Chương: 711 đến 720

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 711. Mộng cảnh 5 

 Vốn là nơi hoa nở chia ca, nay lại biến thành cảnh của Tu La địa ngục. Vô số người đang đánh đấu, vô số ánh sáng đang lóe lên, cực kỳ giống trò chơi trên vi tính, cường đại mà uy lực mười phần, vô số núi nhỏ bị san thành bình địa, vô số đại thụ bị cắt đôi. Người của tộc Nuwa rõ ràng không phải là đối thủ những thứ người ngoại lai kia, một người lại một người té xuống, máu tươi nhiễm đỏ cả vùng đất dưới chân . Long Phù Nguyệt tê tâm liệt phế, đau như nhìn thấy tộc nhân của mình bị tàn sát, không chút nghĩ ngợi, cũng vọt tới. Bay về hướng hồng y nữ tử chém giết nặng nhất công kích. Không ngờ lại xuyên qua thân thể hồng y nữ tử kia. Nàng sửng sờ một chút, chợt nghe từ nơi xa truyền đến một tiếng thét chói tai. Tiếng thét chói tai này nghe thật quen tai, Long Phù Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Phong Lạc nhi giống như phát điên vọt tới. Phía sau nàng là Hiên Viên Dạ Ly đại tế sư kèm sát không rời. 

 Nàng nhào đến trên người một nam tử trung niên. Kêu to: "Phụ vương, phụ vương!" 

 Trung niên nam tử kia cả người đẫm máu nằm trên mặt đất, đã hấp hối, thấy nữ nhi chạy tới, trên mặt thoáng qua một thoáng nóng nảy: "Đi mau! Dạ Ly, mau dẫn con bé đi! Nó là huyết mạch duy nhất của tộc Nuwa ta, Dạ Ly, ta đem nó giao cho ngươi!" 

Lời chưa xong, hai mắt đã từ từ nhắm lại. Sắc mặt Dạ Ly đại tế sư tái nhợt, nhìn chung quanh một chút, thấy Người của tộc Nuwa gần như toàn quân đã bị diệt, biết đã không còn cách xoay chuyển tình thế, liền cắn răng một cái, kéo ống tay áo của Phong Lạc nhi : "Phong Lạc nhi, đi theo ta!" 

 Phong Lạc nhi oa một tiếng khóc lên: "Không, ta muốn cùng người tộc ta cùng tiến thối, giết những thứ ma quỷ này!" 

 Nhảy dựng lên định công kích những tên ác nhân trước mắt. Dạ Ly kéo nàng lại, lạnh lùng nói: "Cha của nàng cũng không phải là đối thủ của bọn họ, nàng đi chỉ có thể là không công chịu chết! Mau đi với ta!" 

 Phong Lạc nhi giận đến ánh mắt cũng đỏ: "Dạ Ly, ngươi không phải là pháp thuật rất cao sao? Ta muốn ngươi giúp tộc nhân ta báo thù!" 

 Dạ Ly sắc mặt lạnh lẽo, căn bản không nói thêm nữa câu, chợt ôm lấy nàng vụt đi. Phong Lạc nhi giận dữ, ở trong ngực hắn đấm đá liên tục: "Dạ Ly, ngươi là tên hèn nhát! Ngươi không dám cùng những thứ người xấu này liều mạng, ta không muốn gả cho ngươi!"

Chương 712. Hảo hé ra khéo nói 

 Dạ Ly sắc mặt tái nhợt bổng chốc trở nên đáng sợ, căn bản không để ý tới nàng khiêu khích, phi thân lên, hướng ra phía ngoài phóng đi. Trên người hắn bạch quang lóng lánh, giống như một kết giới, những binh khí của địch nhân chém vào phía trên, căn bản không gây thương tổn được hắn chút nào. 

 Trong nháy mắt liền mất bóng. Bọn họ mới vừa chạy đi, trước mắt Long Phù Nguyệt lại đổi một cảnh tượng khác. Đó là một mảnh rừng hoa đào, chẳng qua là hoa đàođã điêu tàn hơn phân nửa, cành lá xơ xác, ánh trăng mờ càng chiếu rọi nên vẻ thê lương, nhìn thấy đau lòng người. 

 Phong Lạc nhi giận dữ, chỉ vào vị Dạ Ly đại tế sư kia hét to, miệng không ngừng mắng: "Ngươi có một thân bản lãnh như vậy, lại không chịu báo thù, ngươi hoàn toàn cũng không phải là yêu ta, ta sẽ không muốn nhìn thấy ngươi nữa. . . . . ." 

 Phong Lạc nhi mắng rất nặng nề, từng lời lẽ chua cay không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Quở trách làm gương mặt tuấn tú của Dạ Ly hé ra lúc xanh lúc trắng. Ngay cả Long Phù Nguyệt ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực. Nha đầu này, quá không biết tự lượng sức mình ! Dạ Ly tế sư cũng là vì nàng ta mà? Chỉ làm người đứng xem, Long Phù Nguyệt phân tích đạo lý rõ ràng. Dạ Ly rốt cục không chịu nổi, vung ống tay áo lên, tựa hồ làm phép thuật, rốt cục ngăn lại cái miêng nhỏ mắng không ngừng của Phong Lạc nhi. 

 Sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng thốt: "Biết rõ không địch lại, còn muốn liều mạng là ngu ngốc, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ nàng đi không khác gì lấy trứng chọi đá, hiện tại tộc Nuwa chỉ còn lại một mình nàng, cha nàng lại đem nàng giao cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết! Ta nhất định bảo vệ an toàn của nàng." 

 Phong Lạc nhi chớp mắt không ngừng . Nàng mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng gương mặt không phục. 

 "Ba! Ba! Ba! Ba"

Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một thanh âm khàn khàn cười nói: "Không nghĩ tới ngươi một nhân loại nho nhỏ cũng có trung thành như vậy, còn thật là phải khó khăn đây." 

 Theo giọng nói, một Hồng Y nữ lang nhè nhẹ bay tới. Cô gái này dung mạo không tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhưng giữa mi tâm lại có một loại gì đó làm cho lòng người kinh hoàng. Hai con mắt cũng là màu đỏ như máu , lóe lên những tia sáng diêm dúa lẳng lơ. Trong tay nắm một cây sáo Bạch Cốt. Cả người nhìn qua yêu mị mà vừa thần bí.

Chương 713. Thua sẽ cùng với chết 

 Hiên Viên Dạ Ly lại lấy làm kinh hãi, sắc mặt trắng nhợt. 

 Thuận tay giải khai thuật pháp Phong Lạc nhi, đem nàng bảo vệ ở phía sau: "Phong Lạc nhi, nàng đi mau! Ta ngăn cản nàng ta." 

 Nàng kia cười khanh khách, tiếng cười thật khó nghe: "Diệt cỏ là muốn trừ tận gốc , ngươi cho rằng ta sẽ thả nha đầu này đi sao? Ngươi đã che chở nàng ta như thế, vậy thì cùng nàng cùng nhau tan thành tro bụi đi thôi!" 

 Cây sao Bạch Cốt thoáng một cái, vô số đầu khô lâu bay ra, nhe đám răng trắng lởm chởm, xoay tròn hướng hai người Phong Lạc nhi cắn tới. Phong Lạc nhi thấy ả ta đúng là cừu nhân của mình diệt tộc, thét một tiếng chói tai liền muốn nhào qua. Thân hình chợt hơi chậm lại, thì ra là Hiên Viên Dạ Ly bọc một đoàn bạch quang bao quanh nàng, để cho nàng không thể động đậy. 

 Phong Lạc nhi sửng sờ một chút, trợn tròn hai mắt: "Dạ Ly, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!"

 Hiên Viên Dạ Ly cũng không để ý đến nàng, ống tay áo vung lên. Đoàn bạch quang bao bọc nàng giống như một quả cầu hình tròn chuyển dộng không ngừng. Tốc độ nhanh kinh người, đảo mắt liền không thấy bóng dáng. Theo nàng chuyển động, cảnh tượng trước mắt Long Phù Nguyệt cũng chuyển đổi ngay sau đó. Tựa hồ theo Phong Lạc nhi đi tới trong một bụi cỏ rậm rạp. Nơi này cách nơi đánh nhau chừng bốn năm dặm xa. 

 Xa xa nhìn thấy vô số ánh sang đang lóng lánh, đầy trời đều là ánh sáng lấp lánh của bóng kiếm. Đánh nhau đất cát bay đá chạy, bụi tung đầy trời.

Long Phù Nguyệt lúc này hoảng hoảng hốt hốt đã biết là ở trong mộng. Nhìn trận đánh nhau phía xa kia gần như thiên hôn địa ám, trong óc chỉ có một ý niệm: Kiếm tiên! Nàng nhất định đã xuyên đến truyện Kiếm Tiên Kì Hiệp rồi, ! Nhìn đi, trận đánh nhau này có chỗ nào giống người chứ? Rõ ràng chính là thần tiên đang PK đó! Trên mặt Phong Lạc nhi tất cả đều là nóng nảy, còn có một tia thẹn thùng, nhìn tràng tranh đấu kịch liệt phía xa kia, gần như để cho nhật nguyệt thất sắc . Nàng vô cùng muốn đột phá đạo bạch quang trói buộc này. Nhưng bạch quang này cực kỳ lợi hại, nàng hoàn toàn không giải được. Gấp đến độ nàng bọc đoàn bạch quang kia lăn qua lăn lại trên mặt đất. 

 Qua thật lâu, chợt nghe một tiếng khàn khàn cười điên cuồng: "Ngươi thua!" Trong lòng Long Phù Nguyệt trầm xuống, lúc này thua sẽ cùng với chết! Chẳng lẽ. . . . . .

Chương 714. Thì ra là chính là nằm mơ cũng không phải là hoàn toàn tự do 

 Nàng vẫn chưa kiajp nghĩ xong, liền nghe thấy thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia ho khan vài tiếng, thở hào hển nói: "Ngươi cũng không hề thắng!" 

 Thanh âm khàn khàn kia lại nói: "Xem ngươi cũng coi là một nhân tài, ta lưu ngươi một mạng, đi đi!" 

 Thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia nói: "Muốn ta đi, thả nàng!" 

 "Nằm mơ! Tộc Nuwa nhất định phải bị diệt, ta không cho bất kỳ một người nào của tộc Nuwa sống trên cõi đời này!" 

 "Vậy ta cũng sẽ không đi!" 

 "Ha ha ha, chẳng lẽ ngươi thật đúng là thích nha đầu kia, có thể vì nàng đi tìm chết? !" 

 "Nàng là trách nhiệm của ta, chuyện Dạ Ly ta đã hứa với người khác chưa từng thất tín. Muốn giết nàng, trừ phi bước qua xác của ta!"

 Thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia rất nhạt, nhưng Long Phù Nguyệt nghe vào lại cảm động không thôi . 

 "Ngươi cho rằng ta thật sự giết không được ngươi? ! Ngươi đã một lòng muốn chết, vậy thì cùng nàng làm bạn cùng nhau đi!"

 Thanh âm khàn khàn kia cuồng tiếu một tiếng, vô số bạch quang bay đến không trung.

 Thanh âm trong trẻo lạnh lùng kia cười lạnh một tiếng: "Ta chết, ngươi cũng sẽ không tốt hơn !"

Chỉ nghe"Phanh" một tiếng vang thật lớn, thật giống như giữa không trung vang lên một tiếng sét đánh. Long Phù Nguyệt cách quá xa, không biết ai thua ai thắng. Đang muốn chạy tới xem một chút, nhưng bước chân lại không cất lên nổi, dưới chân như bị đông cứng.

 Trong lòng không khỏi thầm mắng: "Nha , thì ra là cho dù là nằm mơ cũng không phải là hoàn toàn tự do. . . . . ." 

 Bạch quang trên người Phong Lạc nhi lại bỗng nhiên được buông lỏng, chợt lóe lên, rồi biến mất. Phong Lạc nhi sững sờ một chút, kêu to một tiếng: "Dạ Ly!" 

 Chạy như bay đến. Gót chân còn chưa chạy được tới trước, bóng đỏ chợt lóe, chỉ nghe thanh âm khàn khàn truyền đến: "Tiểu nha đầu, đi tìm chết đi!" 

 Vô số bóng dáng Khô Lâu bay đến, bao Phong Lạc nhi ở ngay giữa. Phong Lạc nhi dù sao tuổi còn nhỏ, lớn lên được sự che chở của phụ thân, công phu chỉ là mèo ba chân, sao có thể là đối thủ của hồng y nữ tử kia? Gần như là vừa thấy mặt, nàng liền bị những thứ Khô Lâu kia đánh bay ra ngoài. Thân thể co quắp một cái, rốt cục không động đậy được nữa. . . . . . 

 Một đoàn bóng trắng từ thân thể nhở nhắn của nàng bay ra, trên không trung vặn vẹo một cái, liền hướng không trung bay đi. Trong lòng mơ mơ hồ hồ cảm thấy rất hạnh phúc Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, chẳng lẻ đây là hồn Phong Lạc nhi ?

 Vẫn chưa kịp nghĩ xong, hồng y nữ tử kia chợt cười gằn một tiếng: "Còn muốn trốn sao?"

Bạch Cốt địch chuyển một cái, đang muốn dùng lại ra yêu thuật đuổi bắt Phong Lạc nhi hồn phách, nhưng không ngờ toàn thân chợt ngưng trệ, chút nào cũng không thể động đậy. Nàng cúi đầu nhìn lên, liền nhìn thấy dưới đất có bóng dáng hồng hồng dọc theo người tới đây, đem bóng dáng ả ta vây khốn. 

 Hồng y nữ tử kia chau mày, tựa hồ có chút kinh ngạc: "Bóng dáng thuật?" 

 Cúi đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Dạ Ly nằm trong vũng máu, bóng dáng hồng hồng kia chính là từ phía dưới hắn phát ra. Thân thể hắn rõ ràng đã chết, lại bày ra một tư thế cổ quái, một đoàn bóng trắng nhàn nhạt vỗ tay ngồi ở trên thân thể kia của hắn. Hiển nhiên ' bóng dáng thuật ' đó chính là đoàn bóng trắng này điều khiển . Cũng chỉ trì hoãn trong chốc lát như vậy, hồn phách Phong Lạc nhi đã bay tới không trung không thấy. . . . . . . 

 Long Phù Nguyệt không nghĩ tới mình ở trong mộng cũng sẽ thấy một thảm kịch như vậy. Trong lồng ngực giống như có một con thỏ đang nhảy phốc phốc không ngừng. Nàng đang muốn nhìn thử vị Hiên Viên Dạ Ly kia rốt cuộc sẽ như thế nào. Nhưng không ngờ cảnh trí trước mắt biến đổi, không ngờ trở lại trong khu rừng rậm rạp kia. Nàng đang lo sợ không yên, lại nghe được bên tai có người ở nói liên miên cằn nhằn, nói tựa hồ cũng là đã từng trải qua . 

 Nàng không khỏi tĩnh tâm lại lắng nghe, nghe thanh âm quen thuộc kia, một bức họa như đã từng thấy qua bắt đầu triển khai, nàng nghe có chút say mê, không muốn mở mắt. 

Trong lòng mơ mơ hồ hồ cảm thấy rất hạnh phúc. Cho đến khi truyền đến một câu uy hiếp kia của Phượng Thiên Vũ : "Long Phù Nguyệt, nếu nàng không tỉnh lại nhanh lên cho ta, ta sẽ đem nàng ném ra ngoài tám trăm! Sẽ không để cho nàng trở lại! !" 

Di, hạnh phúc trở nên ngắn tạm như vậy sao? Long Phù Nguyệt sợ hết hồn, bỗng nhiên nhớ tới mình gian khổ vất vả như thế nào mới trở về được, nhất thời tỉnh dậy từ trong giấc mộng gọt ngào, không khỏi giận dữ hét lên: "Hu hu, đừng đem ta đưa xa như vậy, nếu không. . . . . . Nếu không ta băm nát ngươi cho rùa ăn. . . . . ."

 . . . . . . 

 Nàng mệt quá a, nằm mộng cũng mệt như vậy! Long Phù Nguyệt hơi lật người, lần này cũng là chân chính ngủ thiếp đi. Không nằm mộng tiếp nữa.

Chương 715. Thì ra —— Ngươi cũng có thể đối với ta tốt như vậy         

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mơ mơ màng màng cảm thấy có người đang vỗ nhẹ vào mặt mình, còn gọi  mình là 'con heo nhỏ'. 

Hừ, người ta là một đại mỹ nữ siêu cấp như thế này, tại sao đến trong miệng hắn lại thành heo rồi? ! Long Phù Nguyệt tức tối trong lòng, vội cùng thụy thần tranh đấu  một phen, rốt cục mở to mắt.  Lọt vào trong tầm mắt là mùi hương cổ xưa, màn lụa màu sắc cổ xưa màu lam nhạt, giường khắc hoa  gỗ lim cổ điển, khắc hoa sứ màu xanh nhạt khéo léo tuyệt vời, dưới thân cực kỳ mềm mại, ấm áp giống như đang nằm trên những đám mây. . . . . 

Vù! Long Phù Nguyệt thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra lần này không bị người nào đó ném tới thâm sơn cùng cốc, không đến mức chịu đói chịu lạnh nữa rồi. . . . . .

Ánh mắt lại vừa chuyển, trước giường có một người đang gục đầu xuống, mái tóc dài đen như mực xõa xuống, tuy rằng không thấy rõ mặt, Long Phù Nguyệt chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, người này chính là phu quân Phượng Thiên Vũ thân ái của nàng. Người này, vẫn luôn ở bên cạnh mình sao? Hiện tại mệt đến cực điểm nên đã nằm ở nơi này ngủ. . . . . . Nhớ tới câu lẩm bẩm mình nghe được trong mộng, trong lòng Long Phù Nguyệt ấm áp, tựa hồ có cái gì tràn đầy muốn thoát ra. 

Phượng Thiên Vũ ngủ nhẹ vô cùng, tựa hồ nghe được động tĩnh gì, bỗng nhiên ngẩng phắt dậy, nhìn về hướng Long Phù Nguyệt, rơi vào cặp mắt to tròn đen láy của Long Phù Nguyệt . 

Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, trên mặt hiện ra nét mừng như điên, thanh âm đều run lên : "Phù Nguyệt, nàng đã tỉnh?"         

Long Phù Nguyệt trong đôi mắt mê mê mang mang , khóe miệng vừa nhếch lên, rất ôn nhu nhìn Phượng Thiên Vũ: "Vương gia, tiện thiếp làm phiền người phí tâm. . . . . ." 

Thanh âm của nàng ôn nhu như nước, Phượng Thiên Vũ lại như bị tạt một chậu nước lạnh trở về, từ đầu phát hơi lạnh đến chân, máu huyết trên mặt  nháy mắt biến mất không còn một giọt.

Hắn bỗng nhiên ngồi thẳng lên, trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Ngươi. . . . . . Ngươi là ai?"  

Long Phù Nguyệt vẻ mặt vô tội: "Vương gia, ngài làm sao vậy? Ta chẳng phải là Long Phù Nguyệt, Vương Phi của người sao? Thánh nữ công chúa nước  Thiên Cơ. . . . . ."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ ra một tia cảm kích: "Vương gia, thì ra —— Người cũng có thể đối với ta tốt như vậy."

Bộ dáng Phượng Thiên Vũ lúc này tựa như thấy quỷ, trong lòng khủng hoảng giống như nước biển tràn ra, đứng bật dậy: "Chẳng lẽ —— Công chúa Long Phù Nguyệt thực sự  đã trở lại? !"

Hắn lui về phía sau từng bước một, suýt nữa thì đầu đã đánh vào một cây cột trụ to.

Chương 716. Ngươi cuồng ngược sao

Long Phù Nguyệt cũng nhịn không được nữa, ha hả nở nụ cười: "Thối Vũ Mao, Vũ Mao chết tiệt, lần đầu tiên ta đối với ngươi ôn nhu như thế , ngươi lại có loại biểu hiện giống như là gặp quỷ, coi chừng va vào cây cột kìa. . . . . ."

Nàng vẫn chưa kịp nói xong, hình ảnh người trước mắt bỗng hoa lên một cái, khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ  gần như dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt: "Xú nha đầu, nàng cố ý ! Cố ý làm ta sợ có phải không? ?"

Long Phù Nguyệt che mặt cười  thở không ra hơi, chợt thấy thân mình căng thẳng, đã rơi vào bên trong một vòng tay ấm áp.

Phượng Thiên Vũ cùng nàng ánh mắt đối ánh mắt, mũi đối mũi, nghiến răng nghiến lợi : "Xú nha đầu, nàng còn cười sao, ta sắp bị nàng hù chết rồi!"

Long Phù Nguyệt càng cười đến đắc ý: "Đại Vũ Mao, ngươi thích cuồng ngược sao? Ta đối với ngươi ôn nhu, ngươi dĩ nhiên lại sợ. . . . . . Ha ha ha. . . . . ."

Nàng vẫn chưa kịp cười xong, cái miệng nhỏ nhắn đã bị hắn che lại. . . . .  Nụ hôn của hắn kịch liệt mà bá đạo, đã tràn ngập nồng đậm  khao khát, ở trên môi của nàng tàn sát bừa bãi không lưu tình chút nào, hôn nóng bỏng, nồng nhiệt thậm chí lan tràn đến cái cổ non mịn  của nàng. . . . . . Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, liền rơi vào trong nụ hôn sâu này trở tay không kịp. 

Thẳng đến khi—— Hắn bỗng nhiên buông nàng ra, trong đôi mắt giống như  biển rộng hình như có ngọn lửa đang bùng cháy: "Tiểu nha đầu, đây là trừng phạt dành cho nàng, về sau không được lại làm ta sợ!"

 Long Phù Nguyệt bị hắn hôn đến choáng váng chóng mặt .  Ưm, trừng phạt như vậy, nàng thích !

Hai tay ôm cổ của hắn, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên: "Hừ, ai bảo ngươi làm ta sợ ? Còn nói muốn đem ta ném ra ngoài tám trăm dặm. Hu hu, ta cũng vậy, cũng bị những lời này của ngươi hù chết!"

Phượng Thiên Vũ chỉ điểm điểm lên môi của nàng một chút: "Ai bảo nàng thời gian dài như vậy cũng không chịu tỉnh? Ngủ giống như con heo nhỏ vậy, ta không hù dọa nàng, làm sao nàng  hồi tỉnh đây?"

 Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn: "Hừ, ngươi còn nói ta? Ta vừa trở về sinh xong đứa nhỏ thiếu chút nữa bị ngươi bóp cổ chết, thật vất vả buông ra lại đem ta xô ngã đến hôn mê. Ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho ta, để cho ta gánh tội thay người đàn bà kia, đem ta ném tới nơi ngay cả phân chim cũng không có, ta là một sản phụ tiêu chuẩn  nha, bị ngươi ném ở một cái điếm rách nát gió lùa bốn phía như vậy, ngay cả cơm cũng không cho ăn một miếng, suýt nữa đông lạnh đói mà chết, ô ô, ta oan a,  thiếu chút nữa tháng sáu có tuyết bay rồi. . . . . ."

Chương 717. Ai bảo ngươi không nhìn thấy ta         

Hừ, nàng mới sẽ không dễ dàng tha thứ hắn đâu. Nàng thiếu chút nữa đã cho rằng mình đã chết rồi.         

Phượng Thiên Vũ ôm nàng, khuôn mặt áy náy: "Phù Nguyệt, thì ra khi đó nàng đã trở về . . . . . . Là ta không tốt, nữ nhân kia giết chết con của chúng ta, ta nghĩ lầm nàng là ả ta. . . . . ."

Long Phù Nguyệt bĩu cái miệng nhỏ nhắn một chút: "Nếu như không phải ta biết ngươi đem ta trở thành nàng ta, ta mới sẽ không tha thứ ngươi đâu. Bằng không ta cho dù chết biến thành quỷ tuyệt đối là một lệ quỷ, mỗi ngày quấn quít lấy ngươi đòi mạng. . . . . . Cho ngươi một khắc cũng không thể an bình!"

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Phù Nguyệt, những ngày nàng không ở  đây, ta ước gì Quỷ Hồn của nàng mỗi ngày quấn quít lấy ta, đáng tiếc. . . . . . Ta ngay cả cơ hội trong mộng gặp nàng đều không có."

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Những ngày kia ta lại không biến thành quỷ, sao có thể quấn quít lấy ngươi? Hừ, ta không ở trong cuộc sống của ngươi, ngươi có ngoan ngoãn hay không?" 

Phượng Thiên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đầu còn chôn ở cổ của nàng, cười dài : "Ta nhớ thương thê tử dữ như cọp này, thấy cô nương nào cũng không có cảm giác . . . . . ."

"Hừ, gạt người, ta tận mắt thấy ngươi sống mơ mơ màng màng , còn ôm một vũ cơ hôn mãnh liệt. . . . . ." Nhớ tới một màn kia, Long Phù Nguyệt liền khí giận công tâm , ghen tuông cứ cuồn cuộn dâng trào. 

Phượng Thiên Vũ sửng sờ một chút, tựa hồ mới nhớ tới tình cảnh lần đó, mâu quang chợt lóe: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, người gọi Hoa Phù Nguyệt kia là nàng phải không? Vì sao vất vả lắm mới trở về lại đi không lời từ giã?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: "Ai muốn đi không từ giã chứ? Còn không phải tại vị Vương Phi đó của ngươi sao? Nàng ta muốn kính ta uống rượu, trong lúc vô ý đụng chạm vào tay của ta, thân mình kia của ta là không thể gặp bản tôn , càng không thể đụng chạm, bằng không thân thể đó rất nhanh chóng sẽ bị thối rữa. . . . . ."

Nàng đem tình cảnh lúc ấy nói lại một lần.

 Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ xẹt qua một chút đau lòng, nâng tay sờ sờ đầu của nàng: "Nói như vậy, nàng luôn luôn ở bên cạnh ta?"

Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Đúng vậy a. Cái này ngươi phải biết chứ?"

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trách không được  hai ngày đó, ta luôn cảm giác, có một ánh mắt âm thầm nhìn ta , lại tìm không thấy ở nơi nào, thì ra là nha đầu ngươi đang âm thầm xem xét."

Long Phù Nguyệt hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ta đây gọi là đứng ngoài sáng nhìn mới đúng? Ta vẫn đỉnh đạc ở bên cạnh ngươi, ai bảo ngươi không nhìn thấy ta."

Chương 718. Ta. . . . . . quần áo ban đầu  của ta đâu

Phượng Thiên Vũ hừ một tiếng: "Vậy lúc nàng tốt lành, tại sao không tiếp nhận ta?"

Long Phù Nguyệt nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, lên án: "Ai bảo ngươi đối với vị công chúa thực kia tốt như vậy ? Ô ô, còn cưới nàng làm chánh phi, ta mất lớn công phu như vậy cũng chưa được đến vị trí này, còn để cho nàng ta ở Hà Hương viện, còn phái bảy tám nha hoàn hầu hạ nàng ta, ta nghĩ rằng ngươi đã thích nàng ta, không quan tâm ta  nữa. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ ôm chặt nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tựa tiếu phi tiếu : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng đã ghen sai rồi, ta không phải cũng là vì con của chúng ta sao?"

 Nói tới đây, trên mặt có một ít ảm đạm: "Đáng tiếc ta vẫn không giữ được con của chúng ta. . . . . ."

Nói đến chuyện này, Long Phù Nguyệt cũng có chút thương tâm: " Lúc ta trở lại, nữ nhân này đã uống thuốc phá thai. . . . . Ta mới vừa nhập vào thân thể này liền đau đến chết đi sống lại , đáng thương cho cục cưng của chúng ta, ta còn chưa kịp cảm nhận được con bé như thế nào, đã chết non như vậy. . . . . ."

Nói đến đây, nước mắt không khỏi chảy xuống.

Phượng Thiên Vũ vội vã xoa xoa cho nàng: "Được rồi, nha đầu ngốc, bây giờ nàng vẫn còn trong tháng, cũng không thể khóc, mắt sẽ hỏng mất . Đứa nhỏ về sau còn có thể  có, ta và nàng sinh một tá tiểu bảo bảo. . . . . ."

Long Phù Nguyệt nín khóc mỉm cười, đập hắn một quyền: "Cái gì một tá tiểu bảo bảo, ngươi cho là sinh heo con sao."

Ánh mắt lại chuyển vòng vo: "Ta mới không cần cùng ngươi sinh cục cưng đâu, ngươi đã đem ta hưu rồi mà."

Ở trong tay áo sờ sờ , nhưng lại cũng không sờ được gì, nhất thời cúi đầu, mới phát hiện thân áo mỏng manh lúc trước đã sớm không thấy bóng dáng. Thay vào đó là tơ lụa mềm nhẵn, dán sát ở trên người mình. 

Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu: "Đang tìm cái gì?"        

 "Ta. . . . . . Quần áo ban đầu  của ta đâu?"

Chương 719. Viết ra  từ  thư  như hắt ra  nước

Phượng Thiên Vũ mắt cũng không chớp: "Ném rồi." 

Trên quần áo đó toàn là vết máu, đầy bùn đất, còn có nhiều chỗ tổn hại, còn giữ làm gì?

Long Phù Nguyệt chán nản: "Vậy ——Đồ vật bên trong của ta đâu?"

Phượng Thiên Vũ cười  khuynh quốc khuynh thành, từ trong tay áo lấy ra một xấp bức tranh giấy, xấp tranh vẽ kia được sắp xếp ngăn nắp cẩn thận tỉ mỉ .

Hắn cầm những bức tranh này giơ giơ lên cao: "Nàng tìm cái này sao? Phù Nguyệt, thì ra đêm đó nàng thực sự ở bên cạnh ta, ta nhìn thấy bức tranh giấy này đột nhiên bay vụt lên, còn tưởng rằng hoa mắt hoặc là gặp quỷ gì đó."

Hắn rất hài lòng, Phù Nguyệt nhà hắn  yêu quý những bức tranh hắn vẽ như vậy. Ha ha. . . . . .         Khóe miệng hắn không khỏi lộ ra tươi cười thật to  .

 Long Phù Nguyệt thấy hắn bỗng nhiên cười giống một đứa ngốc, không cần đoán cũng biết hắn đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, nói : "Trứng thối đại Vũ Mao, bức tranh đẹp như vậy ngươi lại nỡ lòng đem đi thiêu hủy, ngươi đốt rụi chúng nó có phải sẽ quên ta hay không?"

Phượng Thiên Vũ vừa hôn ở trên môi nàng, vừa cười tủm tỉm : "Hiện tại có nàng ở đây, ở bên cạnh ta, ta còn muốn những bức tranh này làm gì?"

Long Phù Nguyệt nghe hắn bắt đầu chú ý tả hữu mà nói quanh co, oán hận  cắn một ngụm trên cánh tay hắn: "Không biết! Ta không biết, ta còn muốn bức tranh này, ta muốn ngươi vẽ thêm thật nhiều bức tranh nữa, thật nhiều, thật nhiều bức tranh như vậy!"

Giờ phút này nàng giống như đứa trẻ làm nũng, sau khi bị ủy khuất giờ phút này nhân cơ hội thu phục đất mất, cũng định ra hiệp ước không bình đẳng sau cuộc chiến.

 "Được, được, được, về sau ta lại vẽ thêm nhiều bức tranh, vẽ càng nhiều hơn với trước kia, được không?" 

Phượng Thiên Vũ giờ phút này là có cái gì là cho cái đó, hoàn toàn đầu hàng vô điều kiện. Ký kết điều ước, chỉ kém không đem chính mình bán cho nha đầu này .

 "Thế này thì tạm được." 

Long Phù Nguyệt hài lòng gật gật đầu, vỗ vỗ tay, : "Vậy thanh từ thư của ta cũng đưa ta đi. Hừ, hôm đó ta vừa tỉnh dậy liền thấy từ thư được đặt ở trong tay áo của ta, đây chính là giấy chứng nhận ly hôn của thời đại này, có vật này, ta liền tự do."

Phượng Thiên Vũ giả vờ ngây ngốc: " Từ thư gì? Có thứ này sao? Sao ta không thấy vậy."

Buồn cười, phong hưu thư kia hắn sớm đã xé nát lâu rồi, hiện tại lại cho nàng mới có quỷ. Nha đầu kia còn muốn bị hưu? Kiếp sau đi!

 Long Phù Nguyệt làm sao có thể không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, eo nhỏ chống hai tay lên, thành hình dáng một bộ ấm trà: "Viết ra từ thư như hắt ra nước, không có cũng không sao, vậy ngươi lại cho ta thêm một cái. . . . . ."

Chương 720. Phi lễ chớ nhìn , các ngươi tiếp tục 

 Phượng Thiên Vũ một đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia đang suy nghĩ những thứ gì a. Làm cho hắn dở khóc dở cười. Viết lại một cái? Vậy mà nàng nghĩ ra được! Đưa tay lên, lại đem nàng kéo vào  trong lòng, dùng môi ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, lại choáng váng ư. 

Phượng Thiên Vũ trong lòng khẽ cười xấu xa: "Xem ra biện pháp như thế quả không tồi."

Hắn quyết định, về sau nha đầu kia lại càn quấy như vậy, hắn vẫn sẽ dùng biện pháp này bịt miệng của nàng. . . . . . Hai người ôm hôn  thật kịch liệt, nếu như không phải Phượng Thiên Vũ cố kỵ thân mình Long Phù Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ hai người tại đây giữa ban ngày liền hôn đến trên giường. . . . . .         

"Này, này , đại Vũ Mao, tiểu chủ nhân nhà ta tỉnh chưa. . . . . ."

Cửa bỗng nhiên bị đánh bật ra, một đám lông màu trắng  bay vọt vào. Nhìn thấy một màn này trong  phòng, lời của nó nhất thời nghẹn ở trong cổ họng.         

Hai móng vuốt nhỏ bưng kín mặt: "Nga, nga, phi lễ chớ nhìn , các ngươi tiếp tục."

 Vù một tiếng lại chạy trốn ra ngoài, vẫn không quên dùng phép thuật đem cửa đóng lại. Vợ chồng son này có thể đoàn tụ như thế này không dễ dàng a, nó là hồ ly có nghĩa khí, đương nhiên không làm bóng đèn rồi !

"Này, Hoa Đậu Đậu, đệ làm gì cười giống như ăn trộm gà như thế? Tiểu chủ nhân của đệ đã tỉnh chưa?"         

"Hoa Giao Long, lão tỷ, ta tên là Hoa Giao Long, tỷ để cho ta nói bao nhiêu lần tỷ mới bỏ?" Tiểu hồ ly gần như muốn nổi giận .

Từ lúc sinh ra cho đến giờ, nó chỉ sửa cái tên của nó thôi, vậy khó nói lắm sao? !         

"Nga, được rồi, tiểu Long, vừa rồi tại sao đệ lại cười lấm la lấm lét như vậy?" Hoa Tích Nguyệt biết nghe lời phải, nàng là đại hồ ly không cùng tiểu hồ ly chấp nhặt.

 Tiểu hồ ly đưa một cái chân trước sờ sờ trán. Lão tỷ động cái liền dùng thành ngữ khủng bố như vậy chứ?  Cái gì gọi là cười lấm la lấm lét ? Nó là hồ ly rất ngọc thụ lâm phong  a?

Nó trừng mắt liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt: " Tiểu chủ nhân nhà ta đã tỉnh. Chẳng qua bây giờ không có tiện đi vào. . . . . ."

"Không tiện đi vào? Có cái gì không tiện chứ?

Nếu nàng ấy đã tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng hồi xuân thuật cứu trị chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro