Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                     

Tầm nửa tiếng sau, Hanni cũng lờ mờ tỉnh dậy, nàng hoảng hốt bật dậy. Minji ngồi ngay đó cũng giật mình theo.

                             

"Em tỉnh rồi! Còn thấy khó chịu chỗ nào không?"

                             

"Em....ngất bao lâu rồi?"

                             

"Nửa tiếng thôi! Donghyun vừa mới nấu được ít cháo cho em, mau ăn đi cho lại sức."

                             

Minji bưng tô chén vẫn còn nghi ngút khói lại gần Hanni. Hanni lắc đầu không muốn ăn, nàng đã làm mất thời gian của mọi người nên không thể chần chừ nữa.

                             

"Em phải ăn, dù sao chúng ta cũng cần nghỉ ngơi. Haerin nói đợi chúng ta được, em yên tâm ăn hết tô cháo này đi."

                             

Nói vậy Hanni mới chịu nghe lời mà ăn từng muỗng cháo. Donghyun cũng từ trong phòng tắm đi ra, nãy giờ lo chăm cho Hanni mà cô cũng không để ý Donghyun. Anh ta....đi tắm sao?

                             

"Yah, anh vẫn còn tâm trạng đi tắm sao?"

                             

"Ủa sao không, trong đây thoải mái thật đó, được một lần tắm trong căn phòng này là tôi vô cùng mãn nguyện rồi. Cô nhìn xem, không phải cũng nên tắm một tí cho khoẻ người sao?"

                             

"...." - Tôi đâu có lạc quan được như anh

                             

"Mà cô này, nếu cô đang bệnh trước đó sao còn đòi đi với tụi tôi chứ?" - Donghyun lại ghế sofa ngồi đối diện nói với Hanni.

                             

"Hả...tôi làm gì có."

                             

"Ầy, đừng có nói dối, từ lúc ở nhà hàng là tôi đã thấy sắc mặt của cô kém rồi. Tôi đoán bệnh giỏi lắm đó."

                             

"....." - Đầu bếp, hacker rồi giờ chuyển sang làm bác sĩ luôn sao.

                             

Ba người ngồi trò chuyện được thêm mười lăm phút nữa thì cũng chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.

                             

May mắn cho họ là đoạn đường tiếp theo không còn nhiều xác sống nữa, có lẽ phân nửa cũng đã bị rơi khỏi toà tháp rồi. Sức khoẻ Hanni cũng được cải thiện nên cũng không bị ngất giữa đường đi. Ba người bảo toàn được tính mạng để lên tới tầng 55.

                             

Donghyun ra dấu im lặng rồi cẩn thận tiến vào trong, anh ngó nghiêng quan sát, xác định được vị trí của những con xác sống kia, anh cùng Minji xông tới hạ gục từng con một. Hanni cũng nhanh chóng kéo hai chậu hoa hai bên để chặn cửa lại.                         

"Tạm thời an toàn, nói họ có thể lên được rồi."

 
  
  
  

                             

"Doyoung, Soohyun đúng như kế hoạch mà làm. Minji đã ở đó rồi."

                             

"Biết rồi." - Doyoung miễn cưỡng nghe theo sự chỉ dẫn của Haerin.

                             

"Này Danielle, tôi và Soohyun sẽ đánh lạc hướng bọn chúng. Khi Doyoung bật hoạt động của thang máy rồi, hãy cùng dì Minhee chạy tới đó."

                             

"Không...tôi muốn đi cùng cô!" - Danielle không tin tưởng ai có thể làm đôi mắt của mình ngoài Haerin.

                             

"Cô đi với tôi sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần vào được thang máy là an toàn. Nghe lời nhé?" - Haerin chưa bao giờ dịu dàng như thế với ai, vậy mà với Danielle lại vô cùng sủng nịnh.

                             

"...." - Danielle rưng rưng nước mắt nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

                             

Soohyun m cầm theo hai con dao bén, còn Haerin giữ khư khư cây đàn guitar của Danielle làm vũ khí. Doyoung cũng cầm cho mình một con dao bấm phòng thân đứng phía sau hai người.           
                       

Haerin ra hiệu, Soohyun mở cửa rồi hai người cùng lao tới một góc để thu hút sự chú ý của bầy xác sống. Hai người lùi xa khu bếp để Doyoung có thể chạy đến chỗ bật công tắc thang máy.

Khi cửa thang máy mở ra, Haerin liền giơ cao đàn guitar đánh trả, Soohyun thấy Haerin tấn công cũng bắt đầu đối phó với chúng.

Quản lí Han chạy ù vào thang máy, ông ta ngã xuống một cái phịch như thể trút đi được hết gánh nặng.

Haerin không rời mắt khỏi Danielle, khi thấy nàng cùng dì Minhee bình an vào được bên trong, Doyoung vẫn đang đứng ngoài giữ cửa thang máy đợi họ. Cũng đồng thời xử lí lác đác vài con xác sống đang tới gần thang máy.

Bỗng dưng ngoài lối thoát hiểm lại một loạt xác sống xông vào, bọn chúng là những con bị rơi xuống từ trên cao lúc nãy, đã lần mò lên được tới đây và bị tiếng ồn đánh động.

"Hai người mau lại đây!" - Doyoung thấy không ổn, lớn tiếng thúc giục Haerin và Soohyun mau chóng vào thang máy.

Vừa xử gọn được bên đây, lại có một đám khác tới, Haerin cùng Soohyun đánh ngã được một vài con vội chen vào thang máy.

Nhưng cửa thang máy không chịu đóng lại, liên tục báo động quá tải.

"Sao quá tải được chứ? Thang máy này có thể chứa tới 13 người mà."

"Trục trặc kĩ thuật rồi, phải có 1 người ra!"

Mọi người hoảng loạn, xác sống đang kéo tới gần mà thang máy thì không chịu di chuyển. Không ai tình nguyện đi ra ngoài.

"Chết tiệt, con nhỏ mù này cút ra ngoài đi."

Quản lí Han mất bình tĩnh, đẩy Danielle, người mà ông ta cho rằng là vướng tay vướng chân nhất ra khỏi thang máy. Danielle bị đẩy bất ngờ nên ngã dưới sàn, chỉ cách bọn xác sống bốn bước chân thôi.

Haerin hốt hoảng, cô không còn nghĩ được gì nữa, lao ra ôm lấy cơ thể của nàng, dùng thân mình che chắn cho Danielle.

"DANIELLE!"

"Soo-Soohyun..."

"Hai người mau chạy đi!"

Soohyun kịp lúc lao ra chặn đứng đám xác sống, vai của anh ta bị một con gặm lấy, nhìn là biết không thể cứu được nữa rồi.

"Soohyun..anh..."

"Tôi sẽ chặn bọn nó, mau đi đi!"

Haerin đỡ Danielle vào lại thang máy xong quay trở ra hỗ trợ cho Soohyun nhưng bị anh đuổi đi.

"ĐI ĐI!"

Haerin một lần nữa chứng kiến người gặp nguy ở trước mắt mà chỉ biết đứng chết trân ở đó, không thể giúp được gì. Lòng cô như có gì đó cào xé, nhìn Soohyun với bả vai loét ra vì vết cắn đang gắng sức cản trở bọn xác sống ồ ạt tiến vào, gương mặt anh ta dần tái mét, mắt cũng không còn tròng đen, lúc cánh cửa khép lại, qua khe nhỏ đó, cô chỉ thấy cơ thể của Soohyun đều đang bị bọn nó đua nhau cấu xé.

"ĐỒ KHỐN NẠN! ÔNG ĐANG KHIÊU KHÍCH TÔI ĐÓ HẢ!"

Haerin xách cổ áo của quản lí Han lên một cách mạnh bạo khiến đầu ông ta đập vào cửa kính phía sau.           
                       

"Chỉ vì những hành động ngu xuẩn của ông mà hai người đã thiệt mạng! Bọn họ đáng ra không bị như thế, ông mới là kẻ đáng chết ngoài đó!"

"C-Cô Kang...tôi cũng vì tính mạng của cô...hự..."

"Vậy đối với ông mạng sống của Danielle không là gì hả!?"

Haerin lên gối đá vào bụng của quản lí Han. Sự kiên nhẫn của cô đã đi đến giới hạn, việc ông ta dám dùng Jiwon làm thế thân đã khiến Soohyun rất suy sụp. Khoảnh khắc Danielle bị đẩy ra khỏi thang máy, tim cô nảy lên, sợ hãi như sắp mất thứ gì đó quan trọng.

"Cô K-Kang...cô sẽ đánh chết ông ấy mất. Xin cô dừng lại." - Dì Minhee thấy Haerin đánh túi bụi vào người quản lí Han, sợ có án mạng nên ngăn cản cô lại.

"Đúng đó, chị mau lại xem chị Danielle đi, chị ấy chảy máu rồi." - Doyoung tuy có vẻ không quan tâm nhiều đến chuyện người khác nhưng ít nhất cậu ta cũng sẽ không xem thường tính mạng của họ.

"Danielle, có sao không? Sao lại chảy máu? Bị...cắn sao?" - Đầu gối của Danielle chảy máu rất nhiều, Haerin sốt sắng hỏi han.

"K-không phải, lúc ngã ra ngoài hình như bị mảnh vỡ của kính đâm trúng."

Thang máy cũng vừa lên tới tầng 55, Minji và Hanni cũng xuất hiện ngay trước mắt họ. Thấy Danielle bị thương, Minji lo lắng kéo ra xem xét

"Dani, em sao vậy? Máu chảy nhiều quá."

"E-em bị vấp té trúng mảnh vỡ kính."

"Chị cứ nói thẳng là bị ông già kia đẩy ra làm mồi nên bị ngã đi, việc gì phải sợ lão đấy." - Doyoung nói một mạch rồi đi lại cái ghế gần đó ngồi xuống.

"Cái gì? Ai đẩy em? Quản lí Han sao?" - Minji tức giận, sao lại dám làm thế với một cô gái như Danielle chứ!

Thấy Minji lại định xông tới đánh ông ta một trận nhừ tử, Hanni ôm cánh tay cô giữ lại. Nhìn gương mặt ông ta xem, chắc là bị Haerin đánh đến hồn vía lên mây rồi.

"Soohyun với Jiwon đâu?" - Donghyun đến gần Doyoung hỏi

"Họ...bị nhiễm rồi. Đều do lão già hói đó." - Doyoung nhún vai, lại lôi máy tính của mình ra tiếp tục tự kỉ một mình.

Donghyun thở dài, lòng đau xót cho hai người đồng nghiệp nữa của mình. Đi lại chỗ mọi người đang tập trung, nghe Haerin nói rằng một tiếng nữa trực thăng sẽ tới, trời cũng gần sập tối. Donghyun nói mọi người ngồi nghỉ ngơi, ăn uống trong khi chờ trực thăng tới.

Haerin đỡ Danielle đến ghế ngồi, lấy bộ sơ cứu từ chỗ Minji để giúp nàng sát trùng vết thương.

"A..."

"Xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay."

Haerin nhìn máu dần khô lại bên chân trái của Danielle mà trong lòng cũng như rỉ máu theo, cô thổi nhè nhẹ mỗi khi dùng oxy già rửa sạch vết thương. Danielle cũng chỉ ráng nén đau chịu đựng, thật sự là khi đó sợ tới nổi cũng chả cảm nhận được đau đớn gì. Mặc dù không nhìn thấy nhưng Danielle cảm giác được sự chu đáo và lo lắng của Haerin, cô ấy giữ lời hứa, thực sự không hề bỏ nàng lại.  
                       

"Cảm ơn, Haerin."

"Sao lại cảm ơn? Tôi còn để cô bị thương nữa."

"Vết thương này so là gì nếu tôi bị cắn chứ. Khi đó....tôi rất sợ, chỉ...chỉ nghĩ tới cô."

Danielle nhỏ giọng, lời nói này xấu hổ quá đi. Chẳng khác gì đang gián tiếp tỏ tình vậy!

Haerin nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Danielle, lại thấy vô cùng dễ thương. Danielle đã thoải mái với cô hơn một chút rồi.

"Cười cái gì! Đừng nghĩ tôi không biết."

"Haiz...mà hình như chị lớn tuổi hơn tôi đó, cứ nói chuyện trẻ con vậy hả?"

"Ai mà biết cô nhỏ hơn tôi, tình huống nào mà còn đi so đo tuổi tác."

"Giờ biết rồi đó, để tôi đổi cách xưng hô nha."

"Cô..."

"Nè tôi gọi là chị hay chị Dani đây?"

Hai người cười vui vẻ với nhau, khoảng cách giữa bọn họ không còn xa lạ như trước. Danielle mở lòng với Minji là vì cảm kích, còn với Haerin thì là sự yêu thích chân thành đến từ trái tim.

Minji cũng ngồi bên cạnh Hanni, đưa tay sờ trán nàng.

"Em vẫn ổn chứ? Có thấy mệt trong người nữa không?"

"Dạ, em khoẻ hẳn rồi."

"Ráng một chút, chúng ta sắp thoát rồi."

"Mà...sau khi ra khỏi đây...cho em số điện thoại của chị được không?" - Lại là lần thứ hai Hanni hỏi một câu lạc chủ đề như vậy.

"Không."

"....." - Có cần phũ phàng vậy không?

"Sao lại phải đợi ra ngoài, đưa điện thoại của em đây."

"Chị chọc em!"

Ơ kìa, Minji nói gì sai đâu. Cái mặt ỉu xìu lúc nãy đâu trời, tự nhiên quay ngoắt đi cáu gắt với người ta. Sau khi lưu số điện thoại mình vào máy Hanni, hai người nói chuyện được một lúc thì Minji có điện thoại gọi tới.

"Em nghe đây giáo sư."

"...."

"Vẫn chưa ạ. Nhưng trực thăng sắp tới rồi."

"...."

"Dạ em hiểu rồi, em cảm ơn giáo sư nhiều lắm."

Minji là một trong những nhà nghiên cứu xuất sắc ở trong viện. Giáo sư đã nói với chính phủ phải gấp rút cứu được Minji ra khỏi đó, vì cô cũng là nhân tố quan trọng trong việc điều chế ra thuốc giải.

"Mọi người mười phút nữa trực thăng sẽ đến. Tranh thủ lúc này đi qua bên kia đi."

Haerin nhận được cuộc gọi của anh họ. Đỡ Danielle đứng dậy nhưng chân của nàng vẫn còn khá đau, đi tập tễnh rất chậm. Haerin lấy hai tay Danielle choàng qua cổ mình, nàng chỉ thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, sau đó là yên vị trên lưng cô.

"Để tôi cõng em. Chân vậy đến khi nào mới qua nổi bên kia."

"Hai người đó tình cảm quá ha. Haerin ga lăng ghê." - Hanni nhìn Danielle được cõng trên vai Haerin, có chút ganh tị.

"Em muốn thì lên đây chị cõng cho."

Minji thoải mái chọc ghẹo Hanni, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen tị với mấy trò trẻ con sến súa đó.

Mọi người đều đang chờ quản lí Han lấy thẻ VIP của mình ra để mở cửa qua nhưng ông ta loay hoay hoài mà không kiếm được.

"Ông làm gì mà lâu vậy?"

"Tôi..kiếm không thấy thẻ. Chắc lúc xô xát đã rơi mất rồi."

"Nói gì vậy? Vậy giờ sao chúng ta qua được bên đó?"

Dì Minhee và quản lí Han lại tiếp tục cãi vã kịch liệt.

"Hai người đừng ồn ào, tôi có thể mở được."

Haerin nâng Danielle lên một chút, đi lại phía trụ lớn ở gần cửa, đặt tay của mình lên phần nhận dạng vân tay, cửa liền tự động mở.

"Ồ wow, sao mở được hay vậy?" - Donghyun không hề biết thân phận của Haerin nên rất ngạc nhiên.

"Chị ta là Kang tiểu thư đó, chắc đây là đặc quyền?" - Doyoung thì xem mạng xã hội nhiều nên từ đầu đã nhận ra Haerin là ai, chẳng qua Haerin không nói thì cậu cũng giữ im lặng.

"Những ai sống trên tầng 55 đều được nhận dạng bằng vân tay để qua bên kia. Dù vậy đây cũng là lần đầu tôi sử dụng cái này."

Quản lí Han vui mừng chen chúc qua đám người rồi chạy về phía trước.

"Khoan đã!"

Minji bỗng hét lớn làm quản lí Han cũng khựng lại. Ông ta cau có vì giờ phút này mà còn gặp sự cố gì sao?

"Hình như cây cầu này đang có dấu hiệu nứt ra."

Mọi người giờ mới để ý kĩ, cây cầu bắc qua hai nơi cũng được làm bằng kính hai chiều, bình thường rất chắc chắn nhưng sao hôm nay lại có nhiều vết nứt lan ra như vậy?

"Có thể do sự chấn động lúc nãy, bọn xác sống ập xuống nên gây áp lực lên cây cầu...Nhìn lên trên đi."

Minji chỉ chỉ tay ở phía trên đầu, ai cũng điếng người vì có vài con xác sống đã chết nằm trên đó, máu me dính đầy trông rất đáng sợ.

"Vậy thì mau chạy qua lẹ trước khi cây cầu sập đi!" - Quản lí Han không thể chờ đợi được nữa.

"Ông chú này, bình tĩnh suy xét lại đi. Cây cầu này đang bị nứt nghiêm trọng, bây giờ nhiều người cùng chạy một lúc như vậy sẽ gia tăng áp lực khiến nó càng nhanh sập hơn. Sợ là chưa kịp qua bên đó thì chúng ta đều ngủm rồi." - Minji đưa ra lập luận chính xác theo hiểu biết của mình.

"Chứ giờ phải làm sao?"

"Tôi nghĩ từng người một đi qua trước đi, sẽ đảm bảo hơn và quan trọng là không được chạy, phải đi thật từ từ."

"Tôi đi trước!" - Quản lí Han không để bản thân thiệt thòi

"Này, sao ông chú có thể tranh giành với phụ nữ hả!"

Donghyun cáu gắt kéo quản lí Han lại. Anh sắp xếp thứ tự cho mọi người đi qua lần lượt là dì Minhee, Doyoung, Danielle vì bị thương nên sẽ được đặc cách để Haerin cõng sang, Hanni, Minji, quản lí Han và cuối cùng là anh.

   
  
  
  

- End -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro