C57 Nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thinh27 (Đinh Ngọc Thư).

Bây giờ là sáu giờ tối, sắc trời đã u ám.

Trời thu gió thổi đến đặc biệt ẩm ướt, trước cánh cổng màu đỏ thẫm cây cỏ lay động phát ra âm thanh nhỏ nhẹ chả ai quan tâm.

Bầu Trời Chân Chính tối sầm xuống, đèn đường chiếu xuống ánh sáng phát huy tác dụng. Sáng ngời ánh đèn chiếu rọi nơi ở hoang vu này. Nơi này, nhà ở căn bản rất khó bán, vì nó rời xa khu vực thành thị, hẻo lánh ít người, cho dù xung quanh thực vật tươi tốt , đình viện rộng lớn cũng vì cách xa thành phố lớn chả ai nguyện ý ở cả.

Nói khó nghe thì là dù có chết trong phòng cảnh sát cũng chả biết. mà sự thật chứng minh,
dưới căn nhà này có một tầng hầm ngầm bí mật, mà tầng hầm này lại có một nhà giam từng nhốt một kẻ phiền phức trước đó.

À, cái kẻ phiền phức tóc vàng đó đã trốn thoát.

Bảo tiêu tiến lên gõ cửa cũng vì chuyện này.

"Tiên sinh, Corey Damon đã chạy trốn, thời gian chúng tôi đi xuống tầng hầm, trong phòng giam bị nhốt là 2 gã binh lính."

Bảo tiêu lập tức báo cáo.

Người được gọi là tiên sinh chính là bá tước Vanderboom, lúc này đang ngồi trên ghế bằng da trong thư phòng.

Vanderboom quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bảo tiêu.

"Cậu ta... trốn?"

Bảo Tiêu rõ ràng cảm nhận được độ ấm trong phòng giảm xuống, ngữ điệu Vanderboom chậm rãi, nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Bảo Tiêu lo lắng sợ hãi trả lời, "Vâng... đúng vậy."

"Có biết ai...." Hỏi đến phân nữa lão liền dừng lại, nở nụ cười, không cần hỏi cũng biết người đến cứu cậu ta chỉ có thể là Williams tiên sinh vĩ đại của chúng ta thôi. Kết quả ra sao lão không để ý, chỉ biết ngày mai họ sẽ gặp mặt, là lần gặp mặt cuối cùng.

Nghĩ đến đây lão không khỏi hưng phấn.

Bảo Tiêu đứng bên cạnh khó hiểu nhìn nụ cười của chủ nhân nhà mình, hắn không kiềm chế được mà cảm thấy sợ hãi, như có rắn rết bò lên người mình.

Vanderboom mỉm cười hỏi: "Sophia đã trở về chưa?"

"Rồi, thưa tiên sinh." Bảo Tiêu vội vã cúi đầu trả lời.

Vanderboom ra lệnh: " phân phó cô ta cùng những người khác hành động đi."

Bảo Tiêu cúi người: "Vâng."

Vanderboom: " còn có Nữ Bác Sĩ kia sao rồi."

Bảo tiêu: " mọi thứ bình thường, chúng tôi bố trí người coi giữ nghiêm ngặt, cô ta cũng không có bất cứ cứ hành động kỳ quái nào."

" thành thật như vậy sao, giết nhầm còn hơn bỏ sót , đem cô ta đi ném xuống biển cho cá ăn đi, coi như là một chút trừng phạt nhỏ dành cho họ." Vanderboom tiếc hận nói.

Bảo Tiêu lạnh như băng trả lời: "Vâng."

Vanderboom xoay người, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Buổi tối dài đằng đẵng như vậy, không được thưởng thức một chút món khai vị làm sao hết đêm được đây. Bất quá đối với 1 vị lão nhân như ta, lướt qua rau dưa để thưởng thức món chính luôn thật là một thói quen xấu.

" lui xuống đi. Ở đây nghe một lão già cằn nhằn cũng không phải là niềm vui thú gì."

"Vâng." bảo tiêu hướng bá tước hành lễ, ra khỏi phòng đóng cửa lại.

Thư phòng khôi phục lại yên tĩnh, lò sưởi trong tường ánh lửa cháy bập bùng, than củi không ngừng phát ra âm thanh lách tách đốt cháy.

Vanderboom như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, lão bây giờ có chút hưng phấn kích động. Lão chờ k kịp ngày mai nhìn biểu tình của Chester, còn có đứa nhỏ... hậu duệ của Chester.

Đối thoại giữa bảo tiêu và lão k ngừng quanh quẩn trong đầu.

lão chậm rãi quay người, kéo ra ngăn kéo bàn rồi lôi ra hai bức ảnh đặt lên mặt bàn, lão ngắm nhìn Chester hồi 17 tuổi và bức ảnh trẻ con lờ mờ.

"Ta nhất định sẽ bồi dưỡng đứa trẻ này thành tài, làm cho nó đi trên con đường ta trải sẵn, nó sẽ khiến tất cả mọi người hâm mộ." Vanderboom lẩm bẩm, "Giống như là bá tước Charlote."

Vanderboom vĩnh viễn không quên, khi lão tham gia tụ hội ở giáo đường "tịnh thân", bá tước Charlote dẫn theo con nuôi của hắn bước vào, thật là một hài tử xinh đẹp, ngây thơ thuần khiết. Ngồi bên cạnh Vanderboom có thể nghe được thanh âm nhu nhược gọi ba ba, ba ba của hài tử đó, thật là một nhạc khúc êm tai.

Vanderboom nhớ kỹ đứa trẻ đó tên là Willy, tóc đen mắt xanh, làn da đặc biệt trắng, làm nền cho máu tươi ở trên người nó như những bông hoa hồng nở rộ nhiệt tình lãng mạn. Các bá tước xung quanh đều thán phục, bọn họ đều thích xem "tịnh thân", đây là 1 nghi lễ đen trong đạo Mi sa, phải biết rằng, loại nghi lễ này đối với xã hội bây giờ k được lưu hành nữa, L quốc đầy những mặt tối máu tanh, tỷ như đem một đứa trẻ rực rỡ đơn thuần hiến tế cho ma quỷ, sau khi đứa trẻ hoàn thành nghi thức, bọn họ sẽ được rửa tội, đạt được sự ca tụng, đến gần hơn với thánh thần.

Vanderboom yêu L quốc, yêu nhưng nghi lễ cực đoan này, yêu thần sắc thống khổ vặn vẹo của bọn trẻ... lão thấy đây là những thứ tượng trưng cho sự nguyên thủy nhất. Nhân loại là từ vượn tiến hóa mà thành, theo phong phú tình cảm mà dần học cách ngụy trang, nhưng chỉ có đau đớn là k cách nào giả bộ được. Tạo thành L quốc như vậy là do chế độ bọn họ thừa nhận... quân chủ chuyên chế, hoàng đế nắm giữ quyền lực lớn nhất, đồng dạng anh em huyết thống với hoàng gia là bá tước Charlote, đồng dạng có được quyền hành ngang bằng.

Bởi vậy, Vanderboom chỉ đứng bên cạnh làm kẻ xem kịch, lão k dám mở miệng nói với bá tước Charlote mượn Williy mấy ngày chơi đùa, có Chúa mới biết, lão ngày ngày thèm nhỏ dãi cậu nhóc đó.

Đáng tiếc là, bá tước Charlote chỉ xuất hiện ở lần "tịnh thân" đó một lần. Các lần tịnh thân sau đó Vanderboom đều tham gia nhưng chưa gặp lại bá tước Charlote cũng như tiểu thiên sứ mắt lam tóc đen đó.

"Sẽ rất nhanh thôi, ta liền sẽ có được thiên sứ cho riêng mình." Vanderboom nhìn chằm chằm ảnh chụp trên bàn."Ta sẽ dẫn nó tham gia nghi lễ đen Mi sa, và các loại nghi thức khác nữa, để thể xác và linh hồn của nó đều thuộc về thượng đế."

Vanderboom tự lâm vào ảo tưởng điên cuồng của mình, lão k cách nào chống lại hình ảnh hài tử quỳ xuống khóc cầu lão, vừa k ngừng dùng xưng hô thân mật nhất gọi ba ba cầu xin.

"Huyết thống ưu tú của Chester Williams, nó đang giá khiến mọi người quỳ xuống thần phục. So với bất kể những đứa bé dùng tiền mua về, nó đều càng trân quý hơn tất thảy."

Lò sưởi trong tường tí tách thiêu đốt, đồng hồ trên tường điểm giờ rung lên.

Vanderboom ngồi bên bàn đọc sách như một pho tượng đá, các loại âm thanh xung quanh không dậy nổi chú ý của lão. Lão đắm chìm trong thế giới hư cấu do mình tưởng tượng ra, ảo tưởng sự vượt trội của mình hơn xa bá tước Charlote.

Mọi người đều sẽ thích nó, từ đó lão cũng sẽ nâng tầm cao mới vì bị ghen tị.

Việc trao đổi con nuôi ở l Quốc là vô cùng dễ dàng.

Nhưng ở m Quốc thì ngược lại.

Vanderboom đối với thể chế của M quốc không cách nào lý giải.

L quốc bọn họ, có thể lợi dụng việc có con nuôi làm 1 số chuyện, con nuôi có thể là cao quý vương tử, cũng có thể là thấp hèn nô lệ, giống như hắc ám và quang minh cùng tồn tại.

Nhưng M quốc chỉ tuân theo pháp luật quy định bảo thủ.

Rất may M quốc cho lão sự tôn trọng nhất định, 1 vài con ruồi nhặng cũng chẳng đáng kể với lão.

Vanderboom phút chốc tỉnh mộng, dù sao trong hư ảnh đẹp đẽ lại xuất hiện vài liên tưởng những đồ vật bẩn thỉu cũng khiến người ta chán ghét, Vanderboom siết chặt ảnh chụp trong tay.

"Thật hy vọng ngày mai mau đến một chút."

Lão nhật định phải nhanh chóng trở lại L quốc, ở chỗ này, Williams tiên sinh k hề hiểu lão, luôn đối chọi với lão.

Chỉ có L quốc, cố hương của lão, mới thông cảm và an ủi được tâm hồn của lão.

Nhưng trước khi rời đi, lão phải làm một chút việc đã, hiếm có dịp mới đến đây 1 chuyến. Vanderboom nhìn ảnh chụp Chester, khóe miệng nhếch lên 1 nụ cười, lão phải thu một ít lợi tức về, khiến người phải khắc sâu ký ức về lão.

"Hạn cuối trò chơi có lẽ sẽ trở thành 1 cái kết cục cuối cùng, vào lúc con người ta gian khổ vượt qua lúc, địa ngục lại lần nữa phủ xuống."

*

Một giờ sáng, vạn vật đều đang chìm trong giấc ngủ chờ đợi ánh bình minh.

Huyên náo thành thị lâm vào hắc ám, trừ bỏ một ít ánh sáng đỏ ở trong những con hẻm kia, đều là những quầy rượu hoạt động về đêm. Quán bar, âm nhạc sập sình, kích thích rượu mạnh khiến con người tinh thần luôn hưng phấn.

Thế nhưng ở cùng ngoại thành phía tây, được xưng là quỷ ốc, nơi này thanh tinh k kém gì nơi ở của vị bá tước kia.

Chester Williams, nơi ở của Alpha ưu tú của xã hội M quốc, lúc này căn nhà lâm vào 1 mảnh bóng tối. Nguyên nhân hết sức đơn giản, chủ nhân của nó không ở. Hơn nữa ,với cái giờ này rồi thì làm gì còn ánh sáng chứ.

Mọi người cần phải ngủ mà, cho dù ở 6 tháng trước tiên sinh nhà họ cho phép mở đèn lúc tối, vào lúc này cũng sẽ k ai còn thanh tỉnh mà mở đèn.

Ừm, ấn theo lẽ thường là vậy.

Chúng ta k quên, hôm nay, Williams tiên sinh cùng bầu bạn, và những người hầu đang trải qua 1 trận chiến đặc thù, trận chiến k khói thuốc súng, k có tử vong, đương nhiên, đây chỉ là tạm thời.

Cảnh vệ Nelson, Jack, Wallen tụ tập ở phòng khách, trong đêm tối chỉ lập lòe chấm lửa từ điếu thuốc họ hút, đó là việc duy nhất giúp họ thư hoãn đầu óc và tâm tình khẩn trương lúc này.

Bọn họ đang chờ đợi Williams tiên sinh cùng nhóm người được thuê đi tìm tung tích của Damon tiên sinh và tiểu thư Hilton, họ k xác định bây giờ tiên sinh đã tìm được người chưa, nhưng cách thời hạn 1 tháng còn 8 ngày.

Bất quá bọn họ cũng chỉ có thể ở đây lo lắng suông, tiên sinh chỉ mang đi 1 vài người hy vọng đủ ứng phó tình huống, tòa biệt thự này cũng cần người canh giữ, là chức trách của cảnh vệ bọn họ.

"Sanny bà ấy thế nào rồi?" Jack hỏi Nelson vừa bước ra từ trong nhà.

Nelson làm 1 thủ thế ok.

"Tôi đưa bà ấy trốn vào ngăn tủ rồi, dặn dò bà ấy dù phát sinh bất cứ âm thanh gì cũng không được đi ra, chỉ cần bà ấy giữ im lặng sẽ k ai mở ngăn tủ ra." Nelson đến gần bọn họ, "có còn thuốc k?"

Wallen lập tức vứt cho hắn 1 điếu thuốc.

Nelson nhận lấy đưa lên miệng ngậm, lại gần Jack châm thuốc.

Nelson nặng nề rít một hơi.

"Này, sao trông cậu khẩn trương vậy?" Jack trêu ghẹo nói, "thả lỏng ra, việc này so với Williams tiên sinh bảo chúng ta đi đặt bom thực sự nhẹ nhàng hơn nhiều."

Nelson nhả ra 1 làn khói trắng: "Tôi biết, Jack, nhưng tôi luôn cảm thấy k an tâm. Lát nữa hừng Đông tiên sinh liền cùng gã bá tước kia gặp mặt, Mấy ngày nay không có động tĩnh gì, nếu lão ta muốn ra tay chỉ có thể là hiện tại."

"Hơn nữa, chúng ta cũng k nên có 1 câu oán hận, Jack." Wallen mở miệng tiếp lời, "nếu k có Williams tiên sinh sẽ k có chúng ta bây giờ, ngài ấy cho chúng ta một công việc ổn định, một cuộc sống tốt đẹp. Tự như lời Arthur từng nói, sự thông minh và một cái miệng ngọt mới là vũ khí lợi hại nhất để tồn tại."

Jack: "Tin tưởng tôi, Wallen, tôi k hề có ý oán trách gì tiên sinh. Chỉ cần là mệnh lệnh tiên sinh tôi đều sẽ làm theo k nghĩ ngợi."

Wallen hướng Jack gật đầu một cái.

"Suỵt...." Nelson đột nhiên hạ giọng, "Các cậu nghe..."

Một trận gió đêm thổi tới, lá cây bị thổi bay phát ra âm thanh Xào Xạc, ba người lập tức dập tắt Thuốc lá, cảnh giác nhìn xung quanh. Một cảm giác quái dị nảy lên trong lòng bọn họ, ba người chia nhau ra 3 hướng khác nhau, làm mặt trận phòng thủ cuối cùng.

.....phân phó cô ta cùng những người khác hành động đi.

Mệnh lệnh của vị bá tước kia là đêm nay trực tiếp đánh lén Williams gia, bắt được càng nhiều người càng tốt, để đại tiệc ngày mai càng thêm phong phú.

Trên thực tế Đúng là ba người cảnh vệ phát giác được không khí khó chịu áp lực đó.

Tín tức tố Alpha đầy công kích.

Chúng có lẽ Đang núp trong bụi cỏ hoặc đăng nép mình sau hàng rào chắn. Ba người họ không khỏi nhớ tới khi trước đây khá lâu rồi, cũng có một nhóm ăn trộm đột nhập vào Williams gia, khi đó bọn họ cũng như bây giờ, dù độ nguy hiểm cao nhưng nó lại thể hiện được giá trị công việc cảnh vệ của họ.

Trên Không Trung Bầu Trời một mảnh đen nhánh, không có ánh trăng của cũng không có ánh sao sao, chỉ có Hắc Ám theo hàng rào chắn tràn lại đây. Xung quanh dị thường tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi và tiếng sâu bọ kêu râm ran khiến Họ tưởng mình lâm vào ảo giác.

ba cảnh vệ đứng tại chỗ cũ, k ai nhúc nhích, không có ai xuất hiện. Nhưng bọn họ đều biết, thuộc tính của xác định, có người tiến vào.

Nelson nắm chặt nắm tay, hắn di động hai bước.

Bỗng nhiên, hắn nghe được tiếng bước chân di chuyển thật nhanh trên thảm cỏ.

Một Đạo hắc ảnh từ phía sau lưng lóe lên, Nelson vội vàng xoay người lại.

*

Bên trong một căn phòng tối om, bị dấu trong ngăn tủ Sanny nỗ Lực nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Thế nhưng trong không gian thu hẹp bà chỉ nghe được tiếng tim đập của mình vọng lại.

Sanny mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài, nhưng bà lại cảm thấy đây Chỉ Là Ảo Giác do mình quá khẩn trương tạo thành.

Sanny trong lòng cầu nguyện thượng đế phù hộ cho bọn họ, ban cho họ lực lượng để có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Vị nữ quản gia này không giây phút nào ngừng tự trách bản thân. Nếu hôm đó  bà ở lại bồi Corey lâu một chút có lẽ cậu đã không bỏ đi.

Bà không biết đứa trẻ đối với Corey trọng yếu đến cỡ nào (có khi cả cậu cũng không tự nhận ra), Corey đi rồi, Williams tiên sinh cũng thường xuyên k ở nhà, căn nhà lớn này liền lộ rõ sự hiu quạnh.

Rõ ràng trước đây cuộc sống của họ vẫn như vậy, tiên sinh luôn không ở nhà, nhóm người hồ bọn họ cũng đã quen, thế nhưng cuộc sống một năm nay lại khác. Vì sự hiện diện của Corey.

Trước đây, căn nhà này cũng không tiếp đón đến mấy vị khách cả. Tiên sinh luôn cự tuyệt người khác thân cận, và mọi chuyện hắn đều không bao giờ nói cùng người khác... và tất nhiên k có vị chủ nhân nào trong giới quý tộc sẽ tìm đến 1 người hầu giãi bày tâm sự cả.

Cho nên, Sanny tiến vào một loại tâm trạng rối rắm, bà biết mình mạo phạm, nhưng nhịn không được lại đi quan tâm.

Hoặc là, bà trong lúc hoảng hốt đã coi Coi Bọn họ là một đại gia đình.

Ngay lúc này, bà đang núp trong phòng bếp của Debby, tiếng kính cửa sổ vỡ vụn đột nhiên vang lên làm bà hoảng sợ suýt chút thét chói tai.

Bà vội vàng che miệng lại, nghe được âm thanh va đập nặng nề lên mặt đất.

Sau đó là tiếng bước chân rất nhẹ, như là của nữ giới, vì đặc thù tiếng giày bà phân biệt được.

Sanny thấy thanh âm dừng lại trước ngăn tủ.

Bóng tối, phạm vi khép kín và hô hấp nóng bỏng gấp gáp, Sanny nhìn chằm chằm vào cửa tủ.

"Tôi cảm thấy chỗ này bất thường."

Một giọng điệu ngọt ngấy kỳ quái vang lên, mang theo vui mừng và lạnh đạm. Sanny biết âm thanh này nghe được lúc nào, là mỗi lần bà đi qua quầy tiếp đón để vào phòng bệnh của Corey, sẽ có 1 nữ y tá luôn chào hỏi bà.

Sanny nắm chặt xẻng nấu ăn dùng để phòng thân trong tay.

Bà nhớ hình như là nữ y tá kia tên Sophia, là 1 cô gái cực kỳ đáng yêu, ngây thơ.

Cửa tủ chậm rãi kéo ra, ngay lúc gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, bà thét chói tai giơ xẻng đánh tới.

Edit: Thinh27 (Đinh Ngọc Thư).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro