Chương: Từ 741 đến 750

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 741. Con rùa đen nhỏ nhà của ta ăn sẽ buồn nôn

Khoát tay áo, Thủy Diệu Âm như được đại xá, dập đầu lia lịa vội vàng bước đi. Nàng còn chưa đi ra khỏi cửa, liền có hai thị vệ che ở trước mặt của nàng. 

Vân phi chau mày: "Chết tiệt nô tài, Ai gia không phải nói thả nàng đi sao? Vì sao phải ngăn đón? Ngay cả lời nói của Ai gia cũng không nghe đến sao? !" 

Hai thị vệ kia không nhúc nhích.   Thủy Diệu Âm chẳng qua chỉ là một nữ lưu yếu đuối, đương nhiên không dám cùng hai thị vệ cao lớn thô kệch so đo, đành phải trở về.

Vân phi tức giận thân hình run nhè nhẹ, liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ : "Thái tử gia, xin cho người của ngài tránh ra."

Phượng Thiên Vũ lại không thèm quan tâm đến lý lẽ của bà, đem Long Phù Nguyệt nhẹ nhàng đặt ở trên ghế: "Ngoan, cho ta xem thử có trầy sướt ở đâu không?"

Long Phù Nguyệt cau mày: "Chân còn có chút đau. . . . . . Ừm, Móng chân cái ấy, đau chết ta."  

Phượng Thiên Vũ lúc này đương nhiên không thể kéo ống quần của nàng để xem, chỉ cách  quần của nàng sờ soạng thử.  Ẩn ẩn có chút dính cùng ẩm ướt, xem ra là đã chảy máu.  Trong lòng tê rần,cảm thấy thật tức giận.

Thản nhiên nhìn Thủy Diệu Âm liếc mắt một cái, lại xoa xoa đầu Long Phù Nguyệt  nói : "Đem móng chân người kia chặt xuống cho rùa con ăn được không?"

Long Phù Nguyệt lắc lắc đầu: "Không tốt, thối hoắc , con rùa đen nhỏ nhà của ta ăn sẽ buồn nôn ."

 Sắc mặt của Thủy Diệu Âm chỉ có thể dùng từ trắng bệch để hình dung.

Bùm quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Nương nương, thật không phải là nô tỳ làm. Nương nương làm chủ cho nô tỳ."

Vân phi liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Mặc dù là các nô tài hầu hạ không đắc lực, nhưng Vương Phi tự mình cũng không cẩn thận, chuyện nhỏ như vậy cũng tính toán chi li không khỏi mất phong phạm hoàng gia , chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ tự tiếu phi tiếu nói : "Chẳng qua chỉ là một cái té ngã mà thôi? Nương nương nói rất đúng, thực sự rất đúng. . . . . ."

Trong miệng hắn nói chuyện, lòng bàn chân hơi động một chút, liền đem hai ba viên trân châu dưới chân đá về dưới chân của Vân phi. Động tác của hắn vô cùng nhanh, người khác hoàn toàn thấy không rõ, cũng sẽ không chú ý. Vân phi nghe trong lời nói của Phượng Thiên Vũ ý tứ có buông lỏng, trong lòng vui vẻ, đi về phía trước  hai bước, đang muốn nói gì đó.

Chương 742. Chó cắn chó 

Không đề phòng một cước đạp trúng một viên trân châu tròn căng . Trợt té ngửa mặt lên trời, ở bên trong tiếng kinh hô của mọi người, nhất thời té ngã bốn chân chổng lên trời.  Trước mắt Vân phi là sao cùng chim nhỏ bay loạn, xương sống đau đến giống như bị đứt gãy.  Mặt cười lập tức trắng bệch.  Mọi người sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vã ba chân bốn cẳng đem bà đở lên. Mái tóc búi tỉ mỉ của bà nhất thời rời ra, tóc mai rớt ra, chật vật dị thường.

Gần như là bản năng , Bà giận dữ kêu lên: "Là ai? Là ai ám toán Bổn cung? !"

Phượng Thiên Vũ lành lạnh nói: "Đống hỗn độn này lại làm cho Vân phi nương nương ngã, vậy lỗi của tên đầu sỏ gây nên chuyện này càng gia tăng, xem ra lần này không trừng trị cũng không được . Bằng không người ta còn tưởng rằng uy nghiêm của hoàng gia ta chỉ là đùa ."

Thủy Diệu Âm sợ tới mức toàn bộ thân mình đều run rẩy cả lên. Nàng dù sao cũng theo Phượng Thiên Vũ một thời gian, biết rõ tính cách của hắn. Bình thường tuy rằng cười vui vẻ, dáng vẻ tà tứ ngạo mạn, không chạm vào hắn thì thế, nhưng một khi chọc vào hắn tuyệt đối phải là dùng từ khủng bố để hình dung. Nàng ta bỗng nhiên thực hối hận, nàng ta nghĩ đến bằng giao tình cùng Phượng Thiên Vũ  hắn sẽ không so đo tiểu tiết này. . . . . .  Nhưng nàng ta lần này hiển nhiên đoán sai rồi! Quả thực sai thái quá!

Nàng gần như ngồi phịch trên mặt đất, dập đầu liên tục nói: "Vương gia tha mạng, không phải nô tỳ, không phải nô tỳ. Là các nàng vu hãm cho nô tỳ."

Nụ cười trên mặt Phượng Thiên Vũ càng thêm sáng lạn, bình thản nhẹ nhàng nói: "Nga, thì ra các nàng là vu hãm ngươi sao?"

Quay đầu nhìn tiểu cung nữ kia liếc mắt một cái: "Ngươi vu hãm nàng ta? À, mà tội vu hãm người khác là phải tội thêm một bậc  nha."

Tiểu cung nữ kia sợ tới mức thân mình run lên, đột nhiên từ trong lòng xuất ra một cái bích sắc Lưu Ly  vòng ngọc, quỳ xuống: "Khởi bẩm thái tử gia, đây là Thủy cô nương giữa trưa nay đưa cho nô tỳ , nàng bảo nô tỳ vô luận thấy cái gì đều không cần nói." 

Huyết sắc trên mặt  Thủy Diệu Âm thoáng chốc biến mất sạch sẽ, bỗng nhiên bò tới, kêu lên: "Thái tử gia đừng nghe nàng ta nói bậy. . . . . ."

Vươn tay liền đoạt đi vòng tay trong tay tiểu cung nữ.  Nhưng không ngờ dưới chân bị đám vật quý giá vỡ vụn dưới chân làm vướng chân, bịch một tiếng cũng ngã. Đầu gối quỳ xuống ngay những mảnh vỡ của bình hoa. A !  một tiếng kêu sợ hãi, máu tươi nhất thời chảy ra, nhiễm đỏ cả quần.

Chương 743. Chó cắn chó 2 

Phượng Thiên Vũ thần sắc bất động, đem vòng ngọc trong tay tiểu cung nữ nhận lấy.  

Nhìn lướt qua, không khỏi lắc lắc đầu: " Chiếc vòng ngọc này là bổn vương đưa cho ngươi phải không? Không nghĩ tới sẽ để cho ngươi dùng làm loại chuyện này." 

Lại liếc mắt nhìn cung nữ một cái: "Không biết Thủy cô nương vị này đưa cho ngươi là cái gì vậy?"         

Tiểu cung nữ còn lại sợ tới mức thân mình run lên, bùm quỳ xuống: "Thái tử gia minh giám, Thủy cô nương tặng nô tỳ vật này."        

 Từ trong lòng xuất ra một cây trâm Dương Chi mỹ ngọc. Cây trâm trong suốt kia nhìn sáng long lanh, hiển nhiên cũng coi như cái tinh phẩm. 

Phượng Thiên Vũ mân mê ở trong tay, khẽ mĩm cười nói: "Diệu Âm, cây trâm này ta nhớ ngươi đã từng mang qua."

Đến giờ phút này, Thủy Diệu Âm rốt cuộc nói không ra lời.

Chỉ sợ tới mức thân thể run rẩy không ngừng, quỳ mọp trên mặt đất hô to: "Thái tử gia tha mạng, nô tỳ nhất thời hồ đồ. . . . . ."

Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm : "Hiện tại mới chịu thừa nhận?" 

Thủy Diệu Âm không dám ngẩng đầu, chỉ lo dập đầu, cái trán đều đập  đến xuất huyết. Long Phù Nguyệt thở dài, Thủy Diệu Âm này, đã theo Phượng Thiên Vũ nhiều năm như vậy, cư nhiên ở trước mặt hắn giở trò, nay làm cho một chút  tình còn lạicũng không có, coi như là tự tìm đi .

Phượng Thiên Vũ nhìn thoáng qua Vân phi, thản nhiên nói: "Sự tình  hết thảy đều đã rõ ràng, Vân phi nương nương luôn luôn vô tư, nói vậy sẽ theo lẽ công bằng xử trí?" 

Đến giờ phút này, Vân phi một câu cũng nói không được. Bởi vì hoàng hậu đã già, hiện tại do bà tạm quản hậu cung, bà đương nhiên biết hành động lần của Thủy Diệu Âm sẽ phải chịu hình phạt gì.

Sắc mặt bà trầm xuống: "Thủy Diệu Âm, ngươi có biết tội của ngươi không?"

 Thủy Diệu Âm đầu cũng không dám nâng: "Là nô tỳ nhất thời hồ đồ, cầu nương nương tha mạng."

 Vân phi lạnh lùng thốt: "Ám toán Thái Tử Phi, ấn luật nên chém. . . . . . Người đâu! Đem nàng mang xuống!"

Thủy Diệu Âm gần như ngẩn người. 

 Khuôn mặt trắng bệch , ôm lấy chân Vân phi: "Nương nương, nương nương cứu... cứu nô tỳ, cứu... cứu nô tỳ!"

Vân phi đưa mắt nhìn Phượng Thiên Vũ.  Thấy biểu tình hắn như đang xem cuộc vui ôm cánh tay đứng ở nơi đó. Lại không nói được một lời.

Chương 744. Người tới, trước cắt đầu lưỡi của nàng 

Trong lòng nàng trầm xuống, Phượng Thiên Vũ hiện tại quyền thế thông thiên, lại nắm giữ lấy binh quyền, ngay cả hoàng đế đều kiêng kị hắn vài phần. Hiện tại nếu để cho hắn bắt được nhược điểm, chính mình nếu làm việc thiên vị, tất nhiên không có quả ngon để ăn. . . . .

Mặt bà trầm như nước, nhấc chân đem Thủy Diệu Âm đá đi ra ngoài: "Kéo xuống!"

Thủy Diệu Âm làm sao cũng không nghĩ đến hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy. 

Có hai thị vệ lại đây kéo nàng, nàng bỗng nhiên hét ầm lêm: "Nương nương, nương nương, ngài phải cứu nô tỳ, nô tỳ là toàn bộ dựa theo chủ ý của ngài mà làm. . . . . ."

Một câu này hiệu quả rất chấn động, sắc mặt Vân phi thoáng chốc tái nhợt, cả giận nói: "Loạn chó cắn người nô tài! Mang xuống nhốt đánh vào tử tù lao!"

Thủy Diệu Âm đến giờ phút này cũng hoàn toàn thông suốt, kêu lên: "Nương nương, là người nói muốn hạ uy phong của Thái Tử Phi. . . . . . Dặn nô tỳ làm như vậy . . . . . ."

Vân phi nương nương tức giận thân mình run run: "Phản rồi! Phản rồi! Thậm chí ngay cả Bổn cung cũng dám vu hãm! Người tới, trước cắt đầu lưỡi của ả ta!" 

Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên không hề xem cuộc vui, thản nhiên nói: "Chậm đã!"

Vân phi sửng sốt, nói : "Thái tử, con tiện tỳ này quá ghê tởm, giống như một con chó nổi cơn điên! Người không cần tin nàng, Bổn cung lần này trừng phạt nàng, là đòi công đạo cho Thái tử phi." 

Phượng Thiên Vũ cười nhẹ một tiếng, ý cười lại chưa đạt đáy mắt, hắn thản nhiên nói: "Nàng ta lung tung cắn càn có lẽ nên thẩm tra rõ ràng minh bạch, cũng có thể đòi lại trong sạch cho nương nương, chuyện này, vẫn là thẩm tra xử lí thì tốt hơn. Bằng không chỉ sợ đối với danh dự của nương nương  có ảnh hưởng. Như vậy lỗi của ta rất lớn." 

Hắn khoát tay áo, hai thị vệ kia liền đem thủy Diệu Âm buông ra.

Thủy Diệu Âm cũng bất chấp dưới đất đầy những mãnh vỡ hỗn độn, té  bổ nhào vào trước mặt Phượng Thiên Vũ: "Thái tử gia, thái tử gia, tha mạng. Nô tỳ oan uổng, nô tỳ oan uổng. . . . . ." 

Phượng Thiên Vũ cười tủm tỉm liếc mắt nhìn nàng một cái: "Diệu Âm, cơm này có thể ăn bậy, lời này cũng không thể nói lung tung, vu hãm nương nương đây chính là tội lớn xét nhà diệt tộc, nói không chừng còn có thể phán xử Lăng Trì nga, bất quá, nếu ngươi thật sự chính là bị người sai sử, vậy ngươi cũng không phải là đầu đảng tội ác, có lẽ còn có thể bảo vệ một mạng. Cho nên —— Ừm, ngươi vẫn là nói thật thì tốt hơn. Ngươi nói là Vân phi nương nương sai khiến ngươi làm, có thể có chứng cớ gì không?"

Chương 745. Mưa móc cùng dính, nạp nhiều phi tần

 Thủy Diệu Âm lộ vẻ sầu thảm cười: "Nô tỳ từ nhỏ liền bị bán nhập thanh lâu, sớm không biết người thân ở đâu. Xét nhà diệt tộc sao, nô tỳ đã sớm đã+ không sợ. Nhưng nô tỳ cũng không muốn cứ không minh bạch  như vậy, cứ làm người chịu tội thay cho người khác như vậy, Diệu Âm vốn đối với Vương gia đã chết tâm, trong kinh thành ở Hối Kí tú phường làm thêu công, nửa tháng trước Vân phi nương nương bỗng nhiên đến tìm hiểu, người đem nô tỳ về ở bên trong Thượng Y Phường này làm một tú nương."

 Vân phi giận dữ: "Tiện tỳ, Bổn cung là nhìn ngươi đáng thương mới có tâm tốt thu lưu ngươi vào cung, không nghĩ tới ngươi là lòng lang dạ sói lấy oán trả ơn , cư nhiên vu hãm  Bổn cung đây!" 

 Thủy Diệu Âm lộ vẻ sầu thảm cười: "Nô tỳ cũng vẫn cho là nương nương là Bồ Tát tới, vẫn mang ơn, thật không nghĩ đến nương nương đối đãi tốt với nô tỳ đều là có mục đích khác, hôm qua nương nương phái người mang đến cho no tỳ một phần mật hàm, bảo nô tỳ phải làm như thế, còn nói hành động lần này cho Thái Tử phi hạ bớt oai phong, để cho Thái Thư phi biết uy nghiêm của hoàng gia, để cho nàng biết trời cao đất rộng, không ngăn trở ngăn đón thái tử nạp thiếp nữa, còn nói thái tử sớm muộn gì phải làm hoàng đế , không có khả năng trong cung chỉ riêng một phi tử, đương nhiên ân mưa móc đồng hưởng, cho nhiều phi tần, mới có thể  vì hoàng gia khai chi tán diệp, còn nói nếu thành công sau này sẽ cho nô tỳ làm một phi tần. . . . . . ." 

Những lời này nàng vừa nói xong, sắc mặt Long Phù Nguyệt khẽ biến thành tái nhợt đi. Nhìn Phượng Thiên Vũ liếc mắt một cái, trong lòng ngầm cười khổ: "Đại Vũ Mao đối với ta đương nhiên là toàn tâm toàn ý , nhưng người chung quanh hắn hiển nhiên không nghĩ như vậy, hắn bây giờ chỉ là một thái tử, chờ hắn làm hoàng đế, chỉ sợ về sau sẽ có càng nhiều chuyện như vậy xảy ra, từng chuyện, từng chuyện cũng ko có cách nào cắt đứt được. . . . . ."

Trong lòng không khỏi có chút buồn bực, thấp đầu không nói được một lời. Phượng Thiên Vũ lại nhíu mày, những người này tại sao không thể yên tĩnh một lát nhỉ? Hắn nạp hay không nạp thiếp  liên quan gì đến của chuyện các nàng? Không lẽ rảnh rỗi quá nên đi lo chuyện bao đồng?  Hắn âm thầm cầm tay Long Phù Nguyệt, ý bảo nàng yên tâm. Hắn đã có chủ ý.

Vân phi hừ một tiếng, nói : "Những điều này là do bản thân mình thêu dệt ra, ngươi nói Bổn cung truyền cho ngươi mật tín, vậy mật tín đó ở đâu? Lấy ra thử xem!"

Thủy Diệu Âm cắn cắn môi: "Này. . . . . ." 

Vân phi lại cười lạnh nói: "Ta tin rằng ngươi cũng lấy không được! Bởi vì ngươi vốn chính là vô căn cứ , vu hãm Bổn cung!"

Chương 746. Ai là phía sau màn đại BOSS

Thủy Diệu Âm cắn răng một cái, nói : "Nương nương, lúc ngài phái người đưa mật tín tới, còn dặn nô tỳ sau khi xem xong liền thiêu hủy, vừa vặn lúc ấy không có đèn đuốc, nô tỳ liền đem nó để vào trong miệng. . . . . ."

Vân phi cười lạnh: "Hừ, ngươi là nói ngươi nuốt  ăn vào bụng rồi? Ngươi nói lời này lừa  ai đây? Chẳng lẽ còn có thể xé ra bụng của ngươi lấy ra sao?"

Thủy Diệu Âm sâu kín thở dài: "Nương nương, nô tỳ địa vị thấp, tự nhiên là có thể bắt cá biệt chuôi. Xem xongmật tín nô tỳ tuy rằng nhét vào miệng, nhưng cũng không có nuốt vào. . . . . ."

 Từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, đưa cho Phượng Thiên Vũ.  Vân phi khẻ biến sắc. Bà muốn nhào đầu về phía trước đoạt lấy, vốn dĩ so với công phu của Phượng Thiên Vũ  , chính mình hoàn toàn không thể so với hắn. . . . . . 

Phượng Thiên Vũ xòe chiếc quạt, nhẹ phất phơ vài cái, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân phi liếc mắt một cái: "Vân phi nương nương, hiện tại ngươi còn có gì để nói?"

Chứng cớ xác thực đã bị người ta nắm ở trong tay, Vân phi đến giờ phút này cũng không có gì để nói.         

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống, lạnh lùng thốt: "Vân phi nương nương, ngươi cố ý sai khiến lăng nhục Thái Tử Phi, vậy có đem thái tử ta đây để vào mắt không?"

Vân phi sắc mặt tái nhợt, ngoài mạnh trong yếu nói: "Thái tử không nên hiểu lầm, Bổn cung làm như vậy cũng là vì thiên thu đại nghiệp của hoàng gia, thái tử chỉ chuyên sủng Thái Tử Phi, không thể giúp hoàng gia khai chi tán diệp. . . . . ." 

Mọi người mắt thấy ngay cả hoàng phi đều thẩm tra ra, trong lòng âm thầm kinh hãi. Hiểu được chuyện riêng của hoàng gia biết đến càng nhiều thì chết càng nhanh, vài vị Cáo Mệnh phu nhân đứng không vững nữa, đều lấy cớ có việc cáo từ. Phượng Thiên Vũ cũng không ngăn trở, để mặc cho các nàng rời đi. Ngay cả thị vệ cung nữ cũng bị hắn điều  đi ra ngoài.  Long Phù Nguyệt không nghĩ tới án té ngã nho nhỏ cư nhiên thẩm ra một đại BOSS lớn như vậy, vừa tức giận  vừa là buồn cười.  Rõ ràng khoanh tay ngồi ở một bên, xem Phượng Thiên Vũ xử lý như thế nào.

Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: "Vân phi nương nương, ngươi bất quá chỉ là một phi tử của phụ hoàng, cũng không phải mẫu hậu của bổn vương, chuyện của bổn vương đâu tới lượt ngươi hỏi tới? Nói sau ——"

Hắn ngừng lại một chút, ngón giữa tay trái nhẹ gõ mặt bàn: "Vân phi nương nương luôn luôn chẳng quan tâm đối với chuyện của ta, lúc này làm sao có thể bỗng nhiên quan tâm như vậy? Hay là —— Vân phi nương nương làm như thế cũng là có người bày mưu đặt kế ?"

Chương 747. Bổn vương có nói muốn mạng của ngươi sao         

Vân phi sắc mặt khẽ biến thành hơi biến, người chân chính bày mưu đặt kế cho bà làm chuyện này là lão hoàng đế.  Nhưng bà đánh chết cũng không dám đem lão hoàng đế cũng khai ra. Trừ phi đầu của bà chỉ để cho con lừa nó đá!

 Cắn răng nói: "Thái tử, chứng thật là Bổn cung vì thái tử suy nghĩ, mới làm chuyện này, không liên quan đến người nào."

Bà dù sao cũng là phi tử của lão hoàng đế  , Phượng Thiên Vũ mặc dù là thái tử, quyền thế thông thiên, nhưng hắn cũng không thể đem vị mẫu phi trên danh nghĩa  này xử phạt được  Dù sao cũng không phải đại gian đại ác, hắn có năng lực đem mình làm thế nào?

 Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ nhíu lại, bỗng nhiên chậm rãi cười: "Vân Thiên Hằng tướng quân anh dũng thiện chiến, rất được bổn vương coi trọng, bất quá hắn ngày hôm trước phạm vào một lỗi không lớn không nhỏ, thực làm cho bổn vương khó xử, không biết nên xử trí như thế nào. . . . . ."  

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không rõ hồ lô của Phượng Thiên Vũ muốn làm cái gì, tại sao bỗng nhiên đem đề tài câu chuyện chuyển sang hướng khác? Sắc mặt Vân phi cũng đại biến, Vân Thiên Hằng này đúng là đệ đệ duy nhất của nàng, chính mình tuy rằng không sợ Phượng Thiên Vũ sẽ làm gì mình, nhưng đệ đệ hiện tai là thủ hạ dưới quyền của Phượng Thiên Vũ, mặc cho hắn quay vong trong tay. . . . . . 

 Khí thế của bà nhất thời mềm nhũn ra, cắn cắn môi: "Ngài định như thế nào?"         

Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Vân phi nương nương, người là ái phi của phụ hoàng, lại thông minh như vậy, khẳng định là biết ta đang nghĩ thế nào . Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng Thái Tử Phi vĩnh viễn bình an , không cần lại có người tìm nàng gây phiền toái. Ta nghĩ điểm này, Vân phi nương nương nhất định có thể làm được?" 

Vân phi ngẩn ra, cười khổ một cái: "Bổn cung sẽ cố hết sức."         

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Có thể có những lời này của Vân phi nương nương, ta đây an tâm rồi. Tốt lắm, nếu như chủ mưu là người khác , bổn vương không thể không lột da hắn, nhưng nếu là Vân phi nương nương, Phù Nguyệt nhà ta xem như gặp chuyện không may vậy. Bất quá, ta cũng tin tưởng về sau sẽ không còn có những chuyện tương tự xảy ra. Cáo từ. "         

Cũng không thèm nhìn đến ánh mắt của người chung quanh, đem Long Phù Nguyệt dìu đứng lên, đi ra ngoài.         

Thủy Diệu Âm sắc mặt thảm biến, mãnh liệt nhào đầu về phía trước, quỳ gối trước mặt Phượng Thiên Vũ, run giọng nói: "Thái tử gia tha mạng."         

Phượng Thiên Vũ thản nhiên  quét nàng liếc mắt một cái: "Bổn vương có nói muốn mạng của ngươi sao?"

Chương 748. Ta lần đầu tiên phát hiện ngươi người này thật là âm hiểm         

Thủy Diệu Âm quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu: "Đa tạ thái tử gia ân không giết, cầu thái tử gia đem nô tỳ mang ra cung đi, nô tỳ mặc tình Thái Tư gia xử trí."

Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu: "Ngươi cũng rất cơ trí, đáng tiếc chuyện cũng đã xảy ra. Ừm, ngươi đắc tội là Thái Tử Phi của ta, ngươi van cầu nàng, xem nàng có thể tha cho ngươi không?" 

Thủy Diệu Âm không nói hai lời, xoay người liền hướng Long Phù Nguyệt dập đầu, bang bang đụng  ầm ầm: "Thái Tử Phi, ngài là đại nhân không chấp nhất tiểu nhân quá, tha cho tiểu nhân đi. Nô tỳ kiếp sau làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài."

Cái trán của nàng rất nhanh liền đụng xuất huyết , xanh tím một mảnh.

Long Phù Nguyệt tuy rằng hận nàng ám toán sau lưng mình, nhưng lúc này thấy nàng đáng thương như thế, trong lòng mềm nhũn, nhìn Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Chàng có thể tha tánh mạng của nàng ta, nhưng ta không hy vọng muốn gặp nàng ta nữa, chàng suy nghĩ mà làm."

Phượng Thiên Vũ ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hôn một cái, cười híp mắt nói: "Vẫn là nương tử nhà của ta thiện lương đáng yêu."

Hắn dù sao cùng Thủy Diệu Âm từng có một đoạn sương sớm duyên phận, cũng không muốn lấy tính mạng của nàng.

Khoát tay áo nói: "Nể mặt nương tử  của ta độ lượng khoan dung, bổn vương tạm tha cho ngươi một mạng, ta nghe nói phong cảnh ở Trữ Tuyết thành rất đẹp, ngươi muốn đi nơi  đó không?"

Sắc mặt Thủy Diệu Âm khẽ biến thành hơi biến, nàng đương nhiên là biết Trữ Tuyết thành này, là một cái thành thị ở phương bắc của nước Thiên Tuyền, thời tiết lạnh khủng khiếp, lúc trước là nơi của phạm nhân bị sung quân. Phượng Thiên Vũ nói như vậy, cũng chính là muốn đem nàng đi sung quân.

Bất quá nàng bây giờ có thể bảo trụ được một mạng đã xem như rất tốt rồi, làm sao còn dám nói gì khác. Cúi đầu nói : "Toàn bộ mặc thái tử gia phân phó."

Phượng Thiên Vũ gật gật đầu, thản nhiên nói: "Vậy ngươi nên nhanh chóng khởi hành thôi. Nhưng chớ để bổn vương gặp ngươi lần nữa, bằng không hậu quả không phải ngươi có khả năng gánh vác đâu."

Không thèm nhìn đến nàng ta, mang theo Long Phù Nguyệt rời đi. Dọc theo đường đi, Long Phù Nguyệt liên tiếp nhìn Phượng Thiên Vũ, cũng không nói chuyện.

Phượng Thiên Vũ bị nàng nhìn như thế,  cả người sợ hãi, vỗ vỗ gương mặt của nàng nói : "Nha đầu, có lời cứ nói, nhìn phu quân của ngươi như vậy làm cái gì?"

Long Phù Nguyệt thở dài: "Ta lần đầu tiên phát hiện chàng thật là âm hiểm . Nếu chàng là nữ nhân, tuyệt đối là một nhân vật xuất sắc trong cung đấu!"

Chương 749. Ta sẽ không bán nàng, nhiều nhất chỉ ăn nàng 

Phượng Thiên Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, đem nàng ôm ở trong ngực nói : "Tiểu nha đầu, nàng chớ quên ta chính là sinh trưởng ở hoàng cung đầy dối trá lọc lừa, bình sinh nhìn qua cung đấu còn thiếu sao? Nữ nhân? Ta làm sao giống nữ nhân? !"

Bỗng nhiên ở bên tai Long Phù Nguyệt, khẽ cắn dái tai của nàng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, nàng dám nói ta giống nữ nhân, hừ, chờ một lát ta sẽ cho nàng biết một chút về công phu nam nhân của ta  . . . . . ."

Long Phù Nguyệt bị hắn cắn  khắp cả người tê dại, lại nghe đến câu trêu đùa này của hắn..., ngay cả bên tai cũng đều đỏ bừng . 

 Ở trong lòng hắn quẩy người một cái: "Chàng lại không đứng đắn. Ta không cùng chàng nói nữa."

Phượng Thiên Vũ cùng nàng mười ngón giao nhau, nhẹ thở dài một tiếng: "Được, chúng ta nói nghiêm chỉnh nhé. Phù Nguyệt, ta hi vọng một đời một thế đều cùng nàng ở chung vĩnh viễn, nàng cũng không thể lấy lý do gì rời khỏi ta."

Trong lòng Long Phù Nguyệt nóng lên, lại cười khanh khách: "Cái này phải xem biểu hiện của chàng ra sao. Hừ, nếu về sau chàng lại làm ra chuyện có lỗi với ta, ta còn sẽ rời khỏi chàng."

Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng mà gõ nàng đầu một chút: "Xú nha đầu, ta sẽ không cho nàng có cơ hội này . Ta sẽ đem tất cả những chuyện bất lợi đối với nàng bóp chết ngay từ trong trứng nước "

Long Phù Nguyệt nhìn hắn một cái, nói : "Lần này  tổng chỉ huy ở phía sau màn nhất định là cha của chàng, tại sao chàng  không tiếp tục thẩm vấn?"

Phượng Thiên Vũ vuốt vuốt đầu của nàng: "Nàng thật là một tiểu ngu ngốc, nàng cho là Vân phi kia cũng sẽ ngốc ngay cả phụ hoàng của ta cũng mang ra sao? Cho dù mang ra thì cũng làm được gì ? Ta cuối cùng không thể đi hỏi tội của lão nhân gia. Dừng ở đây là tốt nhất, tiếp tục có thể khua núi động hổ, làm cho lão nhân sẽ đề phòng, có năng lực bắt lấy nhược điểm của Vân phi, để cho bà từ nay về sau làm mật thám trong cung cho chúng ta, tại sao không làm?"

Long Phù Nguyệt thở dài một tiếng: "Xem ra lần té ngã này của ta cũng không phí công rồi, chỉ cần chàng nói hai ba câu đã thu được phi tử của hoàng đế  làm nội ứng, đại khái lão hoàng đế về sau lại có hoa chiêu gì chúng ta cũng có thể biết trước để ứng phó rồi."

Phượng Thiên Vũ cười híp mắt nói: "Tiểu nha đầu, nhìn bộ dạng của nàng, thì ra tâm cơ cũng không thiếu, cư nhiên nhìn ra được chuyện này."

Long Phù Nguyệt sắc bén liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ một tiếng nói : "Cả ngày cùng người phúc hắc như chàng ở cùng một chỗ, vô tâm cơ cũng hun ra điểm tâm cơ. Bằng không bị chàng bán còn không biết."

Phượng Thiên Vũ ở trên môi của nàng lại hôn một cái: "Ừm, trẻ con là dễ dạy. Bất quá ta cũng sẽ không bán nàng, nhiều nhất chỉ ăn nàng thôi!" 

Cúi đầu tìm môi anh đào của nàng, liền hôn xuống. . . . .

Chương 750. Đại hôn         

Lão hoàng đế từ đó về sau quả nhiên không còn gây phiền phức đến nàng, hơn nữa cũng vĩnh viễn sẽ không tìm.  Nguyên nhân rất đơn giản, lão hoàng đế dù sao tuổi tác đã lớn, lại để cho lục Vương giam lỏng một thời gian, ăn không ngon ngủ không ngon , bị một trận kinh hách không nhỏ.  

Sau lại tuy rằng Phượng Thiên Vũ bình định xong phản loạn, nhưng lão hoàng đế chấn kinh không nhỏ. Ở trên người phi tần hoan ái không mệt mỏi, OOXX nhiều dẫn đến thân thể gầy quắt queo. Một ngày này bỗng nhiên trúng gió, không nói nên lời. Ngự y nghĩ hết  biện pháp lại có thể lưu lại một cái mạng già của lão hoàng đế, không bao lâu sao đã giá hạc tây quy .  Trên triều đình đương nhiên cũng rối ren một mảnh, nước không thể một ngày vô chủ, Phượng Thiên Vũ đương nhiên đăng cơ xưng đế.

Sau khi chịu quốc tang bảy bảy bốn mươi chín ngày. Sau đó tân đế đăng cơ đại xá thiên hạ.         Vốn dĩ đại điển định lập Thái Tử Phi tự nhiên cũng hủy bỏ. Bởi vì chờ đợi đại điển lập tân đế của nàng.Đảo mắt  thời gian lại trôi qua hơn ba tháng. Vua nào triều thần nấy, trong triều đình tự nhiên cũng đã đến một trận thay máu.

Phượng Thiên Vũ công việc  bao quanh loạn chuyển, thật vất vả tất cả đã đi vào chính quy. Đại điển lập Hậu rốt cuộc cũng đã đến ngày. Ngày hôm đó sáng sớm, Long Phù Nguyệt đã bị đào lên từ trong chăn. Thành thành thật thật  hương canh tắm rửa. Từ trong ra ngoài áo rực rỡ hẳn lên. 

Lúc sau cung nữ hầu hạ  mặc vào trang phục hoàng hậu hoa lệ và rườm rà. Tự nhiên có người săn sóc dâu chuyên môn  đến giúp nàng trang điểm  mặc kim mang bạc, ước chừng rối ren  một canh giờ, mới làm xong. 

Long Phù Nguyệt soi gương một chút, gặp người ở bên trong gần như có thể dùng kim quang lòe lòe, khí lành ngàn điều để hình dung. Không khỏi cười khổ một cái. Trong lòng cũng nói không rõ là cảm giác gì, Ông trời, nàng đã làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ  rồi, nhưng nàng lại khẩn trương quả thật chỉ muốn trốn. Rốt cục nhờ cung nhân  vây quanh nâng đỡ nàng xuất cung , ngồi trên  loan giá hoàng hậu xa hoa nhất. Đông nghìn nghịt không đếm được bao nhiêu người  đội ngũ danh dự, tiền hô hậu ủng  hộ tống vị hoàng hậu này đến từ đường của hoàng gia để bái tế tổ tiên. Phù Nguyệt đứng ở dưới tế đàn khẩn trương mồ hôi tuôn ra nườm nượp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro