Chương 3: Do anh không kết hôn được đúng không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không bao giờ muốn lấy một tên vừa già vừa vô cảm như anh! Anh hơn tôi những chín tuổi! Nếu anh thật sự muốn thử mối quan hệ nửa vời như thế, thì trước hết, phải hỏi ý kiến tôi trước đã!"

"Này, nói gì đi chứ, cái tên khó tính này? Có phải vì thế mà anh không thể kiếm vợ không? Không một ai muốn lấy một kẻ như anh, nên anh mới phải ép buộc tôi như thế này sao? Anh nói gì đi chứ!?"

"Mà, tôi nghe nói là anh có một đứa con trai rồi thì phải? Nghe này, đừng có lấy tôi. Nếu để tôi làm mẹ kế, có lẽ tôi sẽ đối xử tệ bạc với con anh đấy. Tôi học được kha khá kinh nghiệm từ mấy bộ phim truyền hình rồi, thật sự rất tàn nhẫn, còn hơn mấy cả hình phạt tra tấn thời nhà Thanh nữa! Thằng bé chắc chắn không chịu đựng được đâu!"

Tô Tiểu Ái cứ vậy nói hết suy nghĩ của mình mà không hề suy tính xem người khác sẽ nghĩ gì.

Xong đời rồi!

Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.

Không ai trong phòng họp dám nói lời nào. Cô gái này... cũng quá can đảm rồi! Lại còn dám chỉ trích Quân tổng ngay giữa phòng họp, vả lại còn đe dọa sẽ tra tấn con trai ngài ấy đến chết!

Cô đây là muốn chết sớm sao? Hiển nhiên là thế rồi!

Quân tổng không thể tìm được vợ? Đúng là nực cười.

Mặc dù Quân tổng đã ly hôn một lần và có một đứa con trai, thì vẫn còn một đống phụ nữ cam tâm tình nguyện gả cho anh ta!

Quân tổng có cần phải ép buộc người khác không? Chỉ cần một từ của ngài ấy, cũng đủ để khiến người ta lao theo như con thiêu thân rồi!

Bởi vì ngài ấy, Quân tổng, chính là loại người bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền! Và còn có địa vị cao nữa chứ! Một cái giậm chân cũng đủ để cả thành phố này phải rung chuyển!

Còn cô gái này, trông có vẻ vẫn đang trong tuổi đi học. Có lẽ vì thế mà cô không biết đến tầm ảnh hưởng của Quân tổng. Nhưng chẳng phải đến trẻ mẫu giáo trong Y thị còn biết là không nên gây sự với ngài ấy sao?

Cô ta lại đủ tự tin để mắng ngài ấy trước mặt mọi người! Không ai cứu được cô gái này được nữa rồi!

Cuối cùng bọn họ chỉ có thể tặng cô ánh nhìn đầy thương cảm.

"Ha ha ha!" Bỗng nhiên trong đám người đang sợ đến toát mồ hôi hột, vang lên tiếng cười vui vẻ của tên nào đó. Cậu ta thậm chí còn cười đến chảy nước mắt!

"Ha ha ha!"

Quân Vũ Vương liếc cái nhìn lạnh bén đến chỗ phát ra tiếng cười. Ai nấy đều vội cúi thấp đầu, vì họ biết, Quân tổng thật sự tức giận rồi!

"Tần Thiên, cười đủ chưa?" Đôi mắt Quân tổng phát ra tia sáng lạnh, sắc bén như dao găm, ghim chặt lên người kia.

"Ha ha ... đợi lát, tôi vẫn còn cười thêm chút nữa" Mặt Tần Thiên đỏ lên vì cười quá nhiều.

"Được thôi." Quân Vũ Vương nhẹ nhàng gật đầu, "Cười tiếp đi, bao giờ xong thì về và nói với anh trai của cậu rằng, Tần thị sẽ thay đổi đối tác cho dự án nghỉ dưỡng hè tiếp theo. Đáng tiếc."

"Sao cơ?" Tần Thiên nghe xong, không tài nào cười nổi nữa. Anh nhìn Quân Vũ Vương đầy ngạc nhiên, "Nhưng Quân tổng, chẳng phải chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Hôm nay chính là ngày ký hợp đồng mà?"

"Chẳng phải hợp đồng còn chưa ký sao?" Quân Vũ Vương liếc anh ta.

Tần Thiên như hóa đá, chợt nhận ra việc mình cười làm Quân tổng tức giận, đòi hủy bỏ thỏa thuận.

Anh ta cúi thấp đầu hối lỗi, nói:

"Quân tổng, tôi sai rồi. Nhưng tôi không cười ngài, mà là cười cô gái kia kìa! Ngài nên xử lí cô ta!"

***

Beta: Tôm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro