Chương: Từ 551 đến 560

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 551: Nếu không ta sẽ không có lý do để giết ả. 

Hắn trầm ngâm một chút, khẽ thở ra một hơi, đem tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt đặt vào giữa lòng bàn tay của mình: "Phù Nguyệt, chuyện xưa của chúng ta là một chuyện rất dài, sự tình trước kia, nàng phải tự mình nhớ rõ. Bằng không ta nói với nàng, nàng cũng chỉ như nghe kể chuyện xưa của người khác. Đối với nàng không công bằng......" 

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ có chút chán nản: "Nếu cả đời ta cũng không thể nhớ lại thì phải làm sao bây giờ?" 

Phượng Thiên Vũ cúi đầu, hôn môi nàng một cái: "Nàng cả đời không thể nhớ lại cũng không vội, nàng chỉ cần biết rằng từ đầu tới cuối người ta yêu chỉ có mình nàng là đủ." 

Choáng váng, cái này cũng tính là đáp án sao? Mặt Long Phù Nguyệt toàn hắc tuyến, rất không phục, trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi thần thần bí bí như vậy, không phải đã làm chuyện gì thực có lỗi với ta chứ? Ngươi có nữ nhân khác? Cho nên mới làm ta tức giận đến mất trí nhớ?" 

Phượng Thiên Vũ lại hôn môi nàng một cái: "Trời đất chứng giám, ta từ lúc quen biết nàng về sau, vốn không hề có nữ nhân thứ hai.....Ban đầu không có, hiện tại không có, tương lai cũng không có."

"Vậy.......Ta làm sao mất trí nhớ? Chẳng lẽ là........" 

Nàng đột nhiên nhớ tới khi xem phim ở hiện đại, khi nam chủ nữ chủ (NN: ý là các nam chính nữ chính ấy) mất trí nhớ đều là bị tai nạn đụng phải đầu. 

"Chẳng lẽ lúc ta ở bên ngoài không cẩn thận đụng trúng đầu nên mới mất trí nhớ?" 

Càng nói khả năng này càng lớn. Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, trong mắt có một tia áy náy: "Thực xin lỗi, ta thật sự quên ngươi, bất qua, trong tiềm thức ta vẫn không quên ngươi, bằng không.....Bằng không ta cũng sẽ không yêu ngươi thêm một lần nữa....." 

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đôi mắt mở to trừng hắn: "Nếu ngươi đã yêu ta như vây làm sao có thể cưới Anh Lạc công chúa? Còn giết nàng? Ngươi có biết hay không, năm đó ta ở trong tửu lâu nghe được người ta nói chuyện về ngươi, trong lòng ta thực xem ngươi độc ác. Đã không thích sao còn cưới người ta làm vợ?" 

Trên mặt Phượng Thiên Vũ xẹt qua một chút cười khổ, nhìn nàng một cái, nhất thời không biết giải thích với nàng thế nào. 

Hắn trầm ngâm một chút, thở dài, ôm chặt thân thể của nàng, cằm chôn trên vai nàng thản nhiên nói: "Cũng là bởi vì quá yêu nàng, cho nên mới phải cưới ả ta, nếu không ta không tìm thấy lý do để giết ả....." Nhưng....

Chương 552: Thực xin lỗi, cho ngươi chịu khổ. . . . . ."         

Hắn trầm ngâm một chút, lại nói: "Nhưng nàng ta thực sự rất đáng chết, ta không thể buông tha nàng ta, nếu không phải do nàng ta, nàng. . . . . . Nàng cũng sẽ không mất trí nhớ, để cho ta phải mất nàng hơn hai năm. Phù Nguyệt, ta cho tới bây giờ còn không dám nghĩ đến hai năm kia ta đã sống như thế nào. . . . . ."        

Hơi thở ấm áp  của hắn phả nhẹ ở bên tai của nàng, làm nàng thân mình cho cũng tê dại hẳn lên. Trên mặt nàng nóng bỏng, thân mình bất động thanh sắc  co rụt lại, ha ha cười khan một tiếng: "Thì ra vẫn là vì ta. . . . . . Nhưng sao ta lại không nhớ gì được. Huynh nói ta là bởi vì nàng ta nên mới mất trí nhớ ? Chẳng lẽ nàng ta yêu huynh lại không chiếm được huynh, liền đem biện pháp nghĩ đến trên người của ta, vốn muốn hại chết ta, lại không nghĩ rằng ta chỉ là đụng phải đầu, mất ký ức. . . . . . Phải không?"

Long Phù Nguyệt đang nhớ lại cung đấu ở trong tiểu thuyết thường là như thế, nên  bạo gan phỏng đoán.         

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ tối sầm lại, đem nàng ôm càng chặc hơn, thở dài: "Nàng đoán trúng một chút. . . . . ."         

Long Phù Nguyệt hơi có chút đắc ý. Ha ha, tiểu thuyết nàng cũng không phải là đọc không nha.  Trở lại nhìn hắn: "Nói như vậy ta đoán đúng sao? Hừ, ta đã sớm biết chiến tranh trong cung so với chiến tranh thật còn muốn tàn nhẫn hơn, không nghĩ tới ta cũng đã làm vật hi sinh một lần. . . . . ."         

Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhắm hai mắt lại, như là cam đoan  cái gì: "Yên tâm, về sau sẽ  không bao giờ xảy ra nữa biết không. Ta sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội thương tổn nàng."        

Trong lòng Long Phù Nguyệt tràn đầy cảm động ấm áp  . Nam tử trước mắt  này, thật sự là yêu thảm nàng. . . . . . May mắn, may mắn, nàng yêu cũng là hắn. Mặc dù hai năm  thời gian đã trôi qua, cũng không có chân chính yêu qua người khác, chẳng lẽ trong tiềm thức nàng vẫn đang chờ đợi hắn?           

Nàng kìm lòng không đậu ngẩng đầu, ở trên môi hắn nhẹ nhàng chạm vào, thì thào: "Thực xin lỗi, cho huynh chịu khổ. . . . . ."        

 Đôi mắt Phượng Thiên Vũ bất chợt trở nên thâm trầm, thâm thúy giống như lốc xoáy, cánh tay căng thẳng, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, cúi đầu liền hôn xuống.  Đây cũng là ở trong trí nhớ của Long Phù Nguyệt  , Phượng Thiên Vũ hôn nàng lần thứ hai.         

Lần đầu tiên là hắn vẫn đang bị thương khá nặng, nàng không đề phòng liền bị hắn hôn lén. Một nụ hôn của hắn mãnh liệt và bá đạo, đã tràn ngập nồng đậm  mong mỏi. Lúc này đây, nụ hôn của hắn lại hết sức tinh tế triền miên, như mưa thuận gió hoà, từng chút tê dại tiến vào trong lòng của nàng.

Chương 553: Ánh mắt ngập nước 

Làm cho tim của nàng  như ở trong đám mây, nhẹ nhàng mơ hồ, lung lay không ngớt.  Ý nghĩ từng đợt choáng váng, giống như hoa đào nở rộ  như có mây tía, kìm lòng không đậu, vươn đôi tay liền quấn lấy cổ hắn, ôm chặt lấy hắn.         

Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi run lên một cái, đôi mắt thâm trầm  giống như biển rộng mênh mông. Long Phù Nguyệt lần đầu tiên không phòng bị  cùng hắn thân mật như vậy, hắn tuy rằng luôn giữ bình tĩnh, lúc này cũng không chắc sẽ giữ được.           

Mới đầu chính là cánh môi ma sát nhau, dùng sức mút thỏa thích, tiếp theo liền bắt đầu xâm nhập vào bên trong. Hai cái lưỡi cực nóng không biết tiết chế  công thành lướt trì.         

Môi lưỡi giao nhau, bọn họ gần như toàn thân trên dưới đều dính sát vào lại với nhau. Cánh tay Phượng Thiên Vũ càng siết càng chặt, phảng phất muốn đem nàng hòa tan vào trong cơ thể của hắn.        

 "Ngô. . . . . ."         

Long Phù Nguyệt thở dốc không thôi, theo bản năng muốn đẩy ra hắn một chút, nhưng hoàn toàn vô dụng. Ngược lại dẫn tới hắn càng thêm cường lực  áp chế, nàng mơ màng đột nhiên, hoa mắt, đột nhiên có  cảm giác mình sẽ hòa tan, hòa tan trong vòng tay ấm áp của hắn.

Hơi thở của hắn truyền khắp tứ chi bách hải của nàng, rút đi khí lực toàn thân của nàng. Trong lồng ngực dâng lên một luồng sóng cuồng nhiệt quen thuộc  không hiểu nổi, luồng sóng cuồng nhiệt này tràn đến vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ. lại dị thường, quỷ dị, muốn bắt cũng bắt không được. . . . . . Làm cho mũi nàng có cảm giác chua sót, đột nhiên muốn rơi lệ. . . . . .

 Không biết qua bao lâu, nàng cảm giác mình rốt cuộc không chịu nổi thì hắn rốt cục ngừng lại. . . . . .Long Phù Nguyệt đạt được cơ hội thở dốc, nhưng trong đầu giống như một cuồn chỉ rối như trước, không có khí lực để suy nghĩ gì cả. Cả người mềm yếu mông lung.         

Phượng Thiên Vũ đang ôm chặt nàng, ở nàng bên tai cúi đầu thở dài: "Phù Nguyệt, ta thật sự muốn yêu nàng ngay bây giờ. . . . . . ."         

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt giống như hỏa thiêu, cuống quít tránh ra khỏi ngực của hắn.         Nơi này —— Nơi này là vùng hoang vu a. Lại là đường phải qua để đi xuống núi , đại sư huynh bọn họ lúc nào cũng có thể đến đây ——         

Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng ánh mắt ngập nước , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực , không giống như là đang trừng người, giống như là liếc mắt hờn dỗi.         

Phượng Thiên Vũ nhịn không được, lại ở trên môi của nàng hôn một ngụm, thấp giọng nói: "Tiểu nha đầu, nàng lại dùng ánh mắt ngập nước mị hoặc chết người, nhìn ta như vậy , ta sẽ thực sự ở trong này yêu nàng. . . . . ."         

Thanh âm của hắn khàn khàn mà cứng ngắc, vừa có mị hoặc cùng gợi cảm khôn kể.

Chương 554: Quả nhiên là một đại mỹ nữ siêu cấp           

Thanh âm của hắn khàn khàn mà cứng ngắc, vừa có mị hoặc cùng gợi cảm khôn kể. Oanh! Lỗ tai của Long Phù Nguyệt gần như đỏ ửng . Thân mình cứng ngắc lại, động cũng không dám động.

Phượng Thiên Vũ ôm nàng, thân hình mềm  mại áp sát vào vòng tay ấm áp bên trong, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lặng lẽ   hô hấp ở trước ngực hắn. Hắn thỏa mãn và thích ý thở dài.         Hai năm qua, chưa bao giờ dám ảo tưởng có một ngày như thế, nàng hiện hữu bên cạnh hắn, hắn có thể chạm đến, nàng hoàn toàn đã thuộc về hắn. Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tâm thần đều say. Thật tốt, người nam nhân này là yêu  nàng, mà nàng cũng xác thực yêu hắn. . . . . .         

Phượng Thiên Vũ lôi kéo nàng đứng lên, cười nói: "Đi thôi."

Long Phù Nguyệt còn không kịp tỉnh hồn lại, ngây ngô mơ hồ hỏi  một câu: "Đi nơi nào?"

Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nên đi đến gặp bọn họ ."

"Ách ——" 

Mặt Long Phù Nguyệt lại đỏ, nàng cư nhiên đến bây giờ mới nhớ tới sư huynh bọn họ còn chờ ở bên kia đầm lầy. Bọn họ vừa mới đi đến ven đầm lầy, rất xa liền thấy con đại quy kia bơi lại đây. Cổ Nhược, tiểu hồ ly, cùng với một cô gái áo trắng đều đứng ở trên lưng con rùa lớn này. Đại Ô Quy tốc độ bơi cực nhanh, đảo mắt liền đến bên bờ.         

Tiểu hồ ly nhảy xuống, chạy vội lại đây. Miệng hô hoán ầm ĩ: "Hai người các ngươi lại đi chỗ nào vậy? Ta còn tưởng rằng các ngươi lại gặp phiền toái gì nữa rồi."         

Lúc này Cổ Nhược, cô gái áo trắng cũng toàn bộ nhảy lên bờ. Long Phù Nguyệt vội vã chạy tới, ngượng ngùng nói: "Đại sư huynh. . . . . ."         

Lại nhìn thoáng qua cô gái áo trắng xinh đẹp kinh người kia: " Đây là —— Hoa Tích Nguyệt?"  

Hoa Tích Nguyệt cười híp ánh mắt, dạo qua một vòng: "Đúng vậy a. Ta chính là Hoa Tích Nguyệt, Thánh nữ, ta rốt cục có thể khôi phục hình người . Đa tạ ngươi."

Tiểu hồ ly ở một bên bay lên bay xuống : "Phù Nguyệt, thế nào? Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân phải không?"

Long Phù Nguyệt gật gật đầu, thiệt tình khen ngợi: "Không sai, không sai, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Ha ha."

Không khỏi liếc mắt nhìn đại sư huynh, thầm nghĩ: "Nếu có thể đem đại sư huynh cùng vị hồ tiên này kết thành một đôi, cũng là một chủ ý không tồi. . . . . ."

Chương 555: Trông sẽ kinh khủng đến mức nào.....            

 Trong lòng bỗng nhiên lại có chút mất mát: " Cũng có lẽ, chỉ có Hoa Tích Nguyệt mới có thể làm rung động tâm đại sư huynh."           

 Ánh mắt Cổ Nhược vẫn nhẹ nhàng như trước, bất động thanh sắc liếc mắt đem Long Phù Nguyệt đánh giá một cái, xác định nàng không có việc gì, mới đem ánh mắt di chuyển đi chỗ khác, thản nhiên nói: "Mau hỏi đi. Người này biết vị trí của Thận châu."              

A? Long Phù Nguyệt mở to hai mắt, vui mừng nhảy dựng lên, nhìn thoáng qua, chỉ vào đại Ô Quy: "Ngươi biết tin về Thận châu? Nó ở đâu thế?"

Đại Ô Quy trợn tròn đôi mắt to, gật gật đầu: "Cách nơi này hơn một ngàn dặm trên Long đảo. Mấy ngày trước có một con Long quy muốn hóa rồng thăng thiên, nếu vận khí tốt liền có thể cướp được một viên Thận châu. . . . . ."                       

"A? Ngươi nói là cướp? Không phải nói nơi Long quy lột da là nơi ít người lui tới sao? Sao lại có người cướp?"             

Đại Ô Quy lắc lắc cái đầu lớn, thở dài một hơi: "Thận châu tuy không phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng là tinh hoa do Long quy tu luyện vài ngàn năm mà thành, có thể cải tử hồi sinh, có năng lực chữa tất cả các loại độc trên thế gian, đối với người tu đạo có thể làm tăng linh lực, nếu là yêu tinh ăn thì tự nhiên có được năm ngàn năm linh lực.... Thần vật như vậy, thử hỏi ai mà không muốn có? Giờ phút này ở chung quanh Long đảo không biết có bao nhiêu người hoặc yêu đang chờ. Nếu muốn lấy được Thận châu, một trận ác chiến là không thể thiếu được."          

Cái gì? Còn phải đánh nhau sao? Long Phù Nguyệt một đầu hắc tuyến, nàng ghét nhất là phải đánh đánh giết giết. Lần này lại còn phải cũng một đám yêu tinh, thần tiên chiến đấu, thấy thật nhức đầu. Nhưng vì bệnh của đại sư huynh, dẫu chán ghét nàng vẫn phải đi!             

Nhưng hơn một ngàn dặm......  Hành trình này cũng thật quá dài! Lại phải ra hải đảo. Xem ra bọn họ phải thuê thuyền rồi.........  Đại Ô Quy dường như hiểu được tâm sự của nàng, chậm rãi nói một câu: "Thánh nữ, tiểu thần biết đường đi. Chỉ cần ra khỏi ngọn núi này, đi bộ khoảng hơn năm mươi dặm sẽ đến thành Vân Hà, ngoài thành không xa chính là biển rộng, ta có thể chở các người qua đó."           

Long Phù Nguyệt liếc mắt nhìn nó, nhíu mày: "Ngươi muốn đưa bọn ta qua đó? Ách, ngươi lớn như vậy, còn phải đi hơn năm mươi dặm vào thành.........."           

Ách, nàng không dám tưởng tượng thêm, có con rùa to đi theo sau mấy người bọn họ như vậy vào thành, trông sẽ kinh khủng đến mức nào.........

Chương 556: Ô Quy cũng có tôn nghiêm

Đại Ô Quy bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười nặng nề, giống như sét đánh: "Thì ra là Thánh nữ lo lắng việc này. Không cần lo lắng, tiểu thần có thể biến nhỏ được."            

Vừa nói xong, thân mình đại Ô Quy bỗng nhiên thu nhỏ lại. Trong nháy mắt liền thu mình chỉ bằng chú chó nhỏ. 

 Nó ngẩng đầu lên: "Như vậy trông như thế nào?"            

Long Phù Nguyệt trợn mắt, há hốc mồm nhìn nó, thì ra nó là một chú rùa đen như ý, có thể tuỳ ý biến to nhỏ.  Thế này thật sự là quá tốt! Nàng trông mong nhìn nó: "Còn có thể nhỏ hơn được không? Ngươi như vậy.... vẫn còn quá lớn."            

 Đại Ô Quy tựa hồ không vui: "Nhỏ đi nữa sẽ không có khí thế, tiểu thần là rùa tiên tất nhiên là phải có tôn nghiêm."              

Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó, phi thường nghiêm túc hướng dẫn từng bước: "Ngươi thử nghĩ xem, bây giờ với bộ dạng này của ngươi mà đi theo sau chúng ta , trên đường nhất định sẽ có rất nhiều người xem. Nói không chừng, ngươi còn có thể bị bắt đi làm canh uống...... Ngươi nên thu nhỏ lại một ít, tốt nhất là thu nhỏ lại tới mức ta có thể đặt ngươi ở trong túi tiền, sẽ không làm người ta chú ý. Chúng ta lần này phải hành động một cách bí mật, vô cùng bí mật." 

 Đại Ô Quy im lặng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Được rồi."

Thân mình lại nhoáng một cái, quả nhiên trở nên nhỏ như bàn tay của một đứa trẻ. Chậm dãi bò lên lòng bàn tay của Long Phù Nguyệt. Long Phù Nguyệt mừng rỡ, nhìn nhìn cái mai nâu đen trên lưng nó, lại nhìn cái đầu ủ rũ của nó, ngón tay xoa xoa một chút: "À, ừm____Rùa tiên à, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, nếu không, nếu không lúc nào cũng gọi là Ô Quy Ô Quy có vẻ không tôn trọng ngươi."  

Con rùa đen nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu: "Tên là gì? Người nói thử xem."

Long Phù Nguyệt nhìn lớp vỏ màu đen của nó, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, lắc đầu thiểu não nói: "Trong thế giới của ta, có một thi nhân tên là Lí Hạ, hắn có hai câu thơ rất hay, đúng với hình dung của ngươi. Quả thực là vô cùng chuẩn xác."

Nàng nói một câu này, đều câu dẫn hứng thú của mọi người. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: "Không nghĩ tới ngươi còn nhớ một ít thơ, thơ nói về cái gì, nói nghe một chút." 

Con rùa đen nhỏ cũng trợn tròn đôi mắt màu xanh: "Nói mau, nói mau." 

Ô ô, trên thế gian này con người chưa từng trông thấy loài rùa đen chúng nó, không nghĩ tới còn vì chúng nó làm thơ. Quả thật không dễ dàng gì! Nó rất cảm động.

Chương 557: Nàng cùng bọn họ quả thực khác nhau.... 

Long Phù Nguyệt cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ngâm thơ: "Mây đen bị vỡ vụn, mai (Rùa)đón ánh mặt trời. Ngươi xem đi, hai câu thơ này rất phù hợp với hình dung của ngươi."

Con rùa đen nhỏ cúi đầu đọc lại hai câu thơ. Gật gật cái đầu: "Ừm, ừm, không tồi, rất khí thế! Nhưng mà cái đó và việc đặt tên có liên quan gì?"

Long Phù Nguyệt cười nói: "Hai câu thơ này thực thích hợp với ngươi, nhất là cái từ 'hắc' kia, quả thực rất có khí thế! Mà trong phàm nhân 'Tử' đại biểu cho sự tôn trọng, giống như Khổng Tử, Đại gia, Tôn Tử, Mặc Tử.....Đều là nhân vật nổi tiếng, tên của bọn họ ở cuối cũng có chữ 'Tử'." 

Phượng Thiên Vũ không nín được cười: "Vì thế tên của hắn là?" 

 Long Phù Nguyệt đắc ý, hơi ngửa đầu: "Gọi là 'Hắc Tử' thì thế nào?"

Phốc, con rùa đen nhỏ xoay người từ lòng bàn tay nàng rớt xuống.  Tiểu hồ ly bò ra mà cười: "Hắc Tử, Hắc Tử, Hắc Tử......Ha ha ha."              

Đến Cổ Nhược cũng nhịn không được, nở nụ cười. Hoa Tích Nguyệt cười đến mức không thể đứng dậy được. Ôm lấy cánh tay Cổ Nhược kêu 'ôi'.

Con rùa đen nhỏ đầu đầy hắc tuyến, oán niệm nhìn nàng: "Tên này.........Tên này.........Có cái tên nào nghe hay hơn không?"              

Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: "Tên này thực chuẩn xác a. Sao vậy? Ngươi không thích?"             

Ai! Nó là một con thú cưỡi, chủ nhân đã đặt tên cho, nó có thể nói không hay sao?           

Nó buồn bực đem tứ chi co ngắn lại, cổ cũng rụt lại, buồn buồn nói: "Chủ nhân muốn gọi tiểu thần là cái gì thì cứ gọi đi. Được rồi, tiểu thần muốn ngủ một giấc thật ngon. Đến bờ biển đánh thức tiểu thần cũng không muộn."            

Tứ chi của nó đều rút vào trong vỏ, không bao giờ thò ra nữa.

Tiểu hồ ly vẫn chưa hết cười: "Tiểu chủ nhân, ngươi thực sự là rất tài tình."            

Cổ Nhược cũng mỉm cười, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, lắc lắc đầu. Nha đầu này, càng ngày càng có bản lĩnh. Không chừng tên này có thể làm cho con rùa buồn bực mất mấy ngày. Long Phù Nguyệt nhìn mọi người, có chút kinh ngạc. Tên này có gì không tốt sao? Ở cổ đại 'Tử' không phải tôn xưng sao?           

Hơn nữa con rùa này một thân đen, kêu 'Hắc Tử' thật chuẩn xác a. Hơn nữa còn có một loại khí thế nam tính mạnh mẽ. Chậc chậc, những người này thật không biết thưởng thức. Nàng cùng bọn họ quả thực khác nhau............

Chương 558: Con đại Ô Quy

 Chợt thấy con rùa đen nhỏ trong tay lạnh như băng, Long Phù Nguyệt để sát vào trước mắt nhìn một cái. Con rùa đen nhỏ nhắm chặt mắt lại, không hề cử động.             

 Choáng váng, không phải là nó tức chết rồi chứ? ! Long Phù Nguyệt đang muốn lay nó một cái, Phượng Thiên Vũ đã tới cầm nó lên, nhìn thoáng qua: "Không cần lo, nó chỉ là đang ngủ thôi." 

Long Phù Nguyệt đầu đầy hắc tuyến. Con rùa đen này ngủ sao lại giống như chết vậy chứ?              Phượng Thiên Vũ nói: "Loài rùa có quy tức thuật. Giống như lời nàng nói là 'ngủ đông', không gọi nó nó sẽ không tỉnh."

Thuận tay liền đem con rùa kia đặt vào trong túi áo.

Long Phù Nguyệt khẽ chau mày: "Nó là thú cưỡi của ta, vẫn nên để ta giữ."

Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Nó là giống đực. Vẫn nên để ở chỗ ta, ta sẽ giữ nó thật tốt."

Long Phù Nguyệt không nghĩ hắn sẽ ghen với cả một con rùa, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Cũng biết không thể làm gì được. Đành mặc kệ hắn. Mấy người liền cùng nhau đi xuống núi. Cổ Nhược liền dùng huyễn nhan thuật biến tất cả thành bộ dạng của dân bản xứ.

Đi bộ hơn một canh giờ, liền thấy phía xa xuất hiện một toà thành, trên cửa thành ghi mấy chữ rất to: Thành Vân Hà. Mấy người có bộ dạng giống dân bản xứ, nên rất dễ dàng bọn họ trà trộn vào trong đám đông đi vào thành.  Thành Vân Hà thật ra rất không giống cái tên này. Cả tòa thành được bao phủ bởi những cây màu phấn hồng, xa xa nhìn lại, sáng lạn như rang mây màu tím (Vân Hà), cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

 Lúc này trời đã sắp tối, mặt trời đang từ từ lặn xuống. Mọi người vì cần mua một ít đồ cho chuyến đi, cho nên quyết định nghỉ tạm trong thành một đêm, sáng mai xuất phát. 

Mọi người tìm một nhà trọ, để thuê phòng. Sau khi an bài mọi thứ xong, Phượng Thiên Vũ liền tới tìm Long Phù Nguyệt cùng đi mua đồ cho chuyến đi. Long Phù Nguyệt cũng đang muốn đi xem phong cảnh thành Vân Hà này, nàng trời sinh tính thích náo nhiệt, liền đi theo Phượng Thiên Vũ.

 Thành Vân Hà có chút phồn hoa, Long Phù Nguyệt nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kì, nhìn thấy cái gì lạ cũng muốn mua. Dù sao đi cùng nàng là một 'Con rùa vàng' nên không sợ không có tiền trả.

Mua đồ gì đó chính là đơn giản mua đồ ăn cùng nước uống. Phượng Thiên Vũ mua rất nhiều đồ, sau đó bảo bọn họ đem trở về quán trọ. ( bọn họ ở đây chính là chủ cửa hàng nơi hai người mua đồ đó)

Chương 559: Đòn hiểm

Long Phù Nguyệt kinh dị nhìn hắn: "Ngươi không đi theo không sợ bọn họ không đưa đồ về đó sao?"

Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ vào đầu nàng: "Ngu ngốc, ta không cho bọn họ bạc, bọn họ không đưa tới đó thì làm sao kiếm tiền được?"

"Ngươi nói là đồ đến thì tiền mới trả? Nhưng ngươi không quay về, đại sư huynh lấy đâu ra tiền mà trả."             

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Ta đương nhiên là đã an bài mọi thứ rồi, ta đưa bạc cho Hoa Tích Nguyệt, nàng sẽ trả tiền mua đồ."             

Long Phù Nguyệt giờ mới hiểu được, ách một tiếng, không thèm nhắc lại. Trong lòng lại có hơi chút không thoải mái. Khi Hoa Tích Nguyệt gặp Cổ Nhược, nàng chỉ cảm thấy như món đồ chơi yêu thích bị người khác cướp đi. Nhưng nay nghe thấy Phượng Thiên Vũ đem công đạo cấp cho Hoa Tích Nguyệt, trong lòng có một ít không được tự nhiên.           

Mặc dù biết hai người bọn họ không có cái gì, nhưng trong lòng không hiểu tại sao vẫn có một cỗ ghen tuông. Nhưng nàng cũng biết là đã thực sự ăn dấm chua, cho nên không nói lời nào.           Phượng Thiên Vũ chợt thấy nàng trầm mặc không nói, không biết nàng đang nghĩ gì. Đang muốn tiếp tục trêu nàng, dỗ nàng vui vẻ.           

Chợt nghe bên trong tiểu viện phía trước truyền đến một trận tiếng khóc của nữ tử, kèm theo tiếng roi da cùng với thanh âm của nam tử hùng hùng hổ hổ quát tháo. Sắc mặt hắn khẽ biến, bước chân ngừng lại một chút.            

Long Phù Nguyệt cũng bị tiếng khóc. tiếng roi da, tiếng mắng chửi này hấp dẫn, mắt to vòng vo lưu chuyển: "Làm sao vậy?"            

Nhất thời quên mất chính mình đang ghen, lôi kéo Phượng Thiên Vũ chạy tới. Tiểu viện phía trước cũng không lớn, cửa viện mở rộng ra, có bảy tám người vây quanh xem náo nhiệt.             Trong viện có một cây đại thụ, trên thân cây trói một phu nhân tóc tai bù xù, phía dưới một nam tử tay cầm roi, đang vung lên đánh tới tấp vào người nàng.             

Mỗi nhát roi hạ xuống, phu nhân kia liền kêu một tiếng thảm thiết. Ở trước cửa phòng bên trong, còn có một thiếu phụ. Thiếu phụ này trông qua trẻ hơn so với thiếu phụ bị đánh kia rất nhiều. Nhàn nhã cắn hạt dưa.              

Nam tử kia mỗi khi đánh một roi xuống còn nói thêm một câu: "Tiện nhân chết tiệt! Cho ngươi làm chính thất đã là tốt lắm rồi, còn muốn quản chuyện Đại gia cưới thiếp! Đã sớm không thể nhịn được ngươi! Hôm nay Đại gia sẽ cho ngươi ghi nhớ ngày này thật lâu!"

 Chiếc roi da lại hướng cô gái kia bay tới! Mỗi lần roi đi qua liền xuất hiện một vệt máu dài...............             

Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở cửa. Tình cảnh này tự dưng khiến cho nàng cảm thấy quen mắt, trong mắt thấy hốt hoảng khi người bị trói trên cây kia tựa hồ chính là nàng, những nhát roi đang quất tới tấp kia, mỗi một roi vung xuống, chính là một loạt máu văng ra. . . . . .

Chương 560:  Ngươi mắng nàng một tiếng nữa thử xem               

Phượng Thiên Vũ thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, lắp bắp kinh hãi. Đem nàng ôm vào ngực mình: "Phù Nguyệt, nàng làm sao vậy?"            

Long Phù Nguyệt chấn động, từ từ tỉnh hồn lại. Ảo ảnh trước mắt biến mất không còn gì nữa, nàng lắc lắc đầu, tìm khắp trong trí nhớ nhưng cũng không nhớ được mình khi nào thì bị người khác đánh như vậy.            

Ừm, chắc là ma chướng.  ma chướng (cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra) ----------------- Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử đang bị đánh kia, chợt cảm thấy máu nóng dâng trào. Không chút suy nghĩ, một bước liền nhảy vào viện.           

Nàng rốt cuộc có chút khinh công, hán tử kia chỉ cảm thấy hoa mắt, roi trong tay liền bị người khác cướp mất! Hán tử kia lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một nữ tử áo tím.           

Cũng không biết vì sao, bộ mặt không thấy rõ lắm, tựa hồ cực kì xinh đẹp.(Cổ Nhược vì không muốn để người khác chú ý, nên đối với bọn họ sử dụng huyễn nhan thuật, người ngoài cũng không thể thấy rõ khuôn mặt chân thật của nàng được, chỉ có giữa bọn họ với nhau mới có thể thấy được).          

Cô gái kia tức giận trừng mắt nhìn hắn, mở miệng liền mắng: "Tên khốn kiếp vô liêm sỉ này, tại sao ngươi phải ra tay độc ác đánh nàng như vậy ?!"          

 Hán tử kia sững sờ một chút.  Trong thành này hắn được coi là bá chủ một phương, gần như không ai dám trêu chọc. Lại không nghĩ rằng đoá hoa trước mặt chỉ là một nữ tử bình thường, cũng muốn làm con hổ cái xù lông, động thủ trên đầu thái tuế. Nhàn rỗi nên muốn quản cả việc của hắn !          

 Trong cơn tức giận, hai con mắt trợn tròn, chỉ tay vào nàng « Tiểu tiện nhân từ nơi nào đến, dám quản cả việc của Đại gia »           

Hắn một chưởng này vừa mới đánh ra, thân ảnh trước mắt chợt loé, cánh tay đột nhiên tê rần. Chỉ nghe rắc một tiếng, cổ tay của hắn đã bị người ta bẻ xuống. Đau đến mức kêu lên như heo bị giết.           

Chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lùng nói: " Ngươi mắng nàng một tiếng nữa thử xem?!"

Người nọ đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một nam tử áo trắng, bộ dạng tựa hồ cực kì tuấn tú. Hắn cứ lạnh lùng đứng ở nơi đó, có một loại uy nghiêm toả ra xung quanh, làm cho người ta không dám coi khinh.            

Hán tử kia nhất thời mềm nhũn ra: " Ta giáo huấn tiện nhân nhà ta, đâu có liên quan gì tới các ngươi. Sao các ngươi lại tới cản trở? Các ngươi....."            

Hắn còn muốn nói tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro