Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ga tàu Bình Châu người tới lui chen vai thích cánh, vừa hay là ngày tháng Xuân Vận trở lại, khắp nơi đều là túi lớn túi nhỏ chắn mất tầm nhìn. Tuy rằng bên ngoài tuyết rơi, nhưng người trong ga tàu hòa vẫn đông, mặc nhiều quần áo trái lại càng nóng nực, Lý Hạc cởi cái áo lông đen trên người xuống đưa cho Lý Minh Trạch ở bên cạnh mặc, Lý Minh Trạch năm nay mới hơn chín tuổi, người nhỏ nhắn chân ngắn, áo lông dài bao lấy người cậu giống như tên nhóc lúc tịt vậy.

Lý Hạc móc cái túi ra dựa vào cái cột bên cạnh ở ga tàu lửa, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, kéo thấp xuống, bóng của vành mũ che lấy gương mặt, chỉ để lộ ra nửa gương mặt gầy gò nhọn hoắt. Khuỷu tay anh đụng vào Lý Minh Trạch ở bên cạnh, nhỏ tiếng nói: " Đã nói với mày mấy lần rồi, nhớ không."

Lý Minh Trạch vỗ lấy quả đầu húi cua nhỏ do Lý Hạc tự tay cạo cho cậu, sắc mặt nghiêm trọng gật đầu, xem ra là căng thẳng vô cùng.

Lý Hạc ghét bỏ "chậc" một tiếng, nhưng mà vẫn căn dặn cậu nhiều lần:

"Mày đừng chạy lung tung, đợi chút nữa theo Chú Thành về."

Lý Minh Trạch nhìn người đàn ông trung niên dáng người thấp đang đứng từ xa nhìn cả hai, tuy không mấy vui vẻ, nhưng vẫn nghe lời gật đầu. Người đàn ông đó ra hiệu với Lý Hạc, giục nhanh lên.

Lý Hạc nhìn người nhân viên bảo vệ ga tàu cách ba mét đang giữ trật tự, nhẹ nhàng đẩy Lý Minh Trạch một cái:

"Đi."

Lý Minh Trạch đi về phía trước, đi được hai bước vẫn quay đầu lại nhìn Lý Hạc một cái, sau đó đến gần bên cạnh người nữ bảo vệ đó, kêu:

" Chị ơi..."

Để lộ ra biểu cảm căng thẳng tự nhiên không cần giả vờ, người bảo vệ trẻ đó, dường như mới tới, nhìn thấy Lý Minh Trạch một mình, vội vã cho rằng cậu bạn nhỏ này đi lạc, muốn đưa cậu đi mở loa phát thanh tìm bố mẹ.

Chính là lúc này rồi.

Lý Hạc nhân lúc cô bị phân tán khả năng chú ý, lúc này những bảo vệ ở chỗ xa xa không chú ý tới được, chen vào trong đám người, năm nay anh đã mười lăm tuổi rồi, dáng người không cao lắm, gầy òm và linh hoạt, chen vào trong đám người không mất sức lắm, anh nhằm vào người đàn ông dẫn theo con gái xách túi lớn túi nhỏ, không hề tránh né mà đụng thẳng vào.

"Xin lỗi, xin lỗi...."

Lý Hạc liên tục nói xin lỗi người đàn ông dẫn theo con nhỏ, không rảnh để truy cứu anh, chỉ mắng hai câu, Lý Hạc kéo lấy ví tiền nhét vào trong túi áo rộng lớn và dày nữa. Anh bèn đi về phía trước, không thèm nhìn lấy móc ra hai tờ tiền giấy từ trong ví tiền, dựa theo cảm giác chắc là hai tờ một trăm đồng, tùy tiện gập lại.

Lý Minh Trạch đang bị bảo vệ tóm lấy, Lý Hạc vừa hay đi ngang qua người anh, tiện tay lấy hai tờ tiền giấy từ cổ áo Lý Minh Trạch nhét vào. Cả người Lý Minh Trạch cứng ngắc, những vẫn dừng lại chốc lát và nói chuyện với nhân viên bảo vệ đó.

Lý Hạc móc những tờ tiền mặt còn lại ra, ví tiền rỗng quăng vào trong thùng rác bên cạnh.

"Ví tiền của tôi đâu? Có người trộm ví tiền!"

Lý Hạc nhíu mày, tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước, tiếc rằng đông người quá, cộng thêm tiếng la này, có người dừng lại, tốc độ không thể nhanh hơn được. Lý Hạc vội ngẩng đầu lên nhìn về phía trước thấy Chú Thành đang ở chỗ xa xa phía trước tiếp ứng, đưa tiền cho ông ta, cho dù bị bắt cũng không sao.

" Ở phí trước, tên nhóc mặc áo đen đội mũ, chính nó vừa đụng phải tôi, nó trộm ví tiền của tôi!"

Lý Hạc không ngoảnh đầu lại nhìn cắm đầu chen tới phía trước, nhóm người chen chút chật như nêm cối đến mức mấy người cảnh sát phía sau không dễ dàng gì để đuổi theo anh và có thể chạy mấy. Đúng lúc này đây, đi lên cầu thang liền ở trước mặt anh, gần đấy có mấy tên nhóc cũng giơ tay ra muốn kéo lấy anh.

Thấy tình thế bất ổn, Thành Thúc quay đầu đi mất.

"Mẹ kiếp."

Lý Hạc nghiến chặt răng mắng một câu, cũng không kịp quăng tiền giấy đi, bị nhóm người kéo lấy, không thoát khỏi được.

Khi cảnh sát đi qua bắt lấy anh, Lý Hạc thờ ơ giải thích:

" Chú cảnh sát, đây là tiền của cháu, dựa vào đâu nói cháu lấy ví tiền của ông ta. Nhiều tiền như vậy? Dịp Tết ai mà không nhận mấy cái lì xì chứ."

Người cảnh sát dẫn đầu vừa nhìn thấy Lý Hạc liền biết chuyện như nào rồi, suy cho cùng là người quen, Lý Hạc lúc nhỏ làm ăn mày ở ga tàu lửa gần đây, lớn lên xíu thì phát tờ rơi, bán bàn gấp, kéo người đi thuê nhà nghỉ, móc túi, lừa gạt trộm cắp gì điều làm qua, người cảnh sát hơi có tuổi xíu đã quen anh, tìm thấy được ví tiền rỗng ở trong thùng rác gần đấy.

Cách đó không xa mấy bước, chu vi vây xem đông nghịt người.

Chú Thành :

" Haizzz, đồng chí cảnh sát, đây là con trai tôi, mới nảy đi vệ sinh nó liền đi mất tiêu, tên nhóc quỷ này."

Nữ cảnh sát nửa tin nửa ngờ, cho tới khi Lý Minh Trạch không tình nguyện gọi một tiếng "bố" mới tin. Lý Minh Trạch được Chú Thành bế lên, từ trên vai nhìn về phía nhóm người và cảnh sát bao vây lấy Lý Hạc, mếu máo nhưng không khóc, bướng bỉnh mím môi thành một đường.

Lý Hạc liếc thấy Lý Minh Trạch bị bế đi, thở phào một hơi tiếp tục nói:

" Làm gì vậy, sao lại thiếu mất hai trăm tệ, con số cũng không đúng, dựa vào cái gì nói là tiền của ông chứ..."

Nhóm người xì xào to nhỏ, những người vây nhìn cũng tản đi dần, mạnh ai nấy đi rồi.

Đợi tới khi Lý Hạc được thả ra khỏi đồn cảnh sát, đã là ba ngày sau. Anh đã quen rồi , dù sao thì anh mới mười lăm tuổi, tiền trộm được cũng có mấy trăm đồng không đến mức tiêu chuẩn để lập án, nhốt anh mấy ngày cũng thả ra thôi.

Hôm anh thả ra trời đã tối tuyết vừa ngưng, ở trên đường phủ một lớp tuyết mỏng bị dẫm nên có hơi dơ. Một nhóc đầu đinh đứng dưới đèn đường đối diện đồn cảnh sát, là Lý Minh Trạch, cậu mang một cái balo cũ rách rưới, đứng ở đó đợi. Trời lạnh nhất khi tuyết tan, cậu luôn giẫm giẫm chân, ôm lấy cái áo khoác lông dài của Lý Hạc trong tay.

"Sao mày lại ở đây thế?"

Lý Minh Trạch vội vã đưa cái áo lông trên tay cho anh, hai má lạnh để đỏ cả lên:

" Anh, em đợi anh đó."

Ai cũng không rõ anh bị nhốt mấy ngày, cũng không phải ngày nào cũng tới. Lý Hạc nói không nên lời, xoa lấy đầu của nói nói:

"Tao không lạnh, mày mặc đi."

Lúc Lý Minh Trạch cười lên có cái lúm đồng tiền nhỏ, cậu  lấy củ khoai lang nóng hôi hổi từ trong túi ra giống như dâng lên món bảo vật vậy.

" Em mới không lạnh, bọc lấy đi."

Lý Hạc  khoác áo lông lên, bẻ đôi củ khoai lang, làn khói màu trắng mang theo hương thơm hấp dẫn kẻ háu ăn. Lý Hạc đưa nửa lớn cho cậu, ăn sạch toàn bộ nửa miếng nhỏ trên tay mình, rất tự nhiên dắt tay  Lý Minh Trạch đi về nhà.

"Đi học rồi?" Liếc thấy balo của Lý Minh Trạch, Lý Hạc mới nhớ lại tháng ngày gần đây.

Lý Hạc năm nay học lớp tám, những ngày không đi học nhiều hơn đi học, thầy cô bạn bè cũng đã quen rồi, không ai quan tâm anh, cũng không ai muốn quan tâm, dự đoán mấy ngày nhập học không đi cũng không ai để ý. Khoác lên áo khoác lông, ăn nửa củ khoai lang, cả người đều ấm cả lên, Lý Hạc nhìn ngó xung quanh, nhỏ giọng hỏi:

" Tiền đâu?"

Lý Minh Trạch gấp đến độ nuốt ực một cái miếng khoai trong miếng xuống, để tay ra sau vỗ vào balo, nói:

"Giấu trong balo, ngày nào em cũng mang theo đó."

Tuy chỉ có hai trăm đồng, đối với họ mà nói cũng là khoản tiền lớn rồi.

" Đi, chúng ta đi về."

Cả hai đạp lên tuyết đi về trong bóng tối. Đoạn đường quanh co, rẽ vào một con ngõ nhỏ vừa đổ nát vừa chật hẹp, nền đất bẩn thỉu, khắp nơi toàn là rác, dây điện vương vãi khắp nơi, trong ngõ có rất nhiều ngã ba. Giữa ngõ có một tòa nhà đổ nát dành cho một hộ gia đình, cửa mở lớn, trong phòng khách nhỏ buộc phải đặt hai bàn mạt chược, người bên trong đều hút thuốc, dưới sàn đầy tàn thuốc lá, tro và lá chè, tạo ra bầu không khí ám khói.

Lý Hạc dắt Lý Minh Trạch đi vào, đi thẳng lên lầu.

Hai người ngay bàn đều không để ý tới bọn họ, chỉ có  Chú Thành vừa sờ bài vừa liếc nhìn Lý Hạc.

Lý Hạc để ý thấy nhưng mặc kệ ông ta, chỉ bước nhanh chân lên lầu, trên sân thượng để mấy chậu hoa đã héo hết một nửa, ở giữa là một gian phòng nhỏ xây bằng gạch cùng lán sắt, đó chính là nơi Lý Hạc và Lý Minh Trạch ngủ. Lý Hạc vội vàng mở cửa bước vào, Lý Minh Trạch  bỏ balo xuống, lấy toàn bộ sách ra, dùng kéo cắt ngăn nhỏ ở dưới cùng, Lý Hạc nhét hai trăm đồng của anh được cậu gấp gọn gàng giấu ở trong.

Lý Hạc không có thời gian để ý đến cậu, đã giẫm lên chiếc tủ thấp kêu cót két, cái chuồng nhỏ không cao, đứng trên nó như thế này sẽ đẩy nó  lên trên, Lý Hạc sờ dọc theo vết nứt của bức tường. ở trên, và nó trống rỗng

Lẽ ra phải có 1.000 nhân dân tệ ở trong đó, được bọc trong những tờ báo thành những gói nhỏ, đó là tất cả đồ đạc của Lý Hạc.

Mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro