Chương 2: Mang Đến Lợi Ích Cho Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều người ra vào văn phòng, nhưng hầu hết chẳng ai để ý đến Tô Tiểu Ái. Cô nhanh lẹ vào thang máy, rồi thành công lên đến tầng 58 mà không gặp chút trở ngại nào.

Bước ra khỏi thang máy, cô hít một hơi thật sâu, rồi tự cổ vũ bản thân. Tô Tiểu Ái, mày có thể làm được!

Chuẩn bị tinh thần, cô sẵn sàng lao vào văn phòng của Quân Vũ Vương, mắng chửi anh ta thật thậm tệ! Tiểu Ái nhất định phải để lại một ấn tượng xấu hết mức có thể, để anh ta không muốn kết hôn với cô!

"Đúng vậy, Tô Tiểu Ái, mày phải làm được!" - Cô thầm nghĩ.

"Chào cô, không biết cô đang tìm ai?" Cô thư ký liếc nhìn Tô Tiểu Ái trong bộ đồng phục học sinh, trên vai đeo ba lô, nở nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn.

Tô Tiểu Ái cười nói, "Tôi tìm Quân Vũ Vương, anh ấy có ở đây không?"

"Thưa cô, tại sao cô lại tìm Chủ tịch? Cô có đặt lịch hẹn trước không? Hiện giờ ngài ấy đang có cuộc họp quan trọng, cô có chuyện gì không... Này, thưa cô, c..." Cô thư ký vốn đang nói chuyện bình thường bỗng nhiên cuống cả lên.

Tô Tiểu Ái đã liếc thấy cửa phòng họp, lập tức chạy về phía đó.

Cô thư ký sững sờ. Chủ tịch đang có một cuộc họp quan trọng với đối tác kinh doanh, thậm chí còn đặc biệt nhắc nhở thư ký, không để cho ai làm gián đoạn cuộc họp.

Nhưng Tô Tiểu Ái lại rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã chạy đến được lối vào phòng họp. Cô đẩy mạnh cánh cửa, hiên ngang bước vào phòng.

"Khu nghỉ mát này..." Những người trong phòng bị tiếng mở cửa thu hút sự chú ý, ai cũng kinh ngạc, mắt tròn xoe khi nhìn thấy Tô Tiểu Ái bước vào.

Một cô gái mặc đồng phục học sinh, vẫn còn đeo balo?

Đứa trẻ thất lạc này là của ai?

Tô Tiểu Ái thấy khắp bộ phòng họp toàn những kẻ lắm tiền, mặc vest đeo cà vạt sang trọng, thậm chí có thể cảm nhận rõ cái không khí trang trọng bao quanh họ.

Cô hơi sợ, nhưng ý nghĩ về hạnh phúc cả đời của mình khiến cô nghiến răng, hạ quyết tâm. Tự động viên bản thân, Tiểu Ái nhìn xung quanh tìm Quân Vũ Vương giữa đám đàn ông tai to mặt lớn.

Tô Tiểu Ái chỉ cần liếc mắt một cái, là có thể nhận ra anh!

Đôi mắt cô cứ tự nhiên hướng về phía anh. Mặc dù phòng họp chật kín người, cùng với bầu không khí ngột ngạt khó chịu, anh vẫn có thể nổi bật hẳn lên, hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô.

Tô Tiểu Ái nhìn Quân Vũ Vương. Anh ngoài đời còn đẹp trai hơn, khí chất còn lớn hơn cả trên báo chí, những bức ảnh cô từng xem chỉ thể hiện được một phần nhỏ sức hút của anh.

Anh ngồi yên lặng, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Ái - kẻ đột nhập, với một ánh mắt lạnh lùng như có khả năng xuyên thấu.

Tô Tiểu Ái đứng hình khi thấy ánh mắt sắc lẹm của anh đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác cả người như dần đông cứng lại.

"Tô Tiểu Ái, sao mày có thể bị ánh mắt của anh ta làm cho sợ hãi? Phải cho tên Quân Vũ Vương đó thấy rằng mày cũng có thể áp đặt người khác. Không được sợ, và đừng quên mày đến đây để làm gì" Tô Tiểu Ái tự nhủ.

Cô hít một hơi thật sâu, chân tay vốn bị đông cứng cũng dần được thả lỏng, mấp máy môi tính nói gì đó...

"Thưa cô, cô không thể xông vào phòng họp..." Thư ký vội vàng chạy đến, cố gắng kéo cô ra ngoài.

"Buông tôi ra." Tô Tiểu Ái mạnh mẽ đẩy thư ký ra. Cô thư ký loạng choạng lùi lại rồi ngã ra.

Tô Tiểu Ái không chút nao núng hay sợ hãi, trực tiếp đối mặt với Quân Vũ Vương.

"Này, anh là Quân Vũ Vương phải không? Tôi là Tô Tiểu Ái. Tôi nghe ba mẹ nói anh muốn kết hôn với tôi? Tôi thực sự tò mò về lý do tại sao anh muốn lấy tôi sớm như vậy"

"Nói thật với tôi đi, anh có bí mật kinh hoàng gì không? Ví dụ như... ấu d*m? Hay chỉ là yêu mến trẻ vị thành niên?"

***

Trans: Ngáo

Beta: Tôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro