Chương: Từ 611 đến 620

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 611: Cảm giác như thế nào        

 "Ai, lần này trộm luân hồi bàn cùng khu ma phục của nàng, không biết nàng có thể tức giận đến lột da hồ ly của ta hay không?"        

 Long Phù Nguyệt thấy vẻ mặt hắn bỗng nhiên cổ quái, bộ dạng giống như trầm tư, có chút buồn bực.  Đang muốn ngẩng đầu hỏi hắn. Chợt nghe phía dưới truyền đến tiếng động kinh hô ồn ào. Nàng theo bản năng  cúi đầu vừa thấy. Đã thấy phía dưới người quỳ trên đất  đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng có tiếng gọi kinh dị  : "Thần tiên! Có thần tiên!"

Long Phù Nguyệt giật mình một cái, mới kinh hoàng hiểu được những người này quỳ lạy  đúng là hai người, nhất thời đen mặt. 

Trời ạ, Hoa Bão Nguyệt này lại dám công khái dẫn mình bay trên mây trước phố xá phồn hoa sầm uất  như vậy! Kìm lòng không đậu lôi kéo ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt  : "À, ừm —— Hoa đại ca, chúng ta cứ rêu rao  hạ xuống như vậy sao?"         

Hoa Bão Nguyệt cũng đã tỉnh hồn lại. Khuôn mặt tuấn tú cũng nhất thời tối sầm. Nếu hạ xuống như thế này, sợ sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.         

Hoa Bão Nguyệt hắn luôn luôn khiêm tốn, sao có thể làm ra chuyện rêu rao như vậy? Hắn vung ống tay áo mạnh lên, những người đang quỳ lạy  ở đất chỉ thấy một trận gió mạnh thổi qua.         Mạnh đến mức không thể mở mắt nổi, đến khi mở mắt ra được thì trên bầu trời đã không còn bóng dáng đôi tiên nhân  trang phục quái dị kia nữa.         

Thần tiên a! Rõ ràng thần tiên a! Mới thấy đó đã không thấy tăm hơi rồi! Những dân chúng quanh đó than thở rất nhiều, cũng đem chuyện thần tiên đột nhiên xuất hiện trên không trung ngay giữa chợ, như gió truyền khắp moj ngõ ngách của tòa thành thị này  . . . . . .

Hoa Bão Nguyệt đáp mây bay quá là nhanh, Long Phù Nguyệt bất ngờ không phòng ngự, lảo đảo một cái, suýt nữa từ đụn mây rơi xuống rồi. Hoa Bão Nguyệt mang theo nàng bay thẳng đến một ngoại ô không người  mới hạ đụn mây xuống.         

Long Phù Nguyệt sợ đến chân đều mềm nhũn. Thẫn thờ mất nửa ngày. 

Hoa Bão Nguyệt cười dài  vỗ đầu vai Long Phù Nguyệt  một cái: "Thế nào? Tiểu nha đầu. Cảm giác bay trên mây như thế nào? Đủ oai chứ?"

Chương 612: Xuyên lầm? Xuyên sai niên đại         

Long Phù Nguyệt kinh hồn chưa định thần lại, nhìn chung quanh. Nơi này là một vùng quê, dưới chân cỏ khô thật cao, cách đó không xa có một cây to đã khô lá, gió thổi qua, những chiếc lá khô tung bay, những chiếc lá đầu không còn lại chút gì .         

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút.

Mùa thu?         

Nàng nhớ rõ lúc rời đi đúng là mùa xuân, mà nàng ở hiện đại cũng chưa đến ba tháng, sao nơi này hình như đã qua nửa năm?  Chẳng lẽ là —— Xuyên lầm? Xuyên sai niên đại rồi?Vậy nàng đã đến chỗ nào thế này? Nàng vội vàng nhìn quanh bốn phía, xa xa hình như có có một tòa thành trì. Vội vã chạy nhanh về hướng đó.         

Nàng đối với khổi thân thể này thao túng không được linh hoạt như thân thể trước kia, khinh công mười thành  không sử dụng được hai thành.         

Hoa Bão Nguyệt tay áo tung bay, ung dung theo sát nàng, vẫn không quên trêu chọc nàng: "Tiểu nha đầu, muội nháo cái gì? Cũng đã chờ nhiều tháng rồi, cũng không nên gấp gáp nhất thời."   

Long Phù Nguyệt mặc kệ hắn, nhìn thấy nàng cứ chyaj không để ý đến mình, Hoa Bão Nguyệt lại không sợ chết nói một câu: "Muội mặc như vậy vào thành à? Không sợ dân chúng ở đây xem muội là tà ma thiêu cháy ngươi sao?"         

Một câu thành công làm ngưng bặt bước chân của  Long Phù Nguyệt. Nàng nhìn bộ khu ma phục bó sát người, lộ tay lộ chân, trang phục này ở hiện đại đó là y phục bình thường, Ở thời đại này thì lại có thể bị xem là dâm đãng.         

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt thoáng chốc đen một nửa, tội nghiệp  nhìn Hoa Bão Nguyệt: "Ta vào thành như thế nào? Huynh có thể biến ra bộ nữ trang cho ta không?"         

Hoa Bão Nguyệt hừ một tiếng: "Muội nghĩ rằng ta là vạn năng à? Có thể tay không biến ra này nọ?"         

Long Phù Nguyệt dừng lại, không sợ chết  nói : "Huynh —— Huynh không phải hồ ly thượng tiên sao? Lại là tiền bối của Hoa Đậu Đậu, Hoa Đậu Đậu cũng có thể tay không biến ra được này nọ , sao huynh lại làm không được chứ? Không phải huynh cũng vừa mới thay đổi y phục sao?"

Hoa Bão Nguyệt trừng mắt liếc nhìn nàng: "Tay không biến ra được đồ vật chẳng qua đó là sử dụng Chướng Nhãn pháp, kỳ thật đồ vật thực chất không thay đổi. Bản thân ta là có thể đem tảng đá biến thành quần áo, nhưng muội mặc ở trên người, thì vẫn y như mang tảng đá kia mà thôi, muội muốn mặc không? Quần áo trên người của ta  bất quá là dùng lông hồ ly của ta biến ra , ta đương nhiên không ngại."

Chương 613: Thiệt giả công chúa         

Một câu đem Long Phù Nguyệt ngậm miệng không nói nên lời.         

Sau một lúc lâu mới nói: "Vậy làm sao bây giờ?"         

Hoa Bão Nguyệt thở dài: "Ta đành phải tốn kém một chút đi mua cho muội bộ y phục nữ. Muội đi tìm chỗ vắng ẩn trước đi, ta sẽ trở về ngay."         

Long Phù Nguyệt không có biện pháp, chỉ phải gật gật đầu: "Hảo, ta chờ huynh. Đúng rồi, Hoa đại ca, huynh trước nhìn xem chỗ ngồi này thành là cái gì tên."         

Hoa Bão Nguyệt gật gật đầu, đi. Bây giờ đúng là cuối mùa thu, những cơn gió thu lạnh lẽo thổi từng trận, làm cho long tơ trên người Long Phù Nguyệt dựng đứng, nàng ôm lấy cánh tay, co rúm lại một chút.         

Ô ô ô, sớm biết rằng bên này lạnh như thế, lúc nàng ra ngoài mặc thêm vài lớp quần áo. Nàng nhìn chung quanh, gặp một cây đại thụ cách đó không xa.Nàng vội vã chạy tới, một mặt tìm nơi cản gió, dựa đại thụ ngồi xuống.         

Vừa mới ngồi xuống thời gian khoảng nửa chén trà nhỏ, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân đạp đá vang lên. Nàng vỗi vã lăn lông lốc nhảy lên, tránh ở phía sau cây nhìn ra phía ngoài thì thấy. Chỉ thấy một cái kiệu nhỏ bốn người khiêng đi về hướng bên này. Bốn người này đều thực nghiêm trang, cho thấy là kiệu phu nhà giàu có. Mà đỉnh cỗ kiệu kia cũng thập phần thanh lịch mà tinh xảo, hiển nhiên người bên trong kiệu  cũng cực kỳ bất phàm.  Mà nơi mà đoàn người hướng đến chính là cây to này.         

Long Phù Nguyệt lắp bắp kinh hãi, e sợ cho bọn họ sẽ thấy mình, vội vã tìm một bụi cỏ núp vào. Cỗ kiệu rốt cục ngừng lại. Kiệu được đặt xuống, kiệu phu khom người xốc lên màn kiệu. Một nữ tử bước xuống.         

Long Phù Nguyệt ghé vào trong bụi cỏ, nhìn cô gái kia, trong óc bỗng nhiên vang lên ầm ầm! Giật mình! Cô gái kia mặc một thân y phục màu trắng nhạt, hoa lệ và quý phái, quần áo được thêu đều là dùng những sợi kim tuyến bạc chế, hai mắt thật to, môi anh đào hồng phấn, gương mặt này làm cho Long Phù Nguyệt vô cùng quen thuộc. Đúng là thân thể nàng từng dùng ——Long Phù Nguyệt tiểu công chúa chân chính  !         

Đây không phải làm cho Long Phù Nguyệt khiếp sợ sao. Chân chính làm cho nàng trợn mắt há hốc mồm là, vị Long Phù Nguyệt công chúa này mặc quần áo rộng thùng thình, bụng nhô to, hiển nhiên là đã có thai , bộ dạng chừng năm sáu tháng!

Chương 614: Nón xanh         

Trước mắt Long Phù Nguyệt tối sầm, suýt nữa ngất đi! Nàng ta đã mang thai, nàng ta đã mang thai rồi! Đứa nhỏ là của ai? Không phải là Phượng Thiên Vũ chứ? Nói như vậy, hắn không hề nhìn ra khối thân thể này đã thay đổi thành người khác? Hắn rốt cuộc vẫn cùng vị Long Phù Nguyệt công chúa chân chính  này ở cùng một chỗ? ! Nhìn dáng vẻ nàng, y phục hoa lệ của nàng rất không tồi. . . . . . Đố kỵ điên cuồng  giống như cỏ dại lan tràn ở trong lòng, Long Phù Nguyệt nắm chặt cỏ khô dưới chân, toàn thân như bị ngâm trong băng giá, từ đầu lọn tóc đến ngón chân đều là lạnh lẽo .        

 Vị Long Phù Nguyệt công chúa kia phất phất tay: "Ta tùy ý đi dạo giải sầu một chút, các ngươi lui xuống trước đi đi."         

Bốn kiệu phu nhất tề khom người đáp ứng : "Dạ! Vương Phi cẩn thận."        

Lui ra. Động tác của bọn họ đều nhịp, hơn nữa đi lại nhẹ nhàng, hiển nhiên chịu qua đặc huấn, đều là cao thủ. Bọn họ thối lui đến cạnh cỗ kiệu, khoanh tay đứng thẳng.         

Long Phù Nguyệt tựa vào trong bụi cỏ, bị hai chữ ' Vương Phi' kia làm kinh hoàng bất động.         Thì ra —— Nàng thật sự trở thành Vương Phi rồi! Không cần hỏi, là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ. Hắn từng yêu mình như vậy, nhưng không hề để cho mình trở thành Vương Phi, không nghĩ tới thay đổi linh hồn, cũng rất dễ dàng  làm được!         

Long Phù Nguyệt cũng không biết là nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy trong lòng bị đè nén  gần như muốn nổ tung, Hai tay bên người gắt gao nắm thành quyền, móng tay cũng đâm sâu vào trong thịt, hàm răng cắn chặt cánh môi, có từng đợt từng đợt  máu tươi chảy ra nàng cũng không hề hay biết.         

Vị Vương Phi Long Phù Nguyệt kia tựa hồ là chẳng có mục đích, nơi này đi một chút, nơi kia nhìn xem, bất tri bất giác liền đi tới dưới đại thụ. Long Phù Nguyệt liền tránh ở trong bụi cỏ cách đại thụ không xa  , như vậy ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thậm chí có thể thấy rõ hàng lông mi mịn màng trên mắt nàng. Long Phù Nguyệt Vương Phi tựa hồ so với ban đầu mập hơn một ít, màu da trắng noãn tinh tế, khí sắc cũng rất không tồi.         

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đầy vẻ thản nhiên , đôi mắt bất động thanh sắc mọi nơi nhìn một cái. Một bàn tay tựa vào thân cây, giống như vô tình dùng tay kia vuốt nhẹ mái tóc mây, tựa hồ lấy ra một vật gì đó, nhét vào một cái hốc bên trong cây đại thụ. Động tác của nàng ta cực nhanh, nếu như không cẩn thận quan sát nhất định sẽ không thấy.

Chương 615: Nón xanh 2         

Long Phù Nguyệt ở cách nàng không xa, đang nhìn nàng không nháy mắt. Không hề xem nhẹ bất kỳ một động tác biểu tình nào của nàng. Thấy động tác của nàng giống như điệp viên ngầm, không khỏi ngây người.        

 Vị Vương Phi Long Phù Nguyệt này rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại giống như đặc vụ vậy? Long Phù Nguyệt ngừng thở, muốn nhìn thử xem nàng ta còn có động tác gì nữa.  Vị Long Vương phi kia ( Trời ạ, hai người đều là Long Phù Nguyệt, có chút không dễ viết lắm, để tránh độc giả lẫn lộn, trước tạm thời xưng hô vị công chúa thực kia là Long Vương phi đi ) đứng dưới tàng cây, lại bất động thanh sắc nhìn phong cảnh một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt cỗ kiệu. 

Thản nhiên nói: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."         

Bốn kiệu phu kia tựa hồ đối với hành vi như vậy của nàng nhìn quen lắm rồi, đồng loạt đáp ứng,  một kiệu phu vén màn kiệu ra, Long Vương phi bước vào cỗ kiệu, đoàn người thế này mới đi về hướng trong thành.   Mãi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng của bọn họ nữa. Long Phù Nguyệt mới từ trong bụi cỏ leo ra.  Trái tim của nàng đang đập bình bịch, không hể nói được là ảm giác gì. Tay cũng hơi có chút run run, nàng ngước mắt nhìn về hốc nhỏ đó, cắn răng một cái, chạy tới. Đưa tay mò mẫm bên trong hốc, liền lấy ra một ống trúc nhỏ. Bật nút lọ ống trúc nhỏ  ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy nhỏ. Trên tờ giấy chỉ có ngắn ngủn vài từ: Hổ Phù ở phía sau bức họa Sơn Thủy trong thư phòng.        

 Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Đây là cái gì? Tại sao lại nhắc tới Hổ Phù? Hay là có người có ý định lấy cắp  Hổ Phù, mà vị Long Vương phi là tới mật báo ? Như vậy người mà nàng ta muốn thong báo đó là ai vậy?"        

 Thoáng chốc hàng trăm ngàn câu hỏi kéo đến trong đầu. Nàng chớp mắt, lập tức đem tờ giấy kia nhét vào bên trong ống trúc một lần nữa, bỏ vào hốc cây . Sau đó đi vài bước, một lần nữa tìm bụi cỏ khá xa  cây đại thụ, nằm xuống. Nàng cũng muốn nhìn xem, người bí mật đến lấy tờ giấy  sẽ là ai. Nàng vừa mới giấu kĩ thân mình không lâu, liền nghe được một loạt tiếng vó ngựa từ xa chạy đến gần.

Nàng lặng lẽ nâng đầu lên nhìn ra phía ngoài. Chỉ thấy một nam tử cưỡi ngựa chạy tới, nam tử này diện mạo ôn nhuận như ngọc, khóe môi mỉm cười, làm cho người ta vừa thấy tựa như tắm gió xuân.

Chương 616: Nón xanh 3         

Lục vương gia! Người này lại là vị Lục vương gia ra vẻ không tranh sự đời  —— Phượng Thiên Diệp!  Hắn bỗng nhiên dừng lại dưới đại thụ, nhảy xuống ngựa , như là thưởng thức phong cảnh, đôi mắt chậm rãi quét một vòng chung quanh.         

Long Phù Nguyệt trốn ở trong bụi cỏ, thở cũng không dám thở mạnh, may mắn cỏ hoang bên này  của  nàng đủ dày, nàng lại nằm ở bên trong một cái hố đất.  Phượng Thiên Diệp cũng không hề phát hiện ra nàng. Phượng Thiên Diệp đứng dưới tàng cây một hồi lâu, xác nhận chung quanh không có ai khác, thế này mới vươn tay, lấy ống trúc từ trong hốc cây ra, rút ra tờ giấy nhìn lướt qua thật nhanh. Khóe miệng lộ ra một nụ cười khó lường. Sau đó lấy hộp quẹt ra, đem tờ giấy kia đốt, thẳng đến tờ giấy kia hóa thành một đám tro tàn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. 

Như là có một tảng đá lớn nhẹ nhàng rơi xuống đất, thì thào: "Lão Cửu, chỉ sợ làm sao ngươi  cũng không còn nghĩ đến, người bên gối của ngươi đã trở thành một con cờ  của  ta rồi? Ha ha. Nếu ngươi biết chân tướng, vẻ mặt của ngươi chỉ sợ vô cùng đẹp mặt. Ha ha, ha ha!"        

 Trong lòng hắn cực kỳ đắc ý, không còn cố kỵ gì nữa, quay đầu cưỡi ngựa đi. Long Phù Nguyệt đã hoàn toàn ngây dại. Nằm ở trong bụi cỏ nửa ngày không nghĩ đứng dậy. Cho dù như thế nào nàng cũng không dám tưởng tượng, vị Long Vương phi này đã trở thành mật thám của Lục vương gia  ! Không biết bọn họ có cái kia hay không. Vị Lục vương gia này đối với mình có ý đồ, chuyện này Long Phù Nguyệt đã sớm biết . Nhưng nàng không hề nghĩ đến vị công chúa thực lại có thể dan díu với Lục vương gia. Chỉ sợ trên đỉnh đầu  của Đại Vũ Mao đã đội một cái nón xanh mượt  . . . . . .         

Trời ạ, đứa bé trong bụng của nàng ta không phải là của Lục vương gia chứ? ! Long Phù Nguyệt thoáng chốc giống ăn phải một con ruồi bọ. Ghê tởm nói không nên lời  . . . . .  Nàng thật sự không ngờ, vị Lục vương gia nhìn qua không tranh sự đời này, lại có thể   mơ ước ngôi vị hoàng đế, cho nên hắn mới nghĩ cách để trộm Hổ Phù đại biểu binh quyền  . . . . . . Đại Vũ Mao chỉ sợ thong mình bằng trời cũng không ngờ rằng mình sẽ bị huynh đệ ruột thịt cùng người bên gối của mình liên hợp lại tính kế?         

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy miệng phát khổ, trong lòng cũng không biết nên nghĩ như thế nào, Cứ ngơ ngác ngồi phịch trân  hố đất xuất thần như vậy. 

Thẳng đến khi một thanh âm lành lạnh vang lên ở trước mặt của nàng: "Tiểu nha đầu, Muội cầm tinh con chuột sao? Tại sao lại ở chỗ này đào một cái động vậy?"

Chương 617: Có nên buông tay hay không?         

Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thế này mới tỉnh hồn lại. Ngẩng đầu nhìn lên. Đã thấy Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt ngồi xổm bên hố đất, vẻ mặt hứng thú  nhìn nàng.  Trong tay mang theo một bọc nhỏ.  Long Phù Nguyệt dính đầy bùn đất, trên mặt cũng dính trắng, bộ dáng tựa như con chuột chũi đất. 

 Thân mình còn đang run rẩy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh đau thương cùng tĩnh mịch, một bộ dạng thất hồn lạc phách.  Hoa Bão Nguyệt rõ ràng cảm giác được nàng kì lạ, một tay đỡ nàng từ hố đất lên.         

Cau hàng lông mày xinh đẹp: "Làm sao vậy? Tiểu nha đầu, sao bỗng nhiên lại giống như mất hồn thế?"         

Long Phù Nguyệt ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên ngồi xổm người xuống, hai tay bưng kín mặt: "Có lẽ ta không nên quay lại, hắn đã cùng vị công chúa thực kia song túc song phi . . . . . . Ta, ta. . . . . . Ta nên làm cái gì bây giờ?" 

Thanh âm của nàng run run, giống như mang theo tiếng khó nghẹn ngào. Hoa Bão Nguyệt nhíu nhíu mày.  Hắn chỉ mới rời đi một lát, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nha đầu kia liền biến thành bộ dáng quái lạ như vậy?  Hắn đưa tay lên, liền tách ra đôi tay nhỏ bé đang che mặt của nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đẫm nước. Trong hai tròng mắt lại tràn đây mê mang cùng lo sợ nghi hoặc. Tựa hồ tuyệt vọng tới cực điểm, không biết nên đi con đường nào.        

 "Tiểu nha đầu, nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muội thấy được cái gì? Ngoan, nói cho ta biết, đại ca nghĩ kế cho ngươi." 

Hoa Bão Nguyệt thấp giọng dụ dỗ nàng. Long Phù Nguyệt lại lắc lắc đầu, trong đầu trống rỗng. Trong lòng cũng nói không rõ là cảm giác gì, vừa như tuyệt vọng lại như không hề cam lòng.         Đột nhiên cảm thấy tất cả người trên thế gian  này đều hoang đường buồn cười.

Hai năm trước nàng bị hắn vô tận vắng vẻ, lại còn bị đánh hắn ba mươi roi. Nàng vốn dĩ đã tuyệt vọng, hoàn toàn hết hy vọng. Thế này mới tự mình giải độc tình của hắn, từ nay về sau cùng hắn cầu về cầu, đường về đường.         

Nhưng hắn lại tìm được nàng! Cuồng dại  dây dưa nàng như vậy, vì nàng đở kiếm, còn suýt nữa liên lụy đến tính mạng. Cứu nàng một lần rồi lại một lần, lại công phá lòng phòng bị của nàng. Nàng đã chuẩn bị tha thứ hắn một lần nữa.  Lại không nghĩ rằng bất quá chỉ mới mấy tháng  ngắn ngủn, nàng vô cùng khốn khổ mới tìm được cách xuyên trở về , lấy được lại là một kết quả như vậy!

Chương 618: Chúng ta lại xuyên trở về đi thôi         

Hắn cư nhiên không nhìn ra thân thể kia đã thay đổi thành người khác, đã cùng nàng song túc song phi rồi, còn có  đứa nhỏ nữa, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao?  Tâm, giống như bị đông cứng lại, máu tươi đầm đìa , trong dạ dày tràn đầy chua xót, đảo lộng không thôi .  Đột nhiên cảm giác được thiên hạ to lớn, lại cũng không có chỗ dung thân cho nàng.         

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt  : "Hoa đại ca, chúng ta lại xuyên trở về đi thôi! Đừng ở chỗ này nữa. Ta muốn trở về, trở về!"         

Hoa Bão Nguyệt tuy rằng không biết nàng rốt cuộc nhìn thấy gì, nhưng biết nhất định có liên quan đến Phượng Thiên Vũ. 

Không khỏi thở dài, vỗ vỗ bả vai Long Phù Nguyệt  nói: "Tiểu nha đầu, luân hồi bàn này không thể sử dụng liên tục, phải cách  thời gian ba ngày, bằng không sẽ hỏng ."         

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ. Cũng không nghĩ tới luân hồi bàn lại còn có đặc tính này.

Nàng ngã ngồi xuống, ôm lấy đầu: "Đối với ta, một ngày cũng đợi không nổi nữa. . . . . ."         

Hoa Bão Nguyệt im lặng nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy suy sút cùng tuyệt vọng, biết nàng đã chịu  đả kích không nhỏ. Thở dài, nói : "Tiểu nha đầu, cho dù tên họ Vũ không cần ngươi, ngươi cũng không hề lo lắng Đại sư huynh của muội sao? Muội không phải nói hắn còn cần Thận châu cùng máu Thánh nữ để cứu mạng sao?"         

Một câu thành công nhắc nhở Long Phù Nguyệt, nàng vội nhảy dựng lên.  Đúng vậy a, nàng làm sao lại đã quên chuyện quan trọng như vậy chứ Trước khi nàng xuyên qua một lòng chỉ nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, mà đặc tính của luân hồi bàn, trong lòng ngươi nghĩ ai, sẽ đem ngươi đưa đến bên người đó.         

Nay nàng xuyên qua đến nơi đây, như vậy Phượng Thiên Vũ nhất định là ở trong thành này rồi. Mà bụng của vị Long Vương phi đó lại lớn như thế, khẳng định là đã qua rất nhiều tháng khi nàng rời đi rồi. Nàng nhớ rõ khi đó nghe thận quy nói, vài ngày sau có một con Long quy cởi xác hóa rồng. Nay mấy tháng đã trôi qua, không biết bọn họ khi đó có lấy được Thận châu không?Phượng Thiên Vũ về tới nơi này, không biết đại sư huynh bọn họ có cùng về theo hay không? Linh hồn của nàng rời đi, vậy máu thân thể  kia có tính như máu Thánh nữ không? Vô số  nghi vấn rối rắm ở trong đầu của nàng, những điều này nàng thật nóng lòng muốn biết !

Chương 619: Kiếp trước  ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần, mới đổi được 1 lần chạm mặt kiếp này. . .        

 Mặc kệ Phượng Thiên Vũ thế nào, nhưng bệnh của đại sư huynh  nàng vẫn luôn luôn lo lắng ! 

Nàng nhảy dựng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt: "Hoa đại ca, huynh có nghe được tin tức của đại sư huynh ta  không? Còn tòa thành này tên gọi là gì?"         

Hoa Bão Nguyệt thấy nàng rốt cục không còn hối tiếc tự than thở, nửa chết nửa sống, cười nhẹ một tiếng: " Thành này gọi là gì Nhai Nghi Thành, nhưng ta không biết tin tức Đại sư huynh của ngươi  , bất quá chúng ta không ngại hỏi thăm một chút."         

Nhai Nghi Thành? Đây không phải là thành của nước  Thiên Tuyền sao?   Thì ra hắn đã trở lại Thiên Tuyền quốc! Chỉ không biết đại sư huynh bọn họ cũng có cùng trở về không? Long Phù Nguyệt tiếp nhận bọc y phục trong tay  Hoa Bão Nguyệt, đổi lại quần áo hắn mua giúp mình.         Ánh mắt Hoa Bão Nguyệt độc đáo, mua quần áo thế nhưng dị thường hòa hợp.         

Một màu trắng thuần khiết làm nền, phía trên trang trí hoa văn nhạt, thanh nhã và đẹp đẽ quý giá. Càng tăng thêm vẻ thanh nhã thoát tục, khí chất xuất chúng của nàng. 

Hoa Bão Nguyệt huýt sáo một tiếng, cười ha hả nói: "Bộ quần áo này quả nhiên thích hợp muội. Bất quá, nha đầu, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi  này của muội cùng dung mạo khí chất bây giờ  không hòa hợp đâu."         

Long Phù Nguyệt trừng mắt liếc hắn một cái, hừ một tiếng: " Thân mình này vốn không phải là của ta. Ta không thèm biết nó có hòa hợp không! Đi thôi, chúng ta vào thành hỏi thăm tin tức đại sư huynh của ta  ."         

Hoa Bão Nguyệt cười dài nói: "Muội có thể đi đến nơi nào để hỏi thăm đây?"         

Long Phù Nguyệt cười nhẹ: "Tửu lâu trà quán đó là nơi có nhiều tin tức nhất, nếu muốn nghe tin tức, đương nhiên phải đến những chỗ này."        

 Hoa Bão Nguyệt vỗ vỗ đầu của nàng: "Không tệ, không tệ, tiểu nha đầu đây không phải là ngu ngốc nha, trẻ con dễ dạy! Được, chúng ta sẽ đến tửu lâu. Đại gia vừa vặn có chút đói bụng."

Hai người đi thẳng vào thành. Kiếp trước  ngoái đầu nhìn lại năm trăm lần, mới đổi lấy kiếp này cùng ngươi  gặp thoáng qua. Long Phù Nguyệt, người kiếp sau cùng nàng gặp thoáng qua  nhất định nhiều đến mức chen vai thích cánh, bởi vì trên người ngoái đầu nhìn lại rất —— Nhiều lắm! Không có biện pháp, hai người bọn họ đây chính là tổ hợp tuấn nam cùng mỹ nữ  thật sự là rất đẹp đẽ đáng chú ý .

Chương 620: Ở đâu đều là một đạo xinh đẹp  phong cảnh tuyến

Dọc theo con đường này, người ngoái đầu nhìn lại bọn họ gần như muốn gãy cổ. Long Phù Nguyệt lại làm như không thấy gì hết, rõ ràng nàng lại đang như đi vào cõi thần tiên mờ mịt. Mà Hoa Bão Nguyệt sớm thành thói quen với những ánh mắt kinh diễm như thế này, nên vẻ mặt thanh thản, tự đắc vô cùng.         

Hoa Bão Nguyệt xưa nay quan tâm rất kĩ đến sự hưởng thụ, mà muốn hỏi thăm tin tức đương nhiên phải đi đến tửu lâu thượng hạng nhất nơi này rồi. Cho nên Hoa Bão Nguyệt chọn một tửu điếm quy mô lớn nhất, nhìn xa hoa nhất  nắm bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt thong thả  đi vào. 

Quần áo hai người ngăn nắp, người lại tuấn mỹ tuyệt luân, ở đâu đều tạo nên một phong cảnh xinh đẹp.  Hai người đi vào, lập tức làm choáng váng  ánh mắt người đối diện, trong tửu lâu náo nhiệt  có sự yên tĩnh lạ thường. Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết  mang theo đủ loại màu sắc hình dạng cảm xúc dừng lại ở trên người của hai người.         

Đương nhiên có một tiểu nhị hấp tấp  chạy đến chào đón: "Nhị vị khách quan, là muốn phòng riêng hay ăn tại đại sảnh?"         

Hoa Bão Nguyệt cười yêu mỵ: "Đại sảnh cũng được. Gia thích náo nhiệt."         

"Vâng, thưa ngài! Hai vị khách quan trên lầu, xin mời!"         

Điếm tiểu nhị ân cần  đem hai người nghênh đón lên trên lầu. Tìm một cái bàn gần cửa sổ  hầu hạ hai người ngồi xuống. Hoa Bão Nguyệt thuận miệng gọi vài món thức ăn, có vẻ cực kỳ trong nghề. Bốn món điểm tâm tinh xảo cùng một bình trà Long Tĩnh, hai người ngồi đối diện, bắt đầu ăn.         

Gian trên lầu cũng có đại sảnh, , trong đại sảnh chừng hơn mười cái bàn. Giờ phút này đúng là giờ cơm, cho nên người đến dùng cơm  thật sự không ít. Hai người Long Phù Nguyệt vừa đi lên lập tức cũng hấp dẫn ánh mắt những người này, trong hành lang thoáng  yên lặng, lập tức tiếng ồn ào lại ong ong vang lên.

Giờ phút này Long Phù Nguyệt làm gì còn có khẩu vị? Trong đầu đổi tới đổi lui  đều là thân ảnh Phượng Thiên Vũ  cùng vị Long Vương phi  mang thai kia. . . . . .         

Nàng không hề chạm chút nào cào mâm thức ăn, ánh mắt mờ mịt, như đang đi vào cõi thần tiên.  Hoa Bão Nguyệt bỗng nhiên giật góc áo của nàng xuống. Long Phù Nguyệt sững sốt, đưa mắt liếc nhìn Hoa Bão Nguyệt, Hoa Bão Nguyệt ý bảo nàng nghe đàm luận trong tửu lâu  một chút.         

Long Phù Nguyệt rốt cuộc có chút nội công, lúc này tuy rằng tiếng người ồn ào, nàng vẫn miễn cưỡng có thể nghe rõ những người này  đàm luận. Giờ phút này lời của bọn họ đề dĩ nhiên là hai người bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro