Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Bàn Long điện bầu không khí ngưng tụ, hoàng đế uy đức ngồi trên long ỷ cao cao nghe quân tình báo cáo.

Trịnh tham mưu ở bộ phận quân sự quỳ trên mặt đất, biểu tình nghiêm túc nói, "Khởi bẩm thánh thượng, hai ngày trước vùng biên giới Vân Nam với Song Long quốc đột nhiên nội loạn, chiến hỏa đã cháy lan đến quốc gia của ta. Nhóm lão tướng tiền triều bị trục xuất lưu vong ngày trước khởi binh ý muốn lật đổ quốc vương Song Long quốc, bọn họ mỗi người dũng mãnh thiện chiến, kinh nghiệm phong phú, thực lực thập phần cường đại, quốc vương Song Long quốc phái đặc sứ đến kinh thành sáng nay, chính thức hướng quốc gia của ta cầu xin viện binh, thuộc hạ thỉnh cầu thánh thượng xem xét."

"Binh quyền của trẫm từ lâu giao cho Khánh Tường thân vương chấp chưởng, việc này lẽ ra do hắn định đoạt."

"Khánh Tường thân vương ngày hôm nay không vào triều sớm, sự tình khẩn cấp, cho nên thần mới..."

"Chớ có rối việc, nguyên tắc việc gấp phải làm từ tốn còn không hiểu sao? Ngươi tự mình đến vương phủ một chuyến, xem Khánh Tường thân vương nói như thế nào, sau đó hồi báo lại trẫm."

"Thần tuân chỉ."

"Bạch tướng quân đâu? Ngày hôm nay làm sao không thấy hắn vào triều?"

"Cái này... Thần chịu." Nhóm quần thần hai mặt nhìn nhau.

Hãn, hoàng thượng cùng Bạch tướng quân có thể nói như hình với bóng, hoàng thượng cũng không biết hắn đi nơi nào, bọn họ thế nào có thể biết?

"Được rồi, bãi triều." Thịnh Bảo Khánh lòng tràn đầy hờn giận mà phẩy tay áo bỏ đi.

Tên hỗn đản này, sáng sớm rời giường đã không thấy bóng dáng, không biết đi đâu lêu lổng nữa?

Sẽ không phải là đi...

Vân quý phi với dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhất nổi lên trong óc, Thịnh Bảo Khánh tức giận trong lòng.

Hừ, hắn nếu dám đến hậu cung tìm ả tiện nhân kia lần nữa, trẫm liền thiến hắn! Một phen hỏa thiêu toàn bộ hậu cung luôn!

Thịnh Bảo Khánh một bên hướng ngự thư phòng đi đến, một bên đau nhức ở trong lòng.

"Cục cưng đã trở về!" Bạch Lăng Phi nghe được tiếng bước chân của người trong lòng, một phen lôi kéo y trước cửa ngự thư phòng ——

"Hừ, ngươi còn dám trở về, thành thật khai ra cho trẫm, ngươi không vào triều sớm, trước đó chạy đi đâu hả?"

"Ta đi Tàng Trân Các mà, ngươi không phải để ta tùy tiện chọn lựa sao? Cái gì đó ta muốn đã tìm được rồi, thật đúng là hi thế trân bảo a!"

"Hừ? Ngươi cầm cái gì? Dạ minh châu lớn bằng nắm tay này chính là phỉ thuý ngọc phật quí giá đúng không?"

"Hừ, cái loại đồ vật này có cái gì hiếm lạ đâu, mấy thứ nơi sư phụ ta vẫn là tốt hơn nhiều so với cái đó."

"Ế?" Thịnh Bảo Khánh nghe vậy càng thêm hiếu kỳ. Sư phụ tên này rốt cuộc lai lịch ra sao? "Vậy ngươi rốt cuộc cầm cái gì?"

"Hi, cục cưng lại thử xem chẳng phải sẽ biết ngay..."

Trên long ỷ ngự thư phòng, hoàng đế uy đức cao to uy vũ vẻ mặt đầy mồ hôi, hai mắt thất thần quỳ úp sấp, long bào tôn quý không gì sánh được bị kéo cao đến phần eo, lộ ra cái mông tròn trịa rắn chắc cùng cặp đùi thon dài cường tráng.

Tiểu huyệt giữa song mông bị cả cây côn thịt nam nhân xì xụt châm chích qua lại, cắm rút quá mức kịch liệt dồn xoắn gì đó trong huyệt, tinh dịch lấp lánh lưu đầy hai bên đùi...

"Cục cưng, thoải mái chứ?"

"Hừ ân... A ha a..."

"Sướng đến nói không ra lời? Không sao cả, cái mồm đang há to phía dưới đã thay ngươi nói rồi, nó đang gắt gao hấp trụ ta, nói cho ta biết nó có bao nhiêu sướng nha!"

Cái mông Bạch Lăng Phi mạnh mẽ dập xuống ——

"A a —— "

"Đụng đến cái nơi ngứa ngáy nhất của ngươi phải không? Cục cưng dâm đãng nhà ngươi, nhìn cái mông ngươi uốn éo lợi hại như vậy, từ sáng sớm đến giờ ta đã thao ngươi ba lần rồi, còn chưa đủ hả? Xem ra thuốc『 Nhiễu Chỉ Nhu 』này quả thật lợi hại a." Bạch Lăng Phi xấu xa cười.

"Vương bát đản... Ngươi cũng dám bỏ thuốc trẫm... A a... Trẫm muốn giết ngươi... A a —— hảo sướng! Sướng đến chịu không nổi nữa! Ô — đừng có ngừng đừng có ngừng..."

"Ta sẽ không dừng đâu, cục cưng của ta vừa đáng yêu vừa dâm đãng nhất, ta muốn đời đời kiếp kiếp đều thao ngươi như thế!"

"A a —— sướng muốn chết —— trẫm muốn chết!" Thịnh Bảo Khánh thân thể một trận co quắp, mười ngón tay bám chặt long ỷ, thân thể ưỡn cong như cái cung về phía sau ——

"Cục cưng, cái tư thế này thật sự sướng vậy sao? Nhìn ngươi sướng thành cái dạng này,『 Long dương mười tám thức 』nhà ngươi truyền lại thật đúng là bản hảo thư, quả nhiên danh bất hư truyền, là bản thiên hạ kỳ thư làm nam nhân chúng ta tiêu hồn thực cốt đó a..."

Nguyên lai hai dạng trân bảo Bạch Lăng Phi cầm tới từ "Tàng Trân Các" là "Nhiễu Chỉ Nhu" và "Long dương mười tám thức".

Nhiễu Chỉ Nhu, thiên hạ đệ nhất dâm dược.

"Mị độc tiên tử" vang danh thiên hạ sáng chế.

Tương truyền chỉ cần bôi một chút lên chỗ kín là có thể làm cho tình dục dâng trào, lâm vào phát cuồng.

Mà "Long dương mười tám thức" lại là trăm năm trước do một gã mỹ nam tử phong lưu thiên hạ sáng chế. Tương truyền lúc trước bởi vì hắn yêu thương một vị nam nhân không yêu mình mà tỉ mỉ nghiên cứu long dương thuật, sáng chế ra mười tám thức có thể phá hủy phòng tuyến của bất luận nam nhân nào, để cho bọn họ từ nay về sau yêu thương vị nam tử cùng giao cấu.

Hì hì... Bản công tử có những hai dạng vũ khí bí mật, hơn nữa ta còn có dung mạo tuyệt thế, cục cưng ta nhất định sẽ yêu chết ta luôn. Rốt cuộc không-ly-khai ta nữa!

"Cục cưng, nói, ngươi yêu ta không?"

"Yêu... Yêu cái rắm ấy... Vương bát đản... Đi tìm chết đi —— A a... Cố sức, lại dùng lực ——" Khoái cảm do bị hung hăng va chạm khiến Thịnh Bảo Khánh cuồng nhiệt lắc lắc cái mông lớn tiếng thét chói tai!

"Hừ, cục cưng không ngoan ngoãn nói yêu ta, tướng công là sẽ không như vậy thỏa mãn ngươi đâu ——" Bạch Lăng Phi trong lòng vui vẻ đem dương cụ thật lớn từ trong cơ thể nam nhân rút ra ——

"A a —— không cần —— không cần rút mà ——" hoàng đế bị dục vọng cường liệt nhấn chìm mà vặn vẹo ... Đành bất mãn gấp gáp gọi, "Nhanh lên một chút đi vào, trẫm ngứa muốn chết hà! Nhanh lên một chút!"

"Hừ, không nên giống như ra lệnh cho ta, mau nói yêu ta, tướng công ta liền thỏa mãn ngươi, nói a, cục cưng rốt cuộc yêu ta không nào?" Sâu trong ánh mắt Bạch Lăng Phi bất giác toát ra chờ mong.

"Ô... Không biết... Không biết... Không được... Hảo ngứa hảo ngứa —— cứu cứu ta ——" Thịnh Bảo Khánh xoay người lại giữ chặt nam nhân tìm kiếm an ủi, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn.

"Cục cưng ngốc, ngươi biết... Ngươi biết mà..." Bạch Lăng Phi một tay ôm y vào trong lòng, "Ngươi là thiên tử tôn quí kỳ thực có vô số phương pháp có thể giết ta, chỉ là ngươi không muốn làm như vậy mà thôi... Cục cưng kỳ thực đã sớm yêu thương ta rồi, có đúng hay không?"

"... Không phải! Không phải đâu! Ngươi nói bậy!" Thịnh Bảo Khánh lắc lắc thân thể khó chịu tới cực điểm, cực lực giãy dụa.

"Ta có nói bậy hay không, ngươi tự hỏi lòng mình ắt biết, cục cưng có phải hay không thấy ta liền hận đến nghiến răng, không tìm thấy lại muốn gặp đến muốn chết? Tưởng tượng ta đi tìm nữ nhân khác liền tức giận đến phát cuồng, hận không thể thiến ta, giết chết hết nữ nhân khắp thiên hạ? Có phải thế không?"

Lời nói nam nhân gãi đúng chỗ ngứa làm đương kim thánh thượng nhất thời ngừng giãy dụa ngay tắp lự, mặt đơ ra một đống.

Hiện tại, đủ loại tình cảm không dám suy nghĩ sâu sắc, quỷ dị khó phân biệt nhất thời nảy lên trong lòng.

Lẽ nào trẫm thực sự...

Không... Không có khả năng... Trẫm lí nào lại yêu hắn!

"Cục cưng, vứt bỏ tính bướng bỉnh đi, đời này ta với ngươi đã định phải tằng tịu rồi. Ta nếu yêu ngươi, liền tuyệt không cho phép ngươi không yêu ta." Ánh mắt Bạch Lăng Phi như đao như kiếm, hai tay lại cực lực ôn nhu mà nâng mặt y lên, "Ta có đúng hay không rất xấu?"

"Ngươi đâu chỉ xấu xa... Ngươi là một vương bát đản nên cút xuống mười tám tầng địa ngục! Trẫm hận không thể ăn thịt ngươi, lột da ngươi, đem vương bát đản nhà ngươi nghiền xương thành tro!"

Trong lòng lộ vẻ phẫn nộ, hoà với oán hận tràn đầy ——

Không thể tránh được...

Nước mắt không hiểu vì sao lại chảy xuống, Thịnh Bảo Khánh khóc cắn bả vai nam nhân ——

"Ngô... Thật là thoải mái... Lại dùng lực cắn ta một chút đi, cục cưng càng cố sức cắn càng tốt, tướng công liền nghĩ ngươi càng yêu ta í."

"Đồ biến thái nhà ngươi!" Thịnh Bảo Khánh nghe vậy nín khóc mỉm cười.

Đường đường hoàng đế uy đức của Thịnh tông vương triều thế nhưng lại ở trước mặt một người nam nhân vừa khóc vừa cười, mất hết hình tượng.

Bạch Lăng Phi chỉ cảm thấy nam nhân cao to uy vũ này thực sự khả ái tới cực điểm, hận không thể đưa y nuốt vào trong bụng.

"Cục cưng, cục cưng đáng yêu của ta, ngươi đã bị tên biến thái điên cuồng nhắm trúng rồi... Ngươi liền vâng lời đi, hoàng đế đáng thương của ta ——" Bạch Lăng Phi nâng song mông người trong lòng lên, một cú động thân lần thứ hai đâm vào cái chỗ khiến cho mình tiêu hồn ——

"A a a ——" cúc huyệt cơ khát ngứa ngáy bị hung hăng xỏ xuyên qua, Thịnh Bảo Khánh sướng đến đầu ngón chân đều co quắp lại, ôm lấy nam nhân phát sinh khóc la thống khoái ——

"Ô... Hảo lớn —— hảo lớn —— "

"Thích không? Thực sự thích như thế không?"

"Ô... Thích... Rất thích..."

Bạch Lăng Phi đầy xấu xa nâng cao hai chân nam nhân, đem dương cụ rút ra tới miệng huyệt, sau đó đâm mạnh lút cán ——

"Nói, ngươi là thích người ta hay là thích『 cự long 』của ta a?"

"A a —— thích tất thích tất —— a a —— thật thoải mái —— cố sức —— đừng có ngừng đừng có ngừng —— "

"Hi, hoàng thượng của ta cuối cùng cũng có lúc không khẩu thị tâm phi nha, bản công tử đành tuân theo thánh chỉ vậy."

...

Ba canh giờ sau...

"Ô, dừng —— dừng —— Vương bát đản nhà ngươi còn không chịu để yên sao?"

"Cái gì? Hoàng thượng, ngươi nói cái gì? Vừa nãy thánh chỉ không có nói như vậy a? Hoàng thượng không biết quân vô hí ngôn sao?"

"Ô... Vương bát đản — trẫm muốn giết ngươi! A a..."

Bạch tướng quân cả đêm đều phi thường tẫn trách ra sức thi hành theo thánh chỉ, mãi đến khi hoàng đế đáng thương khóc không ra nước mắt mà mất đi ý thức trong lòng hắn...

____

"Ngô ân... Thật thoải mái..."

Một tuyệt thế mỹ nam tử đang thong thả tựa đầu lên đùi hoàng đế.

Ngự thư phòng vốn dùng để xử lý quốc gia đại sự đã trở thành nơi phong nguyệt, so với kỹ viện càng thêm dâm loạn.

Nếu như các triều đại hoàng đế của Thịnh tông thấy được, đại khái sẽ tức giận đến từ trong mộ phần mà nhảy ra.

"Ân... Sâu một chút... Đúng, là nơi đó... A a... Hảo sướng." Mỹ nam tử tiếp tục phát sinh rên rỉ dâm đãng.

"Câm miệng cho trẫm! Ráy một cái lỗ tai thôi có cần phải y chang khiếu sàng như vậy không? Biến thái!" Thịnh Bảo Khánh xấu hổ đỏ mặt cả lên.

"Hi, ta thấy thật thoải mái nha, cục cưng thật là thiên tài ráy lỗ tai, cứ thế đi, về sau mỗi ngày đều ráy lỗ tai cho tướng công ác."

"Hừ" Thịnh Bảo Khánh từ chối cho ý kiến, hừ một tiếng, nhưng cũng coi như ngầm đồng ý rồi.

Ánh mắt đương kim thiên tử tiếp tục đảo lại mà nhìn cái lỗ tai với đường cong ưu mỹ, trắng nõn trơn mềm của nam nhân, ngón tay thô to khéo léo cầm cây ráy tai, cẩn thận dè dặt chuyển qua chuyển lại bên trong hốc tai.

"Ân... Thật thoải mái... Cục cưng, ngươi đối với ta thật tốt..."

"Không muốn cái lỗ tai bị điếc liền câm miệng cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh lúc này làm bộ tức giận mắng mỏ nhằm che giấu vẻ ngượng ngùng.

"Hảo hảo, tướng công không nói là được."

Hoàng hôn, ánh chiều tà hắt lên hình bóng gắn bó đổ dài của hai người...

Bên trong ngự thư phòng đều là không khí ấm áp...

"Hoàng thượng, hoàng thượng, có việc hệ trọng rồi!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi khiến Thịnh Bảo Khánh đang chìm đắm trong bầu không khí ấm áp cảm thấy hơi nguội lạnh, nhưng vẫn vững tay, cẩn thận lấy cây ráy tai từ trong tai nam nhân đem ra.

"Chuyện gì hô to gọi nhỏ vậy? Còn thể thống gì!" Hoàng đế uy đức vừa nãy vẻ mặt ôn nhu giờ đây gương mặt anh tuấn trầm xuống, lạnh giọng quát.

"Khởi bẩm thánh thượng, các đại thần muốn nô tài cấp tốc bẩm báo hoàng thượng, Khánh Tường thân vương muốn đích thân lĩnh binh xuất chinh Song Long quốc a!" Vương công công sốt ruột nói.

"Cái gì? Thật có chuyện này ư?" Thịnh Bảo Khánh nghe vậy kinh hãi, bất giác nắm tay nam nhân.

Nam nhân cũng cực ăn ý nhẹ nhàng cầm lại.

"Là thật đó, nghe các đại thần nói Khánh Tường thân vương đã ban hạ quân lệnh, tự mình đi đến quân doanh giáo binh rồi."

"Càn quấy! Tuyên Khánh Tường thân vương tức khắc tiến cung gặp trẫm!"

"Tuân chỉ!"

Trăng đêm gió thoảng.

Hoàng đế uy đức quá nửa đêm còn chưa đi ngủ, tâm phiền ý loạn ở trong Ngự Long điện lượn tới lượn lui.

"Tức chết trẫm, tức chết trẫm mà! Như thế nào mới được? Muốn như thế nào mới được chứ?"

"Cục cưng, ngươi đừng phiền nữa, để tướng công hảo hảo an ủi ngươi nha." Bạch Lăng Phi từ phía sau ôm lấy y.

"Cút ngay cho trẫm! Ngươi không thấy trẫm đều bực bội muốn chết, ngươi còn quấy rối cái giống gì hả?"

"Có cái gì hảo phiền đâu, tam đệ ngươi võ công cao cường, hắn thích xuất binh đi nơi nào liền đi nơi đó, ngươi còn lo lắng cho hắn làm chi?"

"Ngươi ít nói mát đi! Tam đệ thế nhưng lại là đồng bào huynh đệ duy nhất của trẫm đó, hắn hiện tại muốn đi cái nơi chiến tranh hoang dã này, ngươi bảo trẫm có thể không lo lắng sao?"

"Nếu lo lắng như vậy, thế thì không cho hắn đi là tốt rồi, cục cưng ta lại là đương kim thánh thượng, lời y nói ai dám không nghe nào?"

"Ngươi không phải là tên không nghe lời nhất à? Trẫm nói tên hỗn đản nhà ngươi có lúc nào chịu nghe đâu?"

"Có a, ta có nghe a, mỗi lần ngươi bảo『 Cố sức, cố sức, đừng có ngừng 』 ta đều có nghe a."

"A ——! Ngươi câm miệng cho trẫm!"

"Hảo hảo, im thì im, ta biết cục cưng nhà chúng ta là xấu hổ nhất rồi, tướng công ta không nói là được. Chúng ta đây sẽ nói một chút về tam đệ ngươi nha, lẽ nào ngươi thực sự không ngăn cản hắn được sao?"

"Nếu như có thể ngăn cản được trẫm lí nào ngồi đây phiền lòng? Tam đệ chẳng biết vì sao không chịu yêu quí tính mệnh mình như thế, khư khư cố chấp, còn nói nếu như ngay cả tư cách dẫn binh chiến tranh cũng không có, vậy chi bằng hắn giao ra binh quyền, từ nay về sau không dính dấp vào việc triều đình. Ngươi nói, ngươi nói rốt cuộc muốn trẫm bắt hắn như thế nào cho phải?"

"Kỳ quái, tam đệ ngươi thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đích thân dẫn quân xuất chinh vậy? Lẽ nào chuyện này cùng người kia có liên quan?"

"Người nào? Ngươi nói ai thế?"

"Là người tam đệ ngươi thích a, vụ này ngươi cũng không biết hả?"

Bạch Lăng Phi lần trước trong hoàng cung từng cùng Thịnh Tường Trinh gặp mặt một lần, hai người trò chuyện với nhau thật vui, biết được hắn vì yêu đương khổ sở, thế là hùng hồn đem『 Nhiễu Chỉ Nhu 』cùng với『 Long dương mười tám thức 』tặng hắn.

"Người tam đệ thích á? Ai, hắn thích chính là ai vậy?" Thịnh Bảo Khánh lo lắng hỏi.

"Ta cũng không nhớ rõ nữa, hình như được gọi là cái đầu gỗ gì đó..."

"Ngươi nói cái gì? Lẽ nào... Chẳng lẽ là cái tên Thạch Đại Đầu ngu ngốc kia?"

"Đúng đúng, là Thạch Đại Đầu, tam đệ ngươi cũng gọi y như thế đó, bất quá gọi với ngữ điệu không giống ngươi tí nào." Bạch Lăng Phi còn nhớ mang máng biểu tình ôn nhu cùng ngữ điệu ngọt ngào của Thịnh Tường Trinh lúc nói tới người trong lòng.

Thịnh Bảo Khánh nghe vậy giận dữ! "Vương bát đản! Trẫm muốn đi giết y!"

Cái tên Thạch Đại Đầu gì kia căn bản là một thằng ngu ngốc!

Đã ngu còn không tính, còn chả chịu an phận thủ thường, từ hồi tam đệ còn bé đưa y hồi cung, liền cả ngày quấn lấy hắn một chỗ, dòm là muốn nổi trận lôi đình, nếu không có tam đệ che chở y, mình sớm đã mang tên Thạch Đại Đầu đập thành một đống vôi rồi!

"Cục cưng, ngươi bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút, ngươi nếu như muốn tam đệ quý trọng tính mệnh, bình an trở về, có thể nghe tướng công ta dâng lên một kế."

"Cái kế gì ế?"

"Hì hì, cục cưng ngày hôm nay cùng tướng công luyện từ thức thứ nhất đến thức cuối cùng của『 Long dương mười tám thức 』lần nữa, ta liền nói cho ngươi..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro