Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy trò hai người thuê một phòng hảo hạng, đi vào vừa ngồi xuống không lâu, Thịnh Kiếm Thanh liền thấy bên ngoài có bóng người chớp động, bắt tay làm kí hiệu với hắn .

Hắn vừa thấy động tác nhược chỉ chưởng của đám thị vệ liền biết ngay rằng có tin tức của đệ đệ truyền đến.

Chẳng lẽ, Tam đệ cùng cái tên Đại Thạch Đầu chỉ biết ăn xong rồi leo lên giường ngủ kia xảy ra cái chuyện gì mới mẻ? Nheo mắt suy nghĩ một hồi, Thịnh Kiếm Thanh liền quay sang Hồng Tảo bên cạnh đang hưng trí bừng bừng mở tay nải chuẩn bị viết "Đại hiệp Hồng Tảo tự truyện" nói: "Sư phụ đi ra ngoài một chút, ngươi đi ngủ trước đi ."

"Ân, đồ nhi biết."

Thịnh Kiếm Thanh đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát, Hồng Tảo đã ghi chép xong, đem bảo bối tự truyện cất lại, phát hiện sư phụ vẫn chưa trở về, "Sư phụ đi nơi nào ?"

Trừ bỏ cái lần phái Hồng Tảo một người đơn độc đi hành hiệp trượng nghĩa, suốt lộ trình, Thịnh Kiếm Thanh rất ít rời Hồng Tảo. Hắn cho dù có chuyện phải rời khỏi, cũng thường thường là thừa dịp khi Hồng Tảo ngủ say mới lặng lẽ rời đi một lúc, lại phải trở về trước lúc Hồng Tảo tình dậy. Hồng Tảo đứng lên, ở trong phòng vòng tới vòng lui hai vòng, tối nay không có luyện công, thắt lưng cũng không đau, trên người còn có khí lực, nhớ tới nơi này chính là chân núi, ngày mai sẽ tham gia võ lâm đại hội, trong đầu tự nhiên có trận kích động. Bây giờ cũng không buồn ngủ, không bằng đi xuống lầu nhìn thử xem. Hắn mở cửa phòng, vô cùng cao hứng đi xuống, vừa mới đi tới lầu hai, nhìn xuống đại sảnh liền thấy chuyện hay.

Oa! Thiệt là nhiều người!

Ngày mai chính là võ lâm đại hội, các anh hùng tối nay đều tập trung lại, lầu một khách đ**m vang vọng tiếng nói nhao nhao ồn ào, bàn nào bàn nấy tọa đầy người, mỗi người đều cầm dao giữ kiếm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

"Hồng Tảo!" Trong đám người bỗng nhiên lộ ra một thân ảnh quen thuộc ngẩng đầu lên nhìn Hồng Tảo đang đứng ở lầu hai mà kêu lên.

Hồng Tảo vừa nhìn thấy người đó, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, hét lớn: " Mẫn Văn sư huynh!" Theo cầu nhảy cóc ba bước thành hai bước chạm đất, " Sư huynh! Ngươi như thế nào lại ở đây? Ngươi cũng tham gia võ lâm đại hội sao?"

"Đương nhiên là tham gia võ lâm đại hội, ta đi theo sư bá sư huynh đến đấy." Mẫn văn hướng về phía sau, ở đó đang có một bàn đầy người dưng dưng tự đắc hất cằm, hắn không phải Vũ Đương đại đệ tử, đây cũng là lần đầu tiên có cơ hội tham gia võ lâm đại hội, tất nhiên thần sắc có phần hưng phấn nói: " Ta lần trước không phải cũng cùng sư bá bọn họ xuống núi đuổi theo cái tên tặc tử dám cả gan thâu chiêu bài Vũ Đương môn sao? Đáng tiếc cái tên tiểu tặc kia cư nhiên sợ chết núp kĩ, làm sao cũng tìm không thấy. Lần này võ lâm đưa thiếp mời, mời dự võ lâm đại hội, chúng ta lập tức chạy đến, hừ, ta xem tên tiểu tặc lần này nhất định không dám xuất hiện. Đúng rồi, ngươi không hảo hảo ở lại trên núi, chạy đến nơi đây đến làm gì?"

"Ngươi xuống núi, không ai dạy ta chiêu thức mới, ta cũng phải xuống núi mà học thôi ." Hồng Tảo nghe thấy hắn trái một câu tiểu tặc, phải một câu tiểu tặc, rất là không thoải mái, đang muốn giải thích một chút, bỗng nhiên nghe Mẫn Văn hỏi hắn tình hình gần đây, nhất thời ánh mắt sáng lên, " Sư huynh, ta đã bái một sư phụ mới a ! Lần này bái sư phụ là người thật tốt, là một giáo chủ, hơn nữa mỗi ngày đều dạy ta công phu! Công phu của ta bây giờ đã mạnh lắm rồi nga!" ( – chấm chấm nước mắt thật là ngây thơ quá đi ôm ôm )

Mẫn Văn ngạc nhiên, " Cái gì? Ngươi vất vả lắm mới bái nhập thành đệ tử Vũ Đương, cư nhiên..."

"Chính là sư phụ bọn họ chỉ lấy học phí, căn bản là không dạy ta công phu a. Vũ Đương là như thế, Nga Mi cũng là như thế, Hoa Sơn cũng là như thế, còn có rất nhiều môn phái khác, ta bái cũng đã bái, lạy cũng đã lạy nhưng họ đều không tốt bằng một góc sư phụ của ta bây giờ." Hắn nhanh mồm nhanh miệng nói không dứt lời, lại không biết đã vô tình khơi mào cơn tức giận của rất nhiều người, " Sư phụ nói, bái sư mấy môn phái khác cũng không thể học thành tài được, thiên hạ chân chính danh môn, chỉ có sư môn nhà chúng ta."

"Hừ, khẩu khí thật là lớn ." Một đại hán nam tử buông chén rượu trong tay, cười lạnh đứng lên, " Ta thật muốn thỉnh giáo một chút tôn sư nhà ngươi. Không biết tiểu tử nhà ngươi ỷ có ai làm chỗ dựa, lại dám mở miệng liền vũ nhục Hoa Sơn danh môn?"

Mẫn Văn thấy đối phương thân hình cao lớn, ánh mắt sáng quắc, biết là cao thủ tập võ , hắn thấy hoảng sợ dùm cho Hồng Tảo, lặng lẽ giật nhẹ tay áo Hồng Tảo, " Ngươi đi lên lầu đi."

Hồng Tảo nói như thế nào cũng đã lên rừng xuống biển bái qua không ít bang phái, lại thừa hưởng nền giáo dục của một ông sư phụ kêu căng tự phụ có số, nhất định sẽ không dễ dàng hoảng sợ thất thố, liếc mắt đánh giá đối phương một cái, thành thật nói, "Sư phụ chính là sư phụ, ta không hỏi tên của hắn."

Mẫn Văn cùng Hồng Tảo ở chung cũng đã lâu, sư đệ này của mình tính tình ngay thẳng khờ dại, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, sợ hắn chịu thiệt, hung hăng đánh hắn một cái, " Kêu ngươi đi mau, có nghe thấy không?"

Hồng Tảo lại phi thường nghe lời sư huynh, gật đầu nói: " Được rồi, ta đi, để xem xem sư phụ đã trở về chưa." Cước bộ chưa nhấc lên, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo nhân ảnh, ngăn trở đường đi.

Mẫn Văn trong lòng căng thẳng, chắp tay nói, "Các vị võ lâm tiền bối, vị này tiểu sư đệ không hiểu chuyện..."

"Mẫn Văn, ngươi ở đấy làm gì? Cái tên tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa kia có quan hệ gì với ngươi, việc gì ngươi phải vì hắn xuất đầu chống đỡ? Cút trở về cho ta."Lão nhân Vũ Đương đang ngồi cũng lên tiếng, âm trầm nói, " Ta cũng đang muốn hỏi một chút, thiên hạ chân chính danh môn chỉ có một, như vậy Vũ Đương chúng ta sẽ không tính danh môn đi? Tiểu oa nhi, ngươi nói rõ ràng lại cho ta nghe thử." Các bàn uống rượu đều bị biến cố này hấp dẫn, không hề phát ra một chút tiếng động tranh cãi ầm ĩ. Phòng khách to như vậy, nhất thời lại bao trùm một mảnh an tĩnh.

" Nga Mi của ta không biết đã đắc tội gì với quý phái, lại vô duyên vô cớ chịu vũ nhục của tiểu tử nhà ngươi ?"

"Danh nhóm cũng chỉ có môn phái nhà ngươi, hừ, tiểu tử, ngươi có phải đã ăn mật gấu, dám ở chân núi nói hưu nói vượn? Quỳ xuống khấu đầu ba trăm cái, ta sẽ tha cho ngươi đi."

"Kêu sư phụ ngươi ra đây quỳ xuống đất nhận tội! "

Hồng Tảo giống như tiểu bạch dương bị bầy sói vây quanh, ánh mắt trượt đi nhìn bên này đạo cô, bên kia Sơn Đông đại hán, lại có thêm lão nhân râu bạc, hợp lý hợp tình nói: " Ta không có phải vũ nhục ai a? Đại môn phái, chính là nhiều người, không có nghĩa chính là danh môn. Có đại hiệp mới là danh môn. Vũ Đương thu đồ đệ rất đông, nhưng là chỉ để ý lấy tiền, mặc kệ học nghệ, lãng phí tài hoa thanh xuân của đệ tử tuổi trẻ Nga Mi đường đường đại phái, ở chân núi lừa bán nhi đồng kiếm vàng bạc làm ác đã nhiều năm, còn không có ra tay quản Tứ Hỉ giáo bức lương vi xướng, giáo chủ nói, chính miệng hắn nhận là Hoa Sơn đệ tử trên danh nghĩa, nhưng làm nhiều chuyện xấu dung túng thuộc hạ làm bậy, cũng không ai quản chế còn có Nam Hải kiếm phái..."

Dù sao cũng có ít nhiều kinh nghiệm vì đi theo Thịnh Kiếm Thanh hành hiệp trượng nghĩa, mưa dầm thấm đất, nhìn thấy không ít sự, Hồng Tảo bản tính thật thà, cư nhiên đem lời nói của sư phụ nhớ lại, lại có thêm bằng chứng, khản khản mà nói, nghe được nhân sĩ chung quanh trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng tổng kết lại một câu: " Môn phái của ta tất nhiên bất đồng, tuy rằng chỉ có hai người, nhưng đều là đại hiệp, cho nên, giáo phái của ta mới là chân chính võ lâm danh môn."

Tuổi còn nhỏ, lại có công phu trấn định như thế này, loại kiến thức khí độ như vậy.

Không biết tiểu tử này từ đâu đến đây, lúc đầu thật giống như một tên ngốc.

Một lúc sau, có âm thanh vang lên hỏi, " Nói hết nửa ngày, ngươi còn chưa xưng danh môn phái?"

"Chính là thiên hạ đệ nhất môn phái — d*m đãng giáo!" Hồng Tảo tinh thần phấn chấn , lớn tiếng báo tên gia môn bổn giáo, học bộ dáng của mấy võ lâm đại hiệp bộ dáng, bàn tay nắm lại, hướng tứ phương mà chắp tay.

Toàn trướng im lặng đến mức một cây châm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. "Ngươi... Nói lại lần nữa xem?" Thật lâu, có thanh âm từ trong đám người váng lên.

"D*m đãng giáo!"

Lại là một trận trầm mặc cổ quái.

"Ha ha ha! D*m đãng giáo!"

"Tiểu tử này là kẻ điên!"

"Nhất định là một tên ngốc tử! Làm sao có thể là tà giáo?"

Phái Nga Mi vài tiên cô trên mặt xấu hổ đến đỏ bừng, khinh thường nói, " Loại d*m tà tiểu giáo này cư nhiên cũng dám hướng Nga Mi phái của ta mà xưng giọng, không trừ tên tiểu tử này, Nga Mi chúng ta có thể nào đứng yên trên giang hồ?"

Mọi người vốn lo lắng Hồng Tảo đang có âm mưu gì mới xuất hiện ở đây, vừa nghe cái tên D*m Đãng giáo cực buồn cười này, nhất thời an tâm. Cười xong lúc sau, liền vung tay áo, chậm rãi hướng Hồng Tảo đè xuống.

"Các ngươi làm gì? Không được xằng bậy nga, sư phụ ta võ công tái thế, đã truyền cho ta không ít chiêu số. " Hồng Tảo cũng không phải ngu ngốc, nhìn ra tình thế không ổn, cảnh giác đứng lên, vươn ngón trỏ, cảnh cáo bọn họ, " Các ngươi ít ra không phải người xấu, ta không nghĩ làm các ngươi bị thương, trước cho các ngươi nhìn xem chỉ phong của ta." Liển chỉ ngay vào bình rượu ở bàn bên cạnh " Lão hán đẩy xe !" ( – ách!!! cái này 2 người luyện mới có hiệu lực a – 1 mình cái xe ko thì làm dc j, phải có lão hán đẩy mới đc chứ nhể ..)

Ngón tay chỉ trong không trung hai cái, bình rượu không hề động đậy. Hồng Tảo la lên kinh ngạc, " A, như thế nào mất linh ?"

Lời còn chưa dứt, cổ áo đã bị người túm lấy, trúng một bạt tai, khuôn mặt bóng loáng nhất thời sưng đỏ lên.

"Kỳ quái, tiểu tử này không có võ công?"

"Hừ, không có nội lực mà cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn?"

"Đúng là kẻ điên!"

"Tìm sư phụ hắn đi !"

"Quên đi, loại kẻ điên này, sao có người chịu thu hắn làm đồ đệ? Nhất định là nói hưu nói vượn, đánh hắn một chút hết giận là tốt rồi."

"Hắn không võ công, chúng ta là kẻ học võ đối với hắn quyền đấm cước đá, tựa hồ không được tốt."

"Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hắn?"

"Ân... Ta có một phương pháp sẽ không thương tổn hắn, lại có thể giáo huấn hắn ..."

Thịnh Kiếm Thanh lần này thời gian rời đi đặc biệt dài. Hắn nghe xong bọn thị vệ tấu, nghĩ trời vẫn còn sớm, ngày mai võ lâm đại hội bắt đầu, nếu Thiếu Lâm tự chiêu bài vẫn còn, sự tình sẽ không đủ thú vị .

Thừa dịp còn có thời gian, liền quyết định đến Thiếu Lâm tự thâu chiêu bài.

Hắn tuy rằng võ công tuyệt thế, nhưng đối thủ lại chính là Thiếu Lâm tự trăm năm đại phái, rất nhiều cao thủ, lại vì tổ chức đại hội võ lâm trước mắt mà tăng mạnh phòng bị, cho nên mọi thứ đều hết sức cẩn thận, đầu tiên phải ẩn nấp hành tung, nhẹ nhàng tới gần, trinh sát địch tình, hạ mê dược, dùng huân hương, lợi dụng bóng đêm đánh lén mấy con lừa ngốc kia, rốt cục điểm huyệt đạo đối phương, đem chiêu bài Thiếu Lâm tự tháo xuống. Toàn bộ quá trình chôm chỉa được thực hiện đúng theo kế hoạch thì cũng mất hết cả ba canh giờ, Thịnh Kiếm Thanh dùng khinh công đi xuyên cánh rừng, lúc ôm chiêu bài xuống núi, trời đã ứng hồng, không ít võ lâm nhân sĩ đã lục đục bắt đầu đi lên.

Hắc, khi bọn hắn đi đến sơn môn, thấy cái biển ngữ rỗng tuếch kia ...không biết sẽ có trò vui gì để xem đây ...

Thịnh Kiếm Thanh đạo tặc thành công, tâm tình rất tốt, không đi vào từ cửa chính khách đ**m, mà trực tiếp leo cửa sổ tiêu sái bước vào, cười nói: " Hồng Tảo, ngươi xem sư phụ mang cho ngươi cái thứ thú vị gì đây? Ngươi có thể dùng này cái làm ván giường. Ân? Hồng Tảo? Hồng Tảo?" Ngẩng đầu lên thì thấy phòng cùng cái biểu ngữ ở sơn môn kia giống nhau, đều rỗng tuếch.

Trên giường bày ra đồ đạc của Hồng Tảo, trên bàn còn có tay nải bảo bối mà hắn luôn giữ bên người, "Hồng Tảo đại hiệp tự truyện" cũng được đặt ở kế bên.

Người thì lại không biết đã chạy đi đâu?

Đương đương đương đương! Âm thanh đại chuông trầm trọng từ Thiếu Lâm tự bỗng dồn dập vang lên. Tiếng chuông từ xa xa truyền đến, tới khách đ**m nơi chân núi đã trở thành phi thường mỏng manh.

Cái đám lừa ngốc tự cao tự đại, cuối cùng cũng đã phát hiện chiêu bài bị thâu .

Hồng Tảo cái tên tiểu tử, hay là đã đói bụng, chạy xuống đi ăn cơm? Hắn trên người không có bạc, ăn cơm cũng không biết làm sao mà trả đây?

Thịnh Kiếm Thanh đem chiêu bài Thiếu Lâm tự nhét đại xuống gầm giường, mở cửa phòng, cài cài lại thắt lưng, thoạt nhìn rất giống công tử nhà giàu nào đó vừa ngủ được một đêm ngon giấc, lững thững đi xuống dưới, ánh mắt từ cầu thang nhìn xuống đảo qua một vòng, đột nhiên trầm lại.

"Hồng Tảo!"

Ở chân cầu thang hiện ra một thân ảnh quen thuộc tới mức không thể quen hơn được .

Lập tức lướt như gió tới bên cạnh, Thịnh Kiếm Thanh ôm lấy thân thể người kia, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm người đang nằm trong lòng ngực, khuôn mặt quen thuộc lại hiện ra...

Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu mơ mơ màng màng, tựa hồ còn đang trong mộng, nghe thấy Thịnh Kiếm Thanh gọi, mở một tia mi mắt, nhìn Thịnh Kiếm Thanh hỏi:" Là sư phụ sao? Ngươi tối hôm qua đi đâu vậy?"

Thịnh Kiếm Thanh thấy hắn không việc gì có phần yên lòng, cười nhẹ một hơi, " Sư phụ đi có việc, tiểu tử ngu ngốc, ngươi như thế nào ở cầu thang mà ngủ? Đúng là rời mắt khỏi ngươi một chút cũng không được mà. " Vừa nói vừa ôm lấy Hồng Tảo, hướng trong phòng đi.

Hồng Tảo uể oải nằm trên tay hắn, miệng khẽ thì thào : "Sư phụ, võ công của ta tối hôm qua bỗng nhiên mất linh hết."

"Ân?"

"Chỉ như thế nào đều không có động tĩnh..."

"Ngươi luyện công còn chưa tới, đôi khi linh quang, đôi khi mất linh, là chuyện bình thường."

"Vậy chừng nào mới có thể thành thục?"

"Chờ tới lúc ngươi học được bí tịch của bổn môn đi."

"Sư phụ, vậy ngươi dạy ta bí tịch đi." Hồng Tảo ôm lấy Thịnh Kiếm Thanh, nho nhỏ nói: "Ta nói với bọn họ d*m đãng giáo chúng ta là thiên hạ đệ nhất đại giáo, bọn họ đều chê cười ta. Ta muốn thi triển võ công cho bọn họ nhìn xem, kết quả lại mất linh quang..."

Thịnh Kiếm Thanh cảm thấy kinh ngạc, con ngươi nhất thời nheo lại, " Bọn họ? Bọn họ là ai ?"

"Là những người dưới lầu a, Vũ Đương, Hoa Sơn, Nga Mi, còn có rất nhiều môn phái khác. Bọn họ nói chúng ta là d*m tà tiểu giáo, còn nói ta vũ nhục môn phái bọn họ, một chút cũng không thèm nói đạo lý."

Thịnh Kiếm Thanh kinh hãi.

Võ lâm môn phái rắc rối khó gỡ, nếu có chút vô ý trong lời nói liền xảy ra đao kiếm tương giao, hơn nữa các đại môn phái đều tự cho là đúng, càng thêm không coi ai ra gì, không thèm coi trọng tánh mạng người khác.

Hồng Tảo gần đây luôn đi theo mình, đã nghe không ít mấy lời khinh thường phê bình của hắn dành cho các đại môn phái, tiểu tử ngu ngốc này lại thật thà thẳng thắn, một lời nói ra liền vừa vặn đụng tới chỗ kiêng kị của kẻ khác, chẳng phải mạng nhỏ khó bảo toàn? " Bọn họ nghe xong, có phản ứng gì?" Thịnh Kiếm Thanh hỏi.

"Bọn họ hỏi sư phụ ta là ai? Ta nói sư phụ chính là sư phụ." Nói được hai câu với Thịnh Kiếm Thanh, cơn buồn ngủ tan không ít nhưng vẫn còn lười biếng, thoải mái ngả mình vào ngực thưởng thức ôm ấp, ngửa đầu nói : "Đúng ha, sư phụ, ta còn không biết ngươi tên là gì."

Biểu tình vô cùng thân thiết làm cho Thịnh Kiếm Thanh khẽ mỉm cười một cái.

"Ngươi hãy nghe cho kỹ, sư phụ tên là Thịnh Kiếm Thanh." Hắn lại truy vấn, " Sau đó thế nào?"

Hồng Tảo chậm rãi đem sự tình nói một lần, nói đến chỗ công phu mất linh quang, bị mọi người vây lại, trái tim Thịnh Kiếm Thanh một phen hung hăng co thắt lại, tuy rằng rõ ràng đang ôm trong tay thân hình mềm mại này, vẫn là kìm lòng không đậu khẩn trương lên, thanh âm khàn khàn hỏi, " Bọn họ đánh ngươi ?"

"Đánh..."

"Chỗ nào ? Đánh chỗ nào?" Thịnh Kiếm Thanh nghiến răng nghiến lợi, lật xiêm y trên người Hồng Tảo ra xem .

"Đánh mặt a. Ba! Một bạt tai..." Hồng Tảo biểu tình thống khổ, khuôn mặt ra vẻ tội nghiệp, " Đau quá." Trong giọng nói có hơn tám phần là khờ dại làm nũng.

"Còn chỗ nào? Còn đánh chỗ nào nữa?"

"Chính là đánh một bạt tai. Không có đánh chỗ khác."

Thịnh Kiếm Thanh thực hoài nghi. Cái đám gọi là võ lâm chính đạo kia, ra vẻ đạo mạo, lại thường thường chỉ vì một cái trừng mắt mà ra tay ngoan độc, như thế nào lại bỏ qua cho Hồng Tảo?

Lật xem xiêm y nhất thời không phát hiện ra cái gì, hắn đem Hồng Tảo lột sạch từ trên xuống dưới tổng kiểm tra một lần, trừ bỏ hai tay như là bị va chạm để lại vêt bầm, cùng với dấu vết ( – tình yêu ) chính mình lưu lại ra thì không có bất cứ thương tổn nào khác ...

"Cái đám võ lâm nhân sĩ kia thật sự đại lượng như vậy sao?"

Thịnh Kiếm Thanh lầm bầm lầu bầu một câu, trong tâm vẫn còn lo lắng, bắt Hồng Tảo nằm úp sấp quỳ gối trên giường, tách ra cặp mông tuyết trắng, đầu ngón tay ôn nhu đi vào, "Còn nơi này thì sao? Bọn họ có hay không sờ chỗ này của ngươi?" (- ngươi làm như ai cũng như ngươi ấy =)) – sắc dục công tâm a !!)

Nếu có, liền đem bọn họ toàn bộ thiến hết .

"Không có." Hồng Tảo lắc đầu.

Cúc hoa sau khi kiểm tra cũng thực sạch sẽ, chỉ có bên ngoài sưng đỏ lên, vẫn là dấu vết của buổi sáng ngày hôm qua luyện công tạo thành. Thịnh Kiếm Thanh ánh mắt cực kì lợi hại, vừa nhìn thấy là biết Hồng Tảo không có bị người khác chạm qua. Hắn ôm Hồng Tảo nghĩ một hồi, liền đưa tay bắt mạch.

Cũng không có dấu hiệu bị trúng độc.

Thịnh Kiếm Thanh cuối cùng cũng thật sự yên tâm, âm thầm thở dài một cái. Xem ra cái đám võ lâm nhân sỹ kia cũng không đến nỗi tồi tệ, không thương tổn kẻ không biết võ công, xét điểm này cũng có thể coi như có chút tinh thần hiệp nghĩa.

Được rồi, nếu sau này có rảnh thì sẽ đem chiêu bài trả lại, xem như tỏ chút cảm tạ.

"Sư phụ?"

"Ân?"

"Ngươi chừng nào thì dạy ta bí tịch a?"

Bị Hồng Tảo dọa một trận thích thú gì cũng giảm hơn phân nửa, nay mọi chuyện đã không có gì, vẻ đẹp lại ở ngay trước mắt, ánh mắt sáng kia lại chăm chú nhìn hắn đầy chờ mong, Thịnh Kiếm Thanh này cũng muốn tỏ một chút thái độ sư phụ sương mẫu, bụng lập tức truyền đến một trần lửa nóng, cười khẽ, " Bí tịch chứ gì, hảo, hôm nay sư phụ ta liền truyền thụ cho ngươi."

"Thật sự?" Hồng Tảo kinh hỉ reo lên, một bước tử trên giường nhảy xuống.

"Đương nhiên là thật ." Thịnh Kiếm Thanh lần này cũng không có nói dối, Hồng Tảo trước đó cũng đã hỏi vài lần, hắn chỉ biết chuyện này trước sau gì cũng phải giải quyết, làm sư phụ không thể luôn nói không giữ lời. May mắn là thứ đó được cái đám ảnh vệ hắn cử đi ngàn dặm xa xôi lấy về, mấy ngày trước đã đến tay.

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra, ho khan một tiếng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, " Hồng Tảo lại đây, ngồi xuống, làm cho sư phụ truyền thụ ngươi bổn môn cao nhất tâm pháp — d*m đãng bí tịch."

Hồng Tảo hai mắt sáng rực, biểu tình mừng rỡ, theo thói quen lại tính quì xuống .

Thịnh Kiếm Thanh một phen nắm lại cánh tay hắn "Không kêu ngươi quỳ xuống, sau này cũng không được tùy tiện ôm đùi sư phụ, đùi người khác lại càng không được tùy tiện ôm. Ta là bảo ngươi ngồi xuống "

"Ngồi xuống?" Hồng Tảo vẻ mặt mê muội, tâm tình kích động không biết phải làm sao. Bí tịch da! Hắn đời này cũng không mơ tới việc được nhìn thấy a, " Ngồi ở đâu ?"

"Ngươi hỏi ngồi ở đâu ?" Thịnh Kiếm Thanh cầm cuốn sách nhỏ trong tay, cười cười nhìn hắn, ngữ khí tràn đầy thâm ý, Hồng Tảo này bị hắn dạy dỗ đã lâu, vừa nghe liền biết ngay.

Khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ chuyển dần sang màu hồng, giống như trái cây đầu mùa vừa chín tới.

Ngồi xuống bên cạnh sư phụ, Hồng Tảo thoải mái, thuần thục đem dây lưng của Thịnh Kiếm Thanh cởi bỏ.

Thô to cực đại hung hãn khí quan xuất hiện, vừa thẳng vừa cứng.

"Sư phụ! Dùng chiêu gì trước đây ?" Vừa nhìn cái khí quan vừa làm cho mình thống khổ vừa khoái hoạt, Hồng Tảo hỏi, trong thanh âm không che dấu được d*m mỹ kiều mỵ.

"Quan Âm tọa liên đi." ( – mọi người tự tưởng tượng nhá ^^)

Cơ thể trần trụi bắt đầu di chuyển tới, lưng chậm rãi dự vào ngực Thịnh Kiếm Thanh. Thân hình mềm mại chạm vào từng tấc da thịt, dễ dàng kích khởi ham muốn mãnh liệt muốn giữ lấy cùng chà đạp.

Đồ đệ dùng lòng bàn tay non nớt nhẹ nhàng vuốt ve hung khí của sư phụ, một bên hơi hơi nâng cái mông lên, cắn môi dưới tiếp thu hai ngón tay của Thịnh Kiếm Thanh đang từ từ thâm nhập vào mật động. Cơ hồ trước đây mỗi lần thừa nhận khí quan nóng bỏng của sư phụ đều phải làm cái động tác dự bị này .

Cúc hoa tiếp xúc đến đầu ngón tay quen thuộc, rất nhanh liền thuận theo trở nên mềm mại, mặc cho Thịnh Kiếm Thanh chỉ huy, chậm rãi mở ra.

"Ân...", chỉ như thế đã khiến Hồng Tảo có cảm giác dễ chịu, nhịn không được mở miệng rên rỉ .

Nhẹ nhàng đung đưa cái mông, thần thái kiều mị giống như đang cầu xin đầu ngón tay càng nhập sâu một chút, làm cho đường đường một đại cao thủ như Thịnh Kiếm Thanh cũng thiếu điều muốn thất thủ.

"Nhanh ngồi lên trên đi." Vừa nói vừa hung hắn cắn sau cổ Hồng Tảo một cái.

Hồng Tảo phát ra tiếng thở dốc rất nhỏ. Hạ thể kích thước so ra vẫn kém xa Thịnh Kiếm Thanh đã trương cứng, Hồng Tảo không thể tự mình làm dịu đi được, chỗ đó là dành cho sư phụ . (- hàng for Thanh only )

Quả nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng ôn nhu từ sau thắt lưng lướt tới phía trước. Trong nháy mắt liền cầm lấy phân thân, Hồng Tảo giống như lần đầu tiên thưởng thức loại tư vị này, đôi môi khẽ phát ra thanh âm ngọt ngào .

Bàn tay của sư phụ hảo năng tràn ngập, chi phối thân thể hắn, ma lực lan tấn từng lỗ chân lông .

"Ngồi lên trên ." Thịnh Kiếm Thanh lại thúc giục.

Hồng Tảo nâng nhẹ mông lên, cúc huyệt đã muốn trở nên mềm mại tiếp nhận hung khí thô to rực nóng kia đi vào cơ thể cũng không phải dễ dàng, nếp uốn chậm rãi mở ra đón nhận, cảm giác áp bách nhiệt liệt triển khai tràn ra tới từng đầu ngón tay. Chỗ bị chiếm cứ tựa hồ như không chỉ là cái mật huyệt nho nhỏ bị huấn luyện lâu ngày, mà là tất cả các cơ quan trong cơ thể, trong ngực đều như đang trải qua cái loại chà đạp hung hăng vô cùng nhuần nhuyễn đó. Lúc này đã hoàn toàn ngồi xuống, đem dị vật toàn bộ nuốt vào trong cơ thể, trướng đau kích thích làm cho da thịt phủ thêm một tầng d*m đãng, ánh lên sắc màu phấn hồng.

Thịnh Kiếm Thanh bị sự dịu ngoan nhiệt tình của Hồng Tảo bao vây khiến cho đầu óc bị mê đắc choáng váng. Bất quá, hắn vẫn không quên điển lễ truyền thụ bí tịch trang nghiêm hiện vẫn chưa hoàn thành.

"Hồng Tảo, chuẩn bị tiếp nhận bí tịch." Thanh âm gợi cảm trầm thấp, bị t**h d*c hun đúc nên có vài phần khàn khàn.

Hồn phách Hồng Tảo hết bảy phần là bị dị vật to nóng kia đẩy đến tận chín tầng mây xanh. Thần thái xinh đẹp, mí mắt kép lại hơn phân nửa, từ khóe mắt mơ hồ toát lên một tia dục tiên dục tử, hắn mê man vươn tay, một quyển sách tinh mĩ nho nhỏ, từ từ cầm lấy.

Trên mặt sách là bốn chữ rồng bay phượng múa — D*m Đãng bí tịch.

"Hảo hảo cầm, dụng tâm luyện tập." Thịnh Kiếm Thanh ghé vào lỗ tai hắn cười nhẹ, "Đây chính là do sư phụ thật vất vả mới làm ra ."

Quả thật không dễ dàng.

Phái người chạy về trong cung mở cửa quốc khố, đem trân quý long dương mười tám thức đông cung đồ cùng thượng vạn bản đủ loại sách cổ mang ra hết, sau đó còn phải tìm tranh, đóng sách...

Vì muốn làm cho cái bản" bí tịch" có giá trị lẫn ý nghĩa kỉ niệm, hắn thậm chí tự tay viết cho ca ca đệ đệ mấy phong thư tín, số lượng thậm chí vượt xa với tổng số thư hắn viết cho ca ca và đệ đệ đệ kể từ khi xuất cung tới giờ, mục đích chỉ có một, nhõng nhẽo, cứng rắn cầu xin anh minh thần võ hoàng đế đại ca phải tự tay đề danh cái bàn "Bí tịch" này .( ta đồ là trong cái cuốn bí tịch này có sự tham gia biên soạn ko nhỏ của anh Lăng Phi a )

D*m đãng bí tịch — do hoàng đế lão tử tự tay đề danh a.

Thế gian tối trân quí khuê phòng bí tịch còn cái gì khác ngoài cái này?

Hắn là đang hảo hảo nghiên cứu qua cái bí tịch trân quí này, tự nhiên nhớ lại cái cơ thể gian nan nuốt trọn lấy hung khí thô to, thần tình tựa như ảo mộng, hơi thở mang mùi đàn hương từ khóe miệng khẽ nhếch tuôn ra thở dốc không ngừng.

"Thực d*m đãng, chính là chỉ sờ một chút đã ướt như vậy." Hưởng thụ tiểu huyệt run rẩy của Hồng Tảo, Thịnh Kiếm Thanh mở miệng trêu đùa, nhẹ nhàng như có như không vuốt ve khí quan của Hồng Tảo.

Mặc kệ có nhìn thế nào, đều cảm thấy khí quan nho nhỏ xinh đẹp đã hoàn toàn cương lúc này tựa như một vật điêu khắc tinh xảo.

Một mĩ vật đẹp đẽ tuyệt thế này nhất định là do lão thiên gia vì hắn mà đặc biệt chế tác ban tặng, bằng không, như thế nào trên đời này lại có thứ tốt đẹp như thế?

"Sư phụ... Ân... Ân..." thanh âm rên rỉ nho nhỏ dường như do quá bức bối khó chịu mà phát ra.

Thân thể mảnh khảnh oanh đầy phiến tình nhục dục dính sát vào l*ng ngực cường kiện của nam nhân, không có một tia khe hở, " A..... Quá lớn, sư phụ ..."

Thịnh Kiếm Thanh cực kì yêu thích bộ dáng hắn khi nhắm mắt rồi lại khóc kêu sư phụ, thân thể trong ngực vì bị xâm nhập và run rẩy từng đợt, rõ ràng là đang hấp dẫn hung khí to lớn càng cứng rắn mạnh mẽ sát nhập.

"Ngoan bảo bối, sư phụ ở trong này." Thịnh Kiếm Thanh ôn nhu đáp lời, " Sư phụ ở ngay bên trong người."

"Sư phụ... Ngươi... Ngươi đối với ta thật tốt..." Đắm chìm trong kho*i c*m, Hồng Tảo hơi thở đứt quãng nhẹ nhàng cảm thán.

Một hồi lâu, Thịnh Kiếm Thanh mới nghe rõ ràng thanh âm đứt quãng hắn phát ra.

Thân thể ở cực độ hưởng lạc hưng phấn, tâm không hiểu sao bất giác nảy lên một cái.

Hắn ôm chặt Hồng Tảo, tựa nhẹ vào vành tai, khẽ hỏi " Sư phụ đối với ngươi được không?"

Động tác trong cơ thể đột nhiên bị đình chỉ làm cho Hồng Tảo đang trong cơn thất thần từ từ tìm về một chút thanh tỉnh. Hắn không hề phòng bị tựa vào lòng ngực Thịnh Kiếm Thanh, nhìn về phía Thịnh Kiếm Thanh bằng ánh mắt tràn ngập tin cậy cùng thân mật.

"Sư phụ đối với ta tốt nhất ..." Hồng Tảo thỏa mãn cười, thấp giọng trả lời sư phụ.

Chỉ một nụ cười này tựa như một giọt dung nham, từ chỗ cao cao vạn trượng nhẹ nhàng chảy xuống vuốt ve ngàn dặm băng nguyện.

Thân mình Thịnh Kiếm Thanh trong phút chốc trở nên cứng ngắc...Thời khắc này, hắn lần đầu cảm nhận rõ ràng cái cảm giác chính mình đang thật sâu trong Hồng Tảo, ở tận cùng bên trong thân thể Hồng Tảo, ẩn sâu trong mảnh tâm linh thuần khiết của Hồng Tảo.

Hồng Tảo cứ như vậy toàn tâm toàn ý đem chính bản thân mình đặt vào trong tay hắn.

Tuyệt không giấu đi, tuyệt không giữ lại.

Cảm giác như đau đớn xé rách từ đáy lòng truyền đến, giống như có cái gì đó đang tan chảy.

Một cỗ xúc động cùng ham muốn cuồng nhiệt muốn đem Hồng Tảo ăn sống nuốt tươi ở trong lòng Thịnh Kiếm Thanh dâng lên như cơn sóng gió động trời. Cơ thể lúc này đang còn dính chặt vào cơ thể Hồng Tảo, đột nhiên đem Hồng Tảo đẩy ngã ở trên giường, hướng vào thắt lưng tinh tế đang đung đưa giống như cầu xin mà tiến thêm một chút, dùng lực gia tăng đẩy mạnh.

Không hề ở trong cơ thể trừu sáp, mà cố ý rút ra bên ngoài, làm cho mật động bị mở rộng tưởng đã tới thời điểm ngừng lại, nhưng lại không tưởng tượng được chỉ một khắc sau, khí quan thô to lại hung hăng cắm vào.

"Sư phụ! Ô... Sư phụ!" Bị sư phụ ác ý khi dễ, Hồng Tảo nhất thời khóc to lên...

Khí quan giữa hai chân không được chiếu cố giờ lại càng thêm cương cứng. Trên đỉnh chảy ra thơm mật dịch, từng giọt từng giọt rơi xuống, loang lên sàn một màu trắng noãn.

"Đây không phải luyện công, không phải chiêu thức." Cùng với thanh âm trầm thấp, bên dưới lại thêm một chút mãnh liệt đánh sâu vào.

Thịnh Kiếm Thanh giống như đang sinh tử quyết chiến, điên cuồng mà dùng thân thể giữ lấy cơ thể nhỏ bé bên dưới, " Nếu đây không phải luyện công, ngươi có nguyện ý cùng sư phụ làm chuyện này không?"

Phân thân, răng nanh, môi cùng đầu lưỡi, cái gì cũng tốt, thầm nghĩ chỉ cần có thể hung hăng đem toàn thân hắn chiễm giữ được cho riêng mình là tốt rồi.

Hung hăng xâm nhập, không chừa đường sống, không chút lưu tình mà cắm mạnh vào.

Mạnh một chút, lại càng sâu thêm một chút.

"Nói đi ! Ngươi có nguyện ý hay không?"

Sau vài lần hung hăng sáp nhập, nội tạng truyền tới cảm giác giống như bị xuyên thấu khiến Hồng Tảo không kìm được khóc lớn lên, " Nguyện ý... Nguyện ý!"

Điên cuồng mà lắc lư thắt lưng, vặn vẹo cái mông nhỏ bé vẫn đang run rẩy chịu đựng sự sáp nhập mạnh mẽ mãnh liệt bên dưới.

"Vì cái gì?" Thịnh Kiếm Thanh tâm tình kích động mang theo chút khó hiểu, hắn không hề ôm thắt lưng Hồng Tảo, song chưởng từ sau lướt tới, đem thân hình nho nhỏ của Hồng Tảo ôm nhẹ vào lòng , " Vì cái gì? Sư phụ đối với ngươi... Một chút cũng không tốt..." Trong thanh âm lộ ra chút buồn bã.

Cực độ hưng phấn cùng kích thích, lại nhen nhóm một loại tư vị phức tạp nói không nên lời, rốt cuộc từ đâu mà tới.

"Ta thích sư phụ..." Niêm mạc non mềm đã ma xát nhiều đến muốn sung huyết, thanh âm của Hồng Tảo mang theo chút nức nở, nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết trực tiếp. Bất quá một hồi, hắn lại hoảng sợ la lên, " A? Bí tịch? Sư phụ, bí tịch ngươi cho ta ..."

Bí tịch rơi ngay bên giường, khi nãy do kịch liệt g**o c*u khiến hắn bất tri bất giác buông lỏng tay.

Thịnh Kiếm Thanh đem d*m đãng bí tịch mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị nhặt lên, đặt trong tay Hồng Tảo. Nhưng một lát sau, hắn lại đột nhiên bắt lấy bí tịch, hung hăng ném vào góc phòng .

"Sư phụ?"

Thịnh Kiếm Thanh một lần nữa ôm lấy hắn, gắt gao ôm chặt lấy, thấp giọng thì thào, "Không cần lo cho cái kia, chờ làm xong, sư phụ nhất định dạy ngươi công phu, chân chính tuyệt thế võ công. Bắt đầu lại một lần nữa, chiêu thức học theo kiến thức cơ bản, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, phàm là sư phụ biết, nhất định toàn bộ dạy hết cho ngươi." Không để ý tới ánh mắt hoang mang của Hồng Tảo, thân thể lại lại bắt đầu thuận theo không khí d*m mỹ.

Trừu sáp thô lỗ mạnh mẽ so với lần trước lại càng không kiêng nể gì. ( – quyết định để nguyên từ trừu sáp , trừu : rút ra , sáp: cắp vào -> rất tượng hình ha các đồng chí ^^ )

Bây giờ chẳng những thân thể có nhu cầu cấp bách cần phát tiết, mà hình như ngay cả linh hồn cũng cần được t**h d*c gột rửa.

Niêm mạc do sung huyết mà trở nên càng thêm mẫn cảm yếu ớt, lại lần nữa không lưu tình mà bị mở rộng tới cực điểm. Góc độ cùng trình độ xâm nhập biến hóa liên tục, lại càng khiến cho hơi thở ngọt lành hấp dẫn xuân tình không có cơ hội đứt đoạn .

"Ân... A a... Sư phụ... Sư phụ..." Hồng Tảo ánh mắt mê ly.

Thân hình giống thuyền nhỏ bị gió bão cuốn xoáy, xóc nảy phập phồng, thần trí mụ mị bất minh, nhưng hắn lại tuyệt không cảm thấy sợ hãi.

Thân hình sư phụ thực ấm áp.

Trực giác khiến hắn hoàn toàn tinh cậy loại cảm giác ấm áp này.

Vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần...

Chỉ cần cùng sư phụ ở cùng một chỗ, hết thảy mọi chuyện nhất định sẽ tốt đẹp giống bây giờ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro