chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc Trí Tú, Alex cùng vị bác sĩ tự cho mình là mệnh khổ kia bước vào. Không khí càng lúc càng quỷ dị, ai ai cũng mang theo tâm tình riêng.

Mấy đạo ánh mắt bắn về phía nhau chí chóe. Trong không khí vờn quanh mùi thuốc súng, mùi giấm chua, còn có cả một vài tia sợ hãi,... Khiến mỗi cái giơ tay nhắc chân của mỗi người đều phải suy tính chẳng biết nên làm gì để phá vỡ không khí nơi đây.

Trí Tú cùng Trân Ni hai ánh mắt giao nhau, tia bi thương từ trong mắt hai người đem đối phương hung hăng giày xé.

Trí Tú nhìn thấy ánh mắt em có đau lòng, còn có cả xa cách, lạnh lùng. Tia lạnh lùng xa cách trong mắt Trân Ni hiện tại rất giống với lần đầu gặp gỡ em, cũng giống như cái hôm chị tông vào xe em vậy.

Ánh mắt ấy làm khoảng cách giữ chị và em như xa cách ngàn dặm, Trân Ni cứ như áng mây trên trời, còn Trí Tú chị là kẻ khờ mang ước mơ chạm đến đám mây xa xôi kia. Nhưng chỉ ngước nhìn từ nơi xa, mãi mãi cũng chẳng thể nào chạm tới.

Trân Ni chỉ nhìn chị một chút đã dời mắt đi nơi khác. Nhìn thấy biểu hiện chán ghét hiện rõ trên mặt em khiến tim Trí Tú như bị ai đó hung hăn bóp lấy.

Không chỉ đau lòng còn có cả bất lực và ganh tị. Bên cạnh Trân Ni đã có một người khác, em ấy cùng anh ta là người yêu của nhau. Alex sẽ chăm sóc tốt cho em hơn cả chị, có lẽ chị đã quá lo xa rồi. Không có chị em vẫn có được hạnh phúc của mình, có khi là hạnh phúc hơn nữa vì chẳng có ai làm phiền đến cuộc sống của em.

Đến cả việc nhìn chị em còn không nguyện ý, thật sự chị cũng chẳng biết mình bước vào đây để làm gì?

Trân Ni chỉ nhìn Trí Tú một lúc đã vội dời mắt đi nơi khác, em sợ sẽ khóc ngay tại đây trước mặt Trí Tú cùng tình địch đang đứng trước mặt mình. Trân Ni không muốn ngay cả tự tôn cuối cùng của bản thân, chính em cũng không giữ nổi.

Cái người mặc áo blue trắng với cái đầu đỏ chói mắt trước mặt, làn da trắng đến phát sáng, cùng nụ cười này. Làm sao Trân Ni có thể quên được, ngày hôm đó Trí Tú cùng cô ta ôm ấp nhau trên đường cười nói vui vẻ. Còn cùng nhau đi trên đường phố dưới biết bao con mắt ngưỡng mộ của người đi đường.

Vậy mà hôm nay hai người còn dám cùng nhau xuất hiện trước mặt Trân Ni, càng làm em thêm phần chán ghét. Trân Ni chán ghét vị bác sĩ trước mặt, chán ghét luôn cả Trí Tú, càng chán ghét bản thân mình hơn cả.

Kim Trí Tú có người ở bên cạnh, còn đến đây để làm gì? Đến là để xem em chật vật ra sao à? Vậy mà lúc chị bước vào Trân Ni còn nghĩ Trí Tú có chút quan tâm lo lắng cho mình. Xem ra là em tự mình đa tình rồi.

Không nhắc đến thì thôi nhắc đến Trân Ni lại càng đau lòng, khoé mắt đã phiến hồng nhưng vẫn cố không cho phép bản thân yếu đuối mà rơi lệ.

Trân Ni nhớ đến hôm em bị cơn đau hành hạ, từ đầu đến cuối người Trân Ni muốn thấy nhất là Trí Tú. Đến khi ý thức dần mất đi, Trân Ni còn cảm nhận rõ ràng hơi ấm cùng giọng nói của chị. Nhưng hôm nay xem ra những thứ đó chỉ là bản thân em tự sinh ra ảo tưởng.

Thái Anh ngối trên ghế bên cạnh giường bệnh của Trân Ni. Trong lòng lại thầm kêu không ổn, vị bác sĩ kia khiến nàng nhớ đến một chuyện.

Hôm nàng cùng Trân Ni trong quán cafe, có một lúc Trân Ni lơ đãng ánh mắt nhìn đâm đâm xuyên qua cửa kính sang bên kia đường. Lúc Thái Anh nhìn sang lại chẳng thấy có gì ngoài một cặp đôi đặc biệt thu hút ánh nhìn ở bên kia đường. Lúc nàng nhìn sang hai người họ đã khoác tay nhau đi được một đoạn, Thái Anh chỉ thấy được bóng lưng hai người cùng một cái đầu đỏ chói mắt.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện vị bác sĩ với mái tóc đỏ y như cái người mà nàng nhìn thấy. Cùng thái độ ngày hôm ấy của Trân Ni sau khi dời mắt khỏi hai người họ. Xâu chuỗi lại mọi chuyện, Thái Anh gần như thông suốt mọi chuyện, những nghi hoặc cũng được giải đáp.

Lúc đến đây Thái Anh còn định hỏi Trân Ni cho rõ mọi chuyện. Rồi kể cho Trân Ni luôn cả chuyện đơn phương của Trí Tú mà Thái Anh nghe được từ Lệ Sa. Nhưng còn chưa kịp hỏi, những người trong cuộc đã lũ lượt kéo đến.

Nhìn thái độ của Trân Ni nhìn Trí Tú cùng vị bác sĩ kia, nàng sợ Trân Ni không kìm chế nổi bản thân, thật sự sẽ có án mạng xảy ra.

Còn cả ánh mắt đầy địch ý của Trí Tú hướng đến Alex. Ánh mắt đáng sợ của Andrew nhìn vị bác sĩ kia, rồi lâu lâu lại liếc sang Trí Tú. Cứ như hăm dọa, Trí Tú mà dám đụng đến một sợi tóc của Alex, Andrew sẽ không tha cho chị.

Nhìn một đám người này mà thái dương của nàng ẩn ẩn đau nhức, cái thế cục loạn xà ngầu gì đang diễn ra vậy? Ánh mắt từng người từng người nơi đây đều có thể giết người. Chưa bao giờ Thái Anh khao khát bản thân có siêu năng lực dịch chuyển tức thời như hiện tại.

Thái Anh thật sự sợ bản thân sẽ bị trúng đạn. Ai biết được đám người trước mặt này giương súng bắn nhau, rồi sẽ có một viên đạn lạc nào đó phóng đến phía nàng hay không?

Dương Ngọc Quân nhìn Trân Ni rồi lại nhìn sang Trí Tú, đột nhiên lại cất giọng:"Em còn tưởng chị tốt bụng đến đây thăm em, hóa ra lại là đi thăm người tình"_cô nói bằng một giọng điệu hết sức châm chọc.

Đôi con ngươi của Trân Ni khi nghe câu nói đó càng phát ra tia băng lãnh, khiến Dương Ngọc Quân không rét mà run, trên sống lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh. "Không phải a? Em chỉ là nói đùa thôi chị cũng đâu cần nhìn em trìu mến như vậy chứ? "_nhưng mà lời này cũng là tự nói tự nghe.

Thái Anh nghe xong trái tim giật thót, nàng thầm mắng vị bác sĩ này sợ thiên hạ không loạn, càng không biết cái chết đáng sợ ra sao. Vậy mà lại dám nói ra lời này.

"Chị dâu, chị có cần nhìn em bằng ánh mắt đáng sợ như vậy không? Em chỉ đùa một chút thôi mà? Mọi người không thấy không khí rất ngột ngạt sao? "_ Ngọc Quân vừa nói vừa đưa ánh mắt đến từng người nơi đây, như tìm kiếm sự đồng cảm từ mọi người.

Thái Anh lại mắng thằm cô gái này đúng là không sợ chết: "Em gái à, em nói đùa chẳng vui một tí nào. Em đây là đang vuốt râu hổ, có thể chết bất cứ lúc nào đó biết không?"

Trân Ni lại lặng người "Cô ấy vừa mới gọi mình là gì? Chị dâu? Ai là chị dâu của cô ấy chứ?"_thầm đưa ánh mắt nghi hoặc về phía Ngọc Quân như muốn xác nhận bản thân em nghe không lầm.

Dương Ngọc Quân thấy Trân Ni thay đổi thái độ với mình nhanh như vậy. Chỉ vì một tiếng " chị dâu " kia thôi sao? Cũng thật quá dễ giải đi, nhưng ánh mắt Trân Ni quá mức khẩn trương, nên Ngọc Quân cũng chẳng đôi co nữa. Chỉ đơn giản gật đầu khẳng định Trân Ni không có nghe lầm.

"Tôi không quan tâm cô có đang đùa hay không. Nhưng dẹp ngay cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bảo bối của tôi ngay đi. Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt cô cho chó ăn. "_dứt lời Andrew lại đưa mắt qua Trí Tú.

"Còn cô là Trí Tú gì gì đó phải không?" _ vừa nói vừa chỉ mặt Trí Tú_" Tôi nói cho cô biết, Alex là người của tôi, cô cùng cái bánh bao kia xảy ra chuyện gì tôi không biết. Nhưng dám đem em ấy ra làm bia một lần nữa tôi bầm hai người thành tương cho mà xem. "_dứt lời anh lôi Alex ôm vào lòng như khẳng định chủ quyền.

Anh không thể để bảo bối mình bị hai người bọn họ xem như quả bóng mà đá qua đá lại được. Hơn nữa cái ánh mắt mà Trí Tú nhìn Alex như muốn bay đến đánh cậu bất cứ lúc nào. Bảo bối của anh, anh nâng niu hơn trứng vậy mà chị lại dám nhìn em ấy bằng cặp mắt đó, khiến Andrew muốn đánh chết hai người bọn họ ngay lập tức.

Alex bị Andrew kéo một cách quá đột ngột, không kịp phản ứng, theo quán tính mà ngồi gọn trong lòng Andrew. Bị Andrew ôm cứng ngắc không thể nhúc nhích.

" Andrew anh lại lên cơn gì nữa vậy? "_cậu vùng vằn muốn thoát ra nhưng lại chẳng thể nhúc nhích.

" Em mà dám nói tiếng nữa tôi đè em ăn tại đây luôn em có tin không?"

Tin, tất nhiên là tin rồi. Chuyện gì Andrew lại không dám làm. Alex biết quá rõ tính cách con người này nên chẳng dám làm gì nữa. Chỉ ngoan ngoãn ngồi trên đùi anh không nhúc nhích.

Dương Ngọc Quân nhìn thấy một màn này đôi mắt sáng hơn cả đèn pha ôtô. Khi nãy chỉ mới tưởng tượng cô đã muốn xịt máu mũi, bây giờ tận mắt nhìn thấy Alex được Andrew ôm gọn trong lòng như vậy. Máu huyết trong người Ngọc Quân lại lần nữa phun trào như thác lũ.

Trí Tú nhìn thấy một màn này trong đầu cả ngàn câu hỏi ùng ùng kéo tới, chị lại đưa mắt nhìn Trân Ni. Em cũng nhìn chị chầm chầm, không một ai lên tiếng.

Trân Ni đang tự trách bản thân hiểu lầm chị bao lâu nay. Tự suy nghĩ lung tung rồi làm ra chuyện ngu ngốc. Mọi chuyện lại diễn ra đến nước này làm sao để giải thích cho Trí Tú bây giờ?

Thái Anh thấy mọi việc không diễn ra theo chiều hướng xấu như nàng tưởng. Ai ngờ đám bòng bong này lại giải quyết suôn sẻ như vậy?

Còn về Dương Ngọc Quân ở một bên nhìn biểu hiện của Trân Ni cùng Trí Tú, chợt nghĩ đến một khả năng. Hèn gì từ nãy giờ Trí Tú cùng Trân Ni không nói một lời, chắc chắn bà chị họ cô còn chưa cưa đổ cô chị dâu này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro