c1 biến đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Thinh27 (wattpad), dinhngocthu.

Corey tâm là vô cùng ghét đến bệnh viện, cậu luôn cảm thấy bệnh viện rất âm u lạnh lẽo, thế nhưng bây giờ cậu lại không thể không ngồi tại ghế xếp hàng, chờ hộ sĩ gọi đến tên của cậu.

"Aiishhh..!!" Thanh niên cao lớn trưởng thành cơ hồ đem cả người cuộn tại ghế dựa màu xanh, 2 chân thon dài vô lực rũ xuống, 1 bàn tay gắt gao mà đè lại bụng của mình.

"Thật cmn đau mà." Thanh niên cau mày, mồ hôi mau theo trên trán chảy xuống bị hắn nhanh chóng lau sạch.

Một lát sau, cảm thấy cơn đau đại khái đã giảm bớt, thanh niên chậm dãi ngẩng đầu, nhìn ngắm xung quanh. Tại cuối hành lang nhỏ có đứng vài người, cầm trong tay không phải thuốc thì là hóa đơn, trên vẻ mặt mỗi người đều tản ra khí tức âm trầm lạnh chát của bệnh viện.

Thanh niên nhíu lại lông mày, trên mặt của hắn bỗng nhiên tái nhợt, hơi thở thô gấp nặng nề, toàn thân cong lại đem đầu chống đỡ trên đầu gối hy vọng như vậy có thể giảm bớt phần bụng dưới co rút đau đớn.

"Corey Damon! Damon tiên sinh!"

"Ở đây!" Lưng cong lại như 1 con tôm, Corey khó nhọc giơ tay lên, hướng về phía y tá gọi tên hắn quơ quơ.

"Damon tiên sinh, bác sĩ mời cậu đi vào." Y tá tiểu thư nhanh chóng cầm bút viết trên bản ghi chép hồ sơ, "Damon tiên sinh, cậu vẫn ổn chứ?"

"Đương nhiên." Corey nghiêng đầu chớp chớp 2 con mắt màu xanh nước biển của hắn, "Tôi chỉ là ngồi hơi lâu chân có chút tê, lập tức liền đến."

Corey dùng sức vỗ vỗ lên địa phương đau đớn, vừa đứng dậy vừa chỉnh lại vạt áo xộc xệch, sau đó theo cái nhìn chắm chú của y tá tiểu thư bước đi hướng về phòng làm việc của bác sĩ.

Cửa theo chân sau Corey tiến vào một bước liền đóng lại, Corey xoay đầu lại chỉ thấy trước mắt lóe một mảnh ánh sáng màu trắng.

"Corey Damon." Bác sĩ nhìn bệnh án gọi tên hắn, ngẩng đầu nhìn phía hắn biểu lộ 1 khuôn mặt tươi cười, " Nhìn cậu có chút khẩn trương."

"Vẫn tốt, tôi chỉ là có chút không quen." Corey nhún nhún vai, "Huống hồ hiện tại bụng của tôi rất đau, điều này làm cho tôi quả là chịu không nổi."

Corey ngồi xuống bên cạnh bàn, quan sát vẻ mặt của bác sĩ, vị bác sĩ này nhìn qua hơn 40-50 tuổi, người hơi hơi mập. Ông có mái tóc màu nâu cùng 1 đôi mắt đồng dạng màu nâu, mặc áo choàng blouse trắng cùng quần tây màu đen, là một Beta phổ thông.

"Cậu đau như vậy đã bao lâu?" Bác sĩ hỏi Corey.

"Đại khái khoảng 2 tuần , vẫn cứ luôn đau âm ỉ. Tôi cảm thấy chắc mình bị cảm mạo, hoặc là dạ dày dở chứng. Có đôi khi thân thể tôi cũng phát nhiệt, như là nóng sốt, đồng thời cả người vô lực, hoa đầu chóng mặt, bước đi cũng không thể chỉ có thể ngồi. Tôi ở nhà nằm trên giường dưỡng thật lâu cũng không thấy khỏe. Bác sĩ mau viết cho tôi đơn thuốc cảm mạo hoặc thuốc dạ dày đều được, tôi cũng không phiền đâu."

Bác sĩ mỉm cười: "Đừng nóng vội, Damon tiên sinh, nhanh như vậy còn chưa có kết quả đâu. Cậu có mang theo thẻ thông tin cá nhân của mình không?"

Corey gật đầu, móc trong túi ra đưa cho bác sĩ. Bác sĩ sau khi nhận lấy đem quét qua 1 thiết bị kiểm tra cạnh máy vi tính, máy móc lạnh lẽo vang lên tít tít hai tiếng, rất nhanh trên màn hình vi tính liền xuất hiện toàn bộ thông tin của Corey.

Bác sĩ di động con chuột trượt xuống dưới, thần sắc trên mặt biến đổi: "Damon, cậu không hề tham gia kiểm tra sức khỏe toàn quốc gia, một lần cũng không có."

"Tôi cực kỳ khỏe mạnh, không cần bất kỳ cái gì kiểm tra." Corey hướng ông cười cười.

"Thế nhưng đây là quy định của pháp luật. mỗi công dân đều phải có nghĩa vụ thực hiện. Tôi thậm chí không biết cậu là... Cậu bây giờ đã có bầu bạn chưa? Bầu bạn của cậu có cùng đến không?"

Corey biết hắn là đang nói cái gì, không khỏi liếc mắt: "Ông xem tôi như vậy đã biết là 1 cái Beta tiêu chuẩn, quốc gia quy định 16 tuổi là kỳ phân hóa giới tính, tôi hiện tại đã 25."

"Cậu như thế nào liền xác định chắc chắn như vậy?"

Corey tiếp tục liếc mắt trợn trắng : "Ông có từng thấy Omega nào cao lớn như tôi sao, từ trước đến giờ tôi vẫn chưa từng có kỳ phát tình cũng như không bị tin tức tố Alpha ảnh hưởng. Hơn nữa, thân thể tôi như nào tôi là người rõ ràng nhất. Tôi trừ bỏ có một cây cột trụ ra còn có những thứ đồ khác, này đủ chứng minh tôi chỉ có thể là Beta, tuy rằng tôi càng hy vọng bản thân là Alpha." Nói xong còn 1 bộ dạng xua tay bất đắc dĩ.

Bác sĩ bị ý tứ thô lỗ trong lời nói của cậu chọc cười, lại nhìn lướt qua màn vi tính, cuối cùng đối với Corey nói: "Tôi kiến nghị cậu tiến hành 1 lần kiểm tra toàn diện, Damon tiên sinh, mùi hương trên người cậu có chút kì lạ."

Được rồi, Corey theo thói quen xoa xoa bụng, tuy rằng đã không đau nữa. Cậu còn muốn kiểm tra xong sớm để về nhà a.

Chờ đến khi kết thúc một loạt kiểm tra, Corey đi trở về mới vừa nãy ngồi qua ghế dựa uể oải ngồi xuống.

Lần này thời gian chờ có chút lâu hơn, Corey ngồi phịch ở trên ghế mơ màng buồn ngủ.

"Damon tiên sinh, cậu có thể tiến vào." Vẫn là tiểu thư y tá lúc trước, Corey bị lay tỉnh có chút mờ mịt mà nhìn nàng, một hồi lâu mới đầu nặng chân nhẹ mà đi về phía trước.

Đi vào Corey rõ ràng cảm giác không khí có chút bất đồng, khí tức Alpha làm cho hắn rùng mình 1 cái triệt để thanh tỉnh. Cửa đã bị đóng lại, 2 bên cửa đứng thêm 2 kẻ xa lạ, bọn họ cao lớn uy vũ, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, mặc quân trang lục sắc y như cảnh sát chống khủng bố. Nhưng Corey nhận ra y phục này, y phục này chỉ khi có Omega cần bảo hộ hoặc bắt lại mới xuất hiện.

Corey yên lặng đi lên phía trước vài bước, đứng gần bác sĩ một chút.

Trong phòng làm việc rèm cửa sổ bị kéo xuống ngăn trở tia sáng ngoài cửa sổ, trong không gian nhỏ hẹp phong bế nguồn sáng duy nhất truyền từ đèn chân không trên đỉnh đầu. Trong phòng làm việc tại góc tường còn để vài chậu thực vật xanh mơn mởn, lúc này nhìn qua lờ mờ không gì sánh được.

Corey cảm thấy áp lực, cảm giác vô lực nảy lên. Cậu hoạt động ngón tay, dùng ngón tay cái không ngừng xoa lên làn da trên ngón trỏ.

"Damon tiên sinh." Bác sĩ cầm trong tay giấy xét nghiệm, "Chúng tôi phát hiện trong cơ thể cậu có dấu hiệu của sinh mệnh."

Corey ha ha cười gượng: "Bác sĩ, tôi đây cũng không rõ mấy người vì cái gì lại nghiêm túc như thế này, tôi bị bệnh gì nặng sao?"

Bác sĩ trong ánh mắt đã không có sự ôn hòa, tầm mắt nhìn về phía Corey làm cậu nhanh chóng nghĩ tới sự lạnh băng của bia mộ, hoặc là rêu xanh phủ đầy góc.

"Cậu đã mang thai, Damon tiên sinh. Còn nữa, cậu là phát sinh đột biến..."

Corey tức tốc đứng lên chạy ra ngoài, nhưng tốc độ kém xa phía sau cao to lực lưỡng Alpha. Một người trong đó thấy Corey có động tĩnh liền nhanh chóng tiến lên phía trước đưa ra 1 chân ngăn cản, đồng thời 1 chân đạp về phía xương bánh chè ( phần đầu gối đó :>) của Corey khiến cho thân thể cậu ngay lập tức khuỵu xuống. Một kẻ khác thì bắt được cánh tay bẻ ngược ra sau, đem cậu chặt chẽ áp trên mặt đất.

"Cậu bây giờ là cái Omega."

Thanh âm bác sĩ vang lên rõ mồn một, sản sinh ra uy lực tựa bom nguyên tử nổ tung bên tai Corey, làm lỗ tai hắn lùng bùng một mảnh.

*

Corey cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân giãy dụa thoát ra, nhưng cái tay trên người hắn như gọng kìm đem hắn vững vàng bắt giữ. Khoảng 1 lúc, Corey liền quỳ rạp trên mặt đất thở dốc.

"Mấy người không thể mạnh tay như vậy, cậu ấy mang thai không bao lâu." Một bên bác sĩ đã mở miệng.

Binh lính Alpha đang bắt giữ cánh tay Corey trầm mặc không nói, Corey đã mở miệng liên tục.

"Này! Này!! Binh sĩ, ngài cũng không thể đối xử với tôi như vậy. tôi dường như cảm thấy tay muốn gãy rời rồi!" Binh sĩ vẫn không thèm trả lời, Corey liền đánh mắt nhìn sang bác sĩ. một bên mặt của cậu tì trên mặt đất khó khăn chuyển động, bắp thịt trũng sâu xuống phía dưới, tiếng thở đem lời nói của cậu làm cho ngắt quãng. "Này! Bác sĩ, đừng như vậy, tôi sẽ không kích động nữa!"

"Tôi thành thật xin lỗi, Damon tiên sinh. Nếu không làm như vậy cậu đã sớm chạy mất"

"Tôi thề sẽ không chạy, hãy tin tưởng tôi, bác sĩ. Tôi còn muốn bệnh viện mấy người giúp tôi làm giải phẫu sinh non đây, làm sao muốn chạy nữa. Tôi sẽ trả giá thật cao cho lần phẫu thuật này." Nói là nói như vậy, có trả được hay không cậu cũng không biết. Corey ở trong lòng nghĩ vậy đồng thời liều mạng chớp nháy con ngươi màu biên xanh ý đồ nhìn qua hắn có biết bao nhiêu là thành khẩn.

"Đây là điều chúng tôi lo lắng nhất. Cậu biết không Damon tiên sinh, quốc gia chúng ta phi thường ít Omega, cho nên đối với chúng tôi Omega là trọng điểm bảo vệ. Mà hài tử do cường đại Alpha cùng bình thường Omega kết hợp sinh ra mới đạt các chỉ tiêu số liệu so với người khác tốt hơn, tôi vô cùng tin tưởng con cậu sau này nhất định sẽ là như vậy. Hơn nữa là một Omega, số tuổi của cậu hiện đã rất lớn."

Corey tức giận ở trong lòng chửi thẳng má nó, mặt ngoài vẫn là giả bộ thân thiện hoàn toàn không có khả năng công kích :"Quốc gia chúng ta không phải là tôn trọng quyền tự do dân chủ sao, các người không thể ép buộc một người không muốn sinh hài tử. Huống chi cái thai trong bụng cũng không biết là của Alpha nào, từ đâu đến."

"Chúng tôi biết, xin yên tâm, chúng tôi sẽ vì cậu tìm kiếm được người bầu bạn kia của cậu." Bác sĩ nói xong lại dùng ánh mắt ý bảo 2 vị binh sĩ đang áp chế Corey, "Damon tiên sinh, tôi cảm thấy cậu cũng khồng hề muốn khó chịu như vậy cho đến khi có người tới đón, nếu như cậu không có bất cứ ý định phản kháng gì, chúng tôi có thể..."

Corey gật đầu, binh sĩ quặp tay cậu lập tức dùng sức kéo theo cả người hắn từ dưới đất đứng lên, trong nháy mắt binh sĩ buông lỏng Corey nhanh chóng quay đầu cắn cánh tay kẻ đó.

Trong miệng lập tức làn tràn rỉ sắt vị máu.

Người này cánh tay thật rắn chắc a, bắp thịt đều cứng tới nỗi làm cậu đau răng. Binh sĩ bị Corey cắn trên mặt không hề có 1 tia biểu tình, tiếp tục dùng cánh tay bị cắn đến máu thịt lẫn lộn khống chế được Correy.

Bác sĩ có chút hài lòng, đi tới bên cạnh bàn làm việc cầm lên điện thoại: "Mau đi báo cho Hilton tiểu thư, cô ấy là chuyên gia phụ trách gia tộc Williams, mời cô ấy nhanh chóng lại đây một chút."

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đáp, bác sĩ ân ân vài tiếng sau cúp điện thoại, lại tới nhìn chằm chằm Corey.

Con ngươi Corey trong hốc mắt xoay chuyển, cậu quan sát căn phòng làm việc này, cuối cùng buồn rầu phát hiện trừ khi mình khí lực bùng nổ tránh thoát cùng đánh ngã được 2 binh sĩ Alpha này, không thì cậu cũng không có khả năng xoay sở thoát khỏi khốn cảnh hiện tại. Cậu liếc mắt nhìn về phía bên trái đồng hồ treo tường, đã là 5 giờ chiều, cậu hy vọng em gái hắn Lynda không cần một mực ngồi ở cửa chờ cậu về.

Tình hình bây giờ thật hỏng bét a.

Đang miên man suy nghĩ thì ngoài cửa liên tiếp vang lên tiếng đạp giày cao gót lên mặt sàn phát ra lộp cộp, theo thanh âm đến gần có thể thấy là người này đi rất vội vã. Nàng nếu là ngã 1 cái hoặc khuỵu chân thì cũng rất là kịch tính đây, Corey có chút hả hê tưởng tượng.

Tiếng giày cao gót đột ngột ngừng ở trước cửa, cốc cốc vang lên tiếng gõ cửa.

Bác sĩ bước nhanh đi tới mở cửa, một cái đầu liền dò vào. Nữ nhân này vóc dáng vô cùng tinh xảo, dáng người cao gầy. Nàng đi 1 đôi cao gót màu đen, mặc 1 chiếc áo cổ chữ V kèm chân váy, áo khoác choàng màu trắng. Nhưng khiến Corey chân chính yêu thích là một đầu tóc dài màu thạch lựu đỏ, mặc dù bây giờ này đầu tóc bị nàng làm rối bời như nụ hoa, nhưng Corey không thể phủ nhận là cậu vô cùng có cảm tình.

"Xin chào, tôi là Claudia Antiruisi Hilton, là ông gọi cho hộ sĩ bảo tôi đến đây sao? Các người phát hiện 1 cái Omega?" Claudia Antiruisi Hilton đưa tay đến trước mặt vị bác sĩ nọ.

Bác sĩ lịch sự cùng nàng bắt tay: "Đúng vậy, thật mừng vì cô chạy tới đấy nhanh như vậy, Hilton tiểu thư. Bất quá hỏng bét chính là, Omega này không hề biết mình mang thai, đồng thời hắn cũng không muốn giữ đứa bé này. Hắn vẫn luôn cho rằng bản thân là Beta, xem mình bệnh trạng mang thai là cảm mạo, đau dạ dày."

"Cậu ấy không có tham gia kiểm tra sức khỏe theo quy định của quốc gia sao?" Claudia đẩy đẩy gọng kính. theo góc độ nàng thấy trước mắt căn phòng làm việc này quá mức âm u, mà đèn chân không ánh sáng lại quá mức mãnh liệt, ở trong hoàn cảnh này Omega rất dễ sinh ra tâm tình hoảng sợ. Còn có trong căn phòng này tồn tại nhàn nhạt mùi vị của Omega mang thai cùng hương vị công kích của Alpha cường thế, trộn cùng một chỗ, trừ đó ra nàng còn ngửi thấy mùi máu tươi. Claudia không khỏi cau lại lông mày, khi ánh mắt của nàng rơi xuống trên người Omega bị bắt kia, nàng không khỏi giật mình.

Xuất phát theo quan điểm nữ nhân, người kia không thể nghi ngờ là vô cùng đẹp trai. Hắn có 1 thân hình thon dài, bờ vai rộng cùng lộ ra bắp thịt cánh tay , trên đầu tóc đen mượt mà khiến người khác hoảng hốt cho rằng xúc cảm sờ lên giống như sờ 1 tấm thảm nhung thiên nga, nhưng phần chân tóc lại mọc ra ít màu vàng, càng làm cho hắn thêm phần ương ngạnh. Lúc hắn nghiêng đầu, đường con gương mặt cực kỳ hoàn mĩ, gắn trên đó là đôi mắt màu biển xanh đẹp đẽ.

Người như vậy phải xếp vào hàng ngũ Alpha hoặc là Beta, đáng tiếc hắn lại là 1 Omega đã mang thai.

"Không có, Hilton tiểu thư." Bác sĩ hiếm khi co quắp xoa xoa tay. "Thực ra hắn là đến từ một khu dân nghèo lạc hậu."

"Khu dân nghèo?" Claudia thấy bác sĩ gật đầu liền nghiêng mặt thở dài, được rồi, quốc gia xác thực đối với khu dân cư đó không hề quan tâm. Bất quá đây thật là kỳ tích!" Claudia mỉm cười, "Ông xác định bây giờ cậu ấy không hề có ý đồ phản kháng? Nếu như vậy tôi liền hy vọng có thể dẫn hắn đi."

"Đương nhiên." Bác sĩ cười nói.

Binh sĩ đứng bên cạnh ghế dựa nghe vậy lập tức đem Corey kéo từ trên ghế lên, xoay thân thể cậu để cậu đi phía trước. Corey còn chưa đi được 2 bước, một thứ băng lãnh chống đỡ để tại sau đầu của cậu. Loại súng lục nhỏ có động khẩu đen như mực dường như tản mát ra khi tức lạnh lẽo, khiến toàn thân Corey run rẩy. Cậu ngừng thở, như cảm nhận được lưỡi hái tử thần đang kề bên lay động.

"Thành thật một chút." Binh sĩ ở sau lưng lạnh lẽo lên tiếng cảnh cáo.

"Tôi thực sự hoài nghi các người nơi này là đang tụ tập lừa bán nhân khẩu, mà không phải là cái bệnh viện cứu người." Corey chậc lưỡi, hướng Claudia đi đến.

Claudia thật nhanh rời mắt khỏi Corey, nàng có thể cảm nhận được Omega này hiện đang hốt hoảng, nghi ngờ, có ý nghĩ chạy trốn.

Corey cũng không ở trên mặt Claudia nhận ra điều gì, cậu chỉ nhìn thấy trên mặt nàng có vài nốt tàn nhang nhỏ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì tới khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Giây kế tiếp Corey lại u oán, vì cái gì nữ nhân trước mắt lại là 1 Beta a. Hiện tại trong căn phòng này cậu là người dưới đáy của kim tự tháp, bị chặt chẽ đè ép. Ngay từ đầu nhẽ ra cậu không nên ghét bỏ tầng lớp Beta, hiện tại ngay cả Beta cậu cũng không làm được.

"Tiểu thư thân ái, mạo muội ngắt cuộc nói chuyện của các vị một lát." Corey ôn nhu cười nói, họng súng ở sau đầu báo cho cậu biết không nên nói năng lung tung. Nhưng Corey lúc này đã bất chấp tất cả "Hãy nghe tôi nói, ở chỗ tôi còn có hai ba Omega nữa, tôi xem qua bọn họ, lớn lên đều xinh đẹp, ôn nhu hơn tôi rất nhiều. Tôi nguyện ý dẫn đường cho các người, chỉ cần các người chịu thả tôi ra."

"Cám ơn cậu đã nói cho chúng tôi biết, tôi sẽ gọi điện cho Bộ công an để họ đi lục soát." Claudia Antiruisi cũng mỉm cười đáp lại.

Shit! Corey tươi cười cương lại trên mặt.

Claudia Antiruisi tiện đà bổ sung: "Thân là con dân của quốc gia, cậu nên rõ ràng chúng tôi sẽ không để cho cậu đi." Nàng lắc đầu cho thấy lập trường.

Corey tranh thủ nói: "Ở đây chỉ có vài người, nếu như không ai nói ra sẽ không có người nào biết được."

Claudia Antiruisi như trước lắc đầu, "Omega mới bắt đầu mang thai phi thường yếu ớt, cậu không thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Tôi sẽ liên hệ Alpha của cậu, bất quá làm phiền cậu đi cùng tôi một đoạn đường."

*****

"Mặc dù có chút trễ, nhưng tôi nghĩ cần phải giới thiệu một chút." Claudia Antiruisi thả xuống báo cáo xét nghiệm trên tay, xoay ghế làm cho nàng đối diện Corey đang cách đó không xa, "Mr.Corey Damon, tôi là Claudia Antiruisi.Hilton, tôi vừa xem toàn bộ thông tin của cậu, tôi nghĩ nếu có khả năng, tất cả mọi kiểm tra sau này của cậu đều do tôi phụ trách."

Claudia Antiruisi nhăn mi rồi lại gật gật đầu, tựa hồ rất tán thành lời nói của mình, sau đó nàng đối Corey lộ ra một mạt cười ôn nhu.

Corey mặt không thay đổi nhìn nàng, hai cánh tay nắm chặt. Cậu cách Claudia Antiruisi rất xa, lại cách cửa rất gần, nhưng vẫn không chạy thoát được, điều này làm cậu vô cùng phiền muộn. Đôi mắt xanh biếc rũ xuống, lông mi không tính là nồng đậm lúc này khép hờ để lại một tầng nhàn nhạt bóng râm.

"Xin chào, Hilton tiểu thư, nếu như không gặp phải tình huống hiện tại, tôi nghĩ có lẽ sẽ rất vui khi cùng trò chuyện với cô." Corey lẩm bẩm.

Đúng vậy, tình cảnh hiện tại của cậu vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, cậu không phải là một nam Beta. Corey liếc mắt nhìn hai binh sĩ Alpha như hai cây cột đứng bên cạnh mình, bọn họ quả thật đối đãi cậu như đối đại phạm nhân, chó cùng đường nhất định cắn lại, Corey trong lòng đã có cách.

"Tôi hiểu rất rõ tâm tình hiện tại của cậu, thế nhưng chúng ta ngây ngốc ở đây để mất thời gian cũng không được gì." Claudia Antiruisi nhíu mày lắc đầu, tựa hồ nhíu mày chính là một thói quen làm cho cái mũi trắng nõn cao thẳng kia có mấy cái hoa văn. "Bọn họ tựa hồ cũng không thích đứa nhỏ, bọn họ xem đứa nhỏ là một tai nạn, là ác ma tranh đoạt thức ăn. Bọn họ tình nguyện bỏ rơi đứa nhỏ để bảo vệ chính mình, cũng không muốn giang tay đón tiếp một sinh mệnh mới."

"Mọi việc đều có nguyên do, tiểu thư ạ." Corey than thở: "Mẫu thân của tôi đã sinh ba đứa nhỏ, cho nên các người không cần giam cầm tôi như thế."

"Như vậy cậu thì sao, cậu nguyện ý sinh con sao?" Claudia Antiruisi mắt lóe lên, mang theo tìm tòi nghiên cứu tươi cười nhìn Corey.

"Đương nhiên không."

"Đây chính là nguyên nhân mà chúng tôi phải làm như vậy."

Corey bị nàng làm nghẹn lời.

"Quốc gia quy định bác sĩ chúng tôi phải bảo vệ mỗi một thai nhi, dù cho chúng tôi nhìn thoáng qua hoặc do chúng tôi phụ trách. Chỉ là thỉnh thoảng cách làm của chúng tôi có chút quá đáng, nhưng cũng là trong phạm vi pháp luật cho phép." Claudia Antiruisi lại quay sang cầm báo cáo xét nghiệm "Được rồi, Mr.Damon. Chúng ta bây giờ cần nói về vấn đề của cậu. Tình huống của cậu rất đặc thù, lớn như vậy mới tiến hành phân tính hóa( Editor: ý là xác định giới tính đúng là Omega chứ không phải Beta) toàn quốc phỏng chừng tìm không thấy mười người. Hơn nữa, cậu trong lúc mang thai sinh hoạt cũng không được tốt, cậu uống rượu, sử dụng một ít chất kích thích, thế nhưng lại..."

"Lạm giao" Corey giảo hoạt cười "Tôi thật sự bội phục nếu các người có thể tìm ra cha của đứa nhỏ này, hắn đúng thật là một tên xui xẻo. Tôi ngay từ đầu còn nghĩ có phải hay không tìm đến ba bốn Alpha đứng ra cho tôi chọn lựa."

Claudia Antiruisi dùng một loại ánh mắt trách cứ nhìn cậu, phảng phất như cậu là một đứa bé ăn vụng kẹo.

"Không. Cậu không cần như vậy." Claudia Antiruisi sửa lời của cậu "Hơn nữa hiện tại khoa học phát triển như vậy, nhân công trí năng khắp nơi đều có. Các chuyên gia cũng vì Omega các cậu mà chế tạo ra một loạt sản phẩm công nghệ cao."

Corey nhíu mày: "Chớ có lừa tôi."

Claudia Antiruisi mỉm cười: "Tôi có thể hiểu được, Omega mang thai cảm giác rất bất an, bọn họ nôn nóng, dễ giận, thậm chí một ít Omega mạnh mẽ còn có tính công kích, tuy rằng công kích này cực kỳ bé nhỏ. Tôi đã cho người đi thông báo cho bầu bạn của cậu, cậu rất nhanh thì có thể nhìn thấy hắn."

Corey cảm thấy phiền não.

"Tôi nghĩ cậu rất muốn gặp hắn, trong khoảng thời gian này cậu nhất định là rất nhớ hắn. Cậu đã bị đánh dấu không phải sao, bất kể là sinh lý hay tâm lý đều sẽ chịu ảnh hưởng."

Corey biểu thị nghi hoặc.

Claudia Antiruisi: "Cậu thường thường sẽ sờ gáy chính mình, tôi đoán đó là ấn ký, chính cậu không có cảm giác sao?"

Corey lại đem tay vuốt sau cổ chính mình, cậu thập phần cương quyết lại không được tự nhiên.

Corey: "Tôi thật muốn nhìn xem cái tên xui xẻo kia là ai."

Claudia Antiruisi gật đầu: "Đương nhiên có thể." Nàng nghiêng người đem màn hình vi tính phía sau chuyển hướng Corey, tại màn hình chữ nhật rất bình thường kia, một người nam nhân hiện cùng với thông tin đầy đủ hiện ra. Corey nheo lại mắt, khi nhìn đến người nam nhân kia thì trong lòng liền chửi thề.

Chết tiệt, cậu đã biết cái buổi tối hôm đó không thích hợp, mặc dù đó chính là lần thoải mái vui sướng nhất mà cậu từng có.

Edit : Thinh27 (wattpad), dinhngocthu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro