4/4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ NGỌC NÁT, TÌNH TAN*] - Phần 4/4 ( còn phiên ngoại )
(* tên truyện gốc là Ngọc nát, tui thêm vế sau cho hợp )
Tác giả : 小饶
Đề cử : Blog của Quả Quýt và Hạt Đậu
Editor : Língg
_________________________
19.
Phụ thân triệt để coi Sở Thư Doanh thành mẫu thân.

Người và Sở Thư Doanh như hình với bóng, như keo với sơn, nhưng Sở Thư Doanh nói, người muốn gì được đó.

Là sự chiều chuộng yêu thương mẫu thân chưa từng có được.

Giờ khắc này, tất cả đều dành cho Sở Thư Doanh.

Hóa ra cùng là thế thân, nhưng có người có số tốt.

Phụ thân ta không hề cuồng loạn, không hề dễ tức giận, không hề đần độn không rõ.

Ánh mắt người bắt đầu tỉnh táo, số lần nôn ra máu vào đêm cũng dần ít đi, người phụ thân ôn hòa trước kia bắt đầu trở về.

Có lúc, ta cũng hiểu phụ thân.

Bà thực sự rất giống mẫu thân.

Ngay cả ta, vô tình ngây người cũng muốn gọi bà là mẫu thân.

Bà như thuốc ph.iệ.n, ánh mắt từ ái nhìn về phía ta, chính là thứ mê hoặc trí mạng.

Nếu như ta hồ đồ chút, cũng sẽ vui sướng hơn chút,

Chỉ là ta quá nhớ mẫu thân mà thôi.

Nhưng không được.

Mẫu thân của ta, chỉ có ta

Phụ thân đã không nhớ được người.

Nên ta phải nhớ người.

Mẫu thân, con tới nhớ người.

Sở Thư Doanh cứ như thực sự chấp nhận làm thế thân của mẫu thân để sống.

Bà bắt đầu thích cười, bắt đầu mặc y phục màu vàng, bắt đầu nói rất nhiều.

Bà nói bà sống ở thế giới kia tự do tự tại thế nào, nói kinh nghiệm của bà qua mỗi thế giới.

Ta hỏi bà: "Người không thấy khổ sao ?"

Bà chống cằm, nghĩ một lúc: "Có hơi hơi."

"Có một mục tiêu công lược trong một thế giới, cực kỳ khó công lược. Ta vì hắn mà ch.ế.t 6 lần, hắn mới chịu nhìn ta thêm một chút."

"Sau đó ...."

Nghĩ tới nghĩ lui, bà nhíu mày, đột nhiên lắc đầu nói: "Không được, không thể nghĩ nhiều, nếu không buổi tối lại mơ ác mộng."

Ta nghĩ, có thể bà không phải người xấu.

Bà chỉ là người đã phải trải qua rất nhiều khổ cực.

20.
Sở Thư Doanh càng ngày càng giống mẫu thân.

Cứ như là mẫu thân ở trước mặt ta.

Bà không biết lúc mẫu thân ở cạnh phụ thân, thực ra người toàn mặt lạnh, không nói lời nào.

Bà cũng không biết, mẫu thân ở trước mặt cha, đều học bà, mặc y phục trắng.

Nhưng phụ thân không thấy lạ.

Dường như trong trí nhớ của người, hai người họ cũng vẫn chung đụng như vậy.

Người không nhớ rõ dáng vẻ mẫu thân hóa trang thành Sở Thư Doanh, người không nhớ rõ tất cả "hình phạt tàn khốc" người đã dùng, người mất trí nhớ, miêu tả ký ức thành những gì tốt đẹp nhất.

Che đậy đi tất cả.

Ta không hiểu được khúc mắc giữa người lớn với nhau.

Nhưng ta cảm thấy có chút ghê tởm.

Ta hận phụ thân bạc tình.

Cũng hận bản thân vô dụng.

Có lúc, ta cũng hận Sở Thư Doanh đang giả trang thành mẫu thân.

Ác niệm không nhịn được sinh sôi trong lòng ta.

Nhưng âm thanh của mẫu thân từng lần từng lần hiện lên trong đầu ta: "Mẫu thân ấy à, chỉ hy vọng Doanh nhi một đời bình an mỹ mãn."

Ta liền cuộn mình trong chăn, bình tĩnh lại.

Nếu như cái gì cũng không làm được.

Vậy thì, ta muốn rời đi.

21.
Ta thần bí nói với mama, hy vọng người cùng ta chạy trốn.

Ta còn quá nhỏ, nhỏ tới mức ở trong thế giới rộng lớn, ta căn bản không sống nổi.

Tiền tài nhiều lúc không phải giấy thông hành.

Mà là bùa đòi mạng.

Thế nhưng khế ước bán thân của mama còn trong phủ.

Ta liền tìm tới Sở Thư Doanh, lòng vòng đòi khế ước bán thân của mama.

"Ta muốn cho mama sự tự do."

Sở Thư Doanh nhìn ta một lát, không đồng ý, chỉ nói: "Chờ chút đi."

Ta không muốn chờ, thân thể phụ thân ngày càng chuyển biến tốt.

Ngự y nói rất nhanh, phụ thân sẽ khôi phục ký ức.

Ta không muốn lại trải nghiệm lại cảm giác phụ thân cầm cây roi mây, muốn đánh ch.ế.t ta.

Những vết thương kia đã kết vảy, nhưng mỗi đêm ta khó ngủ, cảm giác ấy lại khiến ta trằn trọc.

Nhưng dù ta nói thế nào, Sở Thư Doanh cũng không đáp lại.

22.
Mấy ngày nay, phụ thân nhìn Sở Thư Doanh, thời gian ngây người ngày càng nhiều.

Có lúc, người sẽ hoảng hốt gọi tên Sở Thư Doanh: "Doanh.... Nương ?"

Người sẽ nhìn Sở Thư Doanh cười duyên mà ngớ người.

Nửa đêm người tỉnh giấc, như phát điên lao tới mật thất từng giam giữ mẫu thân, đứng cả một đêm.

Ta biết, phụ thân sắp nhớ lại rồi.

Lòng ta như lửa đốt, nhưng không nghĩ ra được biện pháp nào.

Mama an ủi ta, nếu thực sự không được, người có thể làm trốn nô.

Thế nhưng trốn nô, nếu bị bắt thì sẽ bị đánh ch.ế.t.

Ta không muốn mama mạo hiểm.

100 ngày mất của mẫu thân, đúng lúc là sinh nhật người

Đêm khuya lặng lẽ, ta và mama lặng lẽ rời phủ, tới tế bái mẫu thân.

Mẫu thân được chôn ở một nơi rất hẻo lánh.

Người không phải chính thê, không được gia chủ cho phép, thì tư cách tiến vào phần mộ Hoắc gia, người cũng không có.

Chỉ có thể lẻ loi chôn tại nơi hoang vu hẻo lánh này.

Ta dọn cỏ trên mộ, nhìn trên bia mộ viết - Hoắc Hoài Doanh chi mẫu, bỗng có chút hối hận.

Nên viết Vệ Dao mới đúng.

Tên của ta, không tốt lắm.

Ta đang nghĩ ngợi, bỗng phía sau truyền tới tiếng ho khan,

Ta sợ suýt mất hồn, cứng đờ quay người, lại thấy phụ thân ta.

"Phụ thân..."

Sắc mặt người trắng xám, lúc này còn mặc bạch y, càng giống quỷ hơn. Nhưng người chỉ đứng đó, nhìn mộ phần mà không nói gì.

Ta nhẹ giọng gọi người: "Phụ thân ?"

Vẫn không ai trả lời.

Mama giật nhẹ tay áo ta: "Có lẽ chỉ là đang mộng du thôi."

Ta liền không dám lên tiếng nữa.

Phụ thân cứ đứng vậy cả đêm.

Mãi tới khi chân trời dần sáng, người mới quay đầu về phủ.

Ngày hôm sau, lúc gặp lại người, người như không có chuyện gì xảy ra. Đối với chuyện đêm qua, ta ngậm miệng không nhắc tới, cứ như người chưa từng đứng trước mộ mẫu thân cả đêm

Lẽ nào thực sự là mộng du à.

Ta cảm thấy phụ thân sắp khôi phục trí nhớ rồi.

Đêm đó, Sở Thư Doanh gọi ta tới.

Bà đưa tôi một hộp gõ, cũng không cho phép ta mở ra luôn.

Ta mơ màng nhìn bà, nhưng bà không nói gì.

Lúc ta sắp rời đi, bà lại gọi ta lại: "Doanh nhi, ta hy vọng con không bị vây trong cái tên này."

"Bản thân con phải gánh chịu tình yêu vô vọng của nương con, Doanh của con, không phải Doanh của Sở Thư Doanh."

"Mà là Doanh trong Doanh mãn vô khuyết*"

(*Đầy đủ không thiếu sót.)

Ta ngơ ngác nhìn bà.

Bà phất tay với ta một cái: "Đi đi thôi."

Đi đi.

Ta mới nhận ra, bà đã đổi lại y phục trắng trước đây.

Sắc mặt cũng lạnh nhạt như lần đầu gặp gỡ.

Bà hình như đã trở lại làm Sở Thư Doanh.

23.
Ngày hôm sau, ta bị mama gọi tỉnh.

Sắc mặt người nghiêm trọng: "Tiểu thư, phu nhân tự s.á.t rồi."

Phu nhân.

Tự s.á.t rồi.

Mấy chữ kia từng chút từng chút vang vọng bên tai ta, làm mắt ta mơ hồ không rõ, làm ta trời đất quay cuồng, làm tai ta vang ong ong.

Hình ảnh mẫu thân tự s.á.t lại xuất hiện trong đầu ta, những hình ảnh da thịt mục nát, mùi tanh tưởi, mẫu thân cười nói, mẫu thân muốn rời đi.

Bỗng nhiên hình ảnh biến đổi, Sở Thư Doanh nói với ta: "Đi đi."

Hóa ra là rời xa ta.

Ta không tin.

Ta nhảy từ trên giường nhỏ xuống, nhưng vì động tác quá nhanh, ta ngã xuống đất. Ta không sợ đau, bò dậy, phi thật nhanh.

Mama đuổi phía sau ta: "Tiểu thư, người chậm một chút, người chậm một chút."

Sao có thể chậm được đây ?

Ta muốn nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.

Ta có thể tới kịp không ?

Tới cứu Sở Thư Doanh.

Cũng cứu mẫu thân ta.

24.
Cứu không được.

Cứ như ngày đó, ta không cứu được mẫu thân.

Sở Thư Doanh mặc bộ đồ trắng, lấy sợi vải trắng, tự s.á.t trong mật thất trước kia mẫu thân tự s.á.t.

Bên cạnh là phụ thân, nằm không động đậy được.

Người mở to mắt, dưới cằm đầy râu, mắt đầy tơ máy, thờ ơ nhìn về phía Sở Thư Doanh.

Môi người lúc đóng lúc mở, khàn giọng nhưng cuống họng không phát ra được âm thanh gì.

Ta ghé sát lại mới miễn cưỡng nghe rõ.

Người gọi chính là: "Dao Nương...."

Thế nên, phụ thân, tới lúc nào người mới biết, đó không phải mẫu thân, mà là Sở Thư Doanh đây ?

Tại sao lấy được thì không chân trọng, mất đi rồi lại hối hận làm chi.

Thế nhưng, không quan trọng nữa rồi.

Dù sao cũng đều mất.

Trên đất còn di thư Sở Thư Doanh lưu lại.

Rất ngắn.

-- Hoắc Ninh trúng độc, ta hạ. 7 ngày sau ch.ế.t, không chữa được.

Ta đứng dưới xác bà nhìn bà.

Khuôn mặt bà điềm tĩnh.

Không hề giống tìm tới cái ch.ế.t.

Mà giống như thực hiện lời hứa nào đó.

Ta nhẹ giọng nói với phụ thân: "Phụ thân, người xem, người cũng không thể cứu bà ấy."

Phụ thân không phản ứng lại, trên mặt đầy tử khí, thậm chí ta còn hoài nghi, người có thể sống tới ngày thứ 7 hay không.

Ta hy vọng người có thể sống tới ngày 7.

Sở Thư Doanh cũng hy vọng thế.

Phụ thân, người đau một chút đi, đau nhiều hơn chút.

Sở Thư Doanh từng nói với ta một câu:

Người phụ lòng người khác, nên nuốt một nghìn cây kim.

25.
Hộp gỗ Sở Thư Doanh lưu lại cho ta, có chìa khóa kho hàng của Hoắc phủ, cùng tất cả khế sách của Hoắc gia.

Ta nhấc tập khế sách lên, bên dưới cất một bức thư.

--- Doanh nhi, đừng lo nhé. Ta chỉ tiếp tục chuyến du lịch của mình mà thôi.

Ta ôm bức thư vào lòng.

Hoảng sợ, bỗng nhiên nước mắt rơi như mưa.

Sở Thư Doanh, sao người dám chứ ?

Qùa tặng của 16 thế giới, đổi lấy một đời được ch.ế.t tử thế, sao người dám lãng phí cả đời này như vậy chứ ?

Sở Thư Doanh, người nhẫn tâm lắm.

26.
Ngày thứ 3, bên môi phụ thân bắt đầu chảy máu.

Ta ghé sát tai người, nghe được người nhỏ giọng nói: "Gi.ế.t - gi.ế.t ta đi."

Ta lắc đầu: "Phụ thân, đây là người nợ hai người họ."

"Người cố sống thêm 2 ngày đi, không chừng hai người họ có thể bớt hận người hơn chút đó."

Phụ thân ta sững người.

Sau đó trong mắt người tràn đầy hy vọng sống.

Rõ ràng đại phu đều nói, nhiều nhất người chỉ sống được tới ngày thứ 5, thế nhưng phụ thân lại chống đỡ được tới ngày thứ 7 mới ngừng thở.

Phụ thân, cực khổ rồi.

Phụ thân, đời sau.

Người đừng yêu ai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro