Chương 9: Chú rể có thể hôn cô dâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tiểu Ái đột nhiên nghĩ đến Tô thị... Không, chẳng phải cô đã quyết định rồi sao?

Cô không thể nuốt lời được. Nếu cô không kết hôn với Quân Vũ Vương, Quân thị sẽ không rót vốn cho Tô thị... và điều hiển nhiên, Tô thị sẽ phá sản!

Đây không phải kết cục cô mong muốn!

"Haha..." Tô Tiểu Ái nhìn Quân Vũ Vương, cười gượng gạo "Anh hiểu lầm rồi... Sao tôi lại không kết hôn với anh chứ? Nhìn xem, anh đẹp trai và tinh tế như thế nào này, và khối tài sản lẫn quyền lực anh sở hữu nữa. Đây là vận may của tôi khi được anh lựa chọn, vì vậy sao tôi từ chối cưới anh được? Haha... tôi cũng bị bất ngờ trước lời từ chối, bất ngờ đến ngốc rồi... haha... vì thế... tôi đã làm vậy cơ đấy"

"Ồ, thật sao?" Quân Vũ Vương hiển nhiên không bị thuyết phục.

"Đúng là như vậy" Tô Tiểu Ái gật đầu thật mạnh "Anh phải tin tôi, tôi thật sự rấttt muốn kết hôn với anh"

"Tới mức nào?" Quân Vũ Vương lạnh lùng hỏi lại.

Tô Tiểu Ái á khẩu.

Khán giả rơi vào im lặng. Ngài Quân... có phải định nói chuyện với cô dâu bây giờ không vậy?

Linh mục gượng gạo liếc họ. Chuyện gì đang diễn ra thế?

"Rất nhiều là rất nhiều... đến mức tôi ăn không ngon ngủ không yên. Nhìn tôi gầy đi nhiều như thế nào đây này..." Tô Tiểu Ái nghiêm túc trả lời.

Quân Vũ Vương nhìn chằm chằm vào eo của cô, rồi gật gật đầu và kết luận "Đúng vậy, rất gầy..."

Tô Tiểu Ái lại á khẩu.

Cái quần què gì vậy?

Trong đầu Tô Tiểu Ái toàn lời sỉ vả người đàn ông này! Anh ta có ý gì khi nhìn xuống eo cô như thế? Anh ta xem thường vòng eo của cô phải không? Phải không? Phải không?

M* nó! Vì giờ anh ta không quan tâm tới nó, tối nay anh ta hẳn cũng sẽ không chạm vào mình đâu nhỉ?

Phừng.

Mặt Tô Tiểu Ái đỏ lên vì tức giận và xấu hổ. Cô lườm Quân Vũ Vương cháy máy!

Quân Vũ Vương nhìn cô tức giận, bối rối, xấu hổ như một đứa trẻ, anh không kìm được mà cong môi.

Anh có thể cảm thấy, cuộc sống sau này của họ sẽ vô cùng thú vị.

Quân Vũ Vương nhìn linh mục, lạnh lùng nói "Tôi nguyện ý".

Tô Tiểu Ái thở phào một hơi, bố mẹ cô cũng vậy.

Rồi, linh mục chuyển hướng sang Tô Tiểu Ái "Tô Tiểu Ái, con có tình nguyện lấy Quân Vũ Vương làm chồng không? Con có nguyện yêu thương, bảo vệ và chăm sóc anh ấy dù ốm đau hay khỏe mạnh, dù giàu sang hay nghèo túng không?

Tô Tiểu Ái hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng linh mục: "Con nguyện ý".

"Giờ, hai con có thể trao nhẫn".

Tô Tiểu Ái và Quân Vũ Vương đeo nhẫn cho nhau.

"Chú rể có thể hôn cô dâu" Linh mục tiếp tục.

Quân Vũ Vương nhìn khuôn mặt Tô Tiểu Ái đã chuyển sang đỏ. Cô xấu hổ cúi thấp đầu, tim cô đập thình thịch và sẵn sàng nhảy ra khỏi lồng ngực!

Cô chưa bao giờ yêu đương, và, dĩ nhiên, cô chưa từng hôn ai cả...

Quân Vũ Vương liếc nhìn Tô Tiểu Ái. Trước cuộc hôn nhân này, anh đã điều tra về gia cảnh của cô. Anh chọn cô thay vì những tiểu thư thế gia khác, vì cô rất đơn thuần và trong sáng.

Khuôn mặt đẹp trai của Quân Vũ Vương áp sát trước mặt Tô Tiểu Ái. Đôi mắt cô cũng tương tự, mở to hơn, vì trái tim cô bây giờ... bắt đầu giật giật!

Cuối cùng... đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh chạm vào môi cô! Một phút giây nhẹ nhàng, nhưng cảm giác mềm mại, lành lạnh ấy nhanh chóng biến mất.

Tô Tiểu Ái chớp chớp mắt và nhìn Quân Vũ Vương. Không biết tại sao, mà cô lại cảm thấy hơi thất vọng.

***

Beta: Thơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro