Chương: Từ 701 đến 710

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 701. Tựa như một chú chó nhỏ e sợ bị quẳng đi          

Không được, thật sự không được.  Mất máu rất nhiều, đang trong tháng lại bị phong hàn như vậy, thân thể của nàng giống như một chú rối gỗ rách nát, rốt cục sắp tan mất . . . . . .  Nàng đã hôn mê suốt ba ngày.         

Trong ba ngày này Phượng Thiên Vũ ôm nàng gần như phát điên.  Vô số nội lực chuyển vận qua, nhưng Long Phù Nguyệt không có một chút khởi sắc, mặc dù đang trong cơn hôn mê, Long Phù Nguyệt cũng nắm chặt ống tay áo của hắn, nắm chặt đến mức ngón tay út đều trở nên trắng bệch , lại không chịu buông tay. Giống như một chú chó nhỏ e sợ bị quẳng đi, gắt gao leo lên chủ nhân của nàng. Cái cằm nhọn, hai tròng mắt nhắm chặt, môi không có chút huyết sắc nào, trong cơn sốt cao cả người Long Phù Nguyệt nóng dọa người, tứ chi cũng là một mảnh lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.

Ngự y đến đây một đám lại một đám, thuốc hạ sốt cũng một chén lại một chén rót vào, nhưng sốt cao lại giống như ma quỷ vòng tại trên người nàng, không chịu thối lui.  Tất cả ngự y dùng hết thủ đoạn bình sinh, lại một chút hiệu quả cũng không có. Đến cuối cùng quả thực không ai dám khai ra phương thuốc. . . . . . 

Sắc mặt Phượng Thiên Vũ  tái nhợt,  người người đều sợ hãi, không ngủ không nghỉ canh giữ ở cạnh nàng, sắc mặt càng ngày càng nhiều lãnh đạm, ánh mắt lãnh khốc  ngay cả ngự y đang quỳ trên mặt đất đều đang đồng loạt phát run.         

"Không thể trị khỏi cho Thái Tử Phi, toàn bộ các ngươi sẽ chôn cùng nàng!"

Các ngự y này sợ tới mức tè ra quần, bình thường Phượng Thiên Vũ tuy rằng luôn cười tủm tỉm , nhưng tính tình hắn cũng cũng vô tình lãnh khốc, đối với vị Tu La Chiến thần này, không người nào dám hoài nghi tính chất thực sự những lời này. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt càng ngày càng thêm trắng bệch, màu sắc gần như thành trong suốt, giống như một khối ngọc xinh đẹp trong sáng thanh nhã, lạnh như băng mà không hề có tiếng động. . . . . . Tựa hồ vừa chạm vào sẽ bể nát . Hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng manh.  Giống như tơ nhện, có nhiều lần thậm chí ngừng hô hấp.

Nếu như không phải Phượng Thiên Vũ lao thẳng đến nàng ôm vào trong ngực chuyển vận chân khí cho nàng, giữ gìn chút hơi thở mong manh này của nàng, khí tức của nàng đã sớm đoạn tuyệt.  Tất cả ngự y đều đến đây.  Tất cả biện pháp cũng đều dùng qua, nàng không hề có dấu hiệu muốn tỉnh  lại.   Tựa hồ thân thể như đèn đã cạn dầu, nàng muốn ngủ đủ một giấc. Thân thể của nàng nhanh chóng gầy yếu đi xuống, cái cằm lúc này càng thon nhọn nhỏ nhắn hơn

Chương 702. Tiểu chủ nhân của ta thật sự đã trở lại         

Khi luồng ánh sáng đầu tiên xuyên thấu qua hàng sa màn màu phấn hồng  chiếu nghiêng vào, thì hắn biết lại là một ngày mới bắt đầu. 

Chợt nghe bên ngoài đông  một tiếng, một vật lông tuyết trắng  tròn vo nhảy vào đến, Phượng Thiên Vũ hơi sửng sờ: "Hoa Đậu Đậu!"         

Lông tròn vo này đúng là tiểu hồ ly nửa năm không gặp, nó xoẹt một chút liền nhảy tới trên giường, vây quanh Long Phù Nguyệt dạo qua một vòng, bỗng nhiên rít một tiếng lên: "Lão tỷ! Mau tới đây! Thật là tiểu chủ nhân của ta đây! Tiểu chủ nhân của ta đã trở lại!"

Nó tựa hồ quá hưng phấn nghiêng đầu, lộn thật nhiều vòng ở trên giường. May mắn lúc này trong phòng không có người ngoài, bằng không bỗng nhiên nghe từ miệng con hồ ly phun ra ngôn ngử loài người như thế, còn không bị hù chết sao?  Theo tiếng kêu của nó, lại có một đoàn phấn hồng mao xông ra. Ở trong phòng vòng vo một vòng tròn, nhưng lại biến ảo thành một đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành. Đúng là Hoa Tích Nguyệt.

Hoa Tích Nguyệt nhìn Long Phù Nguyệt trong lòng  Phượng Thiên Vũ, ngạc nhiên  mở to hai mắt: "Di, thật sự là nàng a! Nàng thực sự đã trở lại? !" 

Hoa Đậu Đậu vui đến mức gần như muốn nhảy cao, vẻ mặt  đắc ý: "Lão tỷ, ta nói ta cảm thấy sinh mạng tiểu chủ nhân của ta có nguy hiểm, tỷ còn không tin, nói cái gì cách vài vạn năm ta làm sao mà cảm ứng được, nhìn xem, cảm ứng của ta đúng quá đi chứ? Tiểu chủ nhân của ta thật sự đã trở lại!" 

Hai người vừa tiến đến liền lải nhải, làm cho Phượng Thiên Vũ hết sức nhức đầu.        

 Hắn nhìn này hai hồ ly liếc mắt một cái, cắn răng nói một câu: "Hoa Giao Long, ngươi cứ mãi dong dài như vậy, tiểu chủ nhân của ngươi liền thật sự sống không được rồi!"

 Tiểu hồ ly chẳng hề để ý ngẩng cao đầu lên : "Yên tâm, có lão tỷ hồ ly của ta ở đây, nàng không chết được ."

Một câu này vừa thốt ra, trong lòng Phượng Thiên Vũ  bỗng nhiên giống như đã buông xuống được tảng đá nặng ngàn cân, vươn tay nắm lấy cái đuôi to đùng của tiểu hồ ly: "Ngươi. . . . . . Ngươi nói thật sự?"

Tiểu hồ ly oa oa gọi bậy: "Đương nhiên là thật! Oa oa, ta là hồ ly thượng tiên, ngươi không được nắm lấy cái đuôi của ta!" 

Bốn chân của nó vung vẫy, trên mặt hồ ly nho nhỏ tràn đầy phẫn nộ cùng xấu hổ.

 Phượng Thiên Vũ cuối cùng thở ra một hơi, tùy tay đem tiểu hồ ly buông ra, nhìn về phía Hoa Tích Nguyệt: "Ngươi mau cứu nàng, nàng sốt cao vẫn không lùi. . . . . ."

Hoa Tích Nguyệt cười tủm tỉm : "Yên tâm, ta sẽ trị liệu ngay cho nàng."

Chương 703 .Chữa thương 1         

Nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bên trong đôi mắt đầy tơ máu, khuôn mặt mệt mỏi cùng tang thương. Biết hắn nhất định đã nhiều ngày là không ngủ không nghỉ.  Mà tay trái của hắn chưởng lực vẫn dán tại sau lưng của Long Phù Nguyệt, dĩ nhiên là vẫn không ngừng vận chuyển nội lực cho nàng. Trong lòng nóng lên, đồng thời lại là đau xót.  Nam tử này thật sự yêu  nử nhân này sao, vì nử nhân này không tiếc hy sinh hết thảy, ai  nếu ân công đối với ta có một nửa giống như hắn đối với nàng, ta chết cũng cam tâm. . . . . .

Hốc mắt nóng lên, vội nói: "Được rồi, được rồi. Ta sẽ trị liệu cho nàng, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút, nếu còn tiếp tục như vậy, dù ngươi làm bằng sắt cũng sẽ suy sụp ."

Phượng Thiên Vũ làm sao yên tâm: "Ta không ngại. Ngươi mau trị liệu cho nàng, ta sẽ trợ thủ cho ngươi."

Hoa Tích Nguyệt nhất thời nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ngươi không tin tưởng ta? Hừ, vậy ngươi vẫn nên thỉnh cao nhân khác đi! Ta chữa bệnh chưa bao giờ đồng ý có người ngoài ở đây làm phiền!"

 Phượng Thiên Vũ lúc này nào dám đắc tội với nàng, thở dài: "Được rồi, ta đi ra ngoài."

Hắn đã mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt, sớm đã mệt mỏi đến cực điểm, lúc này tâm lực buông lỏng, liền rốt cuộc duy trì không được. Hắn cũng không dám rời đi xa, ở bên ngoài phòng tùy tiện tìm một chiếc giường nhỏ, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ. Nhưng trong lòng luôn ghi nhớ đến sinh tử của Long Phù Nguyệt , ngủ không được bao lâu, vì sợ hãi mà choàng tỉnh.  Nghiêng tai nghe ngóng, ngầm trộm nghe thấy buồng trong truyền đến thì thầm nói nhỏ. 

Hắn sửng sốt, Hoa Tích Nguyệt đang nói chuyện cùng ai? Chẳng lẽ —— Phù Nguyệt nàng đã tỉnh? Mừng rỡ không thôi, định đẩy cửa đi vào. Nhớ tới lời cảnh cáo của Hoa Tích Nguyệt, lại không dám lỗ mãng. Sợ chọc giận nữ hồ ly tinh thoạt nhìn như ôn lương hiền thục, kì thực tánh khí vô cùng táo bạo . Trong lòng không khỏi cười khổ, bản thân khi nào thì bị người ta quản chế như thế? Nhưng hắn thật sự rất muốn biết Long Phù Nguyệt rốt cuộc có thoát khỏi nguy hiểm hay không, liền cách khe cửa nhìn vào trong. 

Không khỏi sửng sờ một chút. . Long Phù Nguyệt vẫn vô thanh vô tức  nằm ở trên giường như trước, mà ở bên cạnh giường đã có hai người, một người chính là hồ ly tinh xinh đẹp Hoa Tích Nguyệt, còn có một người mặc quần áo trắng như tuyết, một đôi mắt đạm mạc  giống như nước chảy, dĩ nhiên là Cổ Nhược đã lâu chưa lộ diện.

Chương 704. Chữa thương 2         

Hoa Tích Nguyệt đối diện với Cổ Nhược chít chít oa oa vừa cười vừa nói.  Cổ Nhược khép hờ đôi mắt, một bàn tay khoát lên uyển mạch của Long Phù Nguyệt, giống như đang tra xét mạch đập của nàng. Qua non nửa buổi, Cổ Nhược mở to mắt, đôi mắt băng lãnh  hình như có mỉm cười. 

Nhìn Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: " Phong hàn tà khí trên người nàng đã bị ngươi diệt trừ, cám ơn ngươi, Hoa Tích Nguyệt." 

Hoa Tích Nguyệt đắc ý hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: " Hồ linh châu của ta đây chính là khắc tinh của phong hàn tà khí, đương nhiên là dễ như trở bàn tay. Ha ha."         

Nở nụ cười hai tiếng, bỗng nhiên lại như nhớ tới cái gì, hếch lên cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ai oán  nhìn Cổ Nhược: "Ân công, tại sao ngài cứ mang cả tên lẫn họ của ta mà gọi ta? Bảo ta Tích Nguyệt được không?"

Hai mắt nàng to sáng trong suốt, không hề chớp  nhìn Cổ Nhược.         

Cổ Nhược cũng không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên thản nhiên nói: "Phượng Vương gia, nếu như đã tỉnh, vì sao không vào đây?"         

Người này đã phát hiện?  Phượng Thiên Vũ cười khổ một tiếng, đẩy cửa đi vào.  

Thản nhiên nói: "Hoa hồ ly, ngươi không phải nói lúc ngươi trị liệu chưa bao giờ đồng ý có người ngoài ở đây làm phiền sao? Vậy tại sao để cho đại sư huynh vào vậy? Còn trò chuyện với nhau thật vui?"         

Hoa Tích Nguyệt hất mặt lên, cười dài nói: "Đó là bởi vì —— Ân công cũng không phải là người ngoài."         

Vừa nói chuyện, nàng vứa hướng trên người Cổ Nhược dựa vào Cổ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền dựa vào khoảng không. Nàng tựa hồ đối với tình cảnh như thế đã trở thành thói quen, cũng không để ý.         

Cái miệng nhỏ nhắn trề trề ra: "Vù, ân công thật nhỏ mọn, dựa vào một chút cũng không được." 

Cổ Nhược chỉ làm như không nghe thấy, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng. Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một lần nữa, lại thuận tay sờ sờ trán của nàng. Cơn sốt cao ác độc cứ quấn quít lấy nàng sốt cuối cùng cũng lui đi. Hô hấp cũng trở nên vững vàng một chút. 

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, liếc mắt nhìn Cổ Nhược một cái: " Sao nàng vẫn chưa tỉnh lại?"

Cổ Nhược trầm ngâm một chút: "Nàng mất máu nhiều lắm, phải nghĩ biện pháp bổ huyết khí nàng cho thỏa đáng." 

Phượng Thiên Vũ đứng lên nói: "Ta sẽ bảo các ngự y khai thêm nhiều phương thuốc bổ huyết  ." 

Cổ Nhược gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt. Hiện tại chuyện quan trọng nhất là để cho nàng tỉnh lại trước, sau đó chính nàng tiếp tục sử dụng hồi xuân thuật là được rồi."

Chương 705. Chữa thương 3         

Hoa Tích Nguyệt vỗ tay một cái: "Cũng đúng, nha đầu kia lúc thanh tỉnh tại sao lại không sử dụng {hồi xuân thuật}? Bằng không quyết sẽ không biến thành cái dạng này , chẳng lẽ là. . . . . ."         

Cười híp mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ: "Chẳng lẽ nàng vì muốn cho ngươi đau lòng mới tự mình hại mình. . . . . ."         

Phượng Thiên Vũ đưa mắt liếc xéo nàng, thở dài: "Nàng sẽ không nhàm chán giống ngươi, aiiii, là lỗi của ta. . . . . ."         

Trong đôi mắt sâu như biển hiện lên một chút áy náy.

 Cổ Nhược thản nhiên quét mắt liếc nhìn hắn: " Tại sao muội ấy lại trở thành chật vật như vậy. Toàn thân linh lực không còn lại bao nhiêu. Phượng Thiên Vũ, ngươi còn nợ ta một lời giải thích!"

  Thanh âm của hắn rất lạnh cũng rất đạm, nhưng lại có một tia tức giận.  Phượng Thiên Vũ khẽ cười khổ, đem chân tướng mấy ngày nay nói một lần.         

Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, khuôn mặt kinh hỉ: "Ngươi nói là ngươi gặp được Hoa Bão Nguyệt? ! Wow, hắn chính là bà con xa của ta a. Không nghĩ tới Phù Nguyệt có thể tìm tới hắn, có lẽ là nàng nhờ hắn nên mới xuyên qua khoảng không gian này. Nay hắn ở đâu thế? Tại sao không thấy hắn?"         

Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Từ đêm đó sau khi hắn giống như gặp quỷ lôi kéo Phù Nguyệt mất tích, ta đã không nhìn thấy hắn, ta làm sao cũng không nghĩ đến Phù Nguyệt lại sẽ trở lại thân thể này, mới có thể phạm vào sai lầm lớn như thế."         

Hoa Tích Nguyệt thở dài: "Bản thân ta là biết hắn tại sao bỗng nhiên phải lôi kéo Phù Nguyệt trốn chạy, bởi vì thân thể kia của Long Phù Nguyệt chính là mượn tạm, thân thể mượn  không thể cùng tứ chi của bản tôn có tiếp xúc, bằng không thân thể của nàng sẽ hư thối. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, rốt cục hiểu được nguyên nhân Long Phù Nguyệt lại đột nhiên mất tích, không khỏi thở dài một hơi. Ai, thì ra chính mình lại hiểu lầm nàng một lần nữa.  Nha đầu này, nhất định đã chịu không ít khổ sở rồi? Phù Nguyệt, nàng nhất định phải tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng. . . . . .

 Trong nháy mắt lại trôi qua một ngày. Long Phù Nguyệt  sốt cao đã thối lui, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tái nhợt đáng sợ như trước, nhưng vẫn bất tỉnh. Phượng Thiên Vũ khẩn trương, Cổ Nhược cũng có chút buồn bực, nhưng không có biện pháp.         

Hoa Tích Nguyệt chuyển động nhãn châu nói : "Ta nhớ được bằng hữu của ta nói qua cái gì đó về người sống đời sống thực vật . Phải dùng tình yêu kêu gọi mới có thể  tỉnh lại, ngươi không ngại hãy thử xem."

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm: "Cái gì là tình yêu kêu gọi?"

Chương 706. Chữa thương 4         

Hoa Tích Nguyệt cười hì hì nói: "Nói thí dụ như ngươi đang ở đây, bên cạnh nàng, nói về những chuyện đã từng trải qua của hai người trước đây, kích thích nàng, nói không chừng nàng sẽ tỉnh nha."         

Phượng Thiên Vũ liếc nhìn nàng, thấy vẻ mặt nàng có ý cười bỡn cợt, nhưng cũng không thèm để ý.         

Gật gật đầu: "Chủ ý này cũng không tồi. Được rồi, hai người các ngươi đi ra ngoài trước, ta cùng nàng nói chuyện."         

Lại là một ngày trôi qua.  Phượng Thiên Vũ vẫn luôn làm bạn ở bên người Long Phù Nguyệt. Cùng nàng nói liên miên nói không ngừng, nói về những thường hay đấu khẩu, và luôn gọi tên nàng. Long Phù Nguyệt không nhúc nhích  nằm ở trong ngực của hắn, giống như tìm được một một ngọn núi mạnh mẽ ấm áp dựa vào, nhưng như thế nào cũng không chịu mở mắt. 

Chỉ có Phượng Thiên Vũ nói về nhưng gì nàng từng chịu ủy khuất thì lông mi nàng mới có thể hơi hơi rung động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím chặt, tựa hồ đang ngủ cũng nhận được  ủy khuất. Quả nhiên là chuyện thống khổ mới nhớ rõ sao? Phượng Thiên Vũ không biết là nên khóc hay nên cười? Có lẽ mình nên kích thích nàng một chút, thật hi vọng nàng mau mau tỉnh lại, hắn nhớ nàng muốn điên rồi!  Đột nhiên nhớ tới ở trên đường cái, theo như lời nàng nói khi mình ôm lấy nàng thì, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là đau lòng, hận không thể thay nàng chịu khổ sở này.

Nhưng. . . . . . Đây cũng là cái mà nha đầu này sợ hãi nhất phải không? Nàng sợ mình sẽ đem nàng tiễn bước! 

Hắn cắn răng một cái, nằm ở bên tai của nàng: "Long Phù Nguyệt, nếu nàng không nhanh chóng tỉnh lại cho ta, ta liền đem nàng ném ra ngoài tám trăm dặm đó! Sẽ không cho nàng trở về!" 

Vừa nói một câu, lông mi của Long Phù Nguyệt  bỗng nhiên kịch liệt  run lên một cái, dưới mí mắt hơi hơi chuyển động, tựa hồ liều mạng muốn tỉnh lại. Phượng Thiên Vũ nín thở nhìn nàng, mắt cũng không dám chớp xuống.  Thân mình Long Phù Nguyệt bỗng nhiên run run cử động, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo của hắn, nắm thật chặt, trong cái miệng nhỏ nhắn huyên thuyên  phun ra vài âm tiết, rất mơ hồ, nhưng Phượng Thiên Vũ lại nghe đích thực rõ ràng. 

Long Phù Nguyệt nói chính là: "Ô ô, đừng đem ta đưa xa như vậy, bằng không. . . . . . Bằng không ta đem ngươi bằm nát cho rùa ăn. . . . . ."

 Phượng Thiên Vũ đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia, trong hôn mê vẫn không quên uy hiếp hắn!  Nhưng là, nàng cuối cùng cũng đã nói chuyện! Hắn thích, cực kỳ thích uy hiếp của nàng.

Chương 707. Mộng cảnh 1         

Cũng may Long Phù Nguyệt mấy ngày nay mặc dù vẫn thần trí mơ hồ, nhưng cho nàng ăn thì ăn, cho nàng uống liền uống, so bé sơ sinh ngoan ngoãn còn ngoan hơn.  Lại uống thêm nhiều thang thuốc bổ huyết  mấy ngày nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn khí sắc cũng trở nên tốt hơn không ít. Long Phù Nguyệt lầm bầm xong câu này, hơi nghiêng người, ánh mắt cũng không mở ra, không ngờ đã ngủ. Còn phát ra tiếng ngáy khẽ, giống như chú heo nhỏ.

Phượng Thiên Vũ dở khóc dở cười, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Con heo nhỏ, tỉnh, tỉnh, ngủ đã mấy ngày , đừng ngủ nữa."

Lông mi Long Phù Nguyệt lại rung động  mấy cái, trong cái miệng nhỏ nhắn ngô ngô  hai tiếng,  Trong giấc mộng Long Phù Nguyệt luôn luôn đang chạy trốn, trong sương mù có một bóng dáng một đứa bé như ẩn như hiện, càng không ngừng kêu mẹ ơi. Nàng đau lòng như dao cắt, hoảng hốt cảm thấy đó chính là con của mình. Nàng muốn nhào qua ôm lấy nó, nhưng nàng cùng đứa bé kia luôn có một khoảng cách, nàng liều mạng đuổi theo, nhưng luôn không thể chạm tới hài tử kia. . . . . .  Bất tri bất giác liền đuổi theo vào một khu rừng rộng lớn, khu rừng rậm này nhìn qua rất lớn, chìm khuất trong rừng sương mù.  Một màu xanh biếc bạt ngàn nhìn không thấy bờ. Trong rừng những thân cây cao thấp tùy ý sinh trưởng, vô số những bông hoa hình thù kỳ quái  trang trí thêm vẻ âm u, những thân cây cao to có những loại dây leo quấn quanh, chằng chịt.         Dưới chân mềm nhũn , vô số cành lá khô héo úa chất đống .

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, cảnh vật nơi này  hình như có chút nhìn quen mắt, rất giống khu rừng nhiệt đới Mưa chung quanh  Miêu trại của nàng. Chẳng lẽ ta lại trở lại? Nàng mơ mơ màng màng suy nghĩ, hài tử kia vẫn còn gọi nàng ở phía trước cách đó không xa, mơ mơ hồ hồ , lại thủy chung không thấy rõ mặt mũi.Nàng cũng không kịp nghĩ gì khác nữa, bước khấp khểnh chạy vào khu rừng rậm. Cũng không biết chạy bao lâu, nàng cảm giác đôi chân nàng cũng sắp gảy. Trước mặt cách đó không xa chợt xuất hiện một thủy vực lớn. Thủy vực đó bị một đại đảo tách ra, một nửa bên trái giống như vầng trăng thật to, bên phải lại giống như ngôi sao năm cánh. Hòn đảo đó hình dáng cũng rất cổ quái, cho nên giống như một khối đá lớn ngăn nắp. Phía trên là một tòa nhà bằng trúc với kiến trúc cực kì cổ quái. Tòa nhà đó khác hẳn với những ngôi nhà nàng thường gặp, có hình dạng giống như con rắn đang uốn lượn.

Chương 708. Mộng cảnh 2

Tựa như một con rắn khổng lồ, quấn quanh hòn đảo, không biết bao nhiêu vòng.  Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy nơi đây mơ hồ có chút quen thuộc.  Giống như là quê quán đã rời đi rất nhiều năm mới được trở lại, trái tim một trận một trận hoảng hốt. Ở nơi đó, bên ngoài trúc lâu ở trên đảo, còn có số người đang tụm năm tụm ba làm đủ loại  việc. Những người này  ăn mặc rất khác thường, giống như là người Miêu, rồi lại không hẳn vậy, phục sức trên người  còn cổ xưa hơn một chút. Quan trọng hơn là, những người này tự eo ếch trở xuống đều có một cái đuôi rắn thật dài!         

Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt: "Di, đây không phải là hậu nhân của nữa chứ? !"

Nàng đang hoảng hốt, chợt nghe có người hô nhỏ: "Công chúa, người cẩn thận chút, chạy chậm một chút."         

Lại nghe thanh âm thanh thúy của một cô gái khanh khách cười duyên: "Các ngươi tới đuổi theo ta a."         

Một cô gái thân thể nhỏ xinh đang từ trúc lâu vừa  chạy ra ngoài. Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy cô gái kia, trái tim chấn động mạnh một cái, cô bé này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp —— Lại giống mình như đúc ra từ một khuôn.  Bất đồng là, hạ thân nàng cũng là một đuôi rắn màu xanh, cô bé này vừa chạy vừa quay đầu lại, không đề phòng đụng phải một người, nàng lảo đảo  một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.        

 Người bị đụng phải kia đưa tay liền ôm lấy nàng, tựa như thở dài nói một câu: "Phong Lạc nhi à, cũng sắp lập gia đình rồi, còn chạy lung tung như vậy, ta nên làm gì với nàng mới tốt đây?"  

Mặt Phong Lạc nhi hơi đỏ lên, quy củ đứng ngay ngắn, le lưỡi một cái: "Hiên Viên đại tế sư, sao ngài lại rãnh rỗi đến đây?"

Long Phù Nguyệt cũng thấy rõ tướng mạo của vị đại tế sư  kia, không khỏi ngây ngẩn cả người. Người nọ mặc một bộ áo choàng rộng, môi đỏ như son, mái tóc dài đen nhánh  tựa như sa tanh buông xõa xuống.  Sắc mặt như ngọc, nhìn qua phong thần tuấn lãng, rồi lại có một loại khí độ trầm tĩnh , áp đảo hết thảy. Một đôi mắt với ánh nhìn lạnh như băng giá, đen sâu như đáy hồ, nhìn không thấy đáy. . . . . . 

Cổ Nhược! Người này chính là đại sư huynh Cổ Nhược của nàng!  Bất đồng là sắc mặt người này vô cùng khỏe mạnh, không tái nhợt giống như Cổ Nhược vậy. Trên người mặc áo choàng màu đen , nên có một loại khí chất khác.

Chương 709. Mộng cảnh 3         

Dường như hắn đối với vị Phong Lạc nhi kia hết sức cưng chìu, vỗ vỗ đầu của nàng: "Nha đầu hư, còn gọi ta như vậy?"         

Phong Lạc nhi làm cái mặt quỷ: "Trước khi gả cho ngươi, gọi ngươi như thế dễ hơn. . Ừ, ngươi đến tìm phụ thân sao, ông ấy đang ở trong phòng."         

Mặt Hiên Viên đại tế sư bất chợt lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu một cái: "Được, ta đi tìm ông ấy trước, nàng đừng chạy loạn, bên ngoài chẳng an toàn đâu."        

 Xoay người vào trúc lâu .         

"Công chúa, đại tế sư đại nhân thật đúng là quan tâm đến người." Một thị nữ bộ dáng xinh xắn trêu ghẹo Phong Lạc nhi.         

Phong Lạc nhi kiêu hãnh ngảng đầu "Đó là đương nhiên, hắn là vị hôn phu của ta mà, không quan tâm ta thì quan tâm ai chứ?"        

 "Vậy công chúa cũng rất yêu đại tế sư đại nhân?" Một thị nữ khác mang khuôn mặt hâm mộ. 

Phong Lạc nhi ngửa đầu suy nghĩ một chút: "Yêu? Ta cũng không biết cái gì gọi là yêu, bất quá dáng vóc đại tế sư đẹp mắt như vậy, ta rất thích huynh ấy là sự thật."         

Lại gõ đầu thị nữ kia một cái: "Ta biết tiểu nha đầu các ngươi cũng đều rất thích đại tế sư, nhìn dáng vẻ si mê của các ngươi, thật làm cho tộc chúng ta Nuwa mất mặt."         

Khuôn mặt thị nữ kia đỏ lên, thấp giọng lầm bầm một câu: "Đại tế sư mặc dù không phải người của tộc Nuwa chúng ta, nhưng ngài ấy tuyệt đối không hề thua kém nam nhi tộc  Nuwa chúng ta, dáng dấp lại tốt, bản lãnh lại lớn, chúng ta thích hắn cũng không có gì lạ." 

Phong Lạc nhi khẽ nghiêm mặt, rất đắc ý nói: "Vị hôn phu của ta không tệ chứ. Hắc hắc, nhưng hiện tai huynh ấy là của ta, không cho phép các ngươi nhìn huynh ấy mà chảy nước miếng nữa."         

Hai người thị nữ kia cúi đầu, ha ha nói: "Công chúa, người đã từng nói cho dù người gả cho ai cũng sẽ mang theo chúng tôi . . . . . ."         

Hai mắt Phong Lạc nhi thật to chuyển vòng vo một cái: "Nếu muốn ta hứa với các ngươi cũng được. Nhưng các ngươi nhất định phải  đáp ứng ta một cái điều kiện."        

 "Điều kiện gì?" Hai người thị nữ này có loại dự cảm không tốt lắm  .         

Phong Lạc nhi cười híp mắt : "Chúng ta đi Dung Hỏa động vui đùa một chút có được không?"         

Hai người thị nữ kia sợ hết hồn: "Công chúa, đó là cấm địa của tộc  ta, Vương đã căn dặn, không cho bất luận kẻ nào đến gần."         

Phong Lạc nhi khẽ bĩu môi: "Chúng ta lại không vào động, chỉ ở bên ngoài xem một chút có được không?"

Chương 710. Mộng cảnh 4         

Hai người thị nữ kia lắc đầu giống như trống bỏi: "Không được , không được , tự tiện xông vào cấm địa sẽ bị nghiêm trị ."         

Phong Lạc nhi đảo mắt vòng vo, cười híp mắt nói: "Chúng ta chỉ đến đó nhìn lén một chút mà thôi, ngươi không nói, ta không nói, người nào sẽ biết? Ừ, các ngươi chỉ cần đáp ứng cùng đi với ta, ta liền cầu xin phụ thân để cho hai ngươi làm của hồi môn của ta, đây chính là cơ hội để làm thiếp tế sư  kiêu ngạo đó nha. . . . ."         

Điều kiện này thật sự mê người, hai người thị nữ kia nhịp tim rõ rang xao động.         

Nhưng vẫn không kịp nói gì, liền nghe thấy một thanh âm trong trẻo lạnh lùng  nói: "Phong Lạc nhi, chỉ chuyện như vậy mà nàng đã đem ta bán đi ra ngoài? !"         

Phong Lạc nhi quay đầu nhìn lại, Hiên Viên đại tế sư ống tay áo bay bay, đang đứng ở phía sau của nàng. Trên mặt  hắn có chút lạnh lùng, đôi môi mỏng  mím thật chặc.         

Phong Lạc nhi le lưỡi một cái: "Đại tế sư, ngài đừng xuất quỷ nhập thần như vậy, làm ta giật cả mình."         

Hiên Viên đại tế sư nhàn nhạt nói: "Nàng muốn đi Dung Hỏa động?"        

Phong Lạc nhi ha hả cười khan hai tiếng: "Ta tò thôi sao, chỉ muốn đi xem, đại tế sư, ngài cũng đừng nói cho phụ vương ta biết. Nếu không ông ấy lại phạt ta ."         

Hiên Viên đại tế sư khẽ nhướng mày: "Gọi ta Dạ Ly."        

 "A?" Phong Lạc nhi mở to hai mắt.  Hiên Viên đại tế sư vung ống tay áo lên, hai người thị nữ kia trong nháy mắt liền không thấy.         

"Di, ngươi đem các nàng ấy đi đâu rồi?" Phong Lạc nhi kinh ngạc hỏi.         

Hiên Viên đại tế sư khẽ mỉm cười, nụ cười này của hắn, tựa như hoa xuân đang nở rộ: "Nàng gọi tên của ta, ta sẽ dẫn nàng đến động Dung Hỏa xem một chút."         

Mặt Phong Lạc nhi nhất thời tràn đầy vẻ vui mừng: "Thật sao? Được! Ta sẽ gọi tên của ngươi, Dạ Ly, Dạ Ly. Ha ha, ta gọi rồi , vậy chúng ta có thể đi chưa?"         

Hiên Viên Dạ Ly gật đầu một cái: "Được, ta dẫn nàng đi xem."         

Ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lướt như nước chảy mây trôi ra ngoài. . . . . .

 Long Phù Nguyệt nhìn ngây người, bộ dáng Phong Lạc nhi này giống như mình, mà Hiên Viên Dạ Ly kia lại giống như đại sư huynh, chẳng lẻ, đây là kiếp trước của mình và huynh ấy? Chẳng lẽ kiếp trước ta cùng đại sư huynh là một đôi sao?         

Bản thân cũng bị ý nghĩ này làm sợ hết hồn, nàng không kìm hãm được bước về phía trước một bước, bước này bước ra, cảnh tượng trước mắt lại thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro