1/4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ NGỌC NÁT, TÌNH TAN*] - Phần 1/4
(* tên truyện gốc là Ngọc nát, tui thêm vế sau cho hợp )
Tác giả : 小饶
Đề cử : Blog của Quả Quýt và Hạt Đậu
Editor : Língg
_________________________
1.
Ta vẫn luôn cảm thấy mẫu thân không yêu phụ thân.

Lúc ở trước mặt phụ thân, người chưa bao giờ cười, cũng không nói gì.

Ngay quả y phục người mặc, cũng là màu trắng mà trước giờ người không thích.

Ta lặng lẽ hỏi mẫu thân: "Nương, sao người lại lãnh đạm với phụ thân thế ? Cũng chưa từng cười với phụ thân."

Nương rõ ràng là một người rất thích cười.

Lúc chỉ có hai người chúng ta, nương nói rất nhiều, thường thường bị chính lời mình nói chọc cười.

Cả người bừng sức sống.

Nhưng ở trước mặt phụ thân, mẫu thân như một tảng đá lạnh lẽo cứng rắn.

Ta hy vọng nương có thể đối xử với phụ thân tốt hơn chút.

Phụ thân là người tốt mà.

Vẻ mặt mẫu thân rất phức tạp, sờ sờ đầu ta, dịu dàng mỉm cười, nhưng người chỉ nói: "Con còn nhỏ, con không hiểu đâu."

Ta hồ đồ gật đầu.

Mãi tới khi mẫu thân ở trước mặt phụ thân, bị ta chọc cười một lần, phụ thân một giây trước còn đang ôn hòa cười nhẹ, bỗng nhiên đổi vẻ mặt lạnh lùng.

Mama vội vã ôm ta đi, ta giãy dụa không muốn, chạm phải ánh mắt phụ thân, liền yên tĩnh lại.

Phụ thân ta, chưa từng dùng ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn ta.

Cứ như ta là nữ nhi của người khác, còn người cùng lắm chỉ là người xa lạ.

Bên trong phòng truyền tới tiếng ly trà vỡ vụn.

Ta nghe thấy phụ thân trước giờ nhẹ nhàng thanh nhã, lạnh giọng nói: "Không phải ta nói không cho phép ngươi cười rồi sao ?"

"Ngươi cười, sẽ không giống nàng ấy nữa."

"Sao ngươi cứ không nhớ rõ vậy ?"

"Không phải là ngươi nghĩ, ngươi sinh ra Doanh nhi, liền có thể thay thế nàng ấy chứ ?"

"Ta nói cho ngươi biết, đừng ảo tưởng, ngay cả một đầu ngón tay của nàng ấy, ngươi cũng không sánh bằng."

Tiếng mẫu thân khóc truyền tới đứt quãng, cứ như đang nỗ lực nhẫn nhịn, nhưng lại khiến phụ thân càng giận hơn: "Không được khóc ! Ngươi khóc cái gì !"

"Nàng ấy chưa bao giờ khóc."

"Ngươi làm ra vẻ đáng yêu cho ai xem!"

Thực ra ta nghe không hiểu lắm, núp trong lòng mama, nhỏ giọng nói: "Phụ thân hung dữ quá."

Mama che lỗ tai ta: "Tiểu thư, đừng nghe, đừng nghe."

"Đều do ta chọc nương cười, phụ thân mới tức giận như vậy."

"Ta sợ quá."

Nương có lẽ còn sợ hơn.

2
Bắt đầu từ ngày đó, ta biết phụ thân ta không thích nương cười.

Ta không hiểu.

Rõ ràng nương cười lên cực kỳ đẹp đẽ.

Ta cũng không dám cười nữa.

Mẫu thân đau lòng ôm ta: "Doanh nhi, không sao đâu, con có thể cười."

"Nương thích thấy Doanh nhi nở nụ cười nhất."

Nhưng ta không cười được.

Ta vừa nở nụ cười, liền nghĩ đến ánh mắt phụ thân nhìn ta ngày hôm ấy.

Lạnh lẽo, lãnh đạm, còn có một tia căm ghét.

3
Thế nhưng ngoại trừ hôm ấy, phụ thân vẫn thân cận dễ gần như thường ngày.

Khiến ta hoảng hốt, hoang mang không biết ngày ấy có phải là ta nhớ nhầm không.

Lúc ta tới thư phòng của phụ thân, phụ thân đang vẽ tranh.

Người ôm ta lên đùi, vẻ mặt dịu dàng: "Doanh nhi của ta."

Ta nhìn bức tranh: "Phụ thân vẽ nương đẹp quá trời."

Phụ thân dừng một chút, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất: "Doanh nhi, con nhìn cho kĩ, đây không phải mẫu thân."

Người đặt ta xuống đất, đầu ngón tay vuốt ve con ngươi của người trong bức tranh: "Mẹ con sao dám so với nàng ấy."

Ta muốn nói mẫu thân đẹp hơn, nhưng liếc mắt vẻ mặt của phụ thân, ta há miệng, nói không lên lời.

4
Lúc ta nói cho mẫu thân biết, ta cảm thấy rất đau lòng.

Xin lỗi mẫu thân, ta không thể dũng cảm nói người mới là người đẹp nhất.

Mẫu thân vỗ vỗ  lưng ta "Không sao đâu, Doanh nhi."

"Mẫu thân không để tâm đâu, mẫu thân có Doanh nhi, đã rất hạnh phúc rồi."

Vậy, nương, tại sao người lại khóc ?

5
Năm ta 8 tuổi, trong nhà có một vị khách mời.

Vị khách kia mặc y phục trắng, mang theo khăn che mặt, lộ ra hai mắt cực kỳ giống mẫu thân.

Đây là lần đầu tiên ta thấy phụ thân xưa nay hờ hững, lại có biểu hiện gấp gáp hoảng loạn như vậy

Người thậm chí ngay cả khuôn mặt dưới khăn che mặt cũng không xem, chỉ nhìn cặp mắt kia đã nhận ra ai tới, hai bước tiến tới ôm người kia vào lòng.

"Doanh Nương. . . . . . Cuối cùng nàng cũng chịu về nhìn ta một lần."

Mẫu thân vội vã chạy tới, thấy thế, mặt người trắng bệch, sau khi thảng thốt, người vội vã kéo ta về phòng.

Như chạy trối chết, như chó mất chủ.

Trong phòng, mẫu thân ngơ ngác nhìn bạch y trên người, cười cười, giọt nước mắt như trân châu rơi xuống.

Ta cà nhắc đi tới, lau giọt nước mắt của người: "Mẫu thân, không khóc."

"Mẫu thân, vị khách hôm nay tới là ai vậy ạ ?"

Mẫu thân vẫn cười , "Là người phụ thân yêu."

Ta cau mày không hiểu, nói: "Người phụ thân yêu không phải mẫu thân sao?"

"Nếu không sao hai người lại thành hôn chứ?"

Mẫu thân lắc đầu một cái, không cười tiếp được, chỉ khóc lóc lắc đầu: "Niếp Niếp, đừng hỏi, đừng hỏi nữa."

Lòng ta đau đớn, ôm mẫu thân gào khóc nói: "Mẫu thân, con không hỏi, người đừng khóc, ngươi đừng khóc mà."

6
Từ sau hôm đó, mẫu thân không ra ngoài nữa.

Phụ thân cũng không hề tới gặp người.

Sau đó có một ngày, phụ thân say rượu, tới tìm mẫu thân.

Mẫu thân cực kỳ vui mừng, lại nghe được cha gọi người: "Doanh Nương, nàng đừng tức giận."

"Ta quá nhớ nàng, nàng ta chỉ là trò vui an ủi ta mà thôi."

"Nếu nàng tức giân, ngày mai ta sẽ sai người đuổi nàng ta khỏi phủ."

"Đừng tức giận, được không?"

Nương cứ nghĩ nếu người chủ động né tránh, người có thể tiếp tục ở cạnh phụ thân như trước đây.

Dù sao tình cảm cũng nhiều năm, người không tin phụ thân không có chút tình cảm nào với người.

Không có.

Thật sự một chút cũng không có.

Sáng sớm hôm sau, mẫu thân đã dọn xong đồ, chờ phụ thân đuổi người khỏi phủ.

Ta ôm chân người, gào khóc lớn: "Nương, người dẫn con đi cùng đi mà."

"Nương, người đừng không cần con mà."

"Nương, con cầu xin người, người đừng không cần con mà."

Nương sờ sờ đầu ta: "Niếp Niếp, con ở trong phủ, mới có hôn sự tốt."

"Niếp Niếp, sau này phải. . . . . ."

Người nói không được nữa, nghẹn ngào, cuối cùng ngồi xổm xuống, ôm lấy ta mà khóc lớn.

Mẫu thân vẫn luôn như vậy.

Kiên cường, nhưng cũng yếu đuối.

Tới đêm hôm đó, phụ thân cũng không tới đuổi mẫu thân đi.

Ta vùi trong lòng mẫu thân: "Phụ thân vẫn không nỡ bỏ người!"

"Mẫu thân, người đừng đi nhé!"

Nhưng mẫu thân chỉ ôm ta vào lòng, không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro