, mình đi lấy ngay.

Lâm Vũ Thần đeo găng tay vào, cùng Dương Minh Khải đi đến chỗ xác của Tôn Na. Tuy vậy, Dương Minh Khải cũng không quên giới thiệu Lâm Vũ Thần cho tất cả mọi người biết:

- Giới thiệu với mọi người, đây là giáo sư kiêm pháp y nổi tiếng Lâm Vũ Thần. Cậu ấy tốt nghiệp trường đại học New York, từng giúp cho cảnh sát New York phá nhiều vụ án lớn. Lần này giáo sư Lâm về đây, hy vọng cậu ấy sẽ giúp đào tạo ra nhiều pháp y giỏi cho thành phố B. Lâm Vũ Thần, cậu...

Dương Minh Khải nhìn sang bên cạnh thì đã chẳng thấy Lâm Vũ Thần đâu nữa. Nhìn thấy mọi người đang che miệng cười, Dương Minh Khải xấu hổ không biết kiếm chỗ nào để chui vào nữa. Nhưng dù sao cái tính này của Lâm Vũ Thần, việc anh bị người bạn thân này "chơi đểu" cũng chẳng có gì là lạ nữa.

Nhìn thấy Lâm Vũ Thần đi đến chỗ xác của Tôn Na, Dương Minh Khải cũng chạy vội ra đấy.

- Cậu vừa nói với Dương Minh Khải, suy đoán của cậu là nạn nhân chết vì tai nạn chứ không phải bị sát hại đúng không?

- Vâng ạ. Anh có phải giáo sư Lâm Vũ Thần không?

- Cậu phán đoán sai rồi.

Hoắc Khải Kiệt không biết Lâm Vũ Thần muốn nói mình sai ở điểm gì. Là nói anh phán đoán nguyên nhân cái chết của nạn nhân hay muốn khẳng định anh đã nhận định sai, người đang đứng trước mặt anh không phải là Lâm Vũ Thần?

- Cậu bảo sai cái gì?

Lâm Vũ Thần kiểm tra lại thi thể của Tôn Na một lần nữa, sau đó đứng dậy nhìn Dương Minh Khải rồi nhìn sang Hoắc Khải Kiệt.

- Nạn nhân chết từ khoảng thời gian 9 – 10 giờ tối qua, nguyên nhân cái chết là vết thương nặng ở đầu và đuối nước. Nhưng cô ta chết không phải là vì tai nạn, mà là bị sát hại.

- Cái gì?

Cả Dương Minh Khải và Hoắc Khải Kiệt đều nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Thần, không ngờ anh lại đưa ra phán đoán này. Những kiểm tra cơ bản của Lâm Vũ Thần và Hoắc Khải Kiệt giống hệt nhau nhưng kết luận cuối cùng thì lại trái ngược hoàn toàn.

- Tại sao cậu lại cho rằng nạn nhân bị sát hại?

- Dương Minh Khải, cậu không quan sát kỹ hiện trường à? Nếu cô ta bị tai nạn, túi khí sẽ bung ra, có tác dụng bảo vệ, giúp người lái không bị thương quá nặng. Nhìn vết thương nặng trên đầu nạn nhân đi, nặng đến mức thế này, mà túi khí trong xe có, làm sao có thể như vậy? Vết máu trên xe kia nữa, mình nghi ngờ hung thủ đã đập mạnh đầu nạn nhân vào đấy, sau đó dựng lên hiện trường một vụ tai nạn giả nhằm đánh lừa cảnh sát thôi.

Dương Minh Khải để ý kỹ mới nhận ra, chiếc xe tuy lao xuống vực nhưng hiện giờ, nước sông đang cạn nên xe không thể chìm hẳn, những dấu vết bên trên xe kia vẫn còn rất rõ ràng. Chiếc xe này sơn màu đỏ, vết máu ở đó nếu không nhìn kỹ thì khó lòng mà nhận ra.

Lâm Vũ Thần này, quả nhiên quan sát mọi thứ quá kỹ lưỡng.

- Đúng là mình sơ ý quá rồi.

- Vết máu ấy bên pháp chứng sẽ kiểm tra lại nhưng mình chắc đó là máu của nạn nhân. Còn bây giờ thì mình sẽ trở về phòng làm việc, cậu cho người đưa thi thể nạn nhân đến chỗ mình đi.

- Được rồi, mình sẽ sắp xếp ngay.

Lâm Vũ Thần nhìn hiện trường một lần nữa rồi nhìn thi thể của Tôn Na đang được đưa lên chiếc xe khác. Anh tháo găng tay ra, đang định lên xe trở về phòng làm việc thì Hoắc Khải Kiệt chạy đến đứng chắn trước mặt:

- Giáo sư Lâm, anh hãy chờ cho một lát.

- Có việc gì không?

- Giáo sư Lâm, anh có thể cho tôi cùng đến phòng làm việc của anh để xem anh giải phẫu thi thể được không? Qua việc kiểm tra vừa rồi, tôi thấy tôi có quá nhiều thiếu sót, muốn đi theo anh học hỏi thêm.

Lâm Vũ Thần im lặng một hồi rồi gật đầu đồng ý. Hoắc Khải Kiệt rất vui vẻ, nhanh chóng lên xe đi cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro